Hồng Trần Viễn Tại Thiên Biên Ngoại

Chương 3:




“Cái gì? Triệu tổng quản ra khỏi sơn trang hai lần?”Lạc Vân Phi tức giận là việc sơn trang từ trên xuống dưới đều thấy được, toàn bộ tôi tớ hai chân đều run rẩy, như là đang gảy tỳ bà.
Lạc Vân Phi giờ mới phát hiện gã du sơn ngoạn thủy quá lâu, không chỉnh đốn nề nếp gia phong, đến nỗi để cho sơn trang rộng lớn này loạn như thế, mới dẫn đến sai lầm lần này.
Cùng một người lại ra ngoài hai lần, người trong trang không phải đều bị hoa mắt, hay là tổng quản đại nhân vượt tường luyện khinh công. Cho dù thực sự như vậy, Thiên Phong sơn trang tường cao ba trượng, chính bản thân Lạc Vân Phi nhảy một cái nói không chừng hội còn vướng chân, chứ đừng nói tổng quản võ công thấp hơn gã, thể nào lại có khả năng có thể nhảy qua tường dễ dàng?
Lạc Vân Phi không biết nếu như cải trang thành người khác, đương nhiên không bị các hộ vệ gác ở cổng hỏi, lại nói Triệu Trường Thanh ở sơn trang này có uy tín rất cao, quyết không để bất luận kẻ nào đối y đề ra nghi vấn, sống trong sơn trang này, chỉ có y nghi ngờ người khác, người khác vừa thấy gương mặt nghiêm túc cứng ngắc như quan tài đã kiêng dè ba phần. Đương nhiên, uy tín của Triệu Trường Thanh vẫn thua Lạc Vân Phi.
Tức khắc, đối với thái độ đối nhân xử thế hàng ngày của tổng quản đều bị nghi ngờ, mọi người đều đối hành vi thường ngày của tổng quản mà bàn tán ồn ào,đến cả màu sắc của tiết khố cũng mang ra chê bai. Minh Ngọc bỗng nhớ đến sự việc kỳ quái sang nay, bèn nói: “Trang chủ, hôm nay nô tỳ vào lúc sáng sớm, phát hiện tổng quản có chút kỳ quái...”
Lạc Vân Phi nói: “Có gì kỳ quái? Nói!”
Minh Ngọc nói: “Ta thấy... Tổng quản hình như quần áo bất chỉnh, tóc tai mất trật tự...”
Lạc Vân Phi vừa nghe, vô cùng tức giận: “Thật quá đáng, người của ta cũng dám bính? Tên Triệu Trường Thanh đúng là ăn gan hùm tim báo, cư nhiên dám làm vậy! Cư nhiên cảm! Truyền lệnh ta, bãi miễn chức tổng quản của Triệu Trường Thanh, nếu ai gặp Triệu Trường Thanh, cứ thẳng tay đánh chết, sẽ thưởng 1 trăm lượng!”
Gã cho rằng Triệu Trường Thanh cùng Giang Hàn Yên tư thông, đem thiếu niên xinh đẹp mà gã yêu thương cùng nhau bỏ trốn, cho nên mới hội “Quần áo bất chỉnh, tóc tai mất trật tự”, lại không nghĩ đến, Giang Hàn Yên muốn chạy trốn, nên mới cố ý quyến rũ Triệu Trường Thanh. Dĩ nhiên, cho dù là như thế, cũng Triệu Trường Thanh không nhìn lại mình, cho rằng bản thân là ai, mà có thể được Lưu Thủy kiếm khách Giang Hàn Yên để mắt đến, đúng là lá gan không nhỏ, lại dám làm ra loại chuyện phản phúc như thế.
Lạc Vân Phi lập tức phái thủ hạ cùng võ lâm đồng đạo trên giang hồ, tầm nã kể bắt cóc mỹ nhân yêu quí, nếu mỹ nhân chỉ cần thương tổn 1 cộng lông tơ, liền đem kẻ bắt cóc trực tiếp đánh chết. Lạc Vân Phi trong lòng vô cùng lo lắng, thiên phòng vạn phòng, cướp nhà khó phòng, lại nghĩ hai mươi năm qua, chính là lần đầu động chân tâm, cư nhiên lại xảy ra loại chuyện này, thực sự là làm việc tốt thường gian nan.
Triệu Trường Thanh lúc này mới vừa hạ sơn, biết rằng tạm thời trốn thoát khỏi tai mắt của Lạc Vân Phi, không khỏi thở dài một hơi. Y lo lắng hạ sơn, bất chấp hạ thể đau đớn, chính là trên núi vất vả xuống tới dưới này, dưới thân đã 1 trận ẩm ướt.
Triệu Trường Thanh ở sơn trang đã quen làm việc, đang muốn lại tái đến hộ nhân gia nào đó làm công, kiếm chút tiền, cũng tránh khỏi cơn thịnh nộ của Lạc Vân Phi, vừa ngẩn đầu, không khỏi sắc mặt trắng bệch.
Ở trước mặt hắn cười hì hì, chính là người đêm qua đem y đùa bỡn suýt nữa chết khiếp, Giang Hàn Yên.
Triệu Trường Thanh mặt lộ vẻ phòng bị, nói rằng: “Ngươi muốn làm gì?”. Y bỗng nhiên nghĩ đến, chính mình để cho hắn chạy thoát, tội không thể tha, hiện tại hẳn là nên nghĩ biện pháp bắt người này lại giao cho trang chủ, mà thực sự là không nói 1 câu ngu ngốc như thế. Đương nhiên người bắt không được, hắn bỗng nhiên lại xuất hiện đúng là không phải chuyện tốt. Triệu Trường Thanh xoay người định bỏ chạy, lại bị Giang Hàn Yên kéo lại, vặn tay y ra sau người, kéo đến trước mặt hắn.
Giang Hàn Yên thập phần ai oán: “Ca ca, ta là lo lắng ngươi sẽ bị người trách phạt, nên mới trở về nhìn ngươi một cái.”Lúc hắn bị Lạc Vân Phi nhốt trên núi, bị điểm huyệt mơ mơ hồ hồ, nên cái gì cũng không biết, hạ sơn tỉ mỉ hỏi thăm, mới biết đây là đường lên hang ổ *** ô trong truyền thuyết, chính là nơi phong lưu nổi tiếng, Thiên Phong sơn trang. Trang chủ vô cùng nổi danh ở bên ngoài, Đình Vân công tử. Giang Hàn Yên trong lòng đối Triệu Trường Thanh về điểm này cũng hết giận, dần dần nhớ lại, người này tư vị thật khó quên. Hắn là Lưu Thủy kiếm khách đích nhất mạch(1) mấy đời đơn truyền, gặp qua không ít tuyệt sắc nữ tử, càng nghĩ càng cảm thấy tu vị này đã thấm vào xương tủy, tuyệt không thể buông tha, thế là lập tức quay đầu trở về tìm người.
Triệu Trường Thanh ra sức giãy dụa, những nghĩ Giang Hàn Yên ôn chi mềm yếu không ngờ tay hắn lại mạnh kinh người như vậy, không khỏi giật mình, căn bản không có biện pháp vùng ra, chính mình thân thể thon dài, đối với thiếu niên chỉ giống như đồ chơi để đùa bỡn, còn ở ngay trước mặt hắn.
Giang Hàn Yên khéo léo chế trụ hai cổ tay của y, tay kia trong ngực y sờ soạn, mỉm cười, nói: “Tiểu ca ca, ngươi tên là gì?”
Triệu Trường Thanh sắc mặt hơi phiếm hồng, lúc này mặt trời sáng rõ, thần tình đêm qua làm Giang Hàn Yên say mê dường như lại xuất hiện trước mặt hắn, hắn không khỏi có chút mê hoặc, nam nhân vô cùng bình thường trước mắt này vẫn ngậm chặt miệng, trấn định thần tình vẫn là thập phần bình thản: “Giang công tử, mau buông.”
Giang hàn yên không khỏi mỉm cười: “Nói cho ta biết tên của ngươi.”Hắn thân thủ tiến nhập vạt áo Triệu Trường Thanh, vuốt ve vùng ngực mềm dẻo, thoả mãn nhìn nam nhân chịu không nổi ***, nhịn không được hơi ngửa đầu, khóe mắt lộ ra một tia quyến rũ, phát ra thanh âm nóng ấm khàn khàn như say rượu: “Triệu... Trường Thanh...”
Chính là cái biểu tình này. Giang Hàn Yên thập phần thoả mãn nở nụ cười, nói rằng: “Trường Thanh, ta là Hàn Yên, ngươi nhớ cho kỹ.”
Triệu Trường Thanh cắn môi, không trả lời, tay của Giang Hàn Yên lập tức hướng hạ thể y sờ soạn: “A, một điểm nhìn không ra, ngươi nam nhân dung mạo bình thường này, bị người đụng chạm lại phát ra âm thanh êm tai như thế, bộ dạng lại khả ái, ngươi kêu vài câu nữa đi.”
Triệu Trường Thanh nghĩ Giang Hàn Yên trong lòng hẳn là cơn giận chưa tiêu tán, nhất định phải làm hắn hết giận, liền không thể làm gì khác hơn là nhẫn nại, không ngờ Giang Hàn Yên vẫn là đùa giỡn y, nhịn không được nói: “Ta đã nói tên cho ngươi, ngươi sao... còn chưa buông tay?”. Y cố nói 1 cách bình thản, chính là không chịu nổi bị làm nhục, thanh âm run nhè nhẹ.
Giang Hàn Yên nghi hoặc nói: “Ta có nói nếu ngươi nói cho ta biết tên sẽ tha cho ngươi sao?”
Triệu Trường Thanh bị tay hắn khiến cho có chút không thể chịu được, nhưng đây là trên đường, tuy rằng sắc trời hãy còn sớm, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ có người đi qua, đến lúc đó bị người nhìn thấy, thật đúng là việc vô cùng nhục nhã. Y thanh âm hơi run, nói: “Ngươi... Muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha ta?”
Giang Hàn Yên nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, nói: “Ta cũng không biết muốn như thế nào.” Nhà hắn gia giáo thậm nghiêm, không giống Đình Vân công tử, bình thường có thể làm một ít chuyện phong lưu, với việc yêu thích người khác đặc biệt mẫn cảm, nên hắn đối với Triệu Trường Thanh cảm giác như đây là món đồ chơi mới, thập phần mới lạ, không nghĩ nam nhân vô cùng bình thường này, sau khi động tình lại động nhân như vậy. Hắn khéo léo giải khải đai lưng của y, tự mình trói hai tay y ra phía sau, kéo Triệu Trường Thanh vào bên trong rừng cây.
Triệu Trường Thanh hai tay bị trói, trọng tâm bất ổn, đi lại cực kỳ chậm, trong lòng lại suy nghĩ cách chạy trốn, có điểm xuất thần, bước đi không ổn, lập tức té ngã xuống đất. Y giãy dụa muốn đứng lên, lại bị Giang Hàn Yên từ phía trên đè lại, cởi y phục của y ra.
Triệu Trường Thanh càng hoảng hốt, run giọng nói rằng: “Giang công tử, ta cũng không thiếu ngươi cái gì, vì sao không chịu buông tha ta?”
Đôi mắt trong suốt của Giang Hàn Yên nhìn thẳng vào y, sờ soạn hạ thân y, thấy y thất thố như thế, có chút khinh miệt cười rộ lên: “Trường Thanh, quần của ngươi sao lại ướt như thế? Có phải bởi vì ta động chạm hay không?”
Triệu Trường Thanh vẫn mặc quần áo đêm qua, y vốn tính tình cẩn thận, cho dù sáng sớm thời gian gấp gáp, cũng sẽ không quên mất cái gì. Cái quần kia đúng là bằng vải bông, y mặc dù là tổng quản của Thiên Phong sơn trang cao quý, thế nhưng thái độ làm người lại thập phần đơn giản, mặc tơ lụa cũng chỉ là khi tiếp đãi khác khứa tiệc rượu mà thôi, bình thường luôn mặc quần vải bông. Quần này lại màu đen, tuy cũng nhìn ra được là y đang chảy máu.
Giang Hàn Yên vừa mới bắt đầu sờ, chỉ cảm thấy ẩm ướt, thân thủ cũng nhìn ra vết máu.
Giang Hàn Yên sắc mặt đại biến, khi hắn đi Triệu Trường Thanh cũng không có chảy nhiều máu như thế, nhất định là bị Lạc Vân Phi tên hỗn đản đó làm cho thành như vậy. Hắn đem Triệu Trường Thanh đặt trên giường Lạc Vân Phi, dĩ nhiên có ý trả thù, thế nhưng không nghĩ tới, Lạc Vân Phi cái tên ngu ngốc kia lại dễ mắc lừa như vậy, cư nhiên làm cho người này bị thượng một lần nữa. Giang Hàn Yên vừa ghen vừa hận, chính là đồ chơi của mình bị người khác chơi đùa, nhưng sao lại có cảm giác khó chịu như vậy.
Thanh âm y phục bị xé vang lên, Giang Hàn Yên xé rách tiết khố của Triệu Trường Thanh. Triệu Trường Thanh vẫn luôn trầm tĩnh không khỏi hơi biến sắc, Giang Hàn Yên đã nắm lấy tính khí của y, bị hắn cẩn thận lộng đứng lên.
Triệu Trường Thanh hai tay bị trói ở phía sau, không chống đỡ nổi, y đang muốn giãy dụa, lại bị Giang Hàn Yên bên trên đè lại thân thể. Giang Hàn Yên ngồi ở trên đùi y, vuốt ve thân thể y, nhìn nam nhân vốn nghiêm túc trầm tĩnh, trên mặt lộ ra biểu tình hổ thẹn cùng động tình khó nhịn, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một tia mỉm cười.
Triệu Trường Thanh thấy vẻ mặt của hắn, hoảng hốt đến thất thần. Thiếu niên tướng mạo kiều diễm yếu đuối, làm việc tùy hứng gian xảo, thật sự là khó có thể phòng bị, giống như đóa hoa cực độc trong thiên hạ, nhưng lại toả ra khí tức mềm yếu mỹ lệ.
Rừng cây bên dưới Thiên Phong sơn trang chỉ độc 1 con đường lên núi, Giang Hàn Yên cũng không có đi quá xa, lúc này Triệu Trường Thanh nghe được tiếng vó ngựa phi qua, biết là trang chủ phái người hạ sơn tìm kiếm, dưới tình thế cấp bách cũng không suy nghĩ nhiều, liền lên tiếng kêu cứu.
Giang Hàn Yên sắc mặt khẽ biến, dùng tay điểm á huyệt của y, liền đứng dậy ly khai. Triệu Trường Thanh trong lòng nghĩ hắn là e ngại uy nghiêm của Đình Vân công tử, nghe được tiếng vó ngựa liền lập tức ly khai, thoáng yên tâm, sực nhớ đến bị người khác thấy y hạ thân xích lõa, vết máu cùng dịch thể hỗn tạp nơi tư mật, không biết phải đối mặt như thế nào, lại xấu hổ muốn chết quách cho xong.
Âm thanh tiếng vó ngựa, cũng hướng nơi đây mà đến.
Triệu Trường Thanh vô cùng hoảng sợ, càng ra sức giãy dụa, hai tay bị trói chặt đã có chút lỏng ra, đang âm thầm vui mừng, lại thấy người trên ngựa cư nhiên lại là Giang Hàn Yên. Nguyên lai là Giang Hàn Yên đoạt ngựa của người khác rồi quay lại.
Giang Hàn Yên cũng không xuống ngựa, nghiêng người qua, cúi xuống, khéo léo đưa y ôm lấy, đặt ở trước người. Nhẹ giọng thúc ngựa, mau chóng hướng về phía trước mà đi.
Triệu Trường Thanh bị hắn gắt gao chế trụ, hạ thể cũng không hề che đậy, lúc này đã sắc trời sang rõ, trên đường lúc nào cũng sẽ có người đi đường qua lại. Giang Hàn Yên cũng không hề quan tâm, 1 tay cầm cương thúc ngựa, 1 tay ôm y đặt trước người, ngón tay còn xấu va vuốt ve thân thể Triệu Trường Thanh.
Tuy rằng cách lớp y phục, Triệu Trường Thanh vẫn cảm thấy sức nóng từ bàn tay Giang Hàn Yên vuốt ve hai điểm thù du trước ngực mình, cũng không biết có phải là do trên lưng ngựa xóc nảy làm y cảm thấy không thoải mái, y cảm thấy một trận hư nhuyễn, hạ thân xích lỏa cứ vậy mà ma sát với yên ngựa, dục vọng làm thị giác cũng tựa hồ lắc lư bất định. Cực hạn đích lăng nhục làm y cả người run rẩy, dục vọng cùng lý trí đấu tranh kịch liệt, trái lại biến thành cảnh tượng càng buồn cười hơn. Y gần như sắp bộc phát, rồi lại bị lý trí kéo trở về, không thể để Giang Hàn Yên lần nữa nhục mạ y, chỉ có thể miễn cưỡng nhẫn nại.
Xa xa thấy phía trước có người đi đường, Triệu Trường Thanh trong lòng đang nghĩ có nên hôn mê giả bộ bất tỉnh, Giang Hàn Yên đã ngừng lại, ghìm dây cương.
Triệu Trường Thanh thở ra một hơi, Giang Hàn Yên cuối cùng cũng là người danh môn, sẽ không làm cái việc khác người gì.
Chú giải:
(1)Nhất mạch: con 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.