Hồng Phúc Dao

Chương 33:




Bên giường Lưu Tích Tứ, Ly Nghiêu đã tỉnh sau khi biết đêm qua Lưu Tích Tứ đã thanh tỉnh một lần vẫn không nhúc nhích nhìn Lưu Tích Tứ, ngóng trông hắn lại mở mắt ra. Sắc tím sẫm trong mắt Ly Nghiêu vẫn chưa rút đi, trước mắt hắn không ngừng xuất hiện tình cảnh Lưu Tích Tứ ngày đó toàn thân là máu. Đợi đã lâu, Lưu Tích Tứ vẫn không tỉnh. Ly Nghiêu nhẹ nhàng hôn hôn mặt cùng tay Lưu Tích Tứ, lưu lại một phong thư liền đi. Nguyễn Hương ngày nào còn chưa tìm được, Lưu Tích Tứ ngày đó còn nguy hiểm. Hắn phải tạm thời rời khỏi Tích Tứ, trước khi hắn giết chết Nguyễn Hương.
Nhưng khi Ly Nghiêu còn chưa đi ra khỏi cửa cung, hắn đã bị người ngăn lại. Người ngăn Ly Nghiêu lại, chưa cho hắn cơ hội mở miệng, thành thạo trói chắc hắn, điểm á huyệt trở ngược về trong cung. Bất quá lần này, người kia không để hắn bên giường Lưu Tích Tứ, mà là để hắn bên giường mình.
“Khuyết Dương, ta bảo ngươi gọi Ly Nghiêu qua, không bảo ngươi trói hắn lại đây.” Bạch Tang Vận trên giường thấy Ly Nghiêu bị trói gô, vội vàng bảo người cởi trói cho hắn.
Huyệt đạo Ly Nghiêu được giải, quỳ gối trước mặt Bạch Tang Vận nói: “Quốc công, xin lỗi, đều là lỗi của Ly Nghiêu, mới hại Tích Tứ bị thương.”
“Mau đứng lên mau đứng lên.” Bạch Tang Vận bảo Ly Nghiêu đứng dậy, Lưu Hoài Diệp đang ôm bảo bối Dụ Đầu của mình thì không vui hỏi một câu: “Ngươi cảm thấy chính mình không bảo hộ được Tứ nhi?” Có điều dường như là sợ quấy rầy giấc ngủ của đứa con yêu, lời tức giận của Lưu Hoài Diệp không tự chủ mang theo vài phần mềm lại.
Ly Nghiêu toàn thân căng ra, hắn vốn là có thể bảo vệ tốt Tích Tứ, nhưng, Tích Tứ của hắn lại bởi vì sơ sẩy của hắn mà đi một chuyến lên quỷ môn quan.
“Ngươi cho là rời khỏi Tích Tứ nó liền an toàn?” Lam Khuyết Dương kéo Ly Nghiêu đến, bảo hắn ngồi xuống, “Nếu muốn nó an toàn, thì trông nó một tấc cũng không rời. Bất quá là một nữ nhân, có thể dấy lên bao nhiêu sóng gió. Ngươi nếu lại để cho nàng được như ý một lần, vậy ngươi sớm quay về Ly giáo của ngươi đi, ta sẽ không giao Tứ nhi cho loại người vô năng như ngươi này.”
“Khuyết Dương…” Bạch Tang Vận trách cứ hô lên, cảm thấy lời nói của Lam Khuyết Dương rất quá mức. Ly Nghiêu thì lại là mặc cho Lam Khuyết Dương quở trách mình, hắn biết chuyện của mình tuyệt đối không thể gạt được mấy người này, cũng biết đối xử với mình, bọn họ đã là phá lệ khai ân rồi.
“Ly Nghiêu, nói đến Nguyễn Hương kia, trẫm không thể không nói với ngươi hai câu. Trẫm trước kia cũng có không ít nữ nhân, nhưng trẫm chưa bao giờ để cho những nữ nhân kia bò lên trên đầu trẫm, thậm chí xúc phạm tới Tang Vận. Ngươi đường đường một giáo chủ, lại làm cho một nữ nhân đoạt vị trí của ngươi, còn bức ngươi đến nước này, trẫm thực hoài nghi… ngươi nam nhân này là làm như thế nào.”
“Hoài Diệp…” Bạch Tang Vận lần thứ hai lên tiếng, hai người kia nói chuyện sao người này lại quá đáng hơn người kia.
“Nàng lúc trước trộm mang thai hài tử của ta, sau khi ta biết hài tử đã năm tháng rồi… Ta không thể có hài tử, hài tử kia sinh ra sẽ giống như ta, một khi có vết thương sẽ máu chảy không ngừng mà chết. Mạng của ta nối với ‘huyễn vụ’, chẳng lẽ để cho hài tử đó cũng giống như ta? Ta biết Nguyễn Hương hận ta, nhưng nếu có thể làm lại, ta vẫn sẽ làm như vậy. Về sau ta giết Ly Thiên, ly khai Ly giáo, Nguyễn Hương lúc đó suýt chút nữa rong huyết mà chết, ta giao nàng cho người khác trông nom, cũng không hỏi nhiều. Sau khi ta đi ra một năm mới biết được nàng thành giáo chủ.”
Bên trong phòng xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi, Ly Nghiêu nói rất khẽ, nhưng nặng nề mang theo trong lời nói của hắn lại làm cho trong lòng mấy vị trưởng giả không có cảm thụ. Ly Nghiêu chỉ là hơi nhắc tới thân thế của mình, bất quá mấy người khác ai cũng không có hỏi tiếp nữa. Bọn họ đều nhìn ra thống khổ của Ly Nghiêu, bọn họ không muốn rắc muối trên vết thương của Ly Nghiêu.
“Cũng khó trách nàng lại hận ngươi… Hài tử là thịt trong lòng mẹ, cứ như vậy mà mất, không hận ngươi cũng không có cách gì để nói.” Bạch Tang Vận phá vỡ lặng im trong phòng, thị thị phi phi… có khi thực sự nói không rõ được.
“Không có biện pháp sao?”
Ly Nghiêu lắc đầu. Bạch Tang Vận vẫy tay bảo Ly Nghiêu đi đến bên cạnh mình.
“Khổ ngươi.” Bạch Tang Vận yêu thương vỗ vỗ Ly Nghiêu. Ly Nghiêu cúi đầu, chịu đựng đau nhức mà những lời này dẫn ra.
“Chuyện Tứ nhi, ngươi cũng đừng quá mức tự trách mình. Nếu trong mệnh đã định trước hắn có một kiếp như thế, chúng ta ai cũng ngăn không được. Tứ nhi bị thương, lúc này hắn muốn nhìn thấy nhất chính là ngươi. Về phần Nguyễn Hương… Phụ hoàng cùng phụ vương ngươi sẽ phái người đi tìm, trên người ngươi có thương tích, vẫn là chú ý chút tốt hơn, dưỡng ngay trong cung đi. Tuy nói ngươi có ‘huyễn vụ’, nhưng cha nghe nói vết thương của ngươi vẫn còn đổ máu, cha bảo nhị thúc của ngươi pha dược thiện cho ngươi rồi, ngươi uống nhiều chút.”
Bạch Tang Vận thản nhiên dặn dò Ly Nghiêu, mà mắt Ly Nghiêu lại là càng mở càng lớn, sắc tím sậm trong mắt cũng vì sợ mình nghe lầm mà tan đi không thấy.
Bạch Tang Vận ấm áp cười, kéo tay Ly Nghiêu qua thả một khối ngọc bài hình con hổ vào. Hổ bài đại biểu hoàng thân quốc thích, đại biểu giờ khắc này Ly Nghiêu trở thành “người của Lưu gia”.
“Ngươi cùng Tích Tứ đã định cả đời, xem như vợ chồng rồi. Nhưng các ngươi đều là nam tử, cha cũng không cách nào hạ sính lễ nghênh thú hay là đem Tứ nhi gả cho ngươi. Lúc trước, cha chính là dời đến ở trong cung, người bên ngoài cũng là trong lòng hiểu rõ không cần nói ra. Ngươi cùng Tứ nhi ai cũng không rời được ai, ta giao Tứ nhi cho ngươi, sau này ngươi gọi theo Tứ nhi đi.”
Mi Ly Nghiêu càng nhíu càng chặt, thật giống như thừa nhận thống khổ rất lớn. Hô hấp cũng bắt đầu nghẹn lại, tay nắm ngọc bài lại càng khép khép mở mở.
“Thành gia, làm việc sẽ càng thêm ổn thỏa, suy nghĩ sự tình cũng phải chu đáo một chút, không thể lại không để ý hậu quả như trước kia. Tứ nhi là một người tâm tính bất định, ngươi phải trông nó, quản nó cho tốt, đừng để cho nó tùy tính làm càn. Nguyễn Hương… đã là nhân ngươi gây, quả này ngươi phải xử lý tốt, nàng cũng là một người đáng thương, nếu nàng có thể nghĩ thông suốt, ngươi cũng đừng lại so đo chuyện trước kia.” Bạch Tang Vận giống như đối đãi thân sinh nhi tử, đưa ra giáo huấn cho Ly Nghiêu.
Ly Nghiêu quỳ trên mặt đất, chắc chắc chắn chắn dập đầu ba cái.
“Dạ… Phụ hoàng… Phụ vương… Cha…”
“Trở về đi, đừng đợi Tứ nhi tỉnh lại thấy ngươi không ở lại phát giận. Ngươi nếu hiểu nó, cũng đừng tùy ý chạy loạn.” Thấy lời nói xong rồi, Lưu Hoài Diệp bắt đầu đuổi người. Ly Nghiêu đứng lên, nghĩ đến lá thư hắn lưu lại kia, vội vàng hành lễ lui ra ngoài.
Ly Nghiêu vừa đi, nghiêm túc trên mặt Lưu Hoài Diệp đã không thấy tăm hơi. “Khuyết Dương, tiểu Dụ Đầu sắp tỉnh, hình như là đi tiểu, ngươi đi lấy tã.”
Lam Khuyết Dương thuần thục lấy tã, Lưu Hoài Diệp không mượn tay người khác, tự mình lấy tã ướt của nhi tử ra, lại lấy khăn ẩm lau sạch sẽ tiểu thí thí của nhi tử, mới giao cho Lam Khuyết Dương.
“Tỉnh rồi tỉnh rồi…” Lam Khuyết Dương cùng Lưu Hoài Diệp lúc này toàn bộ thân tâm đều ở trên người nhi tử, Bạch Tang Vận thấy vậy là ngày càng lo lắng.
………
Ly Nghiêu đi trở lại chỗ Lưu Tích Tứ, thấy Lưu Tích Tứ còn chưa có tỉnh, nhẹ nhàng thở ra. Lập tức hủy lá thư lưu lại trên bàn kia không còn một mảnh. Ngửi vị đạo trên người mình thực sự không dễ chịu chút nào, hắn lại bảo người mang nước tới, rửa sạch một chút. Lúc Ly Nghiêu vừa mới thay đổi y phục, xoay người, lại phát hiện Lưu Tích Tứ không biết mở mắt ra từ khi nào đang nhìn hắn.
“Tích Tứ… Ngươi đã tỉnh.” Ly Nghiêu không dám tùy ý động Lưu Tích Tứ, chấm chút nước, làm ẩm đôi môi phát khô của Lưu Tích Tứ.
“Đêm qua ta tỉnh… Ngươi không ở… Nếu hôm nay ngươi còn không ở, ta có thấy cũng… không để ý tới ngươi.” Lưu Tích Tứ mở miệng chính là trách cứ.
Ly Nghiêu vội vàng nói: “Tích Tứ, ngươi không thể uống nước, ít nói chuyện… Ta sao có thể không ở bên cạnh ngươi? Ngươi bị thương, ta luôn đi bắt người đả thương ngươi, bằng không, ta sẽ không tha thứ cho chính mình. Đêm qua, người bắt được không sai biệt lắm, ta liền trở lại.”
Lưu Tích Tứ trừng mắt một cái, “Ta sao lại nghe nói… là phụ vương bắt ngươi trở về?” Hắn chỉ sợ người này một sợi gân còn chưa xoay được, lại chạy cái không thấy bóng.
“… Phụ vương cho là ta không trở lại, mới đi bắt ta…” Đối với xưng hô của Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ kinh ngạc không thôi, thật đã cũng quên hỏi Ly Nghiêu đêm qua đi làm cái gì, ánh mắt thúc giục hắn mau nói xảy ra chuyện gì.
Ly Nghiêu lấy ngọc bài Bạch Tang Vận cho hắn ra, Lưu Tích Tứ vừa thấy, liền hiểu được. Thấy kích động rõ ràng có trong mắt Ly Nghiêu, Lưu Tích Tứ đặt tay Ly Nghiêu ở chỗ bị thương của mình, nói: “Ly Nghiêu, ta bị thương… Ngươi có đau lòng hay không?”
“Ngươi muốn biết ta đau thế nào sao?” Ly Nghiêu ôm sát Lưu Tích Tứ, thân thể run run nói cho Lưu Tích Tứ hắn sợ bao nhiêu. Lưu Tích Tứ cũng thoải mái nằm trên người Ly Nghiêu, cười nói: “Ly Nghiêu, ngươi nếu đau lòng, vậy có phải nên càng thêm yêu ta? Nghe lời của ta hay không?”
Ly Nghiêu ngẩng đầu, híp mắt nói: “Đương nhiên là yêu ngươi, bất quá nghe lời ngươi… Vậy phải xem là cái gì.”
“Chuyện ta bị thương này, đến đây xoá bỏ, ngươi đừng lại đi để ý.”
“Không được!”
Ly Nghiêu thế nào cũng không nghĩ tới Lưu Tích Tứ lại nói như vậy, “Người tổn thương ngươi, ta tuyệt đối không buông tha!”
“Hừ, ngươi còn nói ngươi yêu ta đấy.” Lưu Tích Tứ sinh khí, muốn từ trên người Ly Nghiêu xuống dưới, kết quả động tới miệng vết thương, hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
“Tích Tứ…” Ly Nghiêu đè Lưu Tích Tứ lại không cho hắn lộn xộn, “Tích Tứ… Ngày đó là trở về toàn thân là máu… Ta bị dọa chết… Nếu… Nếu ngươi… Ta không dám nghĩ…”
Trong mắt Lưu Tích Tứ xẹt qua ôn nhu, cọ cọ đầu Ly Nghiêu nói: “Ly Nghiêu… Ta không phải người sẽ chịu thiệt… Người khác chọc ta, ta làm sao sẽ để cho bọn chúng sống dễ chịu… Nhưng mà, nếu ngươi đi truy xét, nhất định sẽ thường xuyên không ở trước mặt ta, vậy ta đây không phải rất thiệt sao? Bị thương, lại bị đau, kết quả còn không nhìn thấy ngươi… Loại buôn bán lỗ vốn này Lưu Tích Tứ ta cũng không làm đâu.”
Ly Nghiêu có chút hồ đồ nhìn Lưu Tích Tứ, y tưởng rằng Lưu Tích Tứ muốn buông tha người đả thương hắn. Đã Lại thấy Lưu Tích Tứ trộm trộm cười, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ta không cho ngươi quản, chưa nói không cho thái tử ca ca bọn họ quản nha.”
Ly Nghiêu cảm thấy chính mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Ly Nghiêu đi bưng thuốc cho Lưu Tích Tứ, nụ cười trên mặt Lưu Tích Tứ tức khắc liền không thấy tăm hơi, nói hướng về phía gian phòng không người: “Lão Nhất, tra ra là chuyện gì xảy ra chưa.”
Lão Nhất toàn thân đen sẫm xuất hiện trước mặt Lưu Tích Tứ, nói cho Lưu Tích Tứ những gì hắn tra được, cùng với chuyện mấy ngày nay, đồng thời giao một phong thư mật cho Lưu Tích Tứ.
Lưu Tích Tứ sau khi nghe xong, lạnh lùng cười: “Nàng muốn chơi, bổn vương liền bồi nàng chơi… Dám để cho bổn vương bị khổ lớn như thế… Thù này kết lớn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.