Hỗn Tại Tam Quốc Làm Quân Phiệt

Chương 5: Bại Quản Hợi




" Đả phá doanh môn, gà chó không tha!"

Quản Hợi đưa tay lên huýt sáo, phía sau lưng tướng sĩ kêu to ba tiếng hưởng ứng, âm vang như lợi kiếm đâm vào không khí, vang cả bầu trời, doanh trung hoàng cân tất cả săc mặt đều xám như đất, cơ thể run lên vì sợ.

Mã Dược ánh mắt như đao rơi trên người Quản Hợi, chỉ thấy gã này hùng tráng giống một tòa thiết tháp, thân cao có hơn hai mét cả một cái đầu, trong trời đông giá rét chết người như vậy mà chỉ mặc có một bộ đồ vải thô mỏng mảnh, cái cổ vạm vỡ tràn ngập lực lượng bạo phát, phảng phất như dùng đao để chặt cũng không có cách chặt đứt.

Quản Hợi ngựa cưỡi dưới khố cũng xem như là một con ngựa khỏe, nhưng trên lưng mang Quản Hợi một tên đại hán nặng như thế này có vẻ hơi quá sức một chút.

Mã Dược nhìn khắp bốn phía, phát hiện Lưu tích doanh trung Hoàng Cân tặc đảm khí đã mất hết, nếu như lúc này để Quản Hợi sát tiến quân doanh, chắc chắn là cho hổ vào bầy dê, Lưu Tích Hoàng Cân sẽ không có một chút lực chống đỡ nào, vận mệnh cuối cùng chỉ có thể bị đồ sát hầu như toàn bộ. nếu muốn cứu vãn vận mệnh Lưu Tích Hoàng cân, chỉ có một cơ hội duy nhất, đó chính là đánh bại Quản Hợi!

Đây gần như là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng Mã Dược vẫn muốn đánh cuộc một lần! Sinh gặp loạn thế, ngoại trừ đủ tàn nhẫn, còn phải đủ can đảm nữa!

Mã Dược hít thật sâu một ngụm khí lạnh, hướng thẳng đến sau viên môn nơi Hoàng Cân tặc đang âm thầm run rẩy nói: " Đem cửa mở ra, ta đi chiến với Quản Hợi."

Hoàng Cân giữ cửa hướng Mã Dược ném cho một cái nhìn sửng sốt, dường như một chút cũng chẳng dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, lắp bắp hỏi: " Ngươi … nói cái gì?

Mã Dược siết thật chặt cương đao trong tay, lạnh lùng nói: " Đem cửa mở ra, ta đi chiến với Quản Hợi."

Hoàng Cân giữ cửa vô cùng hoảng sợ, lắc lắc đầu, nói: " Không, ngươi không thể đi, ngươi sẽ chết chắc, không có người nào là đối thủ của Quản Hợi ma quỷ đó hết!"

" Xoát!"

Hàn quang loáng lên, cương đao sắc bén đã đặt trên cổ của Hoàng Cân giữ cửa, Mã Dược nhấn mạnh từng chữ nói: " Đem - - cửa - - mở - - ra!"

Hoàng Cân giữ cửa lập tức sợ đến im bặt.

" Xảy ra chuyện gì? Các người cãi nhau cái gì?"

Ngay lúc này, một bả thanh âm trầm trọng không xa vang lên, Hoàng Cân giữ cửa như trút nước gánh nặng, hổn hển nói: " Bùi tướng quân, vị huynh đệ này muốn ta mở cửa, hắn muốn khiếu chiến Quản Hợi!"

" Cái gì! Ai muốn khiếu chiến Quản Hợi?"

Người đến kinh hô thất thanh, hiển nhiên là bị giật mình không nhỏ.

Mã Dược quay người lại, lạnh lùng nói: " Ta, ta muốn khiêu chiến Quản Hợi."

Ánh mắt chạm nhau, Mã Dược cùng người đến nhận ra đối phương, tướng đến không phải ai khác, hiển nhiên chính là người suýt chết dưới đao Mã Dược Hoàng Cân tướng lĩnh Bùi Nguyện Thiệu.

" Mã Dược là ngươi!?" Con ngươi Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên rút nhỏ lại, ngưng thanh nói: " Ta không thể để ngươi đi, ngươi không là đối thủ của Quản Hợi."

Mã Dược khéo miệng hiện lên một tia cười lạnh, lạnh lùng nói: " Đây là cơ hội cuối cùng cho chúng ta sống sót, nếu như không thể đánh bại Quản Hợi, ở đây không có một người có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai!"

Không khí xung quanh tựa hồ ngưng động lại, tất cả Hoàng cân tặc môn nghe đến đây đều tuyệt vọng cúi thấp đầu, kể cả Bùi Nguyên Thiệu, đây đúng là cơ hội sống sót cuối cùng, nêu không có thể đánh bại Quản Hợi, Hoàng Cân doanh trung đừng tưởng một người có thể trốn thoát khỏi vận mệnh bị giết hại.

Quản Hợi là một tên ma quỷ, giết người đối với hắn như là loại sở thích.

" Đem doanh môn mở ra."

Mã Dược một lần nữa không hờn không giận nói một câu.

Hoàng cân giữ cửa ánh mắt hướng Bùi Nguyên Thiệu cầu giúp, Bùi Nguyên Thiệu ngưng mặt gật gật đầu.

Viên môn nặng nề cuối cùng cũng chầm chậm mở ra, Mã Dược đem cương đao đặt trên lưng, giậm từng bước chân nặng nề chống cự bước từng bước ra khỏi cửa doanh, phía sau truyền đến tiếng Bùi Nguyên Thiệu tràn ngập lo âu chất vấn: " Mã Dược, ngươi nắm được mấy phần thắng?"

Mã Dược không có quay đầu lại, từ trong gió lạnh thê lương truyền đến tiếng trả lời lạnh lùng của hắn: " Một thành cũng không đến."

Trên viên mộn, Hoàng Cân tướng lĩnh Đỗ Viễn đột nhiện thần sắc đại biến, hướng bên người Lưu Tích cung kính nói: " Đốc suất, có người xuất doanh ứng chiến!"

Lưu Tích thần sắc đột nhiên rung lên, vội vàng hỏi: " Ai? Là ai xuất chiến?"

" Không nhận ra." Đỗ Viên lắc đầu, trả lời, " Là một tên đao thuẫn thủ."

" Cái gì! Là một tên đao thuẫn thủ?" Lưu Tích lập tức phát tiết ra như bị banh đá trúng (?). thở dài nói: " Một tên đao thuẫn thủ thì có khả năng làm cái gì, ài …."

Bùi Nguyên Thiệu đã đùng đùng vọt lên viên môn, bước từng bước dài lớn đi đến trước trống lớn hành quân, vọt đến Hoàng Cân tặc đánh lôi cổ (trống) nghiêm mặt hét lớn: " Tránh ra!"

Lôi cổ Hoàng Cân mới ngẩn ra một chút, sớm đã bị Bùi Nguyên Thiệu một cước đá văng, Bùi Nguyên Thiệu đã cướp lấy cổ chùy, hung hăng nên lên mặt trống, phát ra một tiếng lớn thùng thùng, một tiếng trống như sấm nổ này, để cho doanh trung toàn bộ Hoàng Cân tặc tim đều rung lên một chút, ngay sau đó, tiếng trống dày đặc như mưa liên miên vang lên, phá tan sự yên tĩnh ảm đạm của chiến trường.

Quản Hợi tay phải giơ cao quá đầu, sau lưng Hoàng Cân tướng sĩ chính đang hò reo cung với khứa đao tòan bộ bất ngờ dừng lại.

Trong tiếng trống hào hùng mãnh liệt, một gã đại hán vai mang cương đao từ trong viên môn đang chầm chậm mở ra dần dần xuất hiện, Quản Hợi ánh mắt như đao toàn bộ đặt lên người tên đại hán này, trong con ngươi sát khí đại thịnh, giống như là dã thú ngửi được mùi máu tanh, mở to cái miệng như chậu máu, lòi ra nhưng chiếc răng nănh sắc bén.

" Tướng đến xưng tên, Quản Hợi dưới đao không trảm lũ vô danh tiểu tốt!"

Quản Hợi lấy trường đao chỉ vào người đến, hét lớn một tiếng này, ngạc nhiên là đã vượt qua cả tiếng trống trận mãnh liệt nọ, rành mạnh lọt vào trong tai của hai bên tướng sĩ trên chiến trường.

Mã Dược sớm đã đi được một trăm bước đến chính giữa trước mặt hai quân, lạnh lùng trả lời: " Ta …… Tây Lương Mã Dược đây!"

Quản Hợi hai chân kẹp vào mã phúc (bụng ngựa), chiến mã kêu một tiếng đau đớn cất vó như bay, hướng Mã Dược hung hăng xông đến, Quản Hợi mắt trợn như muốn rách ra, trường đao trong tay đã cao cao giơ lên.

" Giết!"

Một tiếng hét lớn này, xé rách cả không khí, sắc bén như đao đâm vào trong tai Mã Dược, phảng phất sinh ra đau đớn.

" Giết!"

Quản Hợi sau lưng một ngàn tinh binh Hoàng Cân tam hô hưởng ứng, thanh thế tận trời, trên viên môn, tiếng trống bất ngờ dừng lại, một cái mặt trống bằng da hổ đã bị Bùi Nguyên Thiệu đập thủng lỗ.

Mã Dược xách lệch cương đao, giống như một pho tượng thép băng lãnh trì lập sa trường, bất động như núi, gió lạnh sắc bén thổi bay vài sợi tóc bên tai của hắn, thê lương mà lại xinh đẹp, giống như đôi mắt đen của hắn, ưu thương nhưng lại lãnh tuấn.

Lưu Tích quân doanh cửa sau, Lưu Nghiên giục ngựa như điên, hướng về Uyển thành phía xa chạy như bay đến, trong không trung rơi xuống một giọt nước mắt trong suốt, Mã Dược, ngươi nhất phải đợi đấy! Ngươi không thể chết, nhất định không thể chết nha ……………

" Hống nha ~"

Quản Hợi rống to một tiếng, hai tay ra sức quay một vòng, trường đao giơ cao tại không trung vạch ra một đường cong quỷ dị, bay đến chém lên cổ Mã Dược, Mã Dược an nhiên bất động, ánh mắt bén nhọn gắt gao tha trụ trên lưỡi đao sắc bén của Quản Hợi, chờ khi nó đến tơi nơi, thân thể Mã Dược mới một cách không thể tin nổi đột nhiên trũng xuống.

Quản Hợi một đao chém trượt, vẫn còn tiếp tục vọt đi hơn mười bước Quản Hợi mới gắt gao giữ cương chiến mã được, Quản Hợi dùng hết sức kéo trụ cương ngựa, chiến mã dưới khố hí lên một tiếng đau đớn đứng thắng lên, hai chân sau liên tục bước hai bước mới từ trên không xoay người lại.

Mã Dược hít sâu một ngụm lãnh khí, cố hết sức hồi phục trái tim đang đập loạn, qua một hiệp lúc nãy nhìn có vẻ hữu kinh vô hiểm, nhực thật sư là cực kỳ nguy hiểm! Chỉ có Mã Dược mới tự biết rõ, một khắc nãy hắn đã rất cận kề với tử vong. truyện được lấy tại TrumTruyen.vn

Mã Dược gắt gao nhìn thẳng vào móng guốc của chiến mã Quản Hợi, đó …. Chính là cơ hội duy nhất của Mã Dược từ trong cái chết giành lấy sự sống!

" Ha ha ~!"

Quảnh Hợi ngửa đầu lên trời, tay trái phong cuốn tự đánh vào ngực của mình, phát ra tiếng cười chói tai " ha ha ha", trên đầu mái tóc rối bời dựng đứng cả lên, vẻ mặt như cuồng dại. Một ngàn Hoàng Cân tinh binh do Quản Hợi mang đến nhìn thấy tình trạng điên cuồng như vậy đều đem binh khi trong tay giơ cao lên trời, trong miệng phát ra nhưng tiếng gào thét không giống con người.

" Đi chết đi, hống nha ~ "

Quản Hợi gào to một tiếng, chiến mã dưới khố lại một lần nữa dứng thẳng lên, chờ cả hai móng trước cùng hạ xuống thì, chiến mã đã hoàn thành tăng tốc, lấy thế nhanh như tia chớp hướng Mã Dược vọt qua, căn bản cuối cùng vẫn là thẳng vào Mã Dược mà đến. Hiển nhiên, Quản Hơi đã bị chọc giận rồi, một hiệp này, nếu không thể thuận lợi một đao chặt rớt đầu lâu Mã Dược, vậy cũng phải muốn dùng vó ngựa giẫm nát thân thê Mã Dược.

Mã Dược hai tay cầm đao, trong con mắt đen thui xẹt qua một tia quang mang cuồng dã của dã thú, cơ hội cuối cùng cùng đến! Chỉ có thể một đao chặt đứt chân chiến mã của Quản Hợi, Quản Hợi từ trên lưng ngựa té xuống tât nhiên trong thời gian ngắn tạm mất đi lực chiến đấu, khi đó chính là cơ hội duy nhất của Mã Dược từ trong nguy hiểm tìm lấy chiến thắng!

Quản Hợi hai chân gắt gao giữ chặt mã phúc, không ngừng thôi thúc chiến mã tăng tốc, một lần nữa tăng tốc, cuống loạn sát khí trong mắt Quản Hợi mãnh liệt chưa từng thấy.

" Phốc!"

Đáng thương cho chiến mã cuối cùng chịu đựng không nổi Quản Hợi như thế hành hạ, đột nhiên hai chân trước mềm nhũn nằm phục xuống đất, Quản Hơi không hề phòng bị cả người lẩn ngựa đều bị lật ngược lại, ầm âm ngã xuống trên sa trường, bụi đất nổi lên làm rối loạn hai mắt Mã Dược, thắng lợi ….. thực sự xảy ra bất ngờ như thế.

Quản Hợi ra sức ngúc ngoắc đầu,, từ trong khói bụi mở to con mắt, điều đầu tiên đập vào trong mắt là một mảnh hàn quang chói mắt, đó là một thanh cương đao sắc bén, mũi đao đã gắt gao đặt trên cổ của hắn, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được từ trên mũi đao truyền đến dày đặc hàn ý, tử vong ….cùng hắn cũng không xa lắm.

Tàn dương cuối cùng cũng thoát khỏi sự giam cầm của mây đen, đem một tia ánh sáng lạnh lẽo rắc lên chiến trường, bóng của Mã Dược trên mặt đất bị kéo đi càng lúc càng dài, toàn bộ thế giới phảng phất như ngừng lại, tất cả mọi người, tất cả Hoàng Cân tặc đều chấn kinh nhìn trước đấu trường, biến cố kinh người này để bọn họ không thể nào thích ứng được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.