"Chúa công, nếu đã như vậy thì không bằng kết minh với Mã Đồ Phu".
Trình Dục nói:
"Mã Đồ Phu tuy thanh danh có kém một chút, nhưng dù sao hắn cũng là danh tướng, cũng là phò mã của Đại Hán, cùng kết minh với hắn thì tĩ tộc trong thiên hạ cũng sẽ không phản đối, hơn nữa sau khi kết minh cùng với Mã Đồ Phu thì quân ta có thể dồn toàn lực tấn công Từ Châu".
Tuân Du nói:
"Nhưng vấn đề là, Mã Đồ Phu chịu kết minh hay sao?"
Trình Dục nói:
"Tại hạ cho rằng, điều kiện để Mã Đồ Phu kết minh đã có đủ".
Tào Tháo nói:
"Xin lắng tai nghe."
Trình Dục nói:
"Sau khi Viên Thiệu chiếm đoạt được 2 châu U, Thanh, thực lực ngày một lớn, dướng trướng hắn chẳng những có đồng cỏ ngàn dặm phì nhiêu, lại có tinh binh hơn 20 vạn, đây là một uy hiếp lớn với Chúa công.
Nhưng Mã Đồ Phu cũng sẽ gặp uy hiếp từ Viên Thiệu, một khi Viên Thiệu cử binh qua Đại Mạc, hoặc là hướng Tây của Hà Sao, sẽ làm hỏng kế hoạch nghỉ ngơi dưỡng sức của Mã Đồ Phu, nhất định sẽ cử binh ứng chiến, tại hạ cho rằng, đây là một uy hiếp không thể bỏ qua với hắn".
Tuân Du gật đầu nói:
"Cho nên Trọng Đức mới cho rằng, Mã Đồ Phu nhất định sẽ kết minh".
Trình Dục nói: "Đúng vậy"
"Không"
Quách Gia đột nhiên lắc đầu, lạnh nhạt nói:
"Chúa công ngàn vạn lần đừng có ôm cái ảo tưởng đó với Mã Đồ Phu! Mã Đồ Phu kiêng kị với Chúa công rất sâu, cũng như Chúa công kiêng kị hắn! Nếu như tại hạ đoán không lầm, Mã Đồ Phu thà rằng cho Viên Thiệu vào Trung Nguyên, cũng không muốn để cho Chúa công phát triển một cách an toàn".
"Uh." Tào Tháo gật đầu nói:
"Lời của Phụng Hiếu rất hợp ý ta, ta cũng không có ôm bất cứ ảo tưởng gì với Mã Đồ Phu, lúc nào cũng phải cẩn thận đề phòng! Cũng may Quan Trung là cửa ngỏ hiểm yếu để vào Trung nguyên, nhưng quân ta chỉ cần thủ vững nơi hiểm yếu. Lấy binh lực trước mắt của Mã Đồ Phu, thì không cách nào vượt qua được".
Quách Gia nói:
"Đợi tình huống hôm nay qua đi, thì Quan Trung, Lương Châu, Hà Sáo sẽ hoàn toàn bước vào trạng thái nghỉ ngơi lấy sức, Mã Đồ Phu khi đó lại tiếp tục dùng mấy chục vạn đại quân đông tiến Trung Nguyên, Chúa công cũng nên nhất thống Trung Nguyên, Hà Bắc, đến lúc đó thì Cùng Ký, Tịnh, Thanh, U, Dự, Duyện sẽ tập trung nhân vật lực, cho dù Mã Đồ Phu có mang 10 vạn thiết giáp chúng ta cũng không sợ hãi".
"Hóa ra là như vậy, tại hạ nghĩ đơn giản về Mã Đồ Phu rồi".
Trình Dục gật đầu nói:
"Sau trận chiến này của Chúa công với Mã Đồ Phu thì Mã Đồ Phu đã bị dân cư, nguồn nhân lực mộ lính hạn chế. Trong vòng 10 năm không cách nào gây chiến, mà Chúa công nhất định phải trong vòng 10 năm nhất thống Trung Nguyên, Hà Bắc, Kinh Dương, sau đó dùng tất cả nhân vật lực quyết 1 trận thư hùng, không biết có phải là ý này không?".
"Đúng là như vậy".
Tào Tháo trầm giọng nói:
"Đây đúng là mộ trận chiến".
Quách Gia nói:
"Nhưng quan trọng là, 10 năm tĩnh dưỡng của Mã Đồ Phu đã tiến hành được 3 năm, bây giờ chỉ còn lại có 7 năm, thời gian không đợi chúng ta a".
Tào Tháo nói với Lưu:
"Tử Dương, lập tức an bài sứ giả đi Kinh Châu và Giang Đông, nói với Lưu Biểu, Tôn Kiên, nói bổn tướng nguyện ý kết mình, còn về phần Hà Bắc thì Tử Dương đi một chuyến, danh sĩ của Hà Bắc rất nhiều, Điền Phong, Tuân, Cao Can, Phùng Kỷ, đều là những người nổi tiếng. Cũng may là viên Thiệu lập được đại công thì tự phụ. Tử Dương chỉ cần nắm được cái nhược điểm này của hắn, thì nhất định có thể khơi mào việc Viên THiệu thảo phạt Tịnh Châu".
…
Bên ngoài Huyền Thành, đại doanh của Lương Quân.
"Bịch"
Mã Dược bước chân lên khối băng, suýt chút nữa thì ngã bổ nhào, may mà Điển Vi ở sau lưng nhanh tay tiến lên đỡ hắn, mũ giáp của Mã Dược xộc xệch, oán hận mắng:
"Thời tiết thật quỷ khí, con mẹ nó lạnh quá". nguồn TrumTruyen.vn
"Huynh trưởng, đã ở Huyền Nhương giằng co với Tào Tháo trong một thời gian dài, nếu tiếp tục chỉ sợ không có biện pháp nào".
Mã Siêu tiến lên, thấp giọng nói:
"Có một biện pháp có thể 1 kích đánh bại Tào quân".
"Có biện pháp gì?"
Mã Dược bùi ngùi nói:
"Tào A man không phải người thường, thằng nhãi này dùng binh cực kỳ lão luyện, chỉ ra ba điểm phòng thủ quả nhiên không chê vào đâu được, hơn nữa còn có bọn người Quách Gia, Tuân Du, Trình phụ tá, nếu muốn đánh bại Tào quân có thể nói là khó hơn lên trời! Nếu như bình tĩnh mà xem xét, quân ta có thể làm cho quân Tào chật vật như thế này, kết quả đã là rất tốt rồi".
"Nếu cứ tiếp tục kéo dài với Tào quân như vậy, thì cũng không phải là một chuyện xấu đâu".
Lời nói còn chưa xong, Giả Hủ đã từ trong một cái lều bò ra, trên người Giả Hủ khoác toàn áp da dê, trên đầu lại đội 1 cái mũ lông chó, thân thể hắn lập tức mập mạp hẳn lên, không còn chút bộ dáng nào của 1 nho sinh nữa cả.
Giả Hủ đưa 2 bàn tay lên miệng mà thổi phù phù, nói tiếp:
"Chỉ sợ Tào A Man và Quách thiên tài bày ra âm mưu quỷ kế, đẩy quân ta vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan".
"Bổn tướng quân cũng đang lo lắng như vậy".
Mã Dược lo lắng nhìn về phía Giả Hủ, nói:
"Vừa rồi Phương Duyệt từ Hà Sóc cấp báo, Tịnh Châu có biến. mùa xuân sang năm Viên thiệu rất có thể sẽ ra tay với Trương Tế, Văn Hòa ngươi nói xem, đây có phải là trò quỷ của Tào A Man không?".
" Đúng vậy, không còn nghi ngờ gì cả".
Giả Hủ nói:
"Nếu như dụ được Viên Thiệu dụng binh với Tịnh Châu, nhìn lâu dài tuy có bất lợi, nhưng nếu mà trước mắt thì lại là chuyện nhất cử lưỡng tiện, một là có thể bức bách quân ta lui binh khỏi Nam Dương, hai là có thể giảm bớt áp lực cường đại của Viên Thiệu ở phía bắc".
"Chỉ sợ rằng sự tình không đơn giản như vậy đâu".
Mã Dược nói:
"Thám mã hồi báo, Kinh Châu mục là Lưu Biểu lệnh cho Lưu Bàn, Thái Mạo, Trương Duẫn dẫn 3 vạn đại quân ra bắc, ngoài ra ở Tương Dương Truân Vu, Trúc Dương, Hoàng Trung, Văn Sinh, Ngụy Duyên cũng mang theo mãnh tướng xuất chinh, lúc này, thế quân tới Kinh Châu rất mạnh. Quân kinh châu không sớm thì muộn sẽ xuất binh, căn cứ vào việc này, thì có thể nói nó chắc chắn phải có liên quan với Tào A Man".
"Quân Kinh Châu?". Lý Túc ở một bên nói:
"Chỉ là một đám ô hợp, không phải sợ".
"không, Tử Nghiêm không thể khinh thường quân Kinh Châu".
Mã Dược nghiêm nghị nói:
"Trong cuộc chiến Vũ Quan, quân Kinh Châu thua là do khinh địch liều lĩnh, Bổn Tướng quân mặc dù từng dùng 8000 quân Thiết kỵ Tây Lương đánh khắp Kinh Tương, nhưng khi đó đối thủ là thủy quân Kinh Châu, mà không phải là quân Kinh Châu, trên thực tế quân Kinh Châu rất có thực lực. Hoàng Trung, Văn Sinh, Ngụy Duyên… đều là mãnh tướng, chỉ có điều ở dưới trướng của Lưu Biểu lại thiếu 1 vị Đại Tướng có thể thống lĩnh toàn quân".
"Chúa công."
Giả Hủ đột nhiên nói:
"Tại hạ đột nhiên nghĩ tới một điều".
Mã Dược nói: "Văn Hòa nghĩ tới điều gì?".
Giả Hủ nói:
"Thế cuộc của Tịnh Châu rất khẩn trương, trong khi quân Kinh Châu lại bắc tiến Trúc Dương, chỉ là đều là âm mưu của Tào Tháo".
Mã Dược nói: "Đúng là Tào Tháo sao?"
"Đúng" Giả Hủ nặng nề gật đầu, trầm giọng nói:
"Nếu như không phải vì chiến sự liên miên, quân Tào không có cơ hội để thở, Tào Tháo đã sớm nghĩ tới việc biến đổi thế cục rồi, Châu tuy tốt, nhưng chỉ là một bãi chiến trường, nếu như không thể kinh doanh và quan hệ tốt với các thế lực xung quanh, lại có Viên Thuật bao vây tứ phía, thì bại vong chắc chắn không còn xa".
Mã Dược suy nghĩ một chút, rồi hiểu rõ lợi hại trong đó, trầm giọng nói:
"Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy?".
"Đúng vậy". Giả Hủ nói:
"Tào Tháo kết minh với Lưu Biểu, Tôn Kiên, lại dụ cho Viên Thiệu xuất binh đến Tịnh Châu, bắt quân ta phải lui binh, để sáng tạo cơ hội đông tiến Lữ Bố ở Từ Châu.Trong các châu mà Tào Tháo cai trị, có Dự Châu là một châu lớn, dân cư đông đúc, nhân tài rất nhiều, nhưng bởi vì mấy năm chinh chiến, hai châu này đã kiệt sức mệt mỏi, mà Đào Khiêm ở Từ Châu dưỡng sĩ nuôi dân rất tốt và giàu có. Nếu như Tào Tháo có thể đánh hạ được Từ Châu thì thực lực của hắn sẽ vô cùng mạnh mẽ".
Không hổ là Tào Tháo."
Mã Dược trầm giọng nói:
"Chờ sau khi thu thập xong Lữ Bố, sẽ đến phiên Viên Thiệu ở Hà Bắc? Nếu không muốn làm gián đoạn đại kế 10 năm nghỉ ngơi dưỡng sức của bổn tướng quân, thì chỉ có thể trơ mắt nhìn Tào Tháo hạ Lữ Bố,diệt Viên Thiệu, nhất thống Trung Nguyên, hừ hừ".
"Đúng vậy" Giả Hủ nghiêm nghị nói:
"Tào A man đang bức Chúa công vào bước không thể động can qua. Hiện tại, dù là Chúa công hay Tào a Man đều muốn tranh thủ thời gian, tích góp thực lực, Tào Tháo lại muốn trong 10 năm nhất thống Trung Nguyên, bây giờ chỉ có thể xem ai thực hiện xong trước mà thôi".
"Nhất thống Trung Nguyên?"
Mã Dược lãnh đạm nói:
"Tào A Man đừng mơ tới điều này. Bổn tướng quân thà để cho Viên Thiệu, hoặc Tôn Kiên, Lưu Biểu, Lữ Bố vào Trung Nguyên, chứ không bao giờ cho Tào A Man được như nguyện ý, Tào Tháo và Mã Dược sẽ không có chuyện kết minh".
"Không sai, hiện tại Quan, Lương, Hà Sáo đang trong thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, Bổn tướng quân đúng là không có cách nào triệu tập đại quân xuất chinh, nhưng nếu Tào A Man cho rằng bổn tướng quân không có cách gì làm được hắn, vậy thì hắn lầm to rồi, bởi vì dưới trướng của Bổn tướng quân còn có 1 đạo quân tinh binh thiện chiến".
Giả Hủ nói:
"Chúa công, nếu như đúng là Viên Thiệu mùa xuân sang năm tiến công Tịnh Châu, ta cũng chỉ còn cách rút lui khỏi Nam Dương, Lấy cái tính tự phụ của Viên Thiệu, nếu như chiếm Tịnh Châu thuận lợi, thì rất khó nói hắn sẽ tiến Công Hà sào hay không. Dù sao, Hà Sáo cũng là một quân mã trường khổng lồ của Chúa công, với Viên Thiệu mà nó, nó là một sự hấp dẫn trí mạng".
"Nhưng mà, bây giờ mới tháng 10, còn 3 tháng nữa mới tới mùa xuân và lúc đó Viên Thiệu mới xuất binh".
Trong đôi mắt của Giả Hủ đột nhiên hiện lên sự giảo hoạt, nói:
"Còn hơn 3 tháng thời gian, vậy thì cũng đủ rồi! Tào A man không phải muốn dùng Viên Thiệu bức quân ta rút khỏi Nam Dương hay sao? Vậy thì quân ta cũng sẽ làm như vậy, ăn miếng trả miêng, mượn Lữ Bố bắt Tào An man rút khỏi Nam Dương, để xem đến tột cùng là ai chống đỡ không nổi?".
"Oh?" Mã Dược nghe vậy hai mắt sáng ngời, kích động nói:
"Mượn lực Lữ Bố, đúng là một biện pháp tốt".