Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

Chương 42: Nửa đêm đi gõ cửa phòng Tô Mạn




Tô Mạn nhận lấy xe đẩy nhỏ của cô, ý bảo nàng dẫn đường.
"Đi thôi, cũng sắp 11 giờ rồi, vứt rác còn phải về nhà nghỉ ngơi."
Tô Mạn động tác quá nhanh, mau đến Nguyễn Đào còn không có phản ứng lại đây thời điểm chân dài của đối phương đã bước đi ra ngoài, Nguyễn Đào chỉ có thể chạy lon ton đuổi theo.
Chân dì dài thì hay lắm à!
Sau khi vứt rác xong về nhà, Nguyễn Đào vẫn còn đang thu dọn vỏ giấy trên mặt đất.
Tô Mạn tắm rửa xong đứng ở trên cầu thang nhìn, tiểu cô nương chạy tới chạy lui, nhanh nhẹn lại nhanh chóng đóng gói hết hộp giấy đặt ở ngoài cửa, làm xong tất cả những thứ này về sau mới đưa một hơi.
Ước chừng là đã nhận ra ánh mắt Tô Mạn.
Nguyễn Đào giải thích: "Là thói quen trước đây của mẹ tôi, mẹ tôi nói làm người bảo vệ môi trường và an ninh đều không dễ dàng, trực tiếp bố thí không bằng dùng phương thức như vậy giúp đỡ bọn họ, tôi cũng quen rồi, trước đây là dì giúp việc làm, bây giờ dì không phải về quê rồi sao."
Tô Mạn gật đầu: "Mẹ cô là một người mẹ rất tốt."
Nguyễn Đào rất ít khi nhắc tới bà Chu, nghe được có người khen ngợi bà Chu tự nhiên cũng là một vẻ mặt rất vinh dự, giống như là gà trống nhỏ kiêu ngạo ngẩng đầu lên.
"Đó là đương nhiên, cũng chính là mẹ tôi qua đời sớm, nếu không cho dù dì gặp mẹ tôi, cũng sẽ cảm thấy rất tán thưởng."
Nói xong câu đó Nguyễn Đào liền cảm thấy có chút không ổn.
Bà Chu là mẹ ruột của nàng, cũng chính là vợ đầu của Nguyễn Thành Danh, Tô Mạn làm mẹ kế của nàng, Nguyễn Thành Danh nối lại dây cung, nàng lại có thể nói ra chuyện muốn cho mẹ kế và mẹ ruột gặp mặt?
Tô Mạn giống như không thèm để ý, lại tỏ vẻ bất đắc dĩ với những phát biểu không đầu đuôi của nàng.
Nguyễn Đào vội vàng bổ sung: "Mẹ tôi nhìn thấy dì, cũng sẽ rất tán thưởng!"
Ánh mắt Tô Mạn lóe lên: "Cô thừa hưởng gu thẩm mỹ của mẹ cô sao?"
Nguyễn Đào sửng sốt, đi theo liền cẩn thận suy nghĩ một chút:"Dì vừa nói như thế cũng đúng thật đấy, ba tôi người nọ dì cũng biết, chẳng đáng tin chút nào đúng không, mẹ tôi cũng thích một số đồ vật dễ thương, tôi cũng thích."
Đồ vật dễ thương?
Ánh mắt Tô Mạn dừng ở trên mặt Nguyễn Đào, cô từ trên cao nhìn xuống nàng.
Lông tơ trên mặt Nguyễn Đào đều thấy rõ ràng dưới ánh đèn, khuôn mặt kia mắt to tròn ngọt ngào, lúc nói chuyện nhìn người giống như mang theo một ít ánh nước mờ mịt, cái miệng nhỏ xinh không cần trang điểm cũng đỏ đỏ, giống như bông tai hoa sơn trà trên tai nàng.
Tô Mạn cười nói: "Quả thật là đồ vật rất dễ thương."
Nguyễn Đào mở to mắt, vừa định hỏi rõ ràng Tô Mạn là có ý gì, chuông cửa nhà nàng tựa như bị hỏng rồi vang lên không ngừng.
Mở cửa đã bị một người trực tiếp nhào vào lòng, vóc dáng Triển Duyệt cao hơn Nguyễn Đào, trực tiếp ôm nàng lên xoay một vòng.
"Duyệt Duyệt? Sao cậu lại trở về rồi?"
Triển Duyệt lườm nàng một cái, tức giận nói: "Cậu cho mình vào danh sách đen, căn bản không thấy tin nhắn của mình biết không? Mình đương nhiên là trở về thăm cậu rồi, he he he."
Nguyễn Đào căn bản không tin lời ma quỷ của cô ấy.
Triển Duyệt cũng nhìn thấy Tô Mạn đứng trên cầu thang, cô ấy vẫy vẫy tay với đối phương: "Chào ngài, Tô phu nhân tôn kính, xuất phát từ lễ phép em nên gọi ngài một tiếng dì, nhưng mà~~~ Hi hi, em liền theo bọn Sư Ân cùng gọi ngài là chị Mạn Mạn thế nào?"
Cô ấy nói không rõ ràng lắm, trong mắt cũng hiện lên một tia ánh sáng thăm dò.
Tô Mạn thấy rõ, cũng gật đầu theo: "Có thể. Xin chào, em chính là Triển Duyệt phải không? Đào Đào từng nhắc tới em."
Triển Duyệt đương nhiên vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, Nguyễn Đào cũng bị Triển Duyệt đột nhiên về nước làm cho trở tay không kịp.
Cũng không có ai chú ý đến lúc Tô Mạn gọi Nguyễn Đào đã tự nhiên lại chín chắn xưng hô lên "Đào Đào".
Triển Duyệt còn bị đói, vội vàng kéo Nguyễn Đào vào bếp.
"Mình nói cậu biết mình ngồi máy bay mười mấy tiếng, muốn chết luôn rồi."
Nguyễn Đào nhìn về phía sau, người đứng trên cầu thang đã không thấy đâu, có lẽ cũng không có hứng thú với lời nàng và Triển Duyệt muốn nói.
Nàng không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm, như thể Tô Mạn luôn khiến nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên khi cô nhìn nàng.
Từ sau khi quay xong chương trình ngày hôm qua, Nguyễn Đào luôn cảm thấy Tô Mạn có chút không thích hợp, là chỗ nào không thích hợp nàng cũng không nói ra được.
Nguyễn Đào cũng không tìm được ý nghĩ suy nghĩ trên người Tô Mạn đến cuối cùng là chỗ nào không đúng, đã bị Triển Duyệt hô to gọi nhỏ hấp dẫn ra.
"Đào Đào, sao trong tủ lạnh nhà cậu không có gì hết vậy?"
Nguyễn Đào lắc lắc đầu, nhận mệnh tìm đồ ăn cho Triển đại tiểu thư.
Nhưng dì đã đi được vài ngày, trong tủ lạnh ngoại trừ một hộp trứng gà ra thì không có gì cả, dì thậm chí trước khi đi còn lau tủ lạnh đến mức có thể phản quang.
Triển Duyệt cùng Nguyễn Đào đứng ở nơi đó, trên tay cầm một hộp trứng gà, nhìn hai gương mặt bị cửa tủ lạnh chiếu rọi ra cạn lời.
Chính là một trận cạn lời cứng họng.
Triển Duyệt không thể nhịn được nữa nói: "Nhà cậu vì sao cái gì cũng không có?! Hả?! Mình đã ngồi máy bay mười mấy giờ đó! Trong nhà cậu cái gì cũng không có! Mình ăn cái gì!"
Nguyễn Đào lườm cô ấy một cái: "Hình như còn có mì gói, hay là nghỉ hè mình mua ở nhà, cậu có ăn không?"
"Mình đến nhà cậu cậu liền cho mình ăn mì gói!! Cậu có còn là người không vậy?!"
Nguyễn Đào không phải người: "Ăn hay không?"
Mì gói vẫn là lúc nghỉ hè nàng mới mua, trước khi thi nghệ thuật Tô Mạn căn bản không cho phép nàng ăn những thức ăn có calo cao đó.
Chờ lúc Nguyễn Đào vất vả lắm thi xong có thể ăn uống thỏa thích, cũng phát hiện mình đã quen với nhịp sống lúc thi.
Vốn thích đồ ăn dầu mỡ là ăn không được nhiều lắm, suy nghĩ mấy tháng mua mì gói cũng không ăn hết.
Nếu không phải phát hiện khẩu vị của mình thay đổi, mấy gói mì cho Triển Duyệt này cũng không hề rẻ.
Triển Duyệt rất không có khí tiết, hai người liếc nhau rồi bắt đầu nấu mì.
Mì gói đang quay cuồng trong nồi, mùi thơm đặc trưng của sợi mì chiên giòn truyền ra, Nguyễn Đào cũng hít hít mũi.
Vốn nghĩ ở đoàn phim có thể dựa vào điểm tích lũy ngày hôm qua ăn một bữa cơm ngon, kết quả quay phim gián đoạn một tuần, chạy về trường học lên lớp lại về nhà khui bưu kiện.
Ném rác còn đánh một trận với Nấm Kim Châm đáng ghét.
Nguyễn Đào cũng đói đến bụng kêu ùng ục.
Hai người cũng không so đo, trực tiếp bưng nồi cầm hai bát bắt đầu ăn mì gói.
Ăn cũng gần xong, Nguyễn Đào mới lấy lại tinh thần, vuốt bụng nằm liệt nhìn Triển Duyệt còn đang chiến đấu hăng hái.
"Cậu không lo đi học đàng hoàng, về nước làm gì? Trốn về à?"
Triển Duyệt ăn xong một miếng mì, mới xem như cảm thấy người khá hơn một nửa, trong bụng có thứ gì đó mới tính là hồi hồn.
Cô ấy gật gật đầu, mơ hồ nói: "Đúng vậy, mình trở về đương nhiên là có việc, không phải lén chạy về tìm cậu làm gì? Mình liền hơn nửa đêm tới nhà cậu vì ăn mì gói?"
"Chuyện gì?"
Triển Duyệt lau miệng, hào hùng vạn trượng lấy di động ra mở một giao diện đưa cho Nguyễn Đào.
"Đương nhiên là trở về xem sân khấu kịch của Bạch tiểu thư rồi!"
Nguyễn Đào: "......"
Trên giao diện điện thoại di động sáng loáng triển lãm sân khấu kịch của đoàn kịch Bạch Giản, trên poster thật lớn lại hoa lệ Bạch Giản cũng chiếm một vị trí, mặc trang phục múa ba lê thoạt nhìn càng thêm tao nhã.
Nguyễn Đào có chút ê răng: "Cậu nghiêm túc đấy à, Giản Giản thoạt nhìn không giống như thích con gái, mình khuyên cậu lương thiện."
"Những người bạn gái kia của cậu bị gãy hết rồi à?"
Vẻ mặt Triển Duyệt vô tội nhún vai.
"Bạn gái gì? Toàn mạng không có mối tình đầu biết không? Cậu đừng có mà nói bậy."
Nguyễn Đào nhanh nhẹn trợn mắt trắng.
Bắt đầu từ tuổi dậy thì, bạn bè nữ bên cạnh Triển Duyệt đến bạn thân rồi đến bạn gái đều bị Nguyễn Đào nhìn thấy, trên cơ bản mỗi lần được cô ấy dẫn đến gặp Nguyễn Đào đều không phải cùng một người.
Triển Duyệt lại cười hì hì nói: "Có thể cậu chưa biết, kết giao không đến nửa năm trở lên chỉ có thể xem như là bạn bè có một chút vướng mắc tình cảm, không tính là người yêu cũ, cậu đi Độ Nương (1) điều tra xem, Độ Nương cũng sẽ nói với cậu là không tính."
"Mình chỉ có rất nhiều bạn bè vướng mắc tình cảm mà thôi, mối tình đầu của người ta vẫn còn đó."
Cô ấy càng nói càng thái quá, Nguyễn Đào dứt khoát liền thẳng đến phòng ngủ, chuẩn bị đi ngủ.
Triển Duyệt vội vàng xách vali chạy theo.
Phòng ngủ của Nguyễn Đào ở lầu hai, đối diện chính là phòng của Tô Mạn, lúc Triển Duyệt vào phòng nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Cô ấy dựa vào trên cửa, nụ cười trên mặt gần như không che giấu được sự bỉ ổi.
"Mình nói nè Đào, cậu ở đối diện với đại mỹ nữ như vậy, buổi tối cậu liền không nghĩ đi qua gõ cửa phòng chị ấy hả? "
Tay Nguyễn Đào lấy áo ngủ cho Triển Duyệt liền run lên.
- ---------------------------
Chú thích
(1) Độ Nương: tên thay thế cho Baidu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.