Có Hi Tu Viễn ở bên hỗ trợ, Hi Trì nghĩ sau khi Thành Vương biết chuyện của y và Chung Diệp sẽ không đến mức quá thương tâm. Dù sao Hi Tu Viễn cũng là người hiểu Thành Vương nhất, đến lúc đó có thể ra mặt điều giải.
Hi Tu Viễn mải suy nghĩ chưa xong, vừa thất thần vừa rót rượu, kết quả rượu chảy tràn ra bàn cũng không không phát hiện. Vừa rồi hắn bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, tiền đề là bởi vì trong lòng hắn Hi Trì là người đáng tin cậy.
Nhưng bây giờ nghĩ lại...... đệ đệ mình yêu đương với Hoàng đế, nghĩ kiểu gì cũng có cảm giác quá hoang đường.
Cực kỳ hoang đường, không khác gì có người nói ngày mai Thành Vương sẽ tạo phản.
Hi Tu Viễn không phải người hay lắm miệng xốc nổi, trước sau phải biểu hiện tư thái ổn trọng, làm tấm gương huynh trưởng rộng lượng cho Hi Trì. Bây giờ hắn đang có thiên ngôn vạn ngữ muốn hỏi, suy nghĩ không biết nên mở miệng từ đâu.
Hi Trì gõ gõ mặt bàn: "Đại ca."
Lúc này Hi Tu Viễn mới lấy lại tinh thần: "Ta chỉ không hiểu, Hoàng thượng tính tình lạnh lùng, đệ làm sao có thể thân mật cùng hắn? Cho dù đệ thích nam tử, đại ca vẫn cho rằng đệ phải thích người tính cách giống mình. Hơn nữa hai người bắt đầu từ bao giờ? Mới mấy tháng này sao?"
Hi Trì cong môi cười: "Chuyện này khó giải thích, nói ra rất dài."
Hi Tu Viễn nói: "Thôi đệ đừng nói nữa, chuyện riêng của Hoàng thượng ta biết càng ít càng tốt. Chỉ là có chuyện này đệ phải nhớ kỹ, dù sao hắn cũng là Hoàng đế, là vua một nước, cho dù là vương công quý tộc hay bá tánh bình dân, tính mạng một người đối với hắn cùng lắm chỉ bằng một câu nói. Đệ ở cùng người như vậy nhất định phải cẩn thận, gần vua như gần cọp, đừng quá mê muội hại mình."
Đôi mắt Hi Trì nhẹ nhàng khép lại: "Chuyện huynh nói ta đã rõ, hắn xác thật là kiểu Hoàng đế lòng dạ sâu không lường được, tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm."
Nhưng Hi Trì thích người như vậy.
Ngoài Chung Diệp ra, Hi Trì không thể động tâm với người khác.
Hi Tu Viễn lại nói: "A Trì, đệ nói cho đại ca nghe, Hoàng thượng trong tối ngoài sáng có từng bức bách đệ không?"
Hi Trì không nhịn được bật cười: "Đại ca không tin Hoàng thượng thì thôi, ta và huynh hai năm nay sớm chiều ở chung cũng không tin nổi sao? Ta là người dễ dàng để người khác đặt đâu ngồi đó? Nếu ta không tình nguyện, cho dù đối phương là Hoàng đế ta vẫn cự tuyệt như thường."
"Là đại ca suy nghĩ nhiều, tự phạt ba ly." Hi Tu Viễn uống một hơi hết ba ly rượu, "A Trì, đệ cam tâm tình nguyện là đủ. Đại ca không thật sự là người Hi gia, mấy năm nay lại hưởng thụ đãi ngộ của công tử Hi gia. Những thứ này vốn là của đệ, lòng ta vẫn luôn thấy có lỗi, nếu đệ thật sự rời Kinh thành trở về Lật Nam, ta sẽ cho rằng nguyên do là tại mình. Bây giờ đệ muốn ở lại, đại ca cũng yên tâm."
Hi Trì nói: "Phụ vương không để ý đến mấy chuyện này đâu, ông ấy đối xử với chúng ta bình đẳng, đại ca hà tất phải để ý nhiều. Ta ở lại đây không phải vì người khác, mà là tự mình tình nguyện."
Kỳ thật Hi Trì không hy vọng có bất kỳ ai vì mình mà sinh ra khúc mắc. Trong mắt y Hi Tu Viễn là huynh trưởng thực thụ, quan hệ huyết thống có hay không không quan trọng.
Hi Tu Viễn hiểu rõ ý Hi Trì: "Được, đã nói nhiều rồi, về sau đại ca không nhắc lại nữa. Lại nói về bên Hoàng thượng đi, Sâm Vương ở trên triều đột nhiên nhắc tới chuyện lập nam hậu, chẳng lẽ là bị Hoàng thượng tính kế?"
Hi Trì gật đầu: "Tuy Sâm Vương và Duệ Vương đã làm không ít chuyện xấu, nhưng dù sao cũng là người từng có công phò trợ Hoàng thượng, hiện giờ hắn không dễ giết bọn họ. Vừa lúc hai người này còn có giá trị lợi dụng, liền lấy thân phận hoàng thúc tôn quý của họ ra giúp ổn định tông thất."
Hi Tu Viễn cảm khái: "Hoàng Thượng thật sự là vắt cổ chày ra nước, phàm là người hay vật gì rơi vào tay hắn, hắn đều có thể vắt kiệt giá trị. Ta cùng lắm chỉ là một quân cờ nhỏ trong tay hắn, hắn ban cho ta quan to lộc hậu, ta mỗi ngày vì hắn bôn ba lao lực. Nhân tài đông đúc, người giống ta không ít, đi làm nhiều gặp nhiều mới biết bản thân cũng không phải quá lợi hại. Bây giờ Hoàng thượng muốn thi hành tân chính, chỉ sợ sắp tới sẽ có người càng tài hoa hơn lên đài."
Hi Trì rũ mắt: "Quân quân thần thần, thời nào cũng thế. Hắn muốn ổn định giang sơn xã tắc nên phải dùng thuật đế vương khống chế đại thần, không từ thủ đoạn mua chuộc nhân tài. Bây giờ tuổi đại ca còn trẻ, đã giỏi hơn những người khác nhiều rồi, huynh đừng tự coi nhẹ mình."
Trời về khuya, Hi Trì và Hi Tu Viễn tan tiệc. Hi Tu Viễn nói: "Sáng mai chúng ta qua chỗ phụ vương dùng bữa đi, xem có cơ hội nói với cha chuyện này không. Đúng rồi, đệ thân cận với Hoàng thượng, chuyện phát sinh ở phủ Quảng Bình hầu đệ có biết không? Đang êm đẹp tự dưng Hoàng thượng lật lại chuyện cũ, nghe nói Đoàn Văn Tân chết rồi, người ở hầu phủ cũng không ai có kết cục tốt, những người khác không dám nghị luận gì."
Hi Trì ngẫm nghĩ: "Lần trước Đoàn Văn Tân bỏ thuốc vào rượu của ta, gã đã đeo bám ta một khoảng thời gian rồi. Hoàng thượng điều tra ra nên giết gã, nhà đó từng gây ra không ít chuyện, đúng lúc nhân cơ hội tính cả nợ cũ vào."
Hi Tu Viễn nghe nói kết cục của phủ Quảng Bình hầu rất thảm, môi hở răng lạnh, không ít đại gia tộc như Đoàn gia phải dè chừng đi nhiều, thời gian này không dám gây chuyện, mấy cậu ấm ăn chơi trác táng cũng không dám lên phố đùa giỡn tiểu cô nương, sợ Hoàng thượng đột nhiên lật lại nợ nần.
Hóa ra chuyện này còn liên quan đến Hi Trì.
Hi Tu Viễn thấy Hi Trì không hề tỏ ra thương hại gì cho một nhà phủ Quảng Bình hầu, đôi khi lòng y rất mềm, nhưng đôi lúc lại lạnh lùng không thua ai.
Sau khi về phòng Hi Trì đi tắm rửa. Cả ngày hôm nay y phải mặc y phục che kín mít cổ.
Làn da Hi Trì vốn trắng như được tạc từ băng tuyết, cho nên có dấu vết gì đều thấy cực kỳ rõ. Đêm qua y và Chung Diệp phiên vân phúc vũ, từ cổ tay đến mắt cá chân dày đặc dấu hôn, thân thể y từ trên xuống dưới gần như chỗ nào cũng bị Chung Diệp cắn một lần.
Hiểu biết về phương diện trên giường —— đương nhiên Hi Trì trống rỗng, nếu Chung Diệp đã là huynh trưởng, còn lớn hơn Hi Trì mấy tuổi, y nghĩ những chuyện này hắn biết nhiều hơn mình là đương nhiên, hắn làm gì cũng đúng, cho nên Chung Diệp muốn làm gì y đều cho hắn làm cái đó.
Sau khi thượng triều trở về Chung Diệp lau rửa sạch thân thể cho y, còn bôi thuốc vào chỗ bị thương.
Lúc Hi Trì chuồn êm ra khỏi cung còn thuận tay mang cả bình thuốc theo.
Đúng là đã bị thương rồi, đi đường thi thoảng vẫn nhói đau, y cần phải bôi thuốc thêm mấy ngày.
Màn giường buông xuống, Hi Trì thổi tắt đèn, bởi vì không có người khác nên y yên tâm lớn mật tự xoa thuốc cho bản thân. Trong bóng đêm y chấm thứ thuốc mát lạnh thơm thoang thoảng lên chỗ bị sưng đỏ, vành tay nóng lên, thân thể trắng như tuyết cũng ửng hồng như cánh phù dung.
Đột nhiên cửa sổ phát ra âm thanh, Hi Trì lập tức căng thẳng, quần áo chưa kịp mặc vào, chỉ dùng chăn mỏng che thân lại, lạnh giọng quát: "Ai?"
"Vi huynh đến thăm đệ."
Ánh trăng từ ngoài cửa rọi vào, Chung Diệp nương ánh trăng đốt đèn lên rồi mới đóng cửa sổ lại.
Hi Trì đẩy màn giường nhìn ra ngoài, người tới cao lớn đĩnh bạt, tuấn mỹ dị thường, thân mặc áo gấm đen thêu hoa mai, không ai khác ngoài Chung Diệp.
Hi Trì nhướn mày: "Đêm hôm khuya khoắt xâm nhập nhà riêng người khác, dựa theo luật pháp Huyên triều phải trừng phạt như thế nào?"
Chung Diệp cởi áo tháo thắt lưng: "Phạt trẫm tự mình hầu hạ tiểu thế tử xinh đẹp nhất Thành Vương phủ?"
Quần áo Hi Trì đã bị cởi ra, thuốc mới bôi được một nửa. Y không muốn Chung Diệp nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này: "Nghĩa huynh, huynh rót cho ta chén trà đi, ta khát."
Chung Diệp kéo màn giường ra: "Đệ ở trong này làm gì? Thủ dâm?"
Vành tai Hi Trì đỏ lên: "Nói hươu nói vượn."
Chung Diệp kéo y vào lòng: "Trẫm chỉ đùa một chút thôi, đừng tức giận, sao quần áo trên người tán loạn hết thế này?" Tay hắn không an phận thò vào trong áo Hi Trì, "Trẫm nói đệ chờ trong cung, vì sao lại lén chạy về? Lần này trẫm không thể không đóng vai phường đầu trộm đuôi cướp lẻn vào Hi phủ thâu hương trộm ngọc. Không mặc quần? Thủ dâm thật à?"
Hi Trì nắm cổ tay Chung Diệp để hắn không sờ loạn khắp nơi: "Ta chỉ là người đọc sách, tinh lực không nhiều như vậy. Tối hôm qua bị thương một chút, bây giờ phải bôi thuốc."
Chung Diệp đã sớm đoán được Hi Trì đang xoa thuốc, hắn chỉ cố ý nói bừa trêu ghẹo Hi Trì mà thôi.
Hắn cúi đầu hôn lên khóe môi y: "Để trẫm làm cho."
Hi Trì đáp: "Để ta tự làm là được, huynh rót trà cho ta đi."
Chung Diệp biết da mặt Hi Trì không quá dày, ngoan ngoãn xoay người đi rót một chén trà xanh. Sau khi trở về Hi Trì đã sửa sang xong y phục trên người, đang dùng khăn lau khô tay, nhận trà của Chung Diệp uống hai ngụm: "Trong cung không có việc gì sao? Nghĩa huynh sao lại rảnh rỗi xuất cung thế."
"Hôm nay không quá bận." Chung Diệp rất tự nhiên leo lên giường Hi Trì, "Thân thể thế nào rồi?"
Hi Trì gật đầu: "Khá tốt, ta có thể bị gì chứ, chỉ là một lần mây mưa thôi mà."
Tối hôm qua Chung Diệp niệm tình là lần đầu của Hi Trì nên cố ý dịu dàng đi rất nhiều, không hoàn toàn phát tiết hết ra. Nghe Hi Trì nói xong, hắn cười khẽ một tiếng: "Chỉ là một lần mây mưa?"
Hi Trì rất tự giác tìm một vị trí thoải mái trong lòng Chung Diệp, hắn cọ lên chóp mũi y: "Cảm giác thế nào?"
Hi Trì không biết nên diễn tả như thế nào.
Kỳ thật cảm giác rất tốt, lần này hoàn toàn khác với lần ở phòng khách nhà Lưu lão tiên sinh. Hi Trì lần đầu nếm thử mật ngọt, bởi vì đối phương là Chung Diệp nên y tiếp nhận rất nhanh.
Nếu......thời gian ngắn hơn một chút, thứ gì-đó của Chung Diệp nhỏ hơn một chút, thể lực cũng không quá dư thừa, có lẽ sẽ càng tốt hơn.
Hi Trì chỉ có thể nghĩ như thế trong lòng, mặt ngoài vẫn phải khen ngợi đối phương: "Nghĩa huynh rất tốt, phương diện nào cũng tốt."
Chung Diệp thảo luận với y về đợt tân chính sắp mở rộng khoảng nửa canh giờ, hai người nói mệt rồi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau Hi Tu Viễn đến gọi Hi Trì rời giường, hôm nay không phải lên triều, hắn dự định thực hiện lời hẹn hôm qua, gọi Hi Trì cùng sang phủ Thành Vương dùng điểm tâm sáng. Dù sao hai nhà cũng rất gần, đi bộ khoảng một khắc là đến.
Hắn chỉ gõ cửa một lần đã trực tiếp đi vào. Hi Trì và Chung Diệp vẫn đang ôm nhau ngủ say sưa, Hi Trì cuộn tròn thân thể, đầu dựa vào ngực Chung Diệp.
Hi Tu Viễn xốc chăn lên: "A Trì, rời giường thôi, đã nói hôm nay cùng đi sang phủ phụ vương, kết quả đệ lại ngủ nướng, chim chóc ta nuôi xem ra còn cần mẫn hơn đệ."
Chăn bị lật, Chung Diệp nheo mắt, chậm rãi xoay người.
Sau khi thấy long nhan vừa tỉnh ngủ, trong nháy mắt Hi Tu Viễn không tin vào mắt mình. Hắn lùi ra sau hai bước: "Hoàng —— Hoàng Thượng ——"
Hi Trì vẫn chưa muốn dậy, tiếp tục rúc vào khuỷu tay Chung Diệp.
Đôi mắt Chung Diệp từ từ nâng lên: "Hi khanh, quan hệ của ngươi và đệ đệ tốt thật đấy, sáng sớm đã đến gọi y rời giường."
Hi Tu Viễn không ngờ còn bắt gặp Hoàng thượng trong ổ chăn đệ đệ nhà mình, vội vã phi ra ngoài: "Thần còn có việc, không quấy rầy Hoàng Thượng."
Hi Trì ngủ nướng không dậy nổi, trên giường còn có thêm một tôn đại thần, Hi Tu Viễn thật sự hết cách, đành tự đi sang phủ Thành Vương một mình.
Chờ Hi Tu Viễn đi rồi Hi Trì mới ngẩng đầu lên: "Là đại ca ta sao?"
Y vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, đôi mắt mông lung mơ màng, trên má hằn vệt đỏ, dùng lòng bàn tay xoa khóe mắt: "Lại dậy trễ rồi."
Chung Diệp vỗ lưng Hi Trì: "Không cần quan tâm đến hắn, tiếp tục ngủ đi."
Hi Trì đúng là muốn ngủ nướng một giấc, y ôm lấy thắt lưng rắn chắc của Chung Diệp, rúc vào hõm cổ hắn: "Ta ngủ tiếp một lát đây."
Chung Diệp hết buồn ngủ từ lâu, bèn lẳng lặng ngắm thụy nhan của Hi Trì.
Hi Tu Viễn vốn còn chút suy nghĩ Hi Trì đùa giỡn hắn, kết quả Hoàng thượng xuất hiện trên giường Hi Trì, mọi hoài nghi của hắn lập tức bay sạch.
Nhưng vẫn cảm thấy hoang đường như cũ.
Chỉ là —— chuyện này nên nói với Thành Vương như thế nào?
Thành Vương không làm gì được Hoàng thượng, nhưng vẫn có thể đánh gãy chân Hi Trì, dù sao ông ấy cũng là cha đẻ.
Hắn không biết mình đã đến phủ Thanh Vương từ bao giờ, sáng sớm ông ta đang múa đao luyện võ trong sân, Hi Tu Viễn hai mắt vô thần đứng bên cạnh vỗ tay khen mấy tiếng.
Thành Vương ném đại đao: "Tu Viễn, con đến đây làm gì?"
"Con đến ăn chực bữa cơm." Hi Tu Viễn nói, "Đồ ăn trong nhà này vẫn ngon hơn."
Thành Vương nhìn ngó ra sau: "Đệ đệ con đâu?"
Trong lòng Hi Tu Viễn đang không mấy tự nhiên, hắn ho khan một tiếng không biết nên nói thế nào: "Nó lại ngủ nướng rồi, lát nữa để Tiểu Cảnh ra đường mua cái gì lót dạ đi."
Lúc ăn cơm Hi Tu Viễn ra vẻ bâng quơ hỏi: "Phụ vương còn nhớ Đoàn Văn Tân không? Là đích tử Đoàn gia, thời gian trước mới chết ấy, nghe nói tên đó hảo nam phong."
"Thằng nhãi này thích đệ đệ con, còn đến trước mặt bổn vương cầu thân, chết là đáng lắm." Thành Vương nhíu mày, "Nghe nói ngày thường tác phong bất chính, dẫn theo tiểu quan tô son trát vẫn đi chơi khắp nơi, đừng nhắc nữa, ta lại ăn không nổi cơm."
Hi Tu Viễn nói: "Nếu gã đứng đắn hơn một chút, tìm một công tử gia phong trong sạch ở bên nhau có lẽ cũng giống một đôi bích nhân đấy chứ."
"Bích nhân cái gì, chỉ cần đứng chung là chướng mắt rồi."
Hi Tu Viễn nói sang chuyện khác: "Phụ vương, cha có cảm thấy Hoàng thượng rất kỳ quái không, mấy năm nay khăng khăng không chịu lập Hoàng hậu?"
Đôi khi Thành Vương cảm thấy Hoàng thượng có bệnh khá nặng, không phải bệnh thân thể, mà là đầu óc. Trước đây hắn từng nói linh tinh cái gì mà thích đệ đệ ruột của mình, về sau Thành Vương càng nghĩ càng thấy không đúng, bèn đi khắp nơi hỏi thăm mới biết Hoàng thượng thật sự không có đệ đệ nào cả.
Dù sao nguyên nhân Hoàng thượng không lập gia thất là ở chính hắn, không liên quan đến Hi gia, Thành Vương không muốn đi quản.
"Hoàng thượng làm gì đâu can hệ đến chúng ta? Đừng nghị luận về hắn, tóm lại Hoàng thượng làm gì cũng đúng."
Hi Tu Viễn dò tiếp: "Nếu —— Hoàng thượng cũng giống tiểu hầu gia kia, để ý đến A Trì nhà mình thì sao?"
Thành Vương nhìn Hi Tu Viễn như nhìn đứa ngốc: "Con cho rằng Hoàng thượng là ai? Hắn thích nam nhân thì cứ thích nam nhân, không thể chơi đến trên đầu con trai bổn vương chứ? Bổn vương còn sống sờ sờ đây. Hoàng thượng là kẻ thánh minh, sẽ không làm chuyện gì tổn hại đến quốc gia."
Hi Tu Viễn ho khan một tiếng: "Nếu A Trì đồng ý thì sao?"
Thành Vương đáp: "Thì lão tử đánh gãy chân nó, mà con nói chuyện này làm gì?"
Hi Tu Viễn nói: "Không, không có gì."
Thành Vương híp mắt: "Vì sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện này? Chẳng lẽ con để ý đến đệ đệ?"
Hi Tu Viễn vội vàng phủ nhận: "Không có, tuyệt đối không có, con chỉ thuận miệng nói thế thôi."
Thành Vương rũ mắt suy nghĩ. Nhiều năm như vậy ông ta không chăm sóc tốt cho Hi Trì, cũng là một dạng bạc đãi đứa trẻ này.
Vũ Vương tuy chẳng phải thứ tốt lành, nhưng ngày hôm đó lời lão ta cũng có vài phần có lý, bản thân mình làm phụ thân đúng là quá thất trách.
Thành Vương bề ngoài mạnh miệng, nhưng nếu Hi Trì thật sự thích người không nên thích, quyết tâm muốn theo đuổi, ông ta sẽ không đến mức ngăn cản. Dù sao từ lúc bắt đầu đã không giáo dưỡng tốt Hi Trì, y lớn lên thành người như thế nào ông ta cũng không có tư cách chỉ trích.
Thành Vương ăn cơm không biết mùi vị: "Gọi đệ đệ con về nhà ở đi, bổn vương đích thân giữ nó."