Phó bản thứ tư: Vạn nhân mê (23).
____________________________
An Thúy chỉ cảm thấy đại não đột nhiên bị đâm một cái, giống như có thứ gì muốn kéo ý thức của cô từ bên trong thân thể ra ngoài, khiến thân thể thiếu chút nữa là thoát khỏi khống chế.
Cô lập tức thanh tỉnh lại, nhưng với khoảng khắc ngắn ngủi này, cũng đã đủ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
Bắp chân An Thúy một trận đau nhức, hàm răng rắn chắt như sắt khảm vào trong da thịt, cả người An Thúy lập tức bị kéo ra phía sau.
Mọi người phát ra tiếng kêu hoảng sợ, bởi vì ở trong mắt bọn họ, con quái vật khổng lồ kia đã đuổi kịp An Thúy, một ngụm cắn một chân cô.
An Thúy bị lôi trở lại mặt đất từ giữa không trung, cả người lập tức ngã ở trên mặt đất, rơi đến mức làm lục phủ ngũ tạng xương cốt cả người đều đau từng cơn, đầu váng mắt hoa yết hầu trào ra một búng máu tanh, đao trên tay cũng bởi vì mất lực mà rơi xuống.
Nhưng cái này còn chưa phải chuyện tồi tệ nhất, đại khái là do con mồi này khó săn hơn một chút, nên nó không một ngụm nuốt trọn giống như nuốt mấy con mồi khác, mà là cẩn thận quấn quanh cô lặc chết rồi lại nuốt.
Thân rắn lớn lên rất kinh người bắt đầu kích động quấn quanh, hình thể của nó rất lớn, lập tức che hết An Thúy, hoàn toàn không thể nhìn thấy gì.
【 A a a a a a không cần a a a a a!! 】
【 Ô ô ô ô ô cô ấy cứu nhiều người như vậy, hiện tại đến phiên ai cứu cô ấy chứ? 】
【 tôi không chấp nhận!! Cô ấy còn trẻ như vậy, làm nhiều việc vĩ đại như vậy, ông trời không thể không công bằng như thế!!! 】
【 Đáng giận là lão tử không ở thành phố V, nếu không thì lão tử khẳng định sẽ cầm dao phay lao tới liều mạng với nó!! Buông cô ấy ra, cái đồ đê tiện kỹ nữ khốn kiếp #@*&%……】
Nhìn một màn này, trong lòng Yến Thư cuối cùng cũng cảm thấy được một chút vui vẻ.
“Kiều Kiều!!” Cam Lan nhất thời không khống chế được, ghé vào trên cửa sổ khóc nấc lên.
“Nữ hiệp Ám Ảnh!!” Mạnh phu nhân cũng đồng thời lên tiếng, sau đó bà ấy đột nhiên quay đầu nhìn về phía Cam Lan, “Bà vừa mới kêu ai?”
°°°°°°
##Truyện được đăng tại Wattpad yummy1122.##
°°°°°°
Quân đội lao vào giải cứu, tập trung hỏa lực tấn công trên không và trên mặt đất, còn phun rượu hùng hoàng* lên nó, rượu hùng hoàng có chút hiệu quả, nhưng mà lại chỉ khiến nó càng thêm xao động, thân thể nó điên cuồng vặn vẹo, cái đầu to đang cắn chân của An Thúy vẫn luôn chôn ở bên trong thân thể cũng vươn ra.
*rượu hùng hoàng: dùng để trị rắn.
Bản năng cảnh giác cùng sợ hãi đối với hùng hoàng, khiến nó lựa chọn tạm thời đào tẩu, An Thúy bị kéo một đường, nửa mặt nạ bảo hộ trên mặt cũng không biết khi nào mà đã bị thứ gì câu đi mất, cái này ít nhiều cũng đủ cho mùi rượu gay mũi trong không khí kích thích làm cô thanh tỉnh không ít, tim đập mỏng manh dần dần biến mau biến cường, mở to mắt, An Thúy ý thức được tình cảnh của mình hiện tại, đao không có, như vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Nó cắn An Thúy bò lên trên đỉnh của một tòa nhà, cô treo trên không trung nhìn mặt đất càng ngày càng xa, đang tự hỏi, đột nhiên nhìn thấy có một máy bay không người lái nho nhỏ đang bay theo cô, phía dưới máy bay không người lái treo hai thanh đao, không phải hai thanh yêu đao đã rớt kia, mà là hai thanh đao khác.
An Thúy sửng sốt, khóe miệng hơi câu, đợi cho máy bay không người lái bay đến một khoảng cách đủ gần, duỗi tay cầm một thanh đao.
Đao ra khỏi vỏ, ánh đao lạnh thấu xương hiện lên, An Thúy dường như cũng không cảm nhận được cơn đau nhức ở đùi phải, phần eo bỗng nhiên dùng sức, cả người đứng ở trên miệng cự mãng, đôi tay cầm chuôi đao, hung hăng đâm vào trong mắt nó, tuy rằng cái này không tính là cướp đoạt thị lực của xà, nhưng mà, sẽ đau!
Xác thật là đau, nó đau đến toàn bộ thân thể đều vặn vẹo quay cuồng, phẫn nộ vung An Thúy lên, mở ra miệng rộng nuốn một ngụm nuốt trọn, nhưng mà nó đã bỏ lỡ thời cơ ăn “con mồi” tốt nhất, cơ hội đã bỏ lỡ thì sẽ không có lần thứ hai.
Ngay khi nó há mồm, An Thúy liền cầm đao đâm sâu vào trong đầu nó, đột nhiên dùng sức rút chân từ trong hàm răng của nó ra, máu tươi nháy mắt phun tung toé miệng nó, đau nhức do xé rách làm gò má cô run rẩy, nhưng cô không bởi vậy mà dừng lại, trong phút chốc cô liền duỗi tay lấy thanh đao đang ở một bên đợi mệnh trên máy bay không người lái, thanh âm lưỡi dao sắc bén ra khỏi vỏ ở trong màn đêm thanh thúy lạnh lẽo, dường như có thể cắt người.
An Thúy dùng sức bắn xuống mặt đất, đầu rắn vẫn cứ đuổi theo qua đây, nhưng mà An Thúy cũng không tính toán trốn đi, cổ tay cô lật đao, đâm vào vùng bụng bởi vì đôi mắt đau nhức mà quay cuồng bại lộ ra, vảy ở bụng so với các bộ phận khác thì mềm hơn không ít, đao của An Thúy quá mức sắc bén, sau khi đâm vào thì kéo một đường giống như mổ bụng một con cá, đem bụng nó mổ ra một vết cắt rất dài.
An Thúy an ổn rơi xuống đất, đầu rắn dữ tợn ngừng ở sau lưng cô, không hề đuổi theo, sau khi tạm dừng hai giây, toàn bộ thân xà kịch liệt vặn vẹo thành một đoàn, máu tươi cũng từ miệng vết thương cực dài này phun tung toé ra, trong phút chốc huyết vụ tanh hôi đầy trời, văng đầy đầu đầy người An Thúy.
An Thúy đi đến bên cạnh đầu của nó, rút thanh đao ra, từ bên trong đoàn huyết vụ này chậm rãi đi ra.
Dưới màn đêm, trong thành phố phồn hoa không người này, đèn nê ông tận chức tận trách thắp sáng, cùng chúng nó đồng dạng tận chức tận trách chính là các đài truyền hình lớn vẫn luôn tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường, lúc này bọn họ đều đang đặc tả An Thúy, ở trong màn đêm máu thịt đầy trời như vậy, thiếu nữ tắm máu mà ra, làm trong đầu mọi người đều chỉ có một suy nghĩ:
Anh hùng trở về!
Tại đây lúc sau, mọi người mới chậm nửa nhịp phản ứng lại, nửa mặt nạ bảo hộ trên mặt nữ hiệp Ám Ảnh không thấy đâu! Tuy rằng lúc này cả người cô đều là máu, tuy rằng phía trước cô bị xà cắn lúc ẩn lúc hiện, nhưng mà gương mặt kia xác thật bị chụp được, khả năng là không thấy rõ, nhưng mà nhìn lại, cô trông như thế nào, liền rõ ràng là có thể thấy được!
Trời ơi!!
Mọi người đều sôi nổi quay lại xem mặt An Thúy, sau đó chỗ trống ngắn ngủi một hồi lâu trên màn hình, thổi qua một làn đạn kích động:
【 Mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ mẹ nó, nữ hiệp Ám Ảnh là bạn học của tôi a!!!!! 】
Nữ hiệp Ám Ảnh ở trước mặt nhân dân cả nước quay ngựa.
Nữ hiệp Ám Ảnh bởi vì bị thương quá nặng nên đã được đưa vào bệnh viện điều trị.
Tị nạn kết thúc, mọi người nên làm gì thì làm, mà Yến Thư vẫn còn đứng tại chỗ, cả người cô ta lạnh băng, cả người phát run, cô ta minh bạch, thì ra là thế, đây là nguyên nhân vì cái gì mà người Yến gia lại có loại tình cảm này với An Thúy, cô là nữ hiệp Ám Ảnh! Đáng chết, cô thế nhưng chính là nữ hiệp Ám Ảnh!!
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp vừa thấy mặt của Yến Thư, đều chửi ầm lên muốn lộng chết cô ta.
Lúc này các trang web lớn đều đã lập tức tuyên bố tin tức đầu đề, # Thân phận thật sự của nữ hiệp Ám Ảnh # đã treo lên hạng nhất hot search, đồng thời lấy tốc độ rất mau thăng lên đầu bảng đề tài toàn cầu, ảnh chụp của cô cũng được tung ra, người tự xưng là đồng học, bằng hữu An Thúy sôi nổi nhảy ra tới giảng sự tích của cô.
【 Tôi sắp phải hoài nghi đôi mắt của mình, thật sự là Mạnh Kiều sao? Có thể chỉ là lớn lên tương đối giống hay không? 】
【 Không có khả năng là Mạnh Kiều! Tôi cùng Mạnh Kiều từ nhỏ tới lớn ở trong một khu, cô ấy chính là tiểu công chúa ngây thơ được cha mẹ sủng ái mà thôi, tuy là nói sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè năm trước cô xác thật là có thay đổi không ít……】
【 Xuất thân hào môn, bên ngoài là thiên kim đại tiểu thư thiên chân vô tà cái gì cũng không hiểu, bên trong là sứ giả chính nghĩa cứu vớt thế giới! Tôi bây giờ có thể lập tức sản xuất ra một bộ điện ảnh a!! 】
【 Chính phủ không lên tiếng sao? Nữ hiệp Ám Ảnh là Mạnh Kiều phải không? 】
【……】
Diêu Kiệt ngồi yên trước màn hình máy tính, nhắc nhở của phần mềm tin nhắn điên cuồng nhảy lên, mở ra một chút là có thể nhìn thấy mấy chục khung thoại, tất cả đều hỏi hắn nữ hiệp Ám Ảnh có phải là Mạnh Kiều hay không, hỏi hắn có phải đã sớm đã biết chuyện này rồi hay không, rốt cuộc thì Mạnh Kiều cũng là bạn gái cũ của hắn……
Một đám ngu xuẩn, nếu hắn sớm biết rằng là như vậy, thì hắn có thể cùng Mạnh Kiều chia tay sao?!! Không không không, thật sự là Mạnh Kiều sao? Thật sự là Mạnh Kiều sao???
Hắn ôm đầu, a a a kêu to, hận không thể lập tức phóng tới bệnh viện nhìn mặt nữ hiệp Ám Ảnh, nhưng mà lúc này bệnh viện kia được canh gác rất nghiêm ngặt, một đống truyền thông ngoài cửa còn không thể nào vào được.
“Xin hỏi nữ hiệp Ám Ảnh là thiên kim Mạnh Kiều của Mạnh gia sao?”
“Chính phủ có phải đã sớm biết chuyện này đúng không?”
“Tình huống hiện tại của nữ hiệp Ám Ảnh là như thế nào?”
“Có thể tiếp nhận phỏng vấn không?”
“……”
Súng dài đạn ngắn, gần như là muốn bắn một phát vào trong miệng mấy người này, trong lòng thật sự là nhịn không được muốn mắng, ta mẹ nó cũng muốn biết a! Các ngươi hỏi ta thì ta đi hỏi ai đây!
“Nữ hiệp Ám Ảnh còn đang trong quá trình phẫu thuật, việc khác tạm thời không thể trả lời, bất quá ta bảo đảm, nếu nữ hiệp Ám Ảnh nguyện ý tiếp nhận phỏng vấn, nhất định sẽ phát thư mời cho các người……”
Bởi vì có được sức bật siêu cấp, An Thúy nhìn qua thì thật sự là bị thương rất nặng, nhưng vết thương chân chính tổn thương tới gân cốt kỳ thật chỉ có chân trái bị cắn kia, toàn bộ bắp chân, huyết nhục mơ hồ, có mấy vết thương thậm chí còn sâu đến mức có thể thấy được xương cốt bên trong, có thể nói là không có một chỗ nào là lành lặn.
Tổng cộng có 63 vết thương lớn nhỏ cần phải khâu lại, cộng hết lại thì có hơn 400 mũi khâu, đồng thời còn có mấy chỗ xương gãy bị dập nát.
Bác sĩ đương nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh chiến đấu của cô, trong mắt cũng ngăn không được đau lòng, trong lòng kính nể cực kỳ, trong loại tình huống này cũng không biết cô có thể chịu đựng đau đớn như thế nào mới có thể hoàn thành một kích cuối cùng kia.
“Không cần lo lắng, kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ bây giờ rất phát triển, sau khi vết thương lành lại nếu để ý thì có thể đi làm, nhất định có thể xóa sạch sẽ mất vết sẹo.” Một hộ sĩ bên cạnh thấy như vậy thì an ủi nói. Ngay cả khi là anh hùng, thì cũng là con gái, nhất định cũng sẽ để ý đến vết sẹo trên người mình! Nhìn xem đi, biểu tình trên mặt cô bây giờ đều trần ngập khẩn trương sợ hãi.
“Đây là đôi chân xinh đẹp nhất trên thế giới.” Bác sĩ nói.
Nhưng mà An Thúy mới không thèm để ý đến chuyện có sẹo hay không sẹo, cô hiện tại khẩn trương sợ hãi, chính là bởi vì Mạnh phu nhân thoạt nhìn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến giống như là yên lặng trước bão táp, cô…… cô có chút hoảng a. Cái này thật đúng là cảm giác đã lâu chưa xuất hiện.
Quả nhiên, chờ sau khi chân cô băng bó xong, được đưa đến trên giường bệnh, ba người Yến gia rời đi, Mạnh tiên sinh cũng bởi vì điện thoại reo không ngừng nên không thể không ra bên ngoài nghe máy, Mạnh phu nhân nhìn chằm chằm cô, nói: “Mẹ lúc trước vẫn luôn cho rằng con là bởi vì không thể tiếp nhận chuyện ôm sai hài tử nên tính cách mới đại biến, nguyên lai là đã con sớm tao ngộ một số chuyện mà người thường không thể lý giải, một người từ vô ưu vô lự thiên chân ấu trĩ trở nên trầm mặc ít nói, không biết phải trải qua bao nhiêu trắc trở mới có thể thay đổi thành như vậy, thân là một người mẹ, nghĩ đến con gái mình ở nơi mình không nhìn thấy, gặp cực khổ, một mình yên lặng thừa nhận thống khổ, gánh vác trách nhiệm lớn như vậy, con có biết mẹ đau lòng đến chừng nào không?”
Mạnh phu nhân trước kia có nghĩ, mẹ của nữ hiệp Ám Ảnh có biết cô ấy đang làm việc như vậy không? Nếu có biết thì sẽ khóc thành dạng gì, nhưng bà trăm triệu không ngờ tới, bà chính là mẹ của nữ hiệp Ám Ảnh, thật là đau lòng đến khó thở.
Mắt Mạnh phu nhân rưng rưng nước mắt, ánh mắt hoàn toàn bất đồng với Cam Lan, so với việc tự hào và kiêu ngạo, thì càng đau lòng nhiều hơn, lời cầu xin hàm chứa một loại cảm giác thật cẩn thận không có nói ra, muốn thỉnh cầu cô không cần phải làm loại việc như vậy nữa, bà không cần con gái bà làm anh hùng, liều mạng vì người khác, bà chỉ muốn cô bình bình an an bình bình phàm phàm mà sống hết đời.
Loại ánh mắt này thật sự rất quen thuộc, khiến An Thúy nhớ tới lúc trước thời điểm cô chuẩn bị xuất ngoại du học, ánh mắt mẹ cô cũng chính là như vậy.
Muốn thuyết phục Mạnh phu nhân để cô tiếp tục làm nữ hiệp Ám Ảnh cũng không phải là việc dễ dàng gì, cô đương nhiên có thể không màng ý kiến của bà ấy, nhưng mà cô không thể như vậy.
Thời điểm An Thúy vội vàng an ủi Mạnh phu nhân đang khóc chít chít, thì Yến Thư đang đi ở trên đường cái.
Cô ta đã biết mình giỏ tre múc nước công dã tràng, bên tai đều là âm thanh thảo luận về An Thúy, tất cả mọi người đều đang nghị luận việc cô có phải thật sự là nữ hiệp Ám Ảnh hay không, di động của cô ta cũng nhận được vô số tin nhắn, có vô số cuộc gọi nhỡ, trong đó cũng bao gồm mục tiêu là tiểu sinh lưu lượng kia của cô ta, vì chuyện gì thì cô ta tất nhiên biết rõ.
Xong đời, An Thúy đảo mắt liền biến thành đỉnh cao không thể vượt qua, bất luận là cô ta có nỗ lực như thế nào, thì cũng không có khả năng cao hơn cô.
Cô ta nghĩ, dứt khoát vứt bỏ xã hội loài người như cứt chó này, rời khỏi nơi này, đổi một thế giới mới, bắt đầu một lần nữa là được.
“Yến Thư.” Phía sau đột nhiên có người kêu tên cô ta, thanh âm rất quen thuộc.
Yến Thư quay đầu, thì thấy được Hạng Ca.
Đôi mắt to màu xám như pha lê của Hạng Ca đang nhìn cô ta, u rũ trước sau như một, phối hợp với khuôn mặt tái nhợt cùng với dáng vẻ nhược khí không hề có tính công kích gì, thì có vẻ như là có vài phần ốm yếu.
“Làm gì?” Yến Thư cũng lười diễn, dù sao thì cô ta cũng sắp lập tức chạy lấy người.
Hạng Ca: “Cô có phải đã làm việc gì kỳ quái với cô ấy hay không?”
Yến Thư sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh: “Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?” Cô ta cũng lười suy nghĩ Hạng Ca như thế nào sẽ nói ra những lời này, một nam sinh gầy như que củi, đầu óc còn có bệnh, nếu không phải bởi vì Mạnh Kiều, ai có thể nhìn trúng hắn? Nghĩ đến cái này, Yến Thư nếu không cho gia hỏa này một cái giáo huấn thì thật sự nuốt không nổi cục tức này, hắn ở trong mộng đánh chết cô ta bao nhiêu lần chứ?
Hạng Ca lại chỉ dùng biểu tình vô hại nhìn cô ta, sau đó nâng nâng tay, một nhóm người cao lớn mặc đồ đen đột nhiên lao xuống từ mấy chiếc ô tô hạng sang đang đậu bên đường phía sau hắn, Yến Thư hoảng sợ đầy mặt, bây giờ có trốn cũng không trốn kịp, bị bắt lấy, ấn đầu nhét vào bên trong xe.
“Thiếu gia.” Trong đó có một người mặc đồ đen mở cửa xe, cung kính cúi đầu.
Hạng Ca khom lưng ngồi vào bên trong, một hàng xe màu đen phảng phất như là viết bốn chữ “rất không dễ chọc” ở phía trên, chậm rãi đi trên quốc lộ.
___________
26/08/2021.
(ϋ)/♩