Cũng không biết đã qua bao lâu, Phương Vân từ trong vô tận bóng đêm thanh tỉnh.
“ Chủ nhân, rốt cuộc người tỉnh rồi.”
Một thanh âm quen thuộc vang lên mang theo vẻ mừng rỡ. Sau khi cắn nuốt
một viên “ Tinh thể thời gian”, thanh âm Thiên Địa Vạn Hóa Chung rõ ràng đã sinh ra một tia biến hóa. Nhưng biến hóa thế nào thì trong khoảng
thời gian ngắn Phương Vân cũng không biết được.
“ Ân.”
Phương Vân thản nhiên lên tiếng, phát hiện bản thân không biết từ khi
nào đã được Thiên Địa Vạn Hóa Chung bao phủ toàn bộ. Mỗ cỗ năng lượng
hùng hậu từ trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung như nước lũ từ bốn phương tám
hướng tràn vào trong cơ thể hắn.
Thấy Phương Vân tỉnh lại, những năng lượng này lập tức ngừng chuyển
động. Hiển nhiên lực lượng bên ngoài không so được với tốc độ hấp thu
của bản thân hắn nên cũng không cần tiếp tục nữa.
“ Có chuyện gì chốc lát nữa nói. Trước phải khôi phục công lực bản thân đã.”
Phương Vân nói xong liền tĩnh tâm điều tức. Ngồi xếp bằng bên trong
Thiên Địa Vạn Hóa Chung, tay phải hướng về trước chụp một trảo, lập tức
xuyên thấu qua Thiên Địa Vạn Hóa Chung kết nối với hàng tỷ vị diện trong hư không.
“ Oanh long long!”
Trong tiếng nổ vang, hàng tỷ không gian tầng tầng lớp lớp từ sâu trong
hắc ám hiện lên xung quanh Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Từng đạo lôi đình
của từng vị diện như bị một cỗ lực lượng vô hình dẫn động cuồn cuộn
không ngừng nhập vào trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung rồi dũng mãnh tiến
vào tứ chi bách hải của Phương Vân, hóa thành từng đợt chân khí Vạn hóa
tinh thuần.
Phương Vân bị thương cũng không nghiêm trọng lắm, chủ yếu là trong lúc
hôn mê Thiên Địa Vạn Hóa Chung không ngưng lợi dụng năng lực của nó tiến hành trị liệu cho hắn. Vấn đề lớn nhất của Phương Vân là thiếu hụt chân khí.
Phương Vân chưa bao giờ trải qua cảm giác chân khí tiêu hao đến tình
trạng này, cơ hồ ngay cả một ngón tay cũng không động đậy được. Dù là
hắn nắm trong tay không gian lực cường đại, có thể thông qua “ Không
gian chi môn” điều động năng lượng căn nguyên của hàng tỷ vị diện lớn
nhỏ xung quanh thì cũng nhất thời không thể khôi phục hoàn toàn.
Ước chừng một canh giờ cũng không thấy Phương Vân nhúc nhích, vẫn xếp
bằng trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung hấp thu năng lượng xung quanh. Cùng
lúc hắn hấp thu năng lượng, các loại tin tức hỗn loạn cũng theo nhau
tiến vào trong đầu hắn.
Phương Vân cũng không bị sóng xung kích kia đẩy đi quá xa, chỉ ở ngay
bên cạnh Ai Hào Đại Thâm Uyên. Trải qua chuyện này, cấm địa “ Ai Hào Đại Thâm Uyên” triệt để tiêu thất trong hư không. Từng đạo năng lượng hắc
ám cuồng bạo lưu lại như đánh dấu một cấm địa đã hoàn toàn tan biến mất. 𝙏hử đọc truyện không quảng cáo tại [ 𝙏𝑅 uM𝙏𝑅𝑈YeN﹒VN ]
Những phong bạo cự nhận, hải dương cự nhận cũng biến mất toàn bộ sau khi nổ tung.
“ Hô!”.
Phương Vân thở hắt ra thật sâu, từ trong điều tức thức tỉnh. Chỉ là hắn vẫn không có lập tức rời đi mà lâm vào trầm tư.
Đám người Lý Phùng Đạo, Vệ Trường Thanh đã hoàn toàn không rõ tung tích, toàn bộ Ai Hào Đại Thâm Uyên cơ hồ chỉ còn lại một mình hắn. Tuy vậy
hắn cũng không lựa chọn rời đi. Lần này có thể thoát khỏi Ai Hào Đại
Thâm Uyên phải nói là cực kỳ may mắn. Nhưng trong việc này có rất nhiều
vấn đề mà hắn phải tỉ mỉ suy nghĩ kỹ lại một phen.
Tà vật hắc ám bốn cánh kia hiển nhiên biết rất nhiều về bí mật về Thiên
Địa Vạn Hóa Chung. Chẳng qua hắn lại không có năng lực tìm hiểu những bí mật đó. Duy nhất biết là năng lực của Thiên Địa Vạn Hóa Chung không chỉ như những gì đã thể hiện.
Hơn nữa việc quan trọng nhất hắn còn chưa có hoàn thành. Bổn ý hắn muốn
tìm phụ thân rồi mới tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên. Hiện nay chưa tìm
được phụ thân mà thiếu chút nữa mất mạng tại đây. Điều này khiến cho
trong lòng hắn không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ và day dứt.
“ Hiện tai ngươi đã nuốt một viên “ Tinh thể thời gian”, hẳn là so với
lúc trước có chút bất đồng. Ngươi có nhớ chút gì về lai lịch của mình
không?”
Phương Vân đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Thiên Địa Vạn Hóa Chung.
Thiên Địa Vạn Hóa Chung trầm ngâm không nói, tựa như chìm vào suy tư, một hồi sau mới trả lời:
“ Không nghĩ tới viên “ Tinh thể thời gian” kia vừa lúc lại xẹt qua bên
người chúng ta. Nó đã giúp ta rất nhiều. Chỉ là vẫn không thể khôi phục
được toàn bộ ký ức.”
Phương Vân hơi nhíu mày, mặc dù hắn đã dự kiến nhưng cũng không khỏi có
chút thất vọng. Nhưng rất nhanh hắn đã đem tâm tình này bỏ sang một bên. Thiên Địa Vạn Hóa Chung sao có thể dễ dàng khôi phục như thế. Nếu không nó cũng không thần kỳ như vậy, có thể giúp hắn từ cảnh giới Cương khí
đến cảnh giới Truyền kỳ, hơn nữa có rất nhiều năng lực trợ giúp hắn thật lớn.
“ Đáng tiếc thật. Lần tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên này chẳng những suýt nữa mất đi tính mạng mà còn dùng hết năng lượng của Thiên Địa Vạn Hóa
Chung.”
Trong mắt Phương Vân xẹt qua một tia thần sắc đau lòng. Ma vật bên trong Vô Lượng Ma Vực và hóa thân của Tà Thần đều là chí bảo do hắn liều
mạng, cửu tử nhất sinh mới đoạt được. Chúng liên tục cung cấp năng lượng tiêu hao cho Thiên Địa Vạn Hóa Chung.
Nhưng hiện tại thì rơi vào cảnh không đủ năng lượng, Thiên Địa Vạn Hóa
Chung sẽ suy yếu rất nhiều. Không nói tới việc phát động “ Thời gian
tĩnh chi” và “ Thời gian gia tốc”, chỉ sợ ngay cả một số năng lực phụ
trợ hắn cũng đều bị ảnh hưởng. Đây là một tổn thất cực lớn đối với hắn.
Nếu không phải trong hỗn loạn may mắn đoạt được viên “ Tinh thể thời
gian” duy nhất kia, lúc này có lẽ tổn thất của hắn đã vượt rất xa những
gì thu hoạch được.
“ Thật là đáng tiếc a! Về sau biết tìm vật thay thế ở nơi nào chứ!”
Phương Vân đau lòng không thôi. Chỉ là lúc ấy hắn mà không dùng toàn bộ
vốn liếng thì sợ rằng lúc này ngay cả cơ hội đau lòng cũng không có.
“ Chủ nhân, có lẽ sự tình còn chưa thảm đến mức ấy đâu.”
Thiên Địa Vạn Hóa Chung và Phương Vân vốn tương thông, lập tức nhận ra cảm xúc trong lòng hắn.
“ Hả!”.
Phương Vân kinh ngạc ngẩng đầu nói: “ Có ý tứ gì? Chẳng lẽ trong viên Tinh thể thời gian kia còn tích lũy năng lượng khổng lồ?”
Mỗi lần Thiên Địa Vạn Hóa Chung tấn cấp, hắn đều phải tế luyện lại một lần nữa để hoàn toàn nắm giữ năng lực của nó.
Phương Vân có chút đăm chiêu. Mỗi một viên Tinh thể thời gian đều đại
biểu cho một đại thế giới hủy diệt. Bên trong tinh thể này cũng có thể
ẩn chứa năng lượng rất khổng lồ.
“ Chủ nhân, người hiểu lầm rồi.”
Thiên Địa Vạn Hóa Chung vừa thấy thần sắc của Phương Vân liền biết là
hắn hiểu lầm, gấp gáp nói: “ Cái này… ta cũng không nói rõ được. Tóm
lại, chủ nhân người cảm giác một chút là biết.”
Ngày sau đó, “ Oanh” một tiếng, một cỗ năng lượng cường đại cùng với ý
thức của Phương Vân chồng lên nhau. Ý thức của hắn như được lực lượng vô tận phóng đại lên. Cùng lúc đó, Thiên Địa Vạn Hóa Chung tản mát ra một
cỗ năng lượng tinh thuần từ bốn phương tám hướng dũng mãnh tràn vào
trong cơ thể hắn.
“ Hả!”.
Ánh mắt Phương Vân không bị những năng lượng này hấp dẫn, hắn nheo mắt
lại nhìn thẳng về cuối hư không. Từ trong vô tận kia đang tràn xuống một đoàn năng lượng màu đen.
Năng lượng này không bàng bạc chảy tới mà chảy thành từng dòng nhỏ như
sợi tơ. Cũng không có màu sắc ánh sáng mà thuần một màu đen, phong cách
cổ xưa tự nhiên. Nếu không chú ý tới cơ hồ không thể phát hiện được.
Sở dĩ Phương Vân vừa liếc mắt một cái đã chú ý tới nó là bởi vì tính
chất của nó. Hắn tu luyện võ học pha tạp, tính chất của chân khí bản
thân so ra kém xa dòng năng lượng nhỏ như sợi tơ kia.
Không phải so ra kém hơn mà chuẩn xác phải nói chất lượng của chân khí
này cao hơn không chỉ một bậc. Cho dù hắn sử dụng “ Thương long chi lực” so với cỗ chân khí này cũng còn kém mấy cấp bậc.
Loại đối lập này phi thường rõ ràng. Hơn nữa chân khí đó cũng không phải trạng thái khí mà là trạng thái dịch. Mỗi một giọt nếu Phương Vân muốn
luyện hóa, lấy thực lực cấp Truyền kỳ của hắn cũng phải mất ba tháng
thời gian.
“ Đây…đây là năng lượng gì?”
Phương Vân trừng mắt, nhất thời cảm thấy vô cùng chấn động.
Ba tháng liền mới luyện hóa được. Lấy thực lực của hắn hiện tại mà phải
mất thời gian ba tháng hấp thu nhưng lại chỉ tương đương với một giọt
chân khí bên trong năng lượng màu đen này. Cái loại năng lượng này quả
thật là kinh thiên động địa.
“ Ta cũng không rõ ràng lắm.”
Thiên Địa Vạn Hóa Chung lắc đầu, trong giọng nói lộ ra một tia chần chờ, tựa như đang cố gắng nhớ lại. “ Đây vốn là một trong những năng lực của ta. Hoặc là có thể nói là mạnh hơn một chút. Thật ra lúc trước ta vẫn
luôn luôn hấp thu loại năng lượng này, chẳng qua số lượng rất ít, cơ hồ
có thể bỏ qua. Nhưng lần này cắn nuốt được một viên Tinh thể thời gian,
tốc độ hấp thụ đã chuyển biến một bước lớn mới có cảm giác rõ ràng như
vậy.”
Phương Vân nghe vậy trầm ngâm không nói. Hắn vươn ra một đầu ngón tay,
dẫn dắt lại một giọt năng lượng màu đen kia. Từ trong Thiên Địa Vạn Hóa
Chung dẫn lên trên ngón tay hắn. Một loại cảm giác lạnh thấu xương lập
tức từ đầu ngón tay truyền tới, đồng thời cũng có cảm giác dị thường
trầm trọng, giống như đang có một tòa núi lớn đè ép xuống.
“ Năng lượng thật cường đại!”
Phương Vân trong lòng cực kỳ rung động, nhắm mắt lại yên lặng cảm thụ
giọt chân khí này. Một cỗ khí tức cổ xưa, tang thương truyền tới từ giọt chân khí. Nhất thời hắn lâm vào hoảng hốt, có cảm giác như một mảng hư
không đập vào mặt.
Tinh không vô cùng vô tận như bày ra ngay trước mắt.
Nhưng ngôi sao không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng. Chúng nó
tồn tại mấy chục vạn năm tuế nguyệt, hơn nữa còn cứ tiếp tục tồn tại mãi mãi. Trong yên tĩnh trầm mặc, tinh không vô tận trước mặt thực dễ dàng
làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác bé nhỏ hèn mọn, đồng thời lại vô cùng thê lương.
Trong yên tĩnh, trong đầu Phương Vân truyền tới thanh âm của Thiên Địa Vạn Hóa Chung.
“ Đây…đây là một loại năng lượng vũ trụ thứ cấp.”
Trong đầu Phương Vân hoảng hốt một trận, rốt cuộc từ trong hư không vô tận kia giãy giụa thoát ra.
“ Năng lượng vũ trụ…ý ngươi nói là những năng lượng giống như Tà Thần, đều là đến từ năng lượng thiên ngoại?”
Phương Vân hít vào một hơi, khôi phục bình tĩnh.
“ Ân…nhưng hẳn là có chút không quá giống nhau. Tuy nhiên có những năng
lượng này chúng ta có thể duy trì thời gian gia tốc ở trình độ thấp
nhất, cũng có thể ngẫu nhiên thi triển một lần thời gian tĩnh chi mà
không cần lo lắng đến tình trạng thiếu năng lượng. Có nó chúng ta không
cần phải cấp tốc tìm kiếm năng lượng mới.”
Thiên Địa Vạn Hóa Chung nói.
“ Nói cách khác, về sau ngươi sẽ không bao giờ lâm vào tình trạng bởi vì thiếu năng lượng mà phải ngủ say?”
Phương Vân nói.
“ Ân.”
Thiên Địa Vạn Hóa Chung rất vững tin trả lời Phương Vân.
“ Thật tốt quá!”
Phương Vân mừng rỡ, toàn thân đột nhiên run lên khôi phục lại tâm tình.
Đây cũng là vạn hạnh trong bất hạnh, có thể coi như là cái được cái mất.
“ Chúng ta đi thôi.”
Thân hình Phương Vân rung nhẹ, lập tức ra khỏi thể nội Thiên Địa Vạn Hóa
Chung.
“ Cứu…cứu ta…”
Đột nhiên trong lúc đó vang lên tiếng rên rỉ mỏng manh yếu ớt. Thanh âm
hấp hối thê lương tựa như lúc nào cũng có thể rơi vào tử vong,