Hoàng Thượng, Thỉnh Thương Tiếc

Chương 62: Ôm nhau lúc ốm yếu




Editor: Sa Hạ
Đêm qua triền miên với hoàng thượng làm cho cả người Ứng Thải Mị cảm thấy khoan khoái, tâm tình sáng sớm vô cùng tốt.
Nàng nhất thời cảm thấy tâm huyết dâng trào muốn múa kiếm, gọi Thanh Mai mang đến một thanh trường kiếm làm cho vị đại cung nữ này tái mặt vì sợ hãi: "Chủ tử, trong hoàng cung ngoại trừ cấm vệ quân, ai cũng không được tàng trữ đao kiếm."
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn nàng một cái, không còn thú vị, tiện tay bẻ một cành cây ở trong viện bắt đầu múa.
Đối với quân nhân mà nói, mặc kệ trong tay cầm trường kiếm hay là cành cây, lực sát thương đều như nhau.
Nàng biết người ở Di Xuân điện đều là người của Hoắc Cảnh Duệ nên cũng không che giấu, cầm nhánh cây liền vận nội lực, nhớ lại những chiêu thức mới bắt đầu tập luyện.
Tóm lại nàng định sau này rời khỏi hoàng cung thì sẽ dùng cách chém giết để sống qua ngày, võ công bảo mệnh không thể ném đi được.
Một điều, vân vê, một chiêu, một khảm.
Ứng Thải Mị không còn bộ dáng quyến rũ động lòng người như thường ngày, đôi mắt xinh đẹp chăm chú, lộ ra lãnh ý nặng nề, toàn thân đầy sát khí sắc bén như muốn tràn ra khắp nơi.
Thanh Mai che miệng lùi lại liên tục, sợ bị lan đến gần, đáy lòng có chút sợ hãi, ánh mắt lại hoàn toàn không thể dời khỏi người Ứng Thải Mị.
Chủ tử nhà mình cầm nhánh cây kia, dáng người như phiêu trong gió, mặc dù lụa mỏng quần la cũng không thể che được sự sắc bén nghiêm nghị. Từng chiêu thức đều tung ra tiêu sái cực kỳ.
Nàng không biết võ công của Ứng phi lại lợi hại như vậy.
Tuy năm đó Ứng tướng quân tự mình dạy một ít công phu cho Ứng phi, Thanh Mai chưa từng nhìn thấy nàng luyện tập.
Bây giờ nhìn thấy, Thanh Mai có cảm giác cấm vệ quân cũng không phải là đối thủ của Ứng phi.
Thảo nào hôm qua hoàng thương xông vào, nội điện không có một bóng người, chủ tử nhà mình biến mất không dấu vết.
Thanh Mai canh giữ một cửa duy nhất, không hề nhìn thấy Ứng phi rời đi, người sao lại có thể biến mất không dấu vết?
Thì ra khi Ứng phi múa, một chút xíu cũng không......
Thanh Mai chẳng biết tại sao có một ý niệm chợt lóe lên dưới đáy lòng, nhưng lại không dám đi tới. Nhìn chủ tử trước mắt, theo từ Ứng phủ vào hoàng cung, tựa như càng lúc càng bất đồng, dần dần trở nên xa lạ.
Nàng không muốn thừa nhận chủ tử mình luôn đi theo đã sớm thay đổi, hoặc là đổi thành một người khác?
Thanh Mai lắc lắc đầu, nàng là nô tỳ thiếp thân của đại tiểu thư Ứng gia, sau này là Ứng mỹ nhân, bây giờ là Ứng phi. Cả ngày lẫn đêm đều tự mình chăm sóc, chưa từng rời khỏi.
Hay là hoàng cung chính là một chảo nhuộm lớn, cuối cùng là Ứng phi thay đổi, hoàn toàn tự bản thân mình vực dậy?
Ứng Thải Mị luyện hai mươi bốn chiêu thức xong, mồ hôi nhễ nhại, thở một hơi thật sâu, cảm thấy cả cơ thể đầy nội lực khoan khoái. Đã lâu không vận động gân cốt, lại lười đi dạo, sư phụ nói không đúng muốn quát lớn chính mình lười biếng mà còn dùng mánh lớn.
Nàng hơi liếc mắt nhìn thấy Thanh Mai không yên lòng.
Ứng Thải Mị không hề lo lắng đại cung nữ này sẽ phát hiện nàng không phải là nguyên chủ. Thật thật giả giả, có đôi khi rất khó để phân biệt được.
Mắt thấy là thật, Thanh Mai càng thêm tin tưởng vào những gì bản thân nhìn thấy, sẽ không ngừng tìm lý do để thuyết phục chính mình —— ở trong cung này không có người nào mà không thay đổi.
Bỏ cành cây xuống, Ứng Thải Mị tắm rửa thay đổi y phục mới, sau đó muốn đi tìm Hoắc Cảnh Duệ.
Nhìn thấy tối qua hắn ghen tuông, chắc là do mấy ngày nay sư phụ đến đây khiến nàng rất vui vẻ mà vắng vẻ hắn, cho nên hắn mới cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ứng Thải Mị để Thanh Mai mang theo một hộp bánh ngọt, xem như là nàng đang cải trang, nghênh ngang đi tới ngự thư phòng.
Ở trong hoàng cung cũng chỉ có mình nàng có thể tự do ra vào ngự thư phòng, những phi tần khác nhìn thấy vừa giận vừa hận.
Không ngờ chính là Ứng Thải Mị cũng bị chặn ở trước cửa ngự thư phòng, có chút kinh ngạc nhìn về phía thái giám tổng quản đứng đợi trước cửa.
Thái giám tổng quản lau mồ hôi đổ trên trán, biết người trước mặt không thể đắc tội, thế nhưng hoàng thượng ra lệnh không để bất cứ ai tiến vào ngự thư phòng, trong lòng thầm kêu khổ, chỉ có thể mỉn cười từng li từng tí cẩn thận nói: "Hoàng thượng có chỉ, không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy, kính xin nương nương thứ tội."
Mỗi lần Ứng Thải Mị ở hoàng cung đều ra vào tự do, chưa từng có bị người nào ngăn cản. Bây giờ ở trước cửa ngự thư phòng lại bị hoàng thượng khéo léo từ chối, nàng cảm thấy có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ có bí mật quốc sự gì cần phải xử lý nên mới không cho nàng đi vào?
Ứng Thải Mị nhìn chằm chằm thái giám tổng quản một hồi, cho tới khi hắn cảm thấy sau lưng mình toát mồ hôi lạnh, nàng mới chậm rãi dời mắt đi: "Nếu là ý chỉ của hoàng thượng, vậy ta liền về trước......."
Ý bảo Thanh Mai đem hộp đựng thức ăn đưa tới, đáy lòng thái giám tổng quản rốt cuộc cũng thở phào, chỉ là còn chưa kịp thở ra hơi liền bị Ứng Thải Mị sửng sốt, đẩy hắn ra muốn đi vào, không khỏi sợ hãi.
"Nương nương xin dừng bước, nương nương......."
Ứng Thải Mị vốn dĩ định quay về, chỉ là trước khi đi nàng liền nghe thấy một âm thanh truyền ra từ ngự thư phòng giống như là tiếng ho khan. Âm thanh quen thuộc này rõ ràng là của Hoắc Cảnh Duệ, không khỏi thất kinh, không quan tâm liền đẩy thái giám tổng quản ra xông vào ngự thư phòng.
Thái giám tổng quản ngăn cản không được, mở to mắt nhìn Ứng phi đi vào, vuốt vuốt cổ, vẻ mặt cầu xin.
"Hoàng thượng đây là thế nào?" Ứng Thải Mị nhíu mày, nhanh chóng bước tới bên cạnh Hoắc Cảnh Duệ, vỗ nhẹ phía sau lưng cho hắn thuận khí.
Hoắc Cảnh Duệ ngẩng đầu nhìn thấy nàng, hơi nhíu mày, quét mắt nhìn thái giám tổng quản đang quỳ ở dưới: "Không phải trẫm đã nói không cho bất cứ kẻ nào tới quấy rầy?"
"Hoàng thượng thứ tội." Thái giám tổng quản úp mặt xuống đất, vội vàng thỉnh tội.
"Không phải lỗi của hắn, là do thiếp cố chấp muốn xông vào." Ứng Thải Mị nhìn sắc mặt Hoắc Cảnh Duệ có chút trắng bệch, toàn thân lại nóng lên, vội vàng đỡ hắn dậy: "Bị bệnh sao? Đã truyền thái y chưa?"
Hoắc Cảnh Duệ giơ tay ngăn nàng gọi thái y, lắc đầu nói: "Trẫm không có chuyện gì, nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe."
Ứng Thải Mị đỡ Hoắc Cảnh Duệ vào nội điện, đặt hắn nằm xuống giường, lộ vẻ mặt lo lắng.
Người luyện võ từ trước đến nay đều cường tráng, đau ốm rất ít, thân thể hoàng thượng khó chịu chỉ có thể lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, hoặc là bị người khác hạ dược.
Ứng Thải Mị đặt ba ngón tay lên cổ tay Hoắc Cảnh Duệ để bắt mạch, một lát sau liền khiếp sợ ngước mắt nhìn: "Thân thể hoàng thượng sao lại yếu như vậy, không có một chút nội lực nào?"
Nàng lại dò xét một lần nữa, chuẩn đoán không có lầm, càng khó có thể tin.
Chẳng lẽ thần công đã lên tới đỉnh thì càng khó nắm giữ, làm cho hoàng thượng phải tìm đường khác?
Ứng Thải Mị nhíu mày, không đúng, biểu hiện của mạch tượng không giống như tẩu hỏa nhập ma, giống như là độ công lực cho người khác nên lưu lại di chứng.......
Nàng cả kinh nhìn Hoắc Cảnh Duệ: "Hoàng thượng, chẳng lẽ người...."
Hoắc Cảnh Duệ cùng mình song tu, lại đem dương khí độ cho mình, nhưng lại không thu nạp âm khí của mình?
Sau khi thải dương bổ âm, hoàng thượng lại không bổ âm nên dương khí mới bị hao mòn, ngày qua ngày, thân thể càng lúc càng suy yếu?
Hiển nhiên là từ sau khi hai người ở cùng nhau, hoàng thượng đã bắt đầu làm như vậy, bây giờ không thể chống đỡ được nên mới lộ ra.
Đáy lòng của Ứng Thải Mị xoẹt qua một tia phứt tạp, rõ ràng hoàng thượng biết nàng tu luyện thần công, vì thế mới phối hợp song tu. Không ngờ trong quá trình chỉ có ra mà không vào, làm cho thân thể suy sụp.
Nàng chỉ lo thu nạp dương khí, lại không chú ý tới tình trạng thân thể của Hoắc Cảnh Duệ, trạng thái của hắn càng lúc càng suy yếu, trong lòng không khỏi có chút ảo não.
Nếu phát hiện sớm một chút thì làm sao hoàng thượng có thể nhợt nhạt nằm trên giường?
"Khụ khụ....." Hoắc Cảnh Duệ ho khan một tiếng, cười khổ lắc đầu: "Trước đó ái phi bị thương, nếu không phải sớm chút khỏi hẳn, sau đó chậm rãi khôi phục, sợ là đối với luyện công sau này có chút trở ngại, thực sự không bù nổi cái mất."
Ứng Thải Mị trừng mắt nhìn hắn một cái, khó chịu: "Thiếp vội vàng luyện công lại không muốn hoàng thượng phải hi sinh lớn như vậy! Sau này luyện công chậm một chút thì có sao? Ngược lại là hoàng thượng, không lo nghỉ ngơi cho tốt, sợ là lưu lại bệnh căn mới là không bù được cái mất."
Hoắc Cảnh Duệ nắm tay nàng cười yếu ớt: "Nhìn nàng? Không phải là trẫm muốn ái phi sớm thăng công lực, cùng ta đứng sánh vai hay sao?"
Sánh vai, là muốn nàng trở thành bạn lữ song tu cố định sao?
Ứng Thải Mị cũng biết trong sư môn cũng có vài người thích bạn lữ cố định, công lực tương đương, cùng nhau song tu lập được không ít công lớn.
Trước đây nàng cũng có nghĩ tới, chỉ là thể chất sư phụ đặc thù, công lực lại cách xa mình, liền dập tắt cái tâm tư kia, liều mạng luyện công để đuổi kịp, miễn cho bị cách quá xa.
Bây giờ hoàng thượng lại hi sinh chính mình để độ dương khí cho nàng, nhanh chóng gia tăng công lực để tương đương với hắn, trong lòng không phải là không thấy cảm động.
Trên giang hồ, làm gì có ai không muốn công lực mình càng cao càng tốt? Càng thích bảo tồn thực lực, chỉ muốn leo lên cao trở thành người đệ nhất võ lâm.
Hoàng thượng cư nhiên lại là một đứa ngốc, dùng hết dương khí để giúp nàng......
"Hoàng thượng quá làm loạn, phá hư thân thể, sau này ban đêm thiếp thấy tịch mịch, nếu như đi tìm người khác thì làm sao bây giờ?" Ứng Thải Mị nhìn Hoắc Cảnh Duệ, cảm thấy có chút bất bình, không khỏi bĩu môi trêu ghẹo hắn.
Hoắc Cảnh Duệ sửng sốt, nắm chặt lấy tay nàng cười: "Ái phi nói như vậy làm cho trẫm cảm thấy nàng đang câu dẫn trẫm......"
"Ai câu dẫn người?" Ứng Thải Mị vừa dứt lời, cảm thấy trên tay căng thẳng, bị hoàng thượng xiết vào lòng, nàng trừng mắt: "Hoàng thượng bị bệnh nên nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác không cần suy nghĩ, sợ là lực bất tòng tâm."
Đôi mắt nàng xinh đẹp ngấn nước, tự phi tự tiếu nhìn về phía Hoắc Cảnh Duệ, nhất là khi đảo qua dưới thân hắn mang theo một chút ái muội.
Thân thể Hoắc Cảnh Duệ căng ra, hung hăng hôn nàng: "Chẳng lẽ ái phi không biết, không phải là không sờ được?"
Trêu chọc hắn, hôm nay Ứng Thải Mị đừng mong rời khỏi cái giường này!
Hai tay Ứng Thải Mị đẩy người ra, nghiêng người tránh đi nụ hôn của Hoắc Cảnh Duệ, khẽ cười nhẹ: "Hoàng thượng, thiếp là vì tốt cho người."
Nàng phụng phịu, nghiêng mặt nói: "Nếu hoàng thượng tin thiếp thì dùng một chút thuốc ngủ."
"Đương nhiên là trẫm tin ái phi, trong cung này ngoại trừ ái phi thì trẫm có thể tin ai?" Hoắc Cảnh Duệ mỉn cười nhận lấy dược từ Ứng Thải Mị, một ngụm nuốt vào, quay đầu hôn trộm một cái: "Ái phu ngủ với trẫm một lát, được không?"
Ứng Thải Mị muốn lắc đầu, suy nghĩ trở về chế một phương thuốc điều dưỡng thân thể cho hắn. Dùng dược mặc dù tốt nhưng không đúng bệnh.
Chỉ là thoáng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi rã rời của hắn khiến nàng cảm thấy không đành lòng.
Quên đi, dù sao vừa dùng thuốc, thuộc mới cũng không cần sốt ruột, bồi hắn một chút thì thế nào?
Nhìn thấy Ứng Thải Mị ngoan ngoãn nằm xuống, Hoắc Cảnh Duệ ôm nàng kéo vào trong lòng, mùi hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, hắn mỉn cười nhắm mắt.
Đáng tiếc hương ngọc trong ngực, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
Thế nhưng khó có được Ứng Thải Mị cam chịu thuận theo, nghe lời mình nằm ngủ, không thể không nói quan hệ của hai người lại tiến lên trước một bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.