Ôn Ninh An chỉ cảm thấy mình bị vứt lên trên long sàng mềm mại, tiếp theo Phong Kỳ liền đè lên y.
"Hoài Thiên! Ngươi......" Lời nói kế tiếp chưa nói xong đã bị môi Phong Kỳ chặn lại.
Ôn Ninh An trừng lớn mắt, Phong Kỳ đầu tiên là hung hăng mà cắn cánh môi, tiếp theo đầu lưỡi liền cuốn vào công thành đoạt đất. Ôn Ninh An bị hôn đến choáng váng, miệng vô lực mà bị Phong Kỳ cọ xát, chỉ cảm thấy không khí càng lúc càng không đủ, hai má dần dần trở nên đỏ bừng.
Một lúc sau cuối cùng Phong Kỳ cùng chịu kết thúc, Ôn Ninh An nhịn không được hít sâu một hơi, thở phì phò.
Nụ hôn này cũng không có làm Phong Kỳ bình tĩnh được. Ngược lại, nhìn Ôn Ninh An hai má đỏ bừng, hai mắt hàm chứa hơi nước cùng áo ngoài rộng thùng thình làm thân thể như ẩn như hiện, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng, trong bụng tà hỏa dần dần tràn đầy. Mới vừa ngâm suối nước nóng xong nên làn da mềm mại đỏ bừng, vô cùng khiêu chiến thị giác của Phong Kỳ.
Thấy Phong Kỳ duỗi tay kéo áo mình ra, Ôn Ninh An cả kinh, theo bản năng mà dùng nội lực đẩy tay Phong Kỳ ra.
Phong Kỳ nhíu mày, cũng âm thầm vận công một tay mà đem hai tay Ôn Ninh An áp tới trên đỉnh đầu y, một tay tiếp tục mở quần áo hơi mỏng còn đang treo trên người Ôn Ninh An.
Ôn Ninh An nội lực đấu không lại Phong Kỳ, đôi tay như cũ bị Phong Kỳ kiềm chế đến gắt gao, đáy lòng không khỏi sinh ra không phục. Từ nhỏ đến lớn luận võ y chưa bao giờ thắng Phong Kỳ, mà mấy năm nay y ở biên cương ngày ngày luyện tập, so với Phong Kỳ có thể nói là rất cần mẫn, làm sao mà nội lực Phong Kỳ so với y lại vẫn cao hơn? Một tay liền có thể khống chế hai tay y, này quả thực quá trái với lẽ thường!
Phong Kỳ trên mặt ra vẻ nhẹ nhàng, kỳ thật trên thái dương đã trượt xuống mấy giọt mồ hôi.
Giằng co làm áo ngoài Ôn Ninh An bị kéo ra. Ôn Ninh An chỉ cảm thấy trên người chợt lạnh, thù du mê người trước ngực cứ như vậy liền lộ ra trước mắt Phong Kỳ.
Ôn Ninh An nóng nảy, nhấc chân hướng tới Phong Kỳ mà đá. Nhưng mà Ôn Ninh An bởi vì khẩn trương, bởi vậy lực độ có vẻ là không tốt lắm......
Chạm vào --
Phong Kỳ ngồi dưới đất, mờ mịt nhìn y phục ở trên long sàng cũng ngốc lăng giống Ôn Ninh An, hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đối với tình huống trước mắt trở tay không kịp.
Phục hồi tinh thần lại mặt Phong Kỳ liền đỏ lên, đỏ đến cực hạn rồi. Hắn thế mà lại bị Ôn Ninh An đạp xuống khỏi long sàng......
Phong Kỳ cảm thấy ngay cả khuôn ngực phấn hồng mê người của Ôn Ninh An cũng không thể trấn an lòng tự trọng nam nhân của hắn.
"Hoài Thiên, ta......"
"Ôn Ninh An, ngươi thật to gan!"
Phong Kỳ cứng mặt, nhìn Ôn Ninh An
nửa quỳ ở trên long sàng của hắn đang cố nén quẫn bách, chống đối ngôi cửu ngũ uy nghiêm.
"Thần tội đáng chết vạn lần." Ôn Ninh An cúi đầu, không dám tiến lên nâng người nọ dậy, lại cảm thấy chính mình quả nhiên là ngu xuẩn, chắc chắn là đã đem người chọc giận, nhất thời lại hối hận vô cùng.
Phong Kỳ nhìn Ôn Ninh An trên giường, cổ họng nghẹn lại, nghẹn nửa ngày đành phải mở miệng giả vờ trấn định nói: "Đỡ ta lên, đau eo."
......
"......"
"Phốc." Ôn Ninh An bưng kín miệng.
Phong Kỳ mặt vô biểu tình, không hề gợn sóng.
Ôn Ninh An đem Phong Kỳ đỡ lên, Phong Kỳ đè lại Ôn Ninh An làm y ngồi ở mép giường, nói tiếp: "Ta đi ra bên ngoài bình tĩnh."
Thấy Phong Kỳ nện bước vội vàng rời phòng ngủ, Ôn Ninh An rốt cuộc nhịn không được ha ha ha mà cười.
Thẳng đến khi Ôn Ninh An ngủ rồi Phong Kỳ mới trở về phòng.
Phong Kỳ không thể lý giải được tại sao Ôn Ninh An lại kháng cự cùng hắn cá nước thân mật, trước đây không phải đã làm rồi sao? Tuy rằng lúc trước chính mình đối với Ôn Ninh An làm rất nhiều việc tổn thương......
Phong Kỳ thở dài, thầm nghĩ Ôn Ninh An lúc này không thể tiếp thu được việc cùng hắn làm chuyện thân mật là chuyện thường tình, đều do hắn trước đây ngu xuẩn. Hiện giờ cùng Ôn Ninh An ở cùng nhau như thế, từ từ mà tiến lên, Phong Kỳ chỉ cảm thấy tương lai dường như sáng ngời tươi sống rất nhiều lạc thú, hưng phấn cùng chờ mong.
Giống như bọn họ trước đây lúc tuổi nhỏ ở bên nhau vui vẻ, chỉ là hiện tại nhiều hơn trước kia chút ái muội thôi......
xxx
Sáng sớm trời còn tờ mờ sáng, Phong Kỳ sớm liền tỉnh. Trên người Phong Kỳ vết thương đã tốt, bởi vậy thời gian nghỉ liền kết thúc, lâm triều cũng khôi phục.
Ôn Ninh An khi tòng quân đã dưỡng thành thói quen cảnh giác mọi thời khắc, bởi vậy liền bị âm thanh thay y phục sột soạt của Phong Kỳ đánh thức.
Thấy tỳ nữ đang thay triều phục cho Phong Kỳ, Ôn Ninh An hỏi: "Hôm nay phải lâm triều?"
Hai ngày nay vẫn luôn ở bên Phong Kỳ, Nội Các phát thư tuyên triệu thư, y không có nhận được, nói vậy Ôn phủ biết được y vẫn luôn ở trong cung, bởi vậy cũng không phái người cố ý thông tri.
"Đúng, chỉ là hôm nay lâm triều ngươi đừng đi, ta cho ngươi đặc xá." Phong Kỳ thấy Ôn Ninh An muốn đứng dậy, bổ sung nói: "Tránh một chút nổi bật."
Ôn Ninh An ngay sau đó liền hiểu cái gọi là "Nổi bật" ý chỉ chuyện gì. Ngày ấy Phong Kỳ thiên vị chính mình như thế khiến Từ gia mất một Từ Nhân cùng Binh Bộ, nói vậy sẽ liền đối với y chắc chắn không có thiện ý.
Phong Kỳ cười nói: "Ta không sợ Từ gia gây sự, nhưng ta không muốn ngươi chịu ủy khuất."
Giờ phút này, Phong Kỳ trên người đang mặc minh hoàng long bào bằng tơ lụa tốt cùng chỉ vàng biên chế từ vũ tước mà thành, ác long thần sắc dữ tợn chiếm cứ ở phía trên, đầu rồng ở chỗ ngực trái, đuôi rồng tắc ngang ở áo choàng. Bên hông cùng vạt áo còn có năm màu vân văn điểm xuyết, thoạt nhìn cao quý mà xa hoa, xứng với nụ cười kiệt ngạo bên miệng kia, vô cớ liền làm Ôn Ninh An thất thần.
Ôn Ninh An đứng dậy, từ bên người thị nữ của Phong Kỳ lấy ra đầu quan cùng đai lưng cười nói: "Ta làm."
Phong Kỳ nhướng mày.
Ôn Ninh An cúi người tinh tế mà quấn lên đai lưng cho Phong Kỳ, Phong Kỳ liền thấy đầu Ôn Ninh An cơ hồ cứ như dựa vào ngực mình, đôi tay vòng qua hông phảng phất như đang ôm hắn.
"...... Hoàng thượng!"
Phong Kỳ bỗng nhiên duỗi tay gắt gao mà ôm lấy Ôn Ninh An, Ôn Ninh An cả kinh, hai má ngay sau đó liền đỏ. Tất cả tỳ nữ đều không hẹn mà cùng cúi đầu, hầu hạ bên người Phong Kỳ đều đã được Phúc Triệt chọn lựa kỹ càng, mỗi người đều hiểu chuyện, miệng cũng rất kín, Phong Kỳ thật ra không lo lắng để lộ tin tức mình đã đem Ôn Ninh An ở cùng một chỗ.
Nhưng mà ngày thường mặc dù chỉ có hai người, Ôn Ninh An cũng là vô cùng co quắp, càng miễn bàn là giờ phút này. Ôn Ninh An ý đồ tránh thoát, nhưng Phong Kỳ ôm thật sự chặt.
"Hoàng Thượng, lâm triều đã muộn, đừng nháo."
Phong Kỳ cúi đầu, ở cổ Ôn Ninh An cọ cọ nói: "Không muốn thượng triều, muốn ở cùng ngươi."
Ôn Ninh An: "......"
Lời này nghe cứ như y là hại nước hại dân vậy......
Phong Kỳ tiếp tục nói: "Trẫm cùng tướng quân giải chiến bào, phù dung trướng ấm độ xuân tiêu. Long Thành nếu hãy còn phi tướng, từ đây quân vương bất tảo triều."
(Pi sà lấy từ trong bài thơ "Trường Hận Ca" ý đại khái là trướng phù dung ấm trải qua đêm xuân, từ đấy vua không ra coi chầu sớm nữa)
Bên cạnh tất cả thị nữ đều mặt đỏ.
Ôn Ninh An: "......"
"Hoài Thiên...... Ngươi nghe được từ chỗ nào vậy?"
Phong Kỳ nói: "Dân gian tiểu thoại bản, lúc trước Phúc Triệt cho ta, nói là lúc nhàn hạ có thể giải buồn giải trí, ta còn cố ý cho hắn tìm hoàng đế cùng tướng quân tiểu thoại bản nữa"
Đứng ở một bên Phúc Triệt yên lặng cúi đầu.
"Đừng náo loạn." Ôn Ninh An cười lắc lắc đầu, đem đai lưng thắt cho tốt ngay sau đó hơi hơi nhón chân mang lên đầu quan cho Phong Kỳ. Hơi chút sửa sang lại ngọc trâm cài đầu cùng chuỗi ngọc sau, Ôn Ninh An nói: "Được rồi."
Trước khi đi, Phong Kỳ quay đầu lại nói: "Dịch Tâm, về sau mỗi ngày đều thay y phục cho ta, được không?"
Ôn Ninh An chỉ là câu môi cười cười, Phong Kỳ trước khi rời khỏi tẩm cung đã nhìn thấy Ôn Ninh An trên người mặc áo trong màu trắng mềm mại, rộng thùng thình, nhìn hắn cười đến ấm áp.
Vì thế, hôm nay lâm triều các đại thần đều vạn phần nghi hoặc, Hoàng Thượng hôm nay hình như tâm tình đặc biệt tốt?
Đứng ở một bên Phúc Triệt cúi đầu thầm nghĩ, như vậy cũng tốt.
xxx
Ôn Ninh An hôm nay không thượng triều, bởi vậy liền gọi thị nữ đến muốn nhìn Ngôi Sao một chút.
Sói con nếu không bồi dưỡng cảm tình từ nhỏ cùng huấn luyện, lớn liền sẽ không thân cận chủ nhân, thậm chí sẽ cắn ngược lại hoặc tập kích chủ nhân.
Ôn Ninh An ngồi ở ngoài bậc thang tẩm cung thấy thị nữ mang sói con đang bị trói chặt tới, liền mở trói cho nó. Thấy thế, thái giám đứng ở bên cạnh Ôn Ninh An vội vàng nhắc nhở nói: "Ôn tướng quân, sói con còn chưa thuần phục, mở trói sẽ tập kích người! Hôm qua có thị nữ lúc cho nó ăn liền bị nó cắn bị thương."
Phong Kỳ lưu lại hạ nhân hầu hạ Ôn Ninh An giờ phút này đều là kinh hồn táng đảm, nếu Ôn tướng quân bị thương, lấy tính tình của Phong Kỳ không chừng bọn họ đều khó giữ tính mạng.
"Không sao, ta sẽ chú ý." Ôn Ninh An đáy lòng lắc đầu, hạ nhân ước chừng là đem y trở thành sủng phi của Phong Kỳ. Nhưng chính mình là tướng quân chinh chiến sa trường chứ không phải nữ nhân mảnh mai trong thâm cung, một con sói nhỏ còn có thể làm gì y?
Ôn Ninh An cởi trói cho Ngôi Sao quả nhiên liền thấy nó "Ngao ô" một tiếng, há mồm liền hướng tới mu bàn tay Ôn Ninh An táp tới. Ôn Ninh An mặt vô biểu tình, trở tay nắm sau cổ Ngôi Sao đem chân nhắc lên.
Sau cổ bị giữ chặt, Ngôi Sao hiển nhiên không kiêu ngạo như vậy nữa chỉ có thể thấp thấp mà "Ngao ô" vài tiếng, ánh mắt hung ác trừng Ôn Ninh An, nhưng móng vuốt hiển nhiên không dám động.
Ôn Ninh An cười nhẹ, vươn ngón trỏ chọc chọc cái bụng mềm mại lộ ra trước mắt của Ngôi Sao.
"Giống Hoài Thiên."
Ôn Ninh An một tay dẫn theo Ngôi Sao, một cái tay khác từ chỗ hạ nhân lấy ra một khối thịt thơm ngào ngạt đặt ở bên miệng Ngôi Sao. Ôn Ninh An dùng góc độ thực vi diệu, có thể làm mùi hương của thịt toàn bộ bay vào trong mũi Ngôi Sao nhưng nó lại không cách nào ăn được.
"Ngao ô --"
Ngôi Sao kêu đến thê thảm, âm lượng có thể nói là vang tận mây xanh.
Ôn Ninh An thấy Ngôi Sao trừng lớn mắt đói khát mà nhìn thịt trên tay y, giương nanh múa vuốt không ngừng vặn vẹo, liền đem thịt khối đặt ở bậc thang, tiếp theo buông tay đem Ngôi Sao buông xuống.
Ngôi Sao được tự do liền ngậm khối thịt kia rồi ngay sau đó cất bước chạy đi.
Ôn Ninh An thi triển khinh công, nhẹ nhàng lướt qua Ngôi Sao đáp xuống ở trước người nó. Ngôi Sao bị dọa không nhẹ, vì thế quay đầu lại một phương hướng khác mà chạy.
Ngôi Sao chạy trốn rất nhanh vì sợ lại lần nữa bị Ôn Ninh An bắt lấy cổ.
Ôn Ninh An diễn lại trò cũ, không ngừng chắn trước người Ngôi Sao, một người một sói ở trong vườn chơi trò truy đuổi. Như vậy lặp lại rất nhiều lần sau, Ngôi Sao rốt cuộc từ bỏ, hiểu rằng chính mình như thế nào cũng đấu không lại Ôn Ninh An, vì thế chỉ phải không tình nguyện mà ngừng lại, cọ cọ chân Ôn Ninh An.
Dù sao cũng chạy không thoát chi bằng đi lấy lòng, có lẽ còn có thể ăn thịt ngon! Lỡ như chọc giận không chỉ có bị nắm cái cổ nhỏ mà còn có khả năng bị đánh!
Ôn Ninh An cười đem Ngôi Sao bế lên ngồi xuống bậc thang. Một tay ôn nhu mà vuốt ve nó, một tay đút nó ăn thịt. Trước lấy uy phục chi, sau lại lấy ái thuận chi, cây gậy cùng quả táo đều có, còn sợ con sói con không rành thế sự này?
Ôn Ninh An nhẹ nhàng mà vuốt lông rậm rạp trên đầu Ngôi Sao rồi lại sờ cằm. Có người vuốt lông lại có thịt ăn, Ngôi Sao thoải mái đến phát ra ân thanh "Khò khè khò khè". Lúc sau nó còn chân chó mà cọ cọ Ôn Ninh An, liếm mu bàn tay Ôn Ninh An.
Ôn Ninh An bật cười, vật nhỏ này làm sao lại như vậy chứ, một chút cốt khí đều không có, cùng với uy phong lẫm lẫm của sói đánh tám gậy tre cũng không tới được!
Đang cùng Ngôi Sao thân mật, hạ nhân liền tới báo: "Ôn tướng quân, Từ phi xông vào."
Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận xôn xao. Ôn Ninh An ngẩng đầu liền thấy một nữ nhân đứng trước cửa, phía sau nữ nhân có rất nhiều người hầu cùng tỳ nữ, mênh mông cuồn cuộn mà hướng chỗ y đi tới.
Ôn Ninh An nhíu mày.
Tẩm cung hoàng đế, một phi tử nói tới liền tới, Từ gia thật sự là vô pháp vô thiên...... Ỷ vào Thái Hậu cùng thế cục triều dã của Từ gia. Nữ nhân này thật là không sợ cái gì.
Còn nữa, biết rõ giờ phút này Phong Kỳ thượng triều không ở trong tẩm cung, nữ nhân này chọn lúc này tới là muốn làm cái gì đây?