"Thế này dễ chịu hơn."
Nhận lại không gian thứ nguyên từ tay thiếu nữ mang mặc nạ cáo, Dunkel lập thay bộ áo vải bố rộng thùng thình trên người thành kiểu phục trang theo phong cách thông thường của mình, chỉ khác cái là chuyển từ áo choàng dài tay sang loại cộc tay, rồi giắt Yin-yang Swordgun trở lại thắt lưng.
"Từ góc nhìn của một y sĩ, tôi không khuyến cáo anh sử dụng loại trang phục như vậy khi đống thương tích kia vẫn còn đang ở trên người đâu, quần áo rộng rãi thoáng khí chút vẫn tốt hơn. Cơ mà nếu anh không cảm thấy bất tiện thì thôi vậy."
Thiếu nữ mang mặt nạ cáo ném cho Dunkel một cái nhìn ái ngại.
Khi biết cái găng tay của cậu là một không gian thứ nguyên, cô đã tỏ vẻ khá bất ngờ vì lần đầu gặp phải loại không gian thứ nguyên mang hình dạng như vậy, đồng thời cũng âm thầm cảm thấy may mắn không vứt hay cắt bỏ mất. Tuy người thiếu niên này nói chuyện hơi hời hợt tẹo, như thể có cũng được mà không có cũng chẳng quan trọng mấy, nhưng trong tất cả, đây là thứ đầu tiên anh ta nhắc đến, chắc hẳn nó phải quan trọng lắm hoặc mang ý nghĩa đặc biệt nào đó.
"Đúng."
Dunkel bỗng nhiên vỗ vào vai thiếu nữ.
"Là một y sĩ, chắc cô có mang theo ít dược liệu chứ?"
Cậu hỏi.
"Có thì có..."
Thiếu nữ nói trong khi sờ nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay, đó đoán chừng là không gian thứ nguyên của cô.
"Nhưng để làm gì? Anh định tự mình chăm sóc vết thương à? Tôi có làm rồi, cơ mà tố chất thân thể anh khá đặc biệt, không hiểu sao thảo dược bình thường thì còn chút tác dụng, những loại cao cấp hơn lại hoàn toàn vô dụng. Chưa thử với thuốc hồi phục cao cấp nhưng chắc cũng lãng phí vô nghĩa thôi."
"Tóm lại ý cô là dùng thêm dược thảo trên người ta là lãng phí đúng không? Vòng vo làm gì."
Bị Dunkel chọc thủng, thiếu nữ nở một nụ cười gượng gạo, ngồi trở lại khúc gỗ của mình bên cạnh đống lửa.
"Ta biết chuyện đó chứ, nên đừng lo, ta không định làm chuyện đó đâu. Tất nhiên là sẽ không lấy không của ngươi."
Dunkel vừa nói vừa ném cho cô một vật thể hình thôi có kích cỡ vừa gọn trong lòng bàn tay.
"Đây là... Vảy rồng?"
Bắt lấy món đồ mà Dunkel ném qua chỗ mình, thiếu nữ lên tiếng với giọng điệu hoài nghi.
"Không được, cái này quá quý trọng, nếu chỉ một vài dược liệu thì anh cứ lấy là được, không cần phải làm..."
"Vậy thì cứ coi như đó là quà đền ơn cô đã cứu ta, chẳng lẽ cái mạng này còn rẻ hơn cái vảy đó sao?"
Tất nhiên dù không được cứu thì Dunkel vẫn sẽ không chết, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn để khôi phục được như hiện tại. Và cậu thì chẳng muốn nợ nần gì ai cả.
"Thôi... Được rồi, anh cần những dược liệu gì?"
Cuối cùng, thiếu nữ thở dài nhượng bộ, không từ chối nữa.
May mắn là cô còn chưa biết cái vảy rồng đó không phải vảy rồng bình thường mà chính là một trong những khắc ấn giới hạn độc nh"Bạch tật lê, nhục thung dung, mậtất trên đời, được làm bởi chính tay Dunkel.
"Bạch tật lê, nhục thung dung, mật nhân thảo, dâm hương hoắc..."
Dunkel hắng nhẹ một tiếng, bắt đầu nêu ra một số cái tên.
"Bạch tật lê, nhục thung dung, mật nhân thảo, dâm hương hoắc..."
Thiếu nữ cẩn thận đọc lại những cái tên này một lần nữa.
"Chờ một chút..."
Cô nói trong khi chầm chậm nhích cơ thể ra xa Dunkel dần dần.
— QUẢNG CÁO —
"Mấy món này là..."
"Ừm. Đúng như ngươi nghĩ đấy"
Dunkel tiếp lời.
"Tất cả đều là được liệu có tác dụng cường dương và gia tăng ham muốn."
***
Trong đêm tối ngọn lửa tím hừng hực bừng lên thắp sáng một vùng rộng lớn. Nếu không phải trong làng chỉ toàn người già và trẻ em và đã đi ngủ sớm để quên đi phần nào thực tại khó khăn thì chắc hẳn đã được một phen kinh hãi.
"..."
Thu hồi ngọn lửa cháy rực thành một đốm nhỏ trong lòng bàn tay, Dunkel cảm thấy tương đối hài lòng. Với tình trạng cơ thể hiện tại, lựa chọn hợp lý là hạn chế dùng sức mạnh thể chất nếu không muốn đống thương thế trở nặng, nên cậu dự định sẽ sử dụng Thất Tội Pháp Điển trong thời gian tới, cho đến khi thân thể khá hơn. Đệ Nhất Chương coi như phế, Đệ Nhị Chương cần điều kiện thích hợp. Vì vậy, lẽ hiển nhiên khi Đệ Tam Chương trở thành sức mạnh được ưu tiên.
Thực tế là Dunkel muốn nằm ườn một chỗ cho đến khi khỏi hơn, nhưng đôi khi tình hình không để cho cậu làm vậy. Giống như hiện tại, có một việc mà cậu cần phải thực hiện.
"Chuyển hoá ham muốn xác thịt làm nhiên liệu cho ngọn lửa bừng cháy ư? Đúng là một sức mạnh kỳ lạ trên một con người kỳ lạ."
Đứng ở một bên quan sát, thiếu nữ mang mặt nạ cáo thì thầm tự nói bằng giọng điệu bất ngờ, đôi mắt bên dưới lớp mặt nạ mở to vì kinh ngạc. Dường như cô đã nhặt được một tồn tại cực kỳ bất thường.
"Cái này còn không phải ma thuật hay âm dương thuật nữa chứ..."
"Tất nhiên không phải hai thứ đó, đây là quyền năng."
Nghe cô nói, Dunkel xoay người giải thích.
"Quyền năng?"
Song có vẻ thiếu nữ vẫn chưa hiểu.
Dunkel đành phải nói sao cho cô dễ mường tượng nhất.
"Giải thích sâu hơn thì hơi phiền phức, cứ coi như là một dạng siêu năng lực là được."
Không rõ thiếu nữ hiểu được bao nhiêu, chỉ thấy cô gật gù hai cái, không hỏi tiếp nữa mà chuyển sang việc khác.
"Nhân tiện, cứ coi như anh cần sử dụng dược liệu để khởi động cái quyền năng đó đi. Thế còn đống kim loại này thì sao, nhất định phải dùng tới ư?"
Cô vừa nói vừa chỉ vào đống lớn đao kiếm hỏng hóc như một toà núi nhỏ bên cạnh mình.
"Ta dự định đào một cái giếng nhỏ ở đây, nên nguyên liệu làm đường ống dẫn nước là cần thiết. Bỏ qua việc đó, ta có nên cảm thấy ngạc nhiên khi một thiếu nữ như cô lại có sở thích thu thập đồ của người chết trên chiến trường không?"
Dunkel nheo mắt, nhìn thiếu nữ với vẻ nghiền ngẫm.
"Ai có sở thích thu thập đồ của người chết trên chiến trường chứ?"
Thiếu nữ cau mày.
"Chẳng qua người chết thì cũng đã chết rồi, tôi nghĩ họ nên có một chốn để an nghỉ. Do không thể mang theo xác chết hay tro cốt được, tôi chỉ có thể thu thập vũ khí, giáp trụ và thẻ tên lại thôi. Nếu trên hành trình của mình có tình cờ gặp được người thân của họ thì tôi sẽ gửi trở về, không thì sẽ mang đến đền thờ nào đó làm lễ tẩy tội rồi mang đi an táng."
Cô nói, trong giọng điệu có chút gì đó u buồn.
Trong lời cô, Dunkel bắt được một điểm kỳ lạ, Aurora hiện tại là thế giới không tin vào thần linh, vậy "Đền thờ" dùng vào việc gì? Chẳng qua nội dung còn lại của câu nói đủ để cậu tạm thời gạt bỏ nghi vấn qua một bên.
"Cô tốt bụng thật đấy."
Một cô gái nhỏ lang thang giữa chiến trường, thu thập những món đồ từ đống xác chết không toàn vẹn đã bắt đầu phân hủy. Không phải ai cũng làm được như vậy.
— QUẢNG CÁO —
"Không vấn đề gì khi để ta sử dụng chúng sao?"
"An táng người chết tuy quan trọng, nhưng người còn sống quan trọng hơn. Nếu có thể giúp cho người ở lại, tôi nghĩ họ cũng sẽ vui lòng thôi."
Một suy nghĩ có phần ngây thơ, song Dunkel lại không cảm thấy nó đáng để cười chê gì.
"Tên cô."
"Hả?"
"Tên cô là gì?"
Lần đầu tiên khi đặt chân tới thế giới này, cậu chủ động hỏi tên ai đó.
"A, ừ..."
Thiếu nữ mất một giây mới phản ứng lại được, tới lúc này cô mới sực nhớ mình chưa cho cậu biết tên.
"Sora Aoi, có thể hiểu là bầu trời trong xanh. Còn anh?"
"Dunkel Ciel, Dunkel là tên, Ciel là họ. Có vẻ trùng hợp đấy."
Bởi vì tên của cậu mang ý nghĩa bầu trời tối đen.
Nhếch môi cười nhạt, Dunkel bắt tay vào việc, ngọn lửa tím trong lòng tay lại cháy bùng lên rồi cuộn lại, xoáy tròn, hoá thành một mũi khoan rừng rực nóng bỏng.
"Cỡ này hẳn là đủ rồi."
Nói rồi cậu ném nó vào lòng đất theo chiều thẳng đứng.
Bề mặt tiếp xúc lập tức bị nhiệt lượng khổng lồ nung chảy, mũi khoan xuyên thẳng xuống lòng đất mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào, như thể một mũi kim nóng đâm qua miếng đậu hủ mềm nhũn vậy.
"Tiếp theo là..."
Dunkel nhìn sang đống vũ khí bên cạnh thiếu nữ mang mặt nạ cáo, Aoi. Cậu giơ một ngón tay vào chúng, sau đó trỏ lên trời, cả núi nhỏ vũ khí như bị mất hết trọng lực, đồng loạt nay lên không và bị ngọn lửa tím bao trùm.
Dưới tác động của nhiệt lượng kinh người, dễ dàng nhìn thấy được bằng mắt thường rằng tất cả chúng đang nhanh chóng nóng đỏ lên rồi dần tan chảy. Dunkel khẽ bóp tay, mớ kim loại nóng đỏ bị tụ lại, dung hợp thành một khối và kéo thành dạng ống rỗng.
"Tạo hình vật thể bằng suy nghĩ? Đâu là niệm lực?"
Trong ánh mắt của Aoi, chuyện này đơn giản là không thể tin được. Người thiếu niên này mang đến cho cô quá nhiều bất ngờ khiến cô phải tự nhủ dù sau này cậu ta có làm gì cũng phải cảm thấy đó là bình thường, nếu không mắt mình sẽ lòi ra ngoài vì mở to quá nhiều mất.
Không để Aoi chờ lâu, thứ mà Dunkel định thực hiện cuối cùng cũng trình diện trước mặt cô. Miêu tả một cách đơn giản thì đó là một trụ kim loại có cần gạt và một ống nhỏ chìa ra ngoài.
"Đây là gì?"
Aoi muốn sờ lên thử nhưng bị Dunkel ngăn lại.
"Vẫn còn nóng lắm."
Cậu đặt tay lên cần gạt và rút hết nhiệt lượng còn lại trong cả hệ thống ra ngoài, thuận tiện giải thích công dụng của nó:
"Cái này là máy bơm tay hoạt động theo nguyên lý chênh lệch áp suất. Sâu bên dưới có một mạch nước ngầm, nhưng sức dâng không lớn, phải dùng cách này để lấy nước lên, chỉ cần kéo cần gạt vài lần..."
Vừa nói cậu vừa thực hiện động tác kéo đẩy, một lúc sau quả nhiên có nước chảy ra khỏi ống nhỏ, trong lành, mát lạnh.
"Như vậy thì vấn đề thiếu nước coi như được giải quyết phần nào rồi."
— QUẢNG CÁO —
Sau đó Dunkel dùng một cái que gỗ vẽ cách vận hành đơn giản của máy bơm tay lên mặt đất, rồi lấy từ không gian ra một loạt bao lương thực ngũ cốc, chất thành hàng chỉnh tề.
"Ta chỉ có thể giúp tới đây, phần còn lại họ phải dựa vào chính mình thôi. Cơ mà ta đoán tình trạng khô hạn này sẽ không kéo dài lâu nữa nên thế này hẳn là đủ rồi."
Cậu nói.
"Chờ đã... Những lời đó, lẽ nào anh đang có ý định rời đi?"
Aoi nghi hoặc hỏi.
Dunkel đáp lại với một cái gật đầu.
"Anh định đi đâu?"
Lần này cậu im lặng một lúc trước khi trả lời.
"...Chưa biết nữa."
Rồi đáp lại bằng giọng điệu không xác định lắm.
"Tạm thời chưa có ý định trở về ngay."
Bây giờ bên đó chắc đang loạn lắm, Dunkel dự định qua một thời gian khi mọi chuyện lắng xuống đã mới tính tới việc trở về sau. Còn về việc trở lại Thần Thoại Cấm Khu, Dunkel lựa chọn gác lại. Thế giới này quả thật có rất nhiều thứ thú vị.
"Nên có lẽ ta sẽ đi lang thang đâu đó một thời gian." Cậu nói.
"Như vậy, chi bằng đi cùng tôi thì sao?"
Aoi bất chợt hỏi.
"Hả?"
"Du hành một mình thật sự rất chán, hai người sẽ vui hơn đúng không? Có thể bảo vệ lẫn nhau nữa..."
"Cứ nói thẳng là cô đang muốn ta làm vệ sĩ không công cho cô đi."
Dunkel vạch trần ý định của Aoi.
"Nhưng mà... Thế cũng được, ta không phiền đâu."
Có ân tất trả, có thù tất báo, là một trong những quan niệm sống của Dunkel. Cô gái này miễn cũng có thể coi như là ân nhân cứu mạng cậu, chỉ là du hành cùng một thời gian, cậu hoàn toàn không cảm thấy vấn đề gì.
Đạt thành ý nghĩ thống nhất, trước khi trời tờ mờ sáng, hai người cùng nhau rời khỏi ngôi làng, bắt đầu một cuộc hành trình mới.