Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 40: Thẩm mỹ quan của nước tây việt




Đương kim thánh thượng tại vị năm thứ mười sáu, nữ quốc Tây Việt phái sứ đoàn đến triều, tiến dâng hai mươi con bò Tây Tạng, mười xe củ từ, ba vị mỹ nhân.
Tây Việt nữ quốc ở phía Tây Trung Thổ. Địa hình đa phần là gò núi, giao thông bất tiện, lại thêm nước nhỏ thế mỏng, chỉ có thể dựa vào giao dịch tiến cống với Trung Thổ để đổi lấy một chút lợi ích. Nữ quốc, cái tên đúng như ý nghĩa, là quốc gia trọng nữ khinh nam. Địa vị của đàn ông tại nữ quốc Tây Việt chẳng khác gì nô bộc. Mà nước láng giềng hơi lớn hơn một chút nằm giáp ranh biên giới, tên là Khuyển Thích lại là quốc gia trọng nam khinh nữ giống Trung Thổ, đối xử với đàn bà con gái giống như heo chó, đương nhiên không thể dung nhịn được hành vi đảo ngược âm dương của Tây Việt, từng nhiều lần cử binh xâm lấn Tây Việt. Các nữ nhân nước Tây Việt dựa vào địa thế dễ thủ khó công, hoàn mỹ chế độc thuật cùng với bắp đùi chống lại Khuyển Thích, tất chiến tất thắng.
Thiên Triều Trung Thổ, từ trước đến nay đều cực kỳ khoan dung đối với những vùng thiếu văn minh, cũng vô cùng tôn trọng phong tục đặc thù của nữ quốc Tây Việt, đã nhiều lần giúp Tây Việt đánh bại Khuyển Thích. Mà Tây Việt nữ quốc đối với phong cảnh của Trung Thổ cũng cực kỳ ngưỡng mộ, cứ cách một hai năm lại phái sứ đoàn đến tiến cống. Vật tiến cống của Tây Việt đa số đều là đặc sản địa phương, đổi trở về lại là trà, sứ, vải vóc cực kỳ trân quý. Thiên Triều khoan dung, cũng chưa bao giờ chắp nhặt với các nàng.
Năm nay cũng theo thường lệ, Tây Việt phái một đoàn sứ quan bà bà, mang theo vài con thú hoang cùng vài cỗ xe cũ kỹ tiến vào kinh thành Thiên Triều. Trên danh sách cống phẩm tiến cống lại có thêm một hạng mục mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.
Đó là: Con người.
Lại còn là ‘Nữ nhân’.
Tây Việt xưa nay không tiến cống nam nhân, là bởi vì các nàng cảm thấy nam nhân không đáng giá một đồng, không có bản lĩnh. Nhưng nữ quốc Tây Việt lại đem nữ nhân tiến cống đến Thiên Triều như hàng hóa, thật sự là vô cùng to gan lớn mật.
Dẫn đầu sứ đoàn của nữ quốc Tây Việt là một nữ quan trung niên họ Chu. Thân hình mảnh mai, nhỏ nhắn xinh xắn, từ Càn La Điện đi thẳng đến trước ngự tọa, khí độ mười phần.
Hoàng đế bệ hạ cùng chúng đại thần cũng không phải là lần đầu tiên gặp được Chu nữ quan. Hai bên chiếu theo thông lệ, vỗ về kính nể một phen, rồi đem danh sách bảo bối nước mình bày ra chào giá với đối phương.
“Chu đại nhân, nghe nói lần này các vị dẫn theo ba vị mỹ nhân? Không biết có dụng ý gì?” Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân tìm được dịp, hỏi một vấn đề mà cả triều văn võ đều đang hết sức tò mò.
Chu nữ quan vóc người nhỏ nhắn, nhưng giọng nói lại thô lỗ cực kỳ, ha ha cười nói: “Đây chính là việc mà bản sứ muốn bẩm báo hoàng thượng.” Bà cung kính hành lễ bái hoàng đế bệ hạ theo nghi lễ Thiên Triều, “Hoàng thượng Thiên Triều, nữ vương Tây Việt chúng ta năm nay bốn mươi tuổi, có hai mươi bảy nam phi. Nghe nói ngài đến nay chỉ có một vị thê tử, ngoài sự khiếp sợ còn cảm thấy vô cùng khổ sở thay cho ngài. Vua ta cho rằng, nguyên nhân của chuyện này đương nhiên là vì nữ nhân Thiên Triều tướng mạo không đủ, liền chọn lựa ba vị mỹ nhân cao cấp nhất nước ta, dâng lên hoàng thượng ngài lựa chọn.”
Cả triều văn võ yên lặng một lát, vẫn là Lễ bộ Thượng thư đại nhân thay mọi người hỏi một câu: “Chu đại nhân phải biết, Thiên Triều ta có thông lệ trọng nam khinh nữ. Các cô nương của bà vào Thiên Triều…”
“Đại nhân cứ yên tâm. Mấy vị mỹ nhân này đều cam tâm tình nguyện từ bỏ địa vị tôn quý ở quốc gia ta, chỉ vì muốn đến hầu hạ hoàng đế Thiên Triều.”
Chu nữ quan nói nghe thành khẩn, các nam nhân trên đại điện đều có chút động lòng. Cho đến bây giờ đều là Tây Việt phái sứ đoàn đến Thiên Triều. Thiên Triều ít có người nào đi qua Tây Việt. Cho nên trong suy nghĩ của nam nhân Thiên Triều, Tây Việt là một quốc gia kỳ dị, tất cả đều là nữ nhân, tất cả đều là cảnh xuân tươi đẹp ôn hương. Những năm gần đây thường xuyên qua lại với Chu nữ quan. Mặc dù tuổi tác ngày một già đi, nhưng vẫn lờ mờ thấy được lúc bà ta tuổi còn trẻ làn da như tuyết, môi đỏ như son, mắt sáng eo thon. Chắc hẳn mỹ nhân mà Tây Việt lựa chọn, lại càng không giống bình thường.
Lễ Bộ Thượng Thư đại nhân xem xét ánh mắt chờ đợi của đủ loại quan lại, trong lòng thở dài thật sâu, liền sai người truyền chiếu ba vị mỹ nhân lên điện.
Ti lễ thái giám ngoài cửa điện hắng giọng kêu lên: “Tuyên ba vị mỹ nhân Tây Việt nữ quốc yết kiến!”
Chúng đại thần vì vậy mà kéo dài cổ. Nhưng vị trí ngự tọa nhìn xuống, ngược lại vô cùng chỉnh tề.
Dư âm mấy chữ “Mỹ nhân yết kiến” càng quấn, ánh nắng trong đại điện liền bị che mất nửa bên. Mọi người trừng mắt nhìn ra cửa đại điện, chỉ thấy ba vị cô nương mặc lụa mỏng, tóc mây sơ vấn dàn hàng ngang bước vào. Mỗi người đều là da đen mi thô, lưng hùm vai gấu. Trong nháy mắt, cửa điện có chút chật như nêm cối.
Xa xa truyền đến tiếng tiên hạc kêu to, trong điện không ai nói một lời nào, tĩnh lặng như đêm dài.
Dường như đã qua một kiếp xuân thu, Lễ bộ Thượng thư mang theo tâm tình ‘Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục’, run giọng hỏi: “Đây… chính là mỹ nhân Tây Việt các vị tiến cống sao?”
Chu nữ quan hé mở cái miệng nhỏ nhắn như quả anh đào: “Hoàng thượng, các vị đại nhân, nhìn xem cô nương của Tây Việt chúng ta, nếu đem so với cô nương Thiên Triều, như thế nào?”
Lễ bộ Thượng thư rốt cuộc không thể nhịn được nữa. “Chu đại nhân, nếu là mỹ nhân, ít nhất cũng phải được như ngài đây mới phải a?”
Các vị đại thần rối rít gật đầu, trên mặt đều tỏ vẻ tức giận.
Chu nữ quan che cái miệng nhỏ nhắn, làm như bị kinh hãi: “Đại nhân ngài đây đang châm chọc bản sứ sao? Bản sứ mặc dù tướng mạo xấu xí, nhưng đường đường cũng là quốc sử!”
Các đại thần đưa mắt nhìn nhau.
“Ba vị mỹ nhân này đều đến từ thôn mỹ nhân nổi tiếng nhất Tây Việt chúng ta. Cô nương ở chỗ đó mỗi người đều có màu da như nước sơn, hình thể mượt mà, quốc sắc thiên hương. Bộ ngực của các nàng tựa như mật đào trong núi, đôi mắt các nàng sáng bóng như rượu ngon bồ đào.”
Nói đến mỹ nhân của quốc gia mình, Chu nữ quan chậm rãi giới thiệu. Các nam tử Thiên Triều trên đại điện đều không biết nói gì cho phải. Vẻ mặt Chu nữ quan nghiêm túc, tựa hồ từ tận nội tâm đều cho rằng, nhất định phải có tướng mạo như ba vị ‘mỹ nhân’ này mới được gọi là mỹ nhân.
A di đà Phật, Tây Việt nữ quốc quả đúng là một địa phương kỳ lạ.
Các đại thần rối rít đem ánh mắt thương cảm nhảy về phía hoàng đế bệ hạ: Mỹ nhân như thế, ngài thu hay không thu?
Hoàng đế bệ hạ ngồi ngay ngắn trên ghế rồng, nãy giờ vẫn liên tục trầm tĩnh không nói. Mà ngay cả khi ba vị ‘mỹ nhân’ kia bước vào cũng không làm cho ánh mắt của hắn thay đổi phần nào. Hắn trầm tư một hồi, bỗng nhiên nói: “Cái thôn ấy, chẳng lẽ gọi là thôn Vĩnh Phúc?”
Mọi người kinh ngạc.
Chu nữ quan cũng có chút bất ngờ: “Hồi bẩm hoàng thượng, thôn ấy gọi là Kháo Sơn thôn…”
Hoàng đế bệ hạ nghe vậy thở ra một hơi, trong miệng lẩm bẩm thì thầm một câu gì. Chỉ có Tiểu Tôn Tử công công đứng bên cạnh hắn mới mơ hồ nghe được, hoàng đế bệ hạ vừa nói rằng: “Đã biết nàng ấy nói hươu nói vượn rồi mà…”
Chu nữ quan nghe không rõ hoàng đế bệ hạ lầm bầm câu gì, hỏi: “Hoàng thượng, ba vị mỹ nhân này, hoàng thượng dự định an trí thế nào?”
Các đại thần đều duỗi thẳng cổ ra nhìn vẻ mặt của hoàng đế bệ hạ giờ phút này.
Chỉ thấy thiếu niên hoàng đế thản nhiên nhếch khóe môi, nói: “Mấy vị mỹ nhân này, Chu đại nhân nên đưa trở về Tây Việt đi thôi.”
Chu nữ quan biến sắc.
“Nói cho nữ vương của các ngươi biết, mỹ nhân các ngươi đưa tới, không có một người nào, không có một ai có thể vượt qua được vị kia trong nội cung của trẫm.”
“Ai?” Chu nữ quan thất thanh hỏi. Theo bà được biết, hoàng thượng Thiên Triều chỉ có một người vợ, căn bản là chưa hề nạp phi.
Hoàng đế bệ hạ lại cười. “Chính là hoàng hậu nương nương của trẫm.”
Tất cả mọi người trong điện đều ồ lên một tiếng thật dài.
Trong Hương La Điện, hoàng hậu nương nương đang dạy dỗ chỉ bảo nữ quan cấp dưới, bỗng dưng hắt hơi một cái.
Trong hậu cung, không có bức tường nào không có gió lùa. Không quá nửa ngày, chuyện xảy ra trên triều đình đã truyền đến trước hậu cung của hoàng hậu nương nương.
Kim Phượng đang ở Hi La Điện nói chuyện cùng Thái hậu nương nương và Từ thái phi. Nói đến một nửa, Phong Nguyệt nôn nóng chạy vào quỳ xuống, vừa kể hết tin đồn kỳ lạ xưa nay hiếm có vừa thêm mắm dặm muối.
Kim Phượng kinh ngạc nâng một chung trà, chỉ thấy ánh mắt Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi từ từ bắn ra hào quang. Vất vả lắm mới đợi được Phong Nguyệt nói xong, Từ thái phi liền dắt tay áo Thái hậu nương nương hưng phấn nhìn sang phái Kim Phượng. “Hoàng hậu a, nếu nói như vậy, chẳng lẽ nương nương là hậu nhân của Tây Việt nữ quốc?”
Thái hậu nương nương nhìn Từ thái phi một cái oán trách, trên mặt cũng hiện vẻ tò mò đỏ ửng.
Kim Phượng ngạc nhiên, một hồi lâu mới lẳng lặng đặt chung trà trên tay xuống.
“Thần thiếp được sinh ra ở kinh thành…”
“Vậy à…” Thái hậu nương nương cùng Từ thái phi liếc mắt nhìn nhau, có chút thất vọng.
“Vô cùng chuẩn xác.” Kim Phượng vừa nói, trong lòng vừa ghi nhớ. Lần tới xuất cung thăm mẹ ruột, nhất định phải hỏi một câu, bà có phải là giai nhân gặp nạn từ Tây Việt trốn sang hay không…
Thái hậu nghĩ một lát, đối với lời nói của Phong Nguyệt còn có một tia nghi ngờ. “Hoàng thượng thật sự đã nói trước mặt văn võ cả triều, mỹ nhân do nước Tây Việt tiến cống đều thua kém hoàng hậu sao?”
Phong Nguyệt gật đầu.
“Như vậy, hoàng thượng xác thực đã tiễn bước ba vị mỹ nhân kia về nước rồi?”
“Vâng.”
Thái hậu nương nương vẫn còn sợ hãi.
Nếu nói một núi không thể chứa hai cọp, thì một cung cũng không thể có đến hai Hắc Bàn. Nếu thật sự để ba mỹ nhân đen sẫm mập mạp của Tây Việt kia vào cung, vậy sao được?
“Nhưng vị sứ thần Tây Việt kia hình như hết sức bất mãn, còn tuyên bố muốn dẫn mấy vị mỹ nhân tiến cung để tận mắt gặp Hoàng hậu nương nương.”
“Hả?” Kim Phượng vốn luôn trầm tĩnh cũng phải cả kinh.
“Hoàng thượng có đồng ý không?” Nàng biến sắc, khổ sở.
“Chuyện này… cũng không biết. Bên phía Càn La Điện còn chưa truyền tin.”
Từ thái phi lắc lắc cây quạt Quý Phi, cười nói: “Với dung mạo của hoàng hậu, chẳng lẽ còn sợ các nàng ấy hay sao? Đừng nói là ba mỹ nhân, có là mười mỹ nhân cũng chẳng ăn thua.”
Kim Phượng liếc mắt vẻ mặt hả hê của Từ thái hậu, chậm rãi nói: “Thần thiếp chính là nhất quốc chi mẫu, đứng đầu hậu cung, vốn nên lấy đức thu phục lòng người, dùng đoan trang để trị cấp dưới. Cùng mấy cô nương bình thường tranh đua so bì dung mạo, khác nào làm mất tôn nghiêm.”
Thái hậu nương nương nghe vậy, ngược lại cũng không quá kinh ngạc. “Hoàng hậu nói có lý. Ai gia nghĩ, hoàng thượng cũng sẽ không đồng ý lời thỉnh câu vô lý đó đâu.”
Kim Phượng mỉm cười đứng dậy, lần lượt hành lễ với thái hậu nương nương cùng Từ thái phi, rồi cáo từ.
Nét mặt Từ thái phi có chút nhịn không được, đợi bóng dáng Kim Phượng vừa biến mất ngoài cửa điện, liền bật dậy ngay: “Thái hậu, người xem. Ta mới nói vài câu, nàng ấy đã nói nhiều đến mạnh miệng như vậy rồi. Nàng ấy còn để tỷ muội ta ở trong mắt hay không?”
Thái hậu nương nương nhìn mấy món đồ trên bàn mà Kim Phượng vừa đưa tới, cũng không trả lời Từ thái phi ngay.
Thái hậu nương nương thích ngọt, lại sợ ngán. Kim Phượng liền sai ngự thiện phòng nghiên cứu một chút điểm tâm Lĩnh Nam, trong trẻo dễ ăn. Thái hậu nương nương gần đây học “Lăng Nghiêm Kinh”, Kim Phượng liền sai người đặc biệt đến cửa chùa Kinh Giao Hồng cầu xin bản viết tay của đại sư trụ trì.
Thái hậu hơi chút kéo kéo khóe môi. “Mười năm, muội còn xem con bé là nha đầu ngu ngốc lúc mới vào cung hay sao? Chuyện con bé không muốn làm, luôn có thể tìm ra lý do, ai có thể miễn cưỡng được?” Tất cả sở thích khẩu vị của nương nương công chúa trong nội cung, hoàng hậu nương nương luôn có thể đắn đo vô cùng thích hợp. Chuyện xảy ra ở Càn La Điện, chỉ trong chốc lát đã có thể truyền đến trước mặt hoàng hậu nương nương. Nàng đã không còn là Tiểu Hắc Bàn mặc cho người ta chêu trọc của mười năm trước nữa rồi.
Từ thái phi có chút kinh ngạc. “Vậy thái hậu cứ để mặc cho nàng cưỡi lên đầu chúng ta sao?”
Thái hậu nương nương buồn bã: “Ba năm trước đây, ai gia đã không còn quan trọng chuyện này nữa rồi.” Bà nhặt lên một miếng bánh quy xốp, bỏ vào trong miệng nếm một chút, cười nói: “Cách thưởng thức món ăn của hoàng hậu, trước sau vẫn rất tốt. Ai gia giao hậu cung này cho nàng, vô cùng yên tâm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.