Hoàng Hậu Lưu Hắc Bàn

Chương 3: Hắc bàn vào phủ uy quốc công




Hôm sau, Kim Phượng liền thu dọn đồ đạc, chuyển vào phủ Uy Quốc công.
Vì che dấu tai mắt người ngoài, Lưu Hiết vẫn phái Trương Thiên đến đón nàng như cũ. Đến cửa phủ Uy quốc công, trước cửa lại có một cỗ kiệu nhỏ.
“Tiểu thư, mời lên kiệu.”
“Không phải đã đến rồi sao?” Kim Phương không hiểu.
“Trong phủ rất rộng lớn, sợ tiểu thư mệt mỏi.”
Kim Phượng nuốt nước miếng một cái.
Cảnh trí trong phủ Uy quốc công, đúng là tường ngói quanh co, sen bích lan hồng, lại có mấy cái hồ mang đậm phong cách cổ kính. Chính điện hoa mỹ quý phái, chắc chắn các tiểu viện bên trong cũng có phong tình đặc biệt. Kim Phượng ở trong Ngọa Mai Viện nghỉ ngơi nửa khắc, thay một bộ xiêm y sạch sẽ rồi bị dẫn đến Lưu Hạc Viện gặp Lưu đại phu nhân.
Đại phu nhân đang cùng Nhị Tam Tứ mấy vị phu nhân chuẩn bị đồ cưới cho Kim Phượng, nghe nói Kim Phượng đến, liền sai người trực tiếp dẫn nàng vào nhà.
Kim Phượng vừa vào nhà, quét mắt một vòng liền thấy bốn vị phu nhân ngồi đó, trang phục cực kỳ sang quý. Có người mắt cong má phính, có người mắt sâu gò má cao nhưng người ngồi chính giữa ngược lại mặt mũi hiền lành, cực kỳ trầm tĩnh. Kim Phượng vì vậy đưa ra quyết định, bước đến giữa nội đường quỳ xuống.
“Mẫu thân đại nhân mạnh khỏe.”
Người thứ nhất bên phải hì hì một tiếng, cười rộ lên. “Đại tỷ, đứa nhỏ này có vẻ rất thành thục nha, tự mình đã nhận mẹ trước rồi.”
“Nhị tỷ, người ta chính là hoàng hậu nương nương tương lai. Tỷ muốn làm mẹ của người ta, người ta cũng chưa chắc đồng ý.”
“Tam tỷ, giọng điệu của tỷ chua xót quá rồi.”
Nhị Tam Tứ phu nhân vì vậy rối rít dùng khăn che miệng, cười lăn cười lộn.
Kim Phượng quỳ trên mặt đất không hề nhúc nhích, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Đại phu nhân ung dung lên tiếng.
“Con bé gọi ta một tiếng mẫu thân, không thích hợp hay sao.”
Tiếng nói tuy nhẹ, nhưng tất cả ba người vừa rồi còn cười đến run rẩy cả người, nghe nói thế lập tức liền an tĩnh trở lại.
Kim Phượng đối với vị Đại phu nhân này tự nhiên nảy sinh lòng kính ngưỡng.
Vì vậy, đứng lên lần lượt chào ba vị Nhị Tam Tứ phu nhân, sau đó lại theo đúng quy củ, trở về chỗ cũ quỳ xuống.
Đại phu nhân thấy nàng câu nệ như vậy, mỉm cười hỏi: “Xem cử chỉ của ngươi, giống như đã học qua vài năm đèn sách.”
“Mẹ con gửi con đến học ở trường tư thục, được bốn năm năm.”
“Không thể tưởng được, mẹ ngươi lại có kiến thức như vậy.”
Tam phu nhân lại cười khanh khách: “Có học thì cũng chỉ là một đứa nhà quê thôi, sao so được với nữ tài nhân Bạch Ngọc cô nương của chúng ta?”
“Tài nữ thì đã sao, đáng tiếc không có mệnh tốt như vậy. Ai, đáng hận Tam tỷ năm đó không sinh được con gái a…”
“Tứ muội muội nói gì vậy, ta không có con gái, chẳng lẽ muội có con gái sao? Chúng ta đều là người phúc mỏng, chẳng tốt số như Nhị tỷ tỷ, dưới trướng có con trai, còn sợ mạnh thua ai đâu?”
“Tam muội Tứ muội, các muội nói các muội thôi, sao lại dính lúi đến cả ta nữa?”
“Ai…”
Kim Phương lúc này mới chợt hiểu ra. Ba vị phu nhân này cũng không phải đang nhằm vào nàng. Căn bản là họ đã quen bới móc lẫn nhau, không thể nhìn thấy người khác được sống yên ổn.
Mắt thấy ba người chuẩn bị phát động khẩu chiến, tiếng nói của Đại phu nhân lại vang lên từng âm: “Kim Phượng.”
Trong nội đường lập tức tĩnh lặng, có tác dụng cực kỳ.
Kim Phượng cơ hồ muốn quỳ bái Đại phu nhân.
Đại phu nhân nhàn nhã nâng chung trà lên, nói: “Kim Phượng, ngươi gả vào cung rồi, nơi này sẽ là nhà mẹ của ngươi, không cần quá mức câu nệ.”
“Vâng, mẫu thân đại nhân.”
“Nếu đã biết rõ, sao còn không tiến đến ngẩng đầu lên?”
Nữ nhân luôn khó ứng phó hơn nam nhân rất nhiều. Kim Phượng bắt đầu tưởng nhớ đến người cha chỉ mới có duyên gặp mặt một lần kia. Ông mặc dù có chút âm trầm, nhưng còn không đến mức tính toán chi li.
“…” Kim Phượng cắn cắn môi, ngẩng đầu lên.
Trong phòng lập tức vang lên vài tiếng hút không khí rất rõ ràng. Nhị Tam Tứ phu nhân ăn nói khéo léo đều trở nên trầm mặc. Mà ngay cả Đại phu nhân bất động như núi, chung trà trong tay cũng nghiêng một cái, sánh ra hai giọt nước trà.
Một hồi lâu, Đại phu nhân nhẹ nhàng nói: “Trong nhà hơi tối một chút. Tương Thúy, thắp nến lên.”
Trong phòng vì vậy trở nên sáng sủa, nhưng khuôn mặt bình tĩnh không chút gợn sóng của tiểu hoàng hậu tương lai lại vẫn như cũ, đen đến dọa người.
Thấy vẻ mặt của mấy vị phu nhân vô cùng quái dị, Hắc Bàn cảm thấy có nghĩa vụ phải hòa hoãn không khí một tý, liền thử toét ra một nụ cười thân thiện.
Vì vậy, khăn phấn trong tay bốn vị phu nhân đang hoa dung thất sắc kia, liền vì nụ cười này mà lững lờ rơi xuống đất.
Dáng điệu của Tiểu Hắc Bàn… thơ ngây chân thành biết bao a.
******
Ngày hôm đó, Uy Quốc công cùng vài vị đại thần Quân cơ xứ nghị sự, cho đến đêm khuya mới ngồi kiệu hồi phủ. Lúc này, các viện khác cũng đã đi ngủ, vì vậy Lưu Hiết theo thường lệ đi đến viện của Đại phu nhân. (Quân cơ xứ do Ung Chính tạo lập, là bộ máy nhằm đảm bảo sự yên ổn của triều đình)
Đại phu nhân hầu hạ Lưu Hiết tắm rửa nghỉ ngơi như thường ngày. Trong suốt quá trình đó, hai đầu lông mày lại cứ quét theo một vẻ u sầu.
Đến lúc đi ngủ, Lưu Hiết rốt cuộc phát hiện Đại phu nhân có chỗ khác lạ.
“Hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không?” Ông hờ hững hỏi một câu.
Đại phu nhân ‘Dạ’ một tiếng, rồi lại cúi đầu xuống, giống như có điều khó nói.
Vì vậy Lưu Hiết nói: “Phu nhân có lời gì, không ngại nói thẳng.” Ông dù phong lưu, nhưng đối với người vợ chính này lại luôn hết sức kính trọng.
Đại phu nhân tinh tế quan sát ông một phen, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Công gia thật sự muốn để Kim Phượng làm hoàng hậu sao?”
Lưu Hiết kinh ngạc, Đại phu nhân chưa bao giờ nghi ngờ quyết định của ông, hôm nay là lần đầu tiên.
“Phu nhân cảm thấy không ổn ư?”
Đại phu nhân uyển chuyển cúi đầu xuống. “Cũng không phải là không ổn, chỉ là tướng mạo của Kim Phượng…”
“Chẳng phải phu nhân đã sớm biết tướng mạo của Kim Phương không được tốt sao?”
Đại phu nhân muốn nói lại thôi.
Tướng mạo Kim Phượng cũng chưa hẳn là xấu xí. Nhưng chỉ cần hai chữ ‘đen, mập’ cũng đủ gạt bỏ tất cả những nét thanh tú, những dấu hiệu thậm chí còn đoan chính của nàng. Trước kia bà đã chuẩn bị tâm lý rồi, biết rõ Kim Phượng không phải là tuyệt sắc giai nhân gì, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cảm thụ vẫn là – hết sức rung động.
“Phu quân là nam tử, cần phải càng hiểu rõ, dung mạo đối với nữ nhân có ý nghĩa trọng đại cỡ nào. Hoàng cung như thế, tuyệt sắc giai nhân còn không dễ dàng sinh tồn được, huống chi là Kim Phượng…”
Lưu Hiết càng thêm kinh ngạc. Đại phu nhân nói chuyện từ trước đến nay đều có chừng mực, nói ra chuyện này đã là vô cùng hiếm thấy, lại còn dẫn chứng để thuyết phục ông nữa.
Có điều, ông dù sao cũng là một người cực kỳ có chủ ý, vì vậy khoát tay một cái, nói: “Ta phải để Kim Phượng chiếm được ngôi vị hoàng hậu, đối với Lưu gia chúng ta mà nói, mới có lợi. Về phần nó có thể sinh tồn trong hậu cung được hay không, đại khái nàng cũng không cần lo lắng. Chỉ cần Lưu Hiết ta một ngày còn tại vị, con gái của ta vẫn mãi là hoàng hậu, không ai có thể thay thế.”
Đại phu nhân lẳng lặng ngước mắt nhìn phu quân của mình. Bà biết rõ, Lưu Hiết cũng không thật sự đối đãi với Kim Phượng như con gái của mình.
“Vậy nếu bên phía Thái hậu có dị nghị gì…”
“Cái này lại càng đơn giản, ta chỉ cần như thế như thế…”
******
Cùng lúc đó, Kim Phượng nằm cuộn trong chăn bông trên chiếc giường nhỏ ở Ngọa Mai Viện, ngủ đến quên cả trời đất.
Ngọa Mai Viện, cái tên này được trích trong bài thơ “Hảo Sự Cận”: Túy ngọa mai hoa ảnh lý, hữu hà nhân tương thức (nằm say trong ảnh hoa mai, có ai người quen biết)
Kim Phượng ở trong mộng, mơ thấy một cô gái vui cười thoải mái trong ảnh hoa mai, chẳng cần ai đến làm quen, cũng đã vui vẻ sung sướng giống như một làn gió xuân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.