“Ngươi nghe đây cho trẫm, dùng hết khả năng của ngươi đi trấn an công sứ phu nhân, cho đến khi trẫm tìm được hung phạm.” ”Đêm đó, Đức Phi tại sao tay lại cầm lưỡi dao sắc bén? Công sứ tại sao lại ở trong phòng của nàng?” ”Trẫm nói, ngươi chỉ cần nghe trẫm nói, sao lại nhiều chuyện như vậy?” ”Sở Cuồng, ngươi đã biết hung phạm là ai sao?” ”Đang điều tra.”“Nếu quả thật hung thủ là Đức Phi, ngươi muốn bao che nàng?”“Trẫm sẽ không bao che bất cứ là kẻ nào, nhưng cũng không oan uổng bất cứ kẻ nào.”“Bởi vì ngươi yêu thích nàng sao? Ta muốn biết, nếu như bị oan uổng chính là ta một nguời mà ngươi ghét như vậy,ngươi cũng có thể đối với ta như vậy không?” Sở Cuồng nhìn nha đầu béo từ lúc ra khỏi tháp vẫn lãi nhải này, rống một tiếng: “Hiện tại trẫm vô tâm tình làmcái chuyện giả thiết hư vô mờ mịt này với ngươi.”Không đưa ra giả thiết thì không đưa ra giả thiết, sao lại hung dữ như vậy?“Vì ngươi, ta sẽ tận lực bảo toàn Đức Phi.”“Đừng nói là vì trẫm.” Hắn nhíu mày, cho rằng nàng không có tư cách nói loại lời nói mập mờ này. ”Ta không muốn làm hoàng hậu.” Thải Thải đột nhiên nói một câu. Kỳ thật một khắc bước ra khỏi tháp này, ThảiThải liền quyết định, chờ việc này yên xuống, nàng nguyện ý tự độngthoái vị, cho dù bị coi là thứ dân cũng được.“Hoàng hậu này ngươi coi như tương đối, không muốn làm thì được sao?”Sở Cuồng ôn hòa.“Ý của ngươi là, hy vọng ta tiếp tục giữ chức hoàng hậu?“Trẫm đã nói như vậy sao?” Hắn nhàn nhạt: “Được rồi, ngươi có thể lui. Trẫm cần yên tĩnh một chút.”Trái cũng không được, phải cũng không được, Thải Thải chỉ có thể cảm thán hoàng thượng lão gia thật không dễ hầu hạ chút nào.Ra khỏi Long Ngâm cung, Thải Thải nghĩrằng hẳn là đi xem Đức Phi, đem tình huống ngày đó thuật lại một lần.Đột nhiên nhìn thấy một bóng người lướt qua, Thải Thải nhìn kỹ, ngườikia lại biết mất không thấy. Đằng sau hòn non bộ, tim Sở Vinh đập rộnlên, vừa rồi thiếu một chút đã bị Thải Thải thấy được, hắn nghe nói,Thải Thải bị nhốt vào trong tháp, nghe nói không được cho ăn, không được cho uống, hắn lo lắng không cách nào an giấc, cho nên, tiến cung để cầu có thể ở xa nhìn thấy tình hình của Thải Thải.Khá tốt, đã được thả ra.Sở Vinh thở ra một hơi. ”Nương nương, vừa rồi nô tỳ đã điều tra rõ người nhìn lén nương nương, là Sở Vinh tiểu quận vương.”Thải Thải gật gật đầu, không nghĩ tới lại là hắn.Thải Thải nhẹ nhàng thở dài, vẫn không ngừng bước chân.“Ta bị oan, Hoàng hậu Nương nương, tathật bị oan mà!” Lý Châu Nhi bị nhốt tại tẩm cung, cũng không có vẻ gìlà bị ngược đãi, chỉ có chú bị hốt hoảng, thoạt nhìn lại tiều tuỵ khôngchịu nổi.“Đặc sứ Pháp là người chịu quốc mệnh,tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện tình mất lý trí, vì cái gì hắn lại ở trong tẩm cung của ngươi?”Vấn đề thứ nhất vừa hỏi ra, Lý Châu Nhi đã không thể nói gì để chống đỡ.“Bởi vì……. ta không biết, hắn là tự mình đến.”“Được rồi, hắn bị người giết, vì sao ngươi lại cầm hung khí? Lại ở trong tẩm cung?!”“Bởi vì, lúc ta đến, đã nhìn thấy trênmặt đất có một thanh chuỷ thủ đầy máu, vì vậy liền nhặt lên xem, sau đólại nhìn thấy đặc sứ Pháp đang đứng đưa lưng về phía mình, ta đi qua,muốn hỏi vì sao hắn lại đứng ở chỗ này, lúc ấy, đầu hắn tự dưng rơixuống, ta sợ đến mức ngã trên mặt đất. Thật sự, lúc ấy hắn là đang đứng, đột nhiên, đầu lại bị rơi xuống đất mà!!!”Lý Châu Nhi ôm lấy Thải Thải: “Nương nương, người nhất định phải nói cho Hoàng thượng, Châu Nhi là bị oan uổng!!”“Đừng khóc, khóc lóc có lợi ích gì chứ? Châu Nhi, ngươi đi nghỉ ngơi đi.” Thải Thải đứng dậy, mang theo người, cứ thế mà rời đi.Lý Châu Nhi tay trói gà không chặt, làmsao có thể chỉ với một thanh chuỷ thủ đã đem đầu của một nam nhân caolớn lấy xuống dưới được? Bất quá, Đức phi nhất định là đang nói dối, lời trước lời sau mâu thuẫn. Nàng nói, lúc đi đến, tò mò nhặt thanh chuỷthủ lên. Nhưng lúc ấy đặc sứ Pháp đã đứng ở trước mặt nàng, nàng sao cóthể bị phân tâm là nhìn thấy chuỷ thủ trên mặt đất được chứ?!“Nương nương, vì sao người lại muốn em mặc y phục thế này mà đứng ở đây?” Như Nguyệt hỏi.“Em đừng động đậy, chờ lúc Như Ý vào, sẽ hiểu được toàn bộ.”