«Hoàng thượng — đây là lần thứ mấy thần thiếp cứu hoàng thượng rồi nhỉ?»Trong khe núi, có một thân thể mập mạp đang cõng một nam tử thon gầy tuấn mỹ, từ từ di chuyển.«Hoàng thượng – không phải người tathường hay nói là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Vậy tại sao mỗi lần đều làthần thiếp cứu hoàng thượng hết vậy?»Nàng thở hỗn hển, thật không thể tin được mình lại có thể cõng một nam nhân cường tráng chậm chạp bước đi như vậy.Trầm mặc một hồi lâu, Sở Cuồng sâu kín nói: «Thứ nhất, ngươi không được xem là mỹ nhân —»Từ góc độ này, hắn không thể nhìn thấy có một cái liếc mắt lướt qua.Rất là tà ác.Đương khi có người nhàn nhã tự đắc, hắn lại hừ lạnh một câu: “Trẫm nhìn thấy sự xem thường của ngươi rồi đó.”“Đó là hoàng thượng nhìn lầm thôi.”Bánh bao thở hổn hển thầm nói.Mệt quá… mệt quá nha……*********Thải Thải bánh bao thịt*********Mưa gió trên núi, trong sơn động, có mộtnam tử tuấn mỹ đang nằm, lại có một bàn tay bé nhỏ mập mạp linh hoạtchâm lửa, sau đó nàng ôm hai chân, ngơ ngác nhìn ánh lửa bập bùng bịthổi bị gió thổi loạn, mệt quá, mệt quá. Sau khi nàng kéo nam nhân nàyvào sơn động, tất cả sức lực trong thân trong nháy mắt như bị một bàntay khổng lồ rút cạn. Cho nên lúc này, hai mắt nàng càng lúc càng ảmđạm, mờ nhạt dần.Sở Cuồng thủy chung vẫn nhìn nàng, pháthiện nữ nhân này có chút không được thích hợp, lại nhớ đến chuyện dượclực của nhân sâm đột nhiên biết mất không rõ, sẽ không xui xẻo như vậychứ.“Ngươi làm sao vậy?” Hắn hỏi.“Ta mệt quá……” Thải Thải nhìn ánh lửa sâu kín nói: “Tự nhiên thấy mệt mỏi vô cùng……” Nàng nhìn Sở Cuồng, nhữnglời sắp nói cũng không có sức để mà nói, nàng miễn cưỡng đứng dậy, điqua chỗ Sở Cuồng, ngồi xuống, đáng thương nói: “Ta có thể nằm ở trên đùi ngươi được không?” Sở Cuồng gật đầu một cái, ý bảo nàng có thể nằmxuống đùi mình. Thải Thải tựa như mọt con gấu trúc, uể oải dựa vào hắn.Nhìn từ góc độ này, có thể thấy một đôimôi trắng bệch. Sở Cuồng ngưng mắt, bàn tay đặt lên trán nàng nhanhchóng rút về: “Nóng quá!”Thì ra là đang bị sốt sao?Sau khi cảm thấy cả người nàng đều run rẩy, hắn thả mềm giọng nói hỏi: “Hoàng hậu, ngươi rất lạnh sao?”“Ừ……” Nàng nhẹ trả lời, có thể nhận thấy nàng đang hết sức mệt mỏi.Vì vậy Sở Cuồng ngồi dậy, đỡ người nàng, giúp nàng đổi một tư thế thoải mái hơn, đó là tựa vào trong ngực hắn.Sự dịu dàng này, khiến cho Thải Thải dễ chịu hơn rất nhiều.“Hoàng hậu, chỉ cần mưa tạnh, bọn họ nhất định sẽ tìm được chúng ta, yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ không để hoànghậu gặp chuyện không may.”Đột ngột phát sốt làm sau lưng Thải Thảiđau vô cùng, nàng lấy tay nắm nắm, Sở Cuồng thấy thế vội kéo tay nàngra, lại phát hiện, giữa các ngón tay của nàng dính đầy vết máu. Vì vậyhắn nhẹ nhàng kéo một lớp áo ra, thấy sau lưng nàng loang lỗ nhiều vếtthương, lại còn rỉ ra một lớp máu.A—Nhìn thấy hình ảnh ghê sợ như vậy, lòng Sở Cuồng giống như bị người ta hung hăng lôi một cái.“Nói cho trẫm biết, vết thương sau lưng ngươi là từ đâu mà có?!”Hắn nhẹ nhàng vỗ mặt nàng.Trong mơ hồ, Thải Thải nghe thấy có người hỏi mình, nhưng nàng lại nhớ ra, chuyện này tuyệt đối không thể nói với người khác, vì vậy mấp máy môi, suy yếu lắc đầu.Rốt cục Sở Cuồng đã hiểu rõ, mấy ngàynay, nàng đã chịu không ít dày vò, cả người bị thương nặng, hôm nay lạibị rơi từ trên cao xuống, rồi bị tắm mưa.Dù thân mình không có bệnh tật, cũng sẽ không chịu nổi.Mà bánh bao, khuôn mặt đã sớm đỏ lựng, lặng lẽ chảy nước mắt.