Hoàng Hậu Bị Phu Quân Mặt Dày Tính Kế

Chương 38:




Lưu Đàn mỉm cười: “Nên hay không à?”
Mặc dù đang ở trong nước, thế nhưng Minh Hoàn lại cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, không nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Ta… Ta…”
Lưu Đàn cũng không gần nàng, nhưng giọng hắn lại giống như đang ở ngay bên tai: “Hoàn Hoàn, nàng phải nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời. Nếu câu trả lời không hay thì nàng sẽ làm trái tim ta bị tổn thương đấy.”
Minh Hoàn nâng tay vuốt mặt. Tay nàng ướt nhẹp, vừa mới ngâm trong nước nên trên mặt cũng đều là giọt nước óng ánh. Màu da Minh Hoàn vốn rất trắng, sau khi bị ướt đẫm nước thì càng lộ ra vẻ sạch sẽ, gần như trong suốt.
Bóng người đằng sau tấm bình phong chợt di động. Lông mi Minh Hoàn run lên một cái, bọt nước cũng theo đó mà chảy xuôi xuống. Một cơn gió lướt qua, người đã đến trước mắt Minh Hoàn.
Nàng chìm vào trong nước, chỉ để lộ ra phần bả vai trở lên. Cánh hoa hồng mơn mởn thơm nức, từng cánh nổi trên mặt nước, che giấu tất cả mọi thứ bên dưới mặt nước.
Giọng Minh Hoàn hơi run rẩy: “Điện, điện hạ. Ngài không được mời mà tự ý đi vào thế này, không phải là hành vi của người quân tử.”
“Ha ha…” Lưu Đàn bỗng nhiên bật cười. Quân tử à? Xưa nay hắn đều là tiểu nhân, không muốn làm người quân tử gì đó, cũng không muốn cái hư danh này, “Hoàn Hoàn, trước mặt nàng, ta làm quân tử gì hả?”
Tay Lưu Đàn mò vào trong nước, giữa ngón tay còn dính hai cánh hoa hồng: “Giữa vợ chồng, đây không phải là chuyện rất bình thường hay sao?”
Minh Hoàn nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của hắn, mặt hơi ửng đỏ: “Ngài chẳng tôn trọng ta gì cả.”
Lưu Đàn hơi nhướng mày.
Tiếng nước bì bõm, Minh Hoàn lui về phía sau. Nàng dựa vào thùng nước, cố gắng hết sức để cách xa Lưu Đàn một chút, cố gắng xa hơn ít nữa.
Nàng che vai lại: “Dù điện hạ đã xem ta là người của mình, thế nhưng, trên thực tế ta còn chưa có kết hôn với điện hạ. Điện hạ xông vào thế này khiến cho lòng ta rất khó chịu.”
Lưu Đàn này, có đôi khi rất nhỏ nhen, nhưng có đôi khi lại rất rộng lượng.
Tôn trọng hay gì đó với hắn mà nói, quả thực tựa như một câu chuyện cười. Trước mặt Thái phi mà Lưu Đàn còn một dạng cà lơ phất phơ quần là áo lụa thì càng không cần nói tới những người khác.
Lúc này, nghe thấy những lời Minh Hoàn nói, Lưu Đàn mỉm cười: “Tôn trọng sao? Hoàn Hoàn muốn ta tôn trọng thế nào? Nàng nói cho rõ, miễn là ta có thể cho nàng thì ta nhất định sẽ cho.”
Minh Hoàn nhỏ giọng nói: “Trước hết, điện hạ phải quay người đi, không được dừng ánh mắt trên người ta.”
Hắn nâng tay nhấc cằm Minh Hoàn lên. So sánh với bàn tay của hắn thì khuôn mặt Minh Hoàn càng có vẻ tinh tế đáng thương. Trên mặt nàng đều là bọt nước, Lưu Đàn lướt ngón tay qua trán nàng, qua sống mũi rồi xuống cằm.
Ánh mắt Minh Hoàn trong veo, còn trong trẻo hơn cả ánh trăng, Lưu Đàn nhếch khóe môi: “Ta xoay người.”
Hắn thực sự quay người đi.
Minh Hoàn lại nói: “Thứ hai, lúc ta thay quần áo, điện hạ không được phép quay đầu nhìn.”
Lưu Đàn nhịn không cười: “Ta không nhìn.”
Không biết hắn đã nhìn bao nhiêu lần rồi. Hắn biết eo Minh Hoàn nhỏ cỡ nào, biết chân Minh Hoàn dài bao nhiêu, ngay cả một nốt ruồi rất nhạt ở chỗ xương bướm của nàng, hắn đều biết hết.
Dù vậy, hắn chưa bao giờ thấy chán.
Minh Hoàn bước ra khỏi thùng nước. Nàng giẫm đôi chân ngọc lên tấm thảm nhung màu trắng, cầm lấy cái khăn ở một bên lau sạch người.
Lúc nàng ngẩng đầu nhìn thì Lưu Đàn quả thực vô cùng quy củ. Hắn không quay đầu lại, không hề nhìn nàng.
Minh Hoàn vốn dĩ cũng không thù dai. Thấy Lưu Đàn thế này, nàng cũng yên tâm, chỉ cho là vừa rồi hắn lỗ mãng mà thôi.
Nàng lau tóc, lấy váy áo mặc vào.
“Đã xong chưa?” Lưu Đàn hơi nhếch môi, “Ta đợi Hoàn Hoàn lâu lắm rồi, sắp không nhịn được nữa rồi.”
Minh Hoàn khép kín cổ áo, lúc này mới nói: “Xong rồi ạ.”
Lưu Đàn quay người lại.
Dưới ánh đèn leo lét, bóng dáng Lưu Đàn cao lớn. Hắn nhắm mắt lại, khẽ ngửi mùi hương trong không khí: “Thơm quá.”
Minh Hoàn túm lấy tay áo Lưu Đàn: “Điện hạ, chúng ta đi ra ngoài thôi. Ta sai thị nữ mang nước đi.”
Lưu Đàn thấy vừa nãy nàng mới vừa trợn to đôi mắt xinh đẹp muốn tức giận, nhưng giờ lại không giận nữa, hoàn toàn không cáu kỉnh gì cả, hắn hơi mỉm cười: “Tóc còn chưa khô. Bên ngoài gió rất ấm, ta dẫn nàng ra ngoài hóng gió một lát.”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Minh Hoàn gật đầu.
Lưu Đàn mang nàng lên tầng cao nhất của nhà trọ. Gió đêm ấm áp, xa xa là hàng vạn ngọn đèn, ánh sao cũng rực rỡ. Lưu Đàn đứng cùng Minh Hoàn trước lan can.
Váy áo của nàng được làm từ lụa mỏng, rất dễ bị gió thổi lên.
Lưu Đàn nhìn về phương xa: “Nàng có muốn ngồi lên nóc nhà ngắm trăng không?”
Minh Hoàn nghiêng đầu: “Có được không ạ?”
“Dĩ nhiên là được.” Lưu Đàn duỗi tay ôm chặt eo Minh Hoàn. Hắn nhảy nhẹ một cái, mang nàng rời khỏi chỗ đang đứng. Minh Hoàn chưa kịp kêu lên thì đã bị hắn ôm nhảy lên nóc nhà gần đó.
Bởi vì bớt đi vật cản, lúc này, hai người có thể nhìn thấy mặt trăng trên trời.
Lưu Đàn kéo nàng ngồi xuống.
Minh Hoàn rất yên tĩnh, cũng rất ngoan. Nàng dựa vào cánh tay Lưu Đàn. Trên người hắn là hương bạch đàn nhàn nhạt, được gió hiu hiu thổi qua, quện vào với hương thơm trên người nàng.
Rất nhiều chuyện ở kiếp trước Lưu Đàn nhớ không rõ, nhưng có chuyện, hắn lại nhớ vô cùng rõ ràng.
Ví dụ như một buổi tối thế này, những vì tinh tú kia, mặt trăng đó, hắn đều nhớ. Trong ký ức, láng máng có một ngày giống hệt như đêm nay.
Lưu Đàn là một kẻ thô lỗ, thế nhưng, có những lúc, hắn cũng có một mặt lãng mạn. Chút lãng mạn đó, hắn chỉ muốn hưởng thụ cùng Minh Hoàn. Đáng tiếc, kiếp trước Minh Hoàn bị hắn tổn thương quá sâu, nàng cũng căm thù hắn đến tận xương tủy.
Một ngày nào đó, là Trung thu. Mặt trăng rất tròn. Cảnh đêm rất đẹp. Lưu Đàn với Minh Hoàn cùng ăn bánh trung thu, cùng ngắm trăng với Thái phi. Thái phi mệt mỏi, muốn đi về nghỉ ngơi, Lưu Đàn cũng muốn đưa Minh Hoàn về phòng.
Đi tới nửa đường, Lưu Đàn cảm thấy ánh trăng rất đẹp. Phủ Mục Vương có một cây hoa quế. Ánh trăng xuyên qua khe hở giữa những tán lá rắc xuống, hương hoa quế vàng lơ lửng, trong nháy mắt đó, Lưu Đàn rất muốn hôn nàng dưới ánh trăng.
Hắn muốn mặt trăng làm chứng cho tình yêu hắn dành cho nàng. Tình yêu độc nhất vô nhị, yêu thương đầy ắp như muốn tràn ra ngoài.
Lúc Lưu Đàn nắm lấy cằm Minh Hoàn, nói giọng trầm thấp mà dịu dàng “Hoàn Hoàn, ta rất yêu nàng” thì Minh Hoàn lại im lặng không nói, cũng không muốn nói câu nào.
Trong nháy mắt đó, lòng tự trọng của Lưu Đàn thực ra đã bị tổn thương, nhưng hắn cũng không muốn để lộ ra trước mặt Minh Hoàn.
Rất nhiều lúc, Lưu Đàn đều phô trương thanh thế.
Hắn chỉ cười nhạt, nắm lấy cằm Minh Hoàn.Hắn dùng sức, làm hiện lên dấu ngón tay trên làn da mịn màng của nàng: “Ta nói, ta rất yêu nàng. Hoàn Hoàn, không phải nàng nên cho ta một câu trả lời hay sao?”
Trong ánh mắt lạnh nhạt mà trong trẻo của Minh Hoàn mang theo chút thản nhiên: “Sắc trời cũng không còn sớm nữa, ta phải quay về.”
Tay hắn dán lên chỗ trái tim Minh Hoàn: “Tình yêu của nàng thì sao? Ta nâng niu nàng trong bàn tay lâu như vậy, cho dù là một tảng đá thì bây giờ cũng nên mềm lòng rồi chứ?”
Nàng không trả lời, không nói yêu, cũng không nói không yêu.
Thực ra, Lưu Đàn chỉ muốn Minh Hoàn trả lời một câu rõ ràng. Bất kể là thật hay giả, cho dù là giả, miễn là Minh Hoàn chính miệng nói ra, hắn cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Lưu Đàn thẹn quá hóa giận, cuối cùng hắn đẩy ngã nàng dưới ánh trăng thanh khiết. Quần áo của hai người rơi vãi đầy đất. Hắn mặc áo bào màu đen, nàng thì mặc màu đỏ tươi.
Quần áo hai màu xếp chồng lên nhau, đan xen vào nhau, quấn lấy nhau tầng tầng lớp lớp. Gió đêm thổi qua, lay động cành lá trên cây hoa quế, bởi vậy, hoa quế thơm ngát rơi xuống, lả tả rơi lên quần áo, phủ lên đó một tầng hoa mỏng.
Một đêm như vậy, vốn nên yên bình. Vốn dĩ cực xinh đẹp, cực thanh khiết.
Nhưng mà, cảnh tượng ở một bên lại ám muội khó nói ra lời.
Minh Hoàn có một đôi tay ngọc thon dài, móng tay được nhuộm màu hồng nhạt, rất mềm mại cũng rất sinh động. Nàng cào lên tấm lưng cường tráng của Lưu Đàn một cách yếu ớt.
Da Lưu Đàn là màu lúa mạch, vốn đã sẫm hơn da nàng rất nhiều. Hai người quấn lấy nhau, Minh Hoàn sẽ có vẻ trắng như tuyết đầu mùa. Nàng không để móng tay, bản thân cũng không có sức lực gì lớn, chỉ có thể bị ép tiếp nhận yêu thương của Lưu Đàn. Thậm chí nàng không để lại được vết cào quá sâu trên người hắn.
Lưu Đàn muốn để ánh trăng làm chứng cho tình yêu tràn đầy, độc nhất vô nhị mà hắn dành cho Minh Hoàn. Nhưng cuối cùng mặt trăng nhìn thấy lại là hắn đòi hỏi không có chừng mực, một lần rồi lại một lần.
Lúc ấy gió thu hơi lạnh, nhưng người Lưu Đàn lại nóng hầm hập như cái bàn ủi. Tiếng hắn ồm ồm thở gấp bên tai Minh Hoàn, mồ hôi rơi trên người nàng, miệng đầy yêu thương, ám muội không nói ra được. Mặt trăng đã lặng lẽ dời đi.
Lúc sắp kết thúc, giọng Lưu Đàn trầm thấp vang lên một lần nữa bên tai Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn, ta hỏi nàng thêm lần nữa, nàng…”
Vẫn không có câu trả lời.
Minh Hoàn thực ra là một người con gái rất đoan trang, rất bảo thủ. Nàng được dạy dỗ thành một tiểu thư khuê các, từng đọc tứ thư ngũ kinh, hiểu được đạo thánh hiền. Người khác lấy oán đối xử với nàng, nàng sẽ lấy chính nghĩa báo oán. Cho dù nghèo hèn hay là phú quý, nàng cũng duy trì bản tính kín đáo mà mềm mỏng của mình.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Rơi vào tay Lưu Đàn. Lưu Đàn ép buộc nàng, đem tất cả những chuyện dâm dãng đều làm một lượt.
Nàng đoan trang, Lưu Đàn lại muốn xé mở cổ áo mà nàng đã khép kín. Nàng dịu dàng, Lưu Đàn lại muốn ép nàng phải cuồng loạn. Minh Hoàn giống như một hồ nước yên ả, nhưng Lưu Đàn lại là cuồng phong, cứ nhất định phải thổi hồ nước xuân này lay động.
Kiếp trước, cái đêm trung thu không thể nói ra miệng đó. Mãi cho đến đêm khuya, Minh Hoàn mới được Lưu Đàn kéo dậy. Nàng khoác thêm áo bào đã dính đầy hoa quế, mùi hoa cỏ yếu ớt kèm theo mùi xạ hương mơ hồ và ẩm ướt trong mắt. Rõ ràng hai chân nàng đã nhũn ra không bước đi nổi, cả người một mực run rẩy, nhưng nàng lại từ chối để cho Lưu Đàn dìu mình.
Đi chưa được ba bước, Minh Hoàn đã suy yếu mà ngất đi trong vòng tay Lưu Đàn.
Năm đó là năm thứ ba Lưu Đàn và Minh Hoàn ở bên nhau. Nàng vẫn chưa trút bỏ cảm giác ngây ngô đơn thuần của thiếu nữ. Lúc hôn mê, mặt mày nàng như thơ như họa, cả người không còn lạnh lẽo nữa mà lộ ra cảm giác rất ấm áp.
Lúc đó, thế lực của Lưu Đàn đang như mặt trời ban trưa. Mỹ nhân dưới vòm trời này, chỉ cần hắn muốn, thuộc hạ sẽ mang tới cho hắn.
Nhược thủy ba nghìn gáo, nhưng hắn lại chỉ uống có một. Trong mắt hắn, chỉ có Minh Hoàn là mỹ nhân, những người khác, hắn đều không yêu.
Tình chẳng biết bắt đầu từ nơi đâu, nhưng vẫn cứ sâu đậm. Người sống có thể chết, chết có thể sống. Sự sống cái chết, kiếp trước kiếp này, chấp niệm của Lưu Đàn đều dừng ở nơi đây.
Trước mắt là ánh trăng mà hắn đã thưởng thức vô số lần. Dưới ánh trăng ngắm mỹ nhân, mỹ nhân càng đẹp hơn. Lưu Đàn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nghiêng của Minh Hoàn. Hồi lâu, hắn duỗi tay vân vê dái tai nàng: “Nàng quên đeo hoa tai rồi.”
Trước giờ nàng thích hoa tai ngọc trai. Ngọc trai óng ánh trơn nhẵn trên dái tai xinh xắn mịn màng của nàng, thực ra rất đẹp.
Minh Hoàn cũng vô thức vân vê dái tai mềm mềm ở bên kia: “Vừa nãy lúc tắm rửa ta đã tháo ra, quên đeo vào.”
“Hoàn Hoàn à.”
Minh Hoàn nghi hoặc nhìn về phía Lưu Đàn: “Dạ?”
Lưu Đàn hơi mỉm cười. Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn thâm thúy lập thể, bên đôi môi là nụ cười rất quyến rũ: “Ta đột nhiên phát hiện ra, ta rất yêu nàng, Hoàn Hoàn.”
Lúc đầu Minh Hoàn không dám tin những lời mình nghe được.
Lưu Đàn nói, hắn rất… rất yêu nàng?
Đây là những lời mà đàn ông đứng đắn có thể nói ra sao?
Dù là yêu thật, nhưng nói ra tùy tiện như vậy sẽ luôn khiến người ta cảm thấy xấu hổ.
Tai Minh Hoàn lặng lẽ đỏ lên. Nàng đột nhiên cảm thấy rất băn khoăn, không biết nên đáp lại Lưu Đàn thế nào.
Nàng không nói ra được những lời biểu đạt tình cảm của chính mình, một câu cũng nói không nên lời. Nhưng nếu không nói gì cả, Lưu Đàn có đau lòng không đây?
Minh Hoàn không tự chủ mà nắm lấy vạt áo.
Lưu Đàn giữ cằm nàng: “Còn nàng thì sao?”
Tay hắn rất to, càng làm cho nàng có vẻ mảnh mai. Minh Hoàn bị Lưu Đàn giữ trong lòng bàn tay, mắt không dám nhìn hắn.
“Nàng nói đi chứ.” Bên môi Lưu Đàn là nụ cười yếu ớt, giọng nói trầm thấp, mê hoặc, phảng phất còn mang theo vài phần nguy hiểm, “Cho dù Hoàn Hoàn nói không yêu, ta cũng sẽ không trách nàng, cũng sẽ không tức giận.”
Nghe xong những lời hắn nói, Minh Hoàn tạm thời thở phào nhẹ nhõm: “Điện hạ, ta…”
“Nhưng mà, nếu Hoàn Hoàn nói sai, ta sẽ đau lòng rơi lệ. Trái tim này của ta yếu đuối vô cùng, không chịu nổi bất kỳ đả kích nào.”
Minh Hoàn: “…”
Hiện giờ Lưu Đàn cũng không biết Minh Hoàn sẽ cho hắn câu trả lời là gì. Nàng luôn giấu tâm sự dưới đáy lòng, chưa bao giờ muốn nói cho người khác biết.
Hắn giữ lấy cằm Minh Hoàn: “Cho ta hôn một cái, nhé?”
Minh Hoàn đẩy tay hắn ra: “Không được.”
Nàng giơ tay chỉ lên mặt trăng trên trời, đôi mắt xinh đẹp lấp lánh: “Điện hạ, ngài xem, mặt trăng trên trời đang nhìn chúng ta kìa. Điện hạ không thể làm chuyện như vậy.”
Lưu Đàn thầm cười nhạo trong lòng.
Rõ ràng, chuyện còn xấu hổ hơn cũng đã để mặt trăng nhìn thấy rồi.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mặt trăng: Ta đm rốt cuộc là đã làm sai cái gì để cho ta phải xem cái này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.