Minh Hoàn vùi đầu trong lòng Lưu Đàn. Mặt nàng dán lên ngực Lưu Đàn, bị hắn ôm thật chặt, không nhìn thấy cảnh máu tanh.
Thế nhưng bên tai, Minh Hoàn lại có thể nghe được hết thảy.
Âm thanh tàn nhẫn đó, từng tiếng lọt vào tai làm lòng nàng khẽ run lên.
Thật ra là nàng sợ. Nếu như Lưu Đàn không đến, e là nàng không còn mạng nữa. Tính nàng xưa nay đều là thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành. Nàng biết, một cái kéo của mình tuyệt đối không thể gây ra được bao nhiêu thương tích cho Tiết Thư Lễ, cho nên nàng đã chuẩn bị tổn thương chính mình.
Để cho một kẻ có phẩm hạnh xấu xa bỉ ổi như vậy ức hiếp, Minh Hoàn thà rằng mình chết đi cho xong. Thực ra nàng có chút bệnh ưa sạch sẽ, nàng cực ghét đàn ông dùng ánh mắt khác thường quan sát nàng, cũng không bao giờ thích cho người khác chạm vào mình.
Nhưng Lưu Đàn đột nhiên xuất hiện.
Lưu Đàn nhận thấy người con gái trong lòng đang run lên. Vai Minh Hoàn đang run rẩy, cơ thể mềm mại như không còn xương nữa vậy, sít sao dựa sát vào Lưu Đàn.
Tim Lưu Đàn chợt xao động, loan đao tràn đầy máu tanh trong tay hạ xuống. Đao chạm đến mặt đất phát ra một tiếng leng keng.
Hắn ngồi lên sạp, để cho Minh Hoàn dựa vào vai mình: “Hoàn Hoàn, có phải nàng bị dọa sợ rồi không?”
Minh Hoàn ôm chặt lấy cổ Lưu Đàn, vùi đầu vào gáy hắn, cả người đều đang phát run: “Điện hạ…”
Lưu Đàn cứng người, nước mắt nóng hổi rơi lên cổ hắn, theo quần áo thấm vào bên trong.
Nước mắt nàng nhiều như vậy, nóng như vậy, nóng đến độ tim Lưu Đàn cũng sắp tan ra rồi.
Không phải là hắn chưa từng nhìn thấy Minh Hoàn rơi lệ, thế nhưng, nàng chủ động ôm lấy hắn, khuôn mặt diễm lệ chủ động kề sát hắn, da thịt đụng chạm giống như bây giờ thì lại là lần đầu tiên.
Mặc dù biết Minh Hoàn đang sợ, đang hoảng hốt, nhưng Lưu Đàn không nhịn được mà muốn tới sâu hơn, muốn chạm vào nàng sâu hơn nữa.
Hắn thực sự, rất muốn chiếm lấy Minh Hoàn.
Lưu Đàn cố nén dục vọng, dù cho nơi nên ngẩng đầu thì đã ngóc đầu dậy rồi, cả một mảnh nóng rực. Hắn nâng cằm Minh Hoàn lên, ngón tay thô ráp lau đi nước mắt trên mặt nàng: “Hoàn Hoàn à…”
Trong mắt của Minh Hoàn còn ngấn nước, lông mi nàng bị nước mắt làm ướt sũng lại càng dài mà đen nhánh, khóe mắt hiện lên màu đỏ nhạt.
Lưu Đàn phủ lên cánh môi nàng.
Chỉ là một nụ hôn rất đơn thuần, thậm chí hắn còn không hề cắn mút. Môi Lưu Đàn khô ráo, môi Minh Hoàn thì rất mềm mại, mềm mà ướt át.
Trong khoản khắc, đầu óc Minh Hoàn trống rỗng, hoàn toàn không ý thức được Lưu Đàn đang làm gì. Nàng mở to hai mắt, nước mắt long lanh trong hốc mắt rơi xuống, rơi lên cằm Lưu Đàn.
Nàng không dám nhúc nhích, cũng không biết nên làm thế nào, cứ để cho Lưu Đàn nhẹ nhàng áp sát vào.
Lưu Đàn cảm thấy buồn cười. Hắn đặt tay lên lưng Minh Hoàn, quả nhiên phát hiện ra cả người nàng đã cứng nhắc.
Hắn muốn được voi đòi tiên, nhẹ giọng nói: “Hoàn Hoàn à, há miệng ra.”
Minh Hoàn căn bản chưa ý thức được Lưu Đàn đáng ghét, nàng thực sự tách môi ra, Lưu Đàn cắn lên cánh môi nàng, lúc hắn còn muốn vào sâu hơn nữa thì một tiếng thét xé gan xé ruột truyền đến: “Thư Lễ!”
Chu thị đứng bên cạnh cửa, bi thương gần như sắp ngất đi.
Vừa nãy, thị nữ canh ở bên ngoài nghe thấy tiếng gào của đại công tử, nhưng bọn họ không dám đi vào, chỉ lo sẽ nhìn thấy thứ gì không nên nhìn, sau này sẽ gặp phiền phức, cho nên chỉ lén đi nói cho Chu thị vẫn quanh quẩn ở gần đó biết.
Chu thị không nén nổi tò mò. Dù sao cũng là con trai mình, nhìn một cái cũng có sao đâu. Bà ta nuôi con trai khôn lớn, chăm sóc từ nhỏ, dựa vào cái gì mà không thể nhìn?
Kết quả, Chu thị vừa đi vào thì nhìn thấy cảnh tượng máu me trước mắt.
Con trai ngoan của bà ta, hai cánh tay bị chém đứt, cổ họng bị cắt, máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất. Máu tươi phủ đầy đất.
Nếu Chu thị còn có một đứa con trai nữa thì bà ta cũng không đau buồn đến mức này, nhưng bà ta chỉ có một đứa con này thôi!
Chu thị lao tới: “Thư Lễ!!!”
Cả người Minh Hoàn run bắn lên, co rúm về phía sau. Nàng giơ tay lên chặn lại môi Lưu Đàn.
Lưu Đàn bị gián đoạn chuyện tốt, trong lòng tự nhiên là cáu kỉnh.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Minh Hoàn đang ngồi trong lòng Lưu Đàn. Nàng vốn không hề nhìn Tiết Thư Lễ, kể từ lúc Lưu Đàn xuất hiện, Minh Hoàn đã bị hắn ôm vào lòng, cả khuôn mặt vùi vào trước ngực Lưu Đàn, cho nên, nàng không có cơ hội nhìn thấy cảnh đẫm máu trước mắt.
Minh Hoàn cũng không biết Lưu Đàn đã trực tiếp giết Tiết Thư Lễ. Nàng chỉ cho là Tiết Thư Lễ bị đánh ngất đi thôi.
Nghe thấy giọng Chu thị đứt gan đứt ruột, Minh Hoàn quay đầu lại nhìn, nàng bị cảnh máu me trước mắt dọa cho kinh hãi.
Tiết Thư Lễ chết thực sự thê thảm. Hai cánh tay bị chém đứt, nửa người dưới cùng với cổ họng đều bị thương, máu tươi đầm đìa đầy mặt đất.
Mới vừa rồi, Minh Hoàn bị Lưu Đàn ôm, áo nàng trắng thuần sạch sẽ, thậm chí đế giày cũng không nhiễm một giọt máu tanh.
Chu thị ôm lấy cái xác máu me đầm đìa của Tiết Thư Lễ. Lúc ngẩng đầu, trên mặt bà ta đầy vẻ hung ác: “Con đĩ kia! Mày hại con bà!”
Trước mắt Minh Hoàn tất cả đều là màu đỏ ùn ùn kéo đến, tay chân nàng thoáng chốc trở nên lạnh buốt, sắc mặt cũng trắng bệch ra.
Nàng thực sự không dám tin, Lưu Đàn… Lưu Đàn vậy mà dùng thủ đoạn đẫm máu thế này giết Tiết Thư Lễ.
Nhưng là, Lưu Đàn vì cứu nàng mới làm vậy. Minh Hoàn sẽ không hận Lưu Đàn, nàng sẽ càng không nên bởi vậy mà chán ghét Lưu Đàn.
Nhưng —— Minh Hoàn khó mà khống chế nổi sự sợ hãi trong lòng.
Một ngày nào đó, Lưu Đàn sẽ đối xử với nàng như vậy sao?
Giả dụ nàng làm sai gì đó hay nói sai cái gì, Lưu Đàn cũng sẽ một đao giết nàng sao?
So sánh với Lưu Đàn, Minh Hoàn chỉ là một cô gái yếu đuối tay trói gà không chặt, nếu hắn muốn giết, thì nhà họ Minh cũng chẳng có khả năng bảo vệ nàng.
Thế gian này, không ai có thể che chở cho nàng.
Ngón tay thon dài của Lưu Đàn cuốn lấy một lọn tóc của Minh Hoàn. Hắn lười biếng lia mắt liếc Chu thị, giọng nói lạnh lùng: “Mắng thêm một câu nữa, ta sẽ cắt lưỡi ngươi.”
Ngày đó, ở phủ Khang Vương, đương nhiên Chu thị đã gặp được Lưu Đàn, bà ta biết thân phận của Lưu Đàn.
Thế nhưng con trai độc nhất chết rồi, tôn ti trên dưới gì đó, Chu thị cũng chẳng để ý được nữa, bà ta lớn tiếng mắng: “Các ngươi là đôi gian phu dâm phụ!”
Lưu Đàn nổi giận. Hắn vốn dĩ cũng không phải là người tốt tính, nếu là kiếp trước, hắn biết có người dám ngầm tính kế mơ tưởng người của hắn như vậy, ắt hẳn sẽ không để cho kẻ đó chết dễ dàng thế này.
Phủ Mục Vương mặc dù chiêu nạp hiền tài, thu hút anh tài khắp thiên hạ, nhưng là, trong bóng tối, Lưu Đàn đã thiết lập nhiều tổ chức tàn ác hơn nữa để xử lý những kẻ chống lại hắn. Cực hình xử trí người trong những chỗ đó đủ để làm cho người kiên cường nhất thế gian này trở nên điên dại.
Cũng là do sống lại một đời, để cho Minh Hoàn vui vẻ, hắn mới dùng phương pháp ôn hòa như vậy.
Minh Hoàn nhìn khuôn mặt âm trầm của người đang ôm mình.
Trong lòng Minh Hoàn, phần lớn thời gian Lưu Đàn đều ôn tồn lễ độ, làm nàng như tắm trong gió xuân.
Nhưng Lưu Đàn lúc này, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm đã bớt đi chút ít tươi cười thường ngày, vẻ mặt tràn đầy hung ác nham hiểm, dường như một giây sau là có thể nghiền nát, giết chết những kẻ không hài lòng với hắn.
Minh Hoàn hơi rùng mình. Nàng không hề ngạc nhiên chút nào, Chu thị chọc giận Lưu Đàn thì sẽ bị hắn bóp chết tươi.
Lưu Đàn thả Minh Hoàn xuống, tay áo dài vẽ ra một độ cung cực kỳ ác liệt. Hắn bước từng bước về phía Chu thị.
Chu thị đột nhiên ý thức được chuyện không ổn, bi phẫn mới vừa rồi hóa thành sợ hãi trong nháy mắt —— Lưu Đàn đúng là một người đàn ông đáng sợ, bà ta không hề nghi ngờ, Lưu Đàn đây là muốn giết bà ta.
Dưới uy hiếp của cái chết, lông tóc trên người Chu thị đều dựng ngược cả lên.
Minh Hoàn rùng mình thêm lần nữa, nàng đưa tay kéo tay áo Lưu Đàn: “Điện hạ…”
Bước chân Lưu Đàn chợt khựng lại, hắn quay đầu nhìn Minh Hoàn: “Ả ta đã mắng nàng.”
Minh Hoàn cố gắng để cho vẻ mặt mình không trở nên cứng đờ: “Điện hạ, bỏ đi.”
Lưu Đàn cảm thấy Minh Hoàn chỗ nào cũng tốt, chỉ là có chút mềm lòng. Chu thị với Tiết Thư Lễ muốn hại nàng, Lưu Đàn giúp nàng giết những kẻ đó, chẳng lẽ không đúng đắn hay sao?
Lẽ nào, Minh Hoàn thấy máu nên sợ, cảm thấy hắn tàn nhẫn, muốn rời xa hắn?
Nhưng Lưu Đàn đều là vì tốt cho nàng, là đang giúp nàng. Minh Hoàn thông minh như vậy, hẳn là có thể hiểu được tấm lòng của hắn.
Lưu Đàn nhìn chằm chằm vào mắt Minh Hoàn. Nàng có một đôi mắt rất đẹp, đen trắng rõ ràng, trong veo như nước. Lưu Đàn thích nhất là nhìn nàng rưng rưng nước mắt, cố ẩn nhẫn không cầu xin tha thứ. Kiếp trước, mỗi đêm hắn thấy nàng điềm đạm đáng yêu, ánh mắt lại trong trẻo như vậy, thì liền muốn nghiền nát nàng, muốn để cho nàng…
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lúc này, Lưu Đàn im lặng một thoáng rồi bỗng nhiên lại bật cười:”Ta nghe lời nàng. Hoàn Hoàn, tới để ta ôm nào.”
Minh Hoàn không thích tiếp xúc thân mật với người khác cho lắm, càng không muốn cho Lưu Đàn ôm nàng vào lúc này.
Trên người Lưu Đàn có mùi hương bạch đàn rất dễ ngửi. Hắn nắm chặt tay Minh Hoàn, lạnh lùng lườm Chu thị: “Đi gọi chủ nhân nhà họ Tiết cùng với bà cụ Tiết tới đây cho ta.”
Chu thị nhìn thi thể Tiết Thư Lễ một cách xót xa rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Minh Hoàn muốn rút tay mình ra, nhưng nàng không dám. Đối với Lưu Đàn, hiện giờ nàng vừa sợ vừa biết ơn, không nói rõ được cái nào nhiều hơn cái nào.
Lưu Đàn nhạy bén cảm nhận được điểm này.
Quả thực hắn làm ra việc có chút đẫm máu, nhưng nếu hắn đã làm thì sẽ không thấy hối hận vì chuyện đó. Hắn thật sự muốn giết Tiết Thư Lễ, muốn tự tay giết, muốn cho Minh Hoàn tận mắt nhìn thấy, muốn để cho nàng biết, mỗi một kẻ mơ ước nàng, đều sẽ chết dưới tay hắn. Hắn mới là người đàn ông hùng mạnh nhất, xứng đáng có được nàng nhất, xứng đáng bảo vệ nàng.
Lưu Đàn vân vê hạt ngọc trai trên dái tai Minh Hoàn. Xưa nay nàng vẫn luôn thích đồ trang sức bằng ngọc trai. Hai viên ngọc trai này đều là hình giọt nước, lung linh xinh xắn, thoáng hiện lên ánh sáng óng ánh màu trắng.
Trong mắt Lưu Đàn là một mảnh dịu dàng: “Đôi hoa tai này rất hợp với nàng. Hoàn Hoàn nhìn đẹp lắm.”
Minh Hoàn cứng ngắc sờ sờ bông tai: “Đa tạ điện hạ đã khen.”
“Ngày mai ta sẽ đưa nàng trở về. Trên đường chúng ta dùng một chiếc xe ngựa, ta đã đặc biệt sai người chuẩn bị xe, cực kỳ rộng rãi hoa lệ,” Lưu Đàn nói, “Ta đảm bảo sẽ để cho nàng thật thoải mái về đến Mục Châu.”
Hắn thay đổi đề tài câu chuyện, cố hết sức không tới gần chuyện của Tiết Thư Lễ và nhà họ Tiết. Lưu Đàn cảm thấy, bây giờ, hắn làm một việc xấu xa, so sánh với mười việc xấu hắn làm ở kiếp trước, đã là tiến bộ rất nhiều rồi, chỉ cần hắn hơi dỗ dành một chút, là sẽ dỗ được người về nhanh thôi.
Huống hồ, giết Tiết Thư Lễ cũng không phải là việc gì xấu. Là Tiết Thư Lễ có lỗi trước, hắn là người tốt, là tới làm anh hùng cứu mỹ nhân, hắn chẳng có lỗi lầm gì hết. harry potter fanfic
Minh Hoàn nhắm hai mắt lại. Lông mi thật dài của nàng thoáng run rẩy, dường như bình tĩnh lại hồi lâu, Minh Hoàn mới nói: “Điện hạ, chuyện này, nhà họ Tiết mặc dù có lỗi, nhưng bọn họ dẫu sao cũng là nhà ngoại của ta. Lúc mẹ ta còn sống, cũng thường xuyên kể cho ta nghe về thời thiếu nữ vui vẻ của bà. Ta rất kính yêu mẹ mình. Nếu mẹ ta biết là bởi vì ta, mà nhà bà ngoại gặp phải tai họa thì sau này dưới cửu tuyền, chắc chắn ta sẽ chẳng còn mặt mũi nào mà đi gặp mẹ ta nữa.”
Đáy lòng Lưu Đàn có chút bất mãn, nhưng hắn không thể hiện ra, chỉ khẽ xoa nhẹ mu bàn tay Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn à, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi tới lại nảy mầm. Chuyện này, tuyệt đối không phải là sai lầm của một mình Tiết Thư Lễ.”
“Anh họ là con cả của chi trưởng, vả lại là huyết mạch duy nhất của chi trưởng. Bà ngoại yêu thương hắn, Chu thị xem hắn như tâm can. Hắn bị điện hạ giết chết, đối với nhà họ Tiết mà nói, hình phạt này đã đủ nghiêm trọng rồi.” Minh Hoàn nói, “Điện hạ đã cứu ta. Ta nhắc tới những thứ này với ngài là có chút không thích đáng. Ngài có thể nói ta lòng dạ đàn bà, nói ta thừa lòng thương xót không đâu, nhưng ta sinh ra đã là người như vậy.”
Trong lòng Lưu Đàn đã bốc lên lửa giận bừng bừng. Thực ra hắn rất muốn nắm lấy cằm Minh Hoàn mà hỏi nàng, nàng đã khoan dung như thế, độ lượng như vậy, thích làm người tốt đến thế, vì sao kiếp trước không thể tha thứ cho hắn? Vì sao thiện lương của nàng, thương xót của nàng, thương yêu của nàng, không thể dùng trên người hắn? Vì sao? Khi đó, năm năm đằng đẵng, nàng cũng chưa từng cho hắn một nụ cười thật lòng. Năm năm ròng rã, nàng đều lạnh lùng đối mặt với hắn. Hắn yêu nàng như vậy, thích nàng như vậy, nàng biết điều đó, vì sao kiếp trước không thể tha thứ cho hắn như tha thứ người nhà họ Tiết chứ?
Lưu Đàn ghét những người tốt đến quá mức không phân biệt lý lẽ như Minh Hoàn.
Nhưng sâu trong lòng, Lưu Đàn lại hiểu, đây tuyệt đối không phải là chán ghét, thật ra hắn thích Minh Hoàn không có tư duy lại lương thiện như vậy. Sự ngây thơ của nàng, vẻ mảnh mai mềm mại của nàng, là những thứ mà Lưu Đàn muốn bảo vệ nhất.
Nói thật, hắn chỉ là… chỉ là đố kị mà thôi. Đố kị nhà họ Tiết có thể được Minh Hoàn tha thứ, nhưng hắn lại đã từng không được.
Đáy mắt Lưu Đàn ửng đỏ. Hắn giấu hết tất cả suy nghĩ trong lòng đi. Dẫu sao, Minh Hoàn chẳng biết gì cả, sống lại lần nữa chỉ có hắn mà thôi.
Bất mãn ngày hôm nay, Lưu Đàn ghi tạc dưới đáy lòng, chờ tương lai cưới nàng về nhà… Ha ha, nhất định hắn sẽ khiến Minh Hoàn khóc lóc cầu xin, để nàng biết hắn không vừa lòng, lửa giận của hắn, cùng với, thỏa hiệp và yêu thương mà hắn dành cho nàng.
Đôi mắt sâu thẳm của Lưu Đàn di chuyển từ khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Minh Hoàn, đến cần cổ khép lại thật kín của nàng, xuống chút nữa, là bờ vai mảnh mai gầy yếu, bộ ngực nhô lên duyên dáng, thắt lưng uyển chuyển không đủ một nắm tay.
Trong mắt hắn xen lẫn rất nhiều tình cảm, nóng bỏng mà cuồn cuộn, Minh Hoàn cũng nhận thấy điểm này, trong lòng nàng thực ra có cảm giác không tốt lắm.
Lưu Đàn, liệu có đồng ý với nàng không?
Hay là, hắn sẽ nổi giận?
Minh Hoàn thực ra không chỉ đơn thuần là Minh Hoàn, không chỉ là con gái nhà họ Minh, nàng là người đã được Lưu Đàn lựa chọn, ở một mặt ý nghĩa nào đó, nàng đã là người của Lưu Đàn. Minh Hoàn hiểu rõ điểm này, mối thù cướp vợ không đội trời chung. Tiết Thư Lễ dù chưa đắc thủ, nhưng với người đàn ông quyền cao chức trọng như Lưu Đàn cũng là khó mà chịu đựng được.
Lưu Đàn ở triều Lương là một tay che trời. Trước mặt thiên tử, hắn vẫn có thể duy trì uy phong, nếu hắn muốn gây khó dễ cho một nhà họ Tiết nho nhỏ thì cũng chỉ là chuyện của một câu nói mà thôi.
Minh Hoàn cũng không phải là tha thứ cho nhà họ Tiết, cũng không có bởi vì Tiết Thư Lễ đã chết, nên tha thứ cho hắn. Nàng chẳng qua là để ý tới người mẹ đã qua đời của mình, hơn nữa, nếu bởi vì chuyện này mà Lưu Đàn muốn tàn sát cả nhà họ Tiết, vậy thì thực sự tàn nhẫn, sau này ở trước bài vị của mẹ, ắt hẳn lòng Minh Hoàn cũng sẽ tràn đầy hổ thẹn.
Lưu Đàn chợt nở nụ cười. Hắn có tướng mạo anh tuấn, lúc cười rộ lên cũng rất quyến rũ, so với tuyệt đại đa số người được gọi là mỹ nam tử thì càng có lực hấp dẫn trí mạng hơn.
Hắn ôm lấy vai Minh Hoàn: “Vậy nghe lời Hoàn Hoàn. Hoàn Hoàn, sau này nàng có ý kiến gì thì cứ nói cho ta biết. Ta không nghe lời ai hết, nhưng lời của Vương phi tương lai, ta nhất định sẽ nghe.”
Minh Hoàn được Lưu Đàn bảo đảm, nàng tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Lưu Đàn âm u, khóe môi hắn nhếch lên, một tay lại nâng cằm Minh Hoàn lên: “Hương vị vừa rồi có được không? Hửm? Hoàn Hoàn có thể cho ta nếm thử lần nữa không? Ta nhưng là lần đầu tiên đấy.”