Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 76: Hứa hôn




“Cái gì? Ngươi nói thật sao?” Sổ sách trong tay của Lục Thanh Nhàn “xoạch ” một tiếng rơi xuống bàn.
Kỷ thị cũng hỏi: “Hải ca nhi thật sự đã trở về sao?”
Lục Văn Đình nhìn vẻ mặt của tỷ tỷ hết sức hài lòng, nói: “Còn giả được ư?”
Kỷ thị không nhịn được đưa tay đánh đầu hắn một cái: “Tiểu tử ngươi sao không phái người trở về nói một tiếng, cứ trầm đắc trụ khí* 沉得住气 bảo trì bình thản như vậy!”
Lục Văn Đình ôm đầu nói: “Ta trở về nói không phải là giống nhau sao? Mẫu thân ngươi nhanh cho người chuẩn bị cơm canh, tối ta muốn uống một chén với Hải biểu ca, để hắn nói cho ta một chút phong thổ của Đại Chu.”
Đến đêm, Kỷ Hải quả nhiên tới.
Kỷ Thành cùng Trần thị vừa gặp nhi tử, còn chưa nói được hai câu đâu, nhi tử liền muốn chạy đến nhà lão trượng (cha vợ) tương lai, trong lòng ai thán người ta có vợ rồi quên nương, tiểu tử này tức phụ còn chưa cưới vào cửa đâu, đã quên mất nương rồi.
Hai vợ chồng thương lượng, dứt khoát đi theo nhi tử tới.
Bên kia Kỷ thị sớm đã báo tin cho Lục Thần, Lục Thần ở Hàn Lâm viện bươn trải mấy năm, cuối năm ngoái, dưới sự giúp đở của phụ thân Lục Kháng cùng ca ca Lục Hãn đến Lễ bộ nhậm chức, đảm nhiệmlại ti chủ sự phòng nghi chế, lên tới chứcc lục phẩm, chưởng quản chuyện chư lễ nghi thức, phòng phong tước Thanh Tông, tiến cử, học giáo của triều đình, có thể từ Hàn Lâm viện một bước chuyển đến Lễ bộ, một trong lục bộ, đó cũng là chuyện tương đối không dễ dàng, cố gắng tư lịch, lên chức càng thêm dễ dàng.
Lục Thần nhận được thông tri của thê tử, đã sớm từ nha môntrở về. Bên này hạ nhân thông truyền nói người Kỷ gia đã tới cửa rồi, Lục Thần liền dẫn toàn gia đi nghênh đón. Mọi người gặp nhau ở nhị môn. Bởi vì hai nhà là quan hệ thông gia, hai năm qua đi lại còn thường xuyên hơn so với trước, có thể nói là thường xuyên gặp mặt, toàn bộ ánh mắt của Lục gia nhất thời đều rơi vào trên người Kỷ Hải.
Kỷ Hải mặc một thân áo bào màu thạch thanh, mới nhìn không có gì đặc biệt, nhìn kỹ, lại thấy phía trên áo bào kia dùng ám tuyến thêu ba phiến lá dài của một loại cỏ, phong cách có chút đặc dị.
Nửa năm không gặp, Kỷ Hải cũng cao lớn hơn, có thể dophơi gió trời, da đen chút, chẳng qua thoạt nhìn lại có tinh thần hơn. Trải qua một năm dạy dỗ của Lương tiên sinh, Kỷ Hải mười bảy tuổi đã cởi bỏ sự ngây ngô và hấp tấp, toàn thân thoạt nhìn phong độ nhẹ nhàng, cực kỳ nho nhã.
Riêng phần tướng mạo tuấn tú này, đã làm cho Lục Thần cùng Kỷ thị rất là hài lòng.
Lục Thanh Lam hết sức quen thuộc cùng vị tỷ phu tương lai này, liền đi đến hỏi hắn: “Biểu ca, xiêm y này của ngươi, có phải mang về từ Đại Chu bên kia không.”
Kỷ Hải cười ha hả một tiếng nói: “Biểu muội nhãn lực thật tốt, xiêm y này chính là mang về từ Đại Chu.”
Lục Văn Đình cũng tiến lên, hết sức quen thuộc đưa thay sờ sờ xiêm y kia của hắn nói: “Sao ta cảm thấy chất vải này có chỗ bất đồng với chất vải của Đại Tề chúng ta chứ?”
Kỷ Hải nói: “Đại Chu đất rộng của nhiều, vải vóc cũng có chỗ bất đồng với Đại Tề chúng ta, nguyên liệu vải của Đại Tề lấy lụa làm chủ, mà Đại Chu thì bông vải này làm chủ, lấy lụa làm phụ, hai loại có sở trưởng riêng... ” Chậm rãi nói đến ưu khuyết của sản phẩm dệt của hai nước.
Trần thị nhìn vẻ mặt hưng phấn của nhi tử, cảm thấy cũng thực sự tự hào, cười nói: “Được rồi được rồi, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta vào nhà rồi nói sau.”
Lúc này Kỷ Hải mới dừng thao thao bất tuyệt.
Trong cả quá trình, Lục Thanh Nhàn vẫn không nói chuyện với Kỷ Hải, chẳng qua là ánh mắt vãn vô tình hay cố ý dính ở trên người của hắn.
Kỷ thị tiếp đón cả nhà huynh trưởng vào bên trong, lúc Kỷ Hải đi ngang qua bên cạnh Lục Thanh Nhàn mới nhỏ giọng hỏi một câu: “Nhàn biểu muội lâu nay vẫn khỏe chứ?”
Lục Thanh Nhàn “Ừ” một tiếng nói: “Ta rất khỏe.” Chỉ nói một câu như vậy, mặt liền đỏ.
Kỷ Hải nhìn nàng, chỉ cảm thấy toàn thân cao thấp tràn đầy năng lượng, trong lòng sung sướng dị thường.
Vào phòng, Kỷ Hải chính thức dập đầu cho dượng và cô mẫu, lại nói: “Tiểu chất mang về vài thước vải cùng một chút đồ từ Chu quốc, hiếu kính cho hai vị trưởng bối còn có nhóm biểu đệ biểu muội, hôm nay tới vội, ngày mai liền bảo quản sự đưa tới đây, xin hai vị trưởng bối vui lòng nhận cho.”
Lục Thanh Lam nghe xong liền cao hứng trở lại: “Biểu ca, ngươi thật sự mang vải của Đại Chu về ư?” Hai nước vạn dặm xa xôi, vải vóc của Đại Chu mặc dù chưa chắc tốt hơn Đại Tề, nhưng vật lấy hiếm làm quý, ở Đại Tề vẫn là hết sức trân quý.
Kỷ Hải nói: “Ta thật vất vả theo ân sư đi Đại Chu một chuyến, sao có thể không nghĩ tới cô phụ cô mẫu cùng nhóm biểu đệ biểu muội.”
Sau khi bái kiến Lão Hầu gia cùng Lão phu nhân liền khai tiệc, bởi vì không có người ngoài, cũng không có phân nam nữ, mọi người ngồi vây quanh bàn, nghe Kỷ Hải nói chút kiến thức về Đại Chu, tài ăn nói của Kỷ Hải vốn vô cùng tốt, huống gì người trong lòng lại đang ở trước mặt, càng thêm ra sức biểu hiện, lưỡi đầy hoa sen, mọi người nghe đến ngẩn người mê mẩn.
Kỷ Hải nói: “Đại Chu vật phú nhân phong, riêng đất đai, nhân khẩu đã hơn hai trăm vạn.”
“Hai trăm vạn?” Lục Thanh Lam kinh hãi. “Đây chẳng phải là nói nhân khẩu cũng đã vượt qua kinh sư của chúng ta rồi ư?”
Lục Thần cũng có chút không tin.
Kỷ Hải thở dài nói: “Nếu không phải thân lâm kỳ cảnh ta cũng không thể tin được. Chẳng qua ăn ngay nói thật quốc đô của Đại Chu nếu so với kinh đô của chúng ta đúng là náo nhiệt, cuộc sống của dân chúng tựa hồ cũng giàu có hạnh phúc hơn một chút. Lúc đó ta cùng ân sư du lịch nhiều nơi ở Đại Chu, tìm hiểu được không ít chuyện tình về phương diện chế độ kinh tế văn hóa của Đại Chu, thật là làm cho ta cảm thấy có chút sầu lo a.”
Hắn nói như vậy, tất cả mọi người đều ngừng đũa.
Ngay cả Kỷ Thành và Lục Thần cũng đều lộ ra thần sắc nghiêm trọng.
Kỷ Hải chậm rãi nói: “Không riêng gì quy mô nhân khẩu đã vượt qua kinh sư, theo đo lường tính toán của ân sư, quy mô nhân khẩu cả nước Đại Chu cũng đã vượt qua Đại Tề.”
Lục Thanh Lam nói: “Điều này không thể nào chứ? Năm đó Đại Tề, Đại Chu, Đại Lương ba nhà phân chia, Đại Tề được mười hai châu, Đại Chu được tám châu, Đại Lương được năm châu, diện tích của Đại Chu chỉ có hai phần ba của Đại Tề, sao nhân khẩu ngược lại còn nhiều hơn Đại Tề ta?”
Phải biết rằng thời đại kia cũng không phải là nhân mãn vi hoạn 人满为患, tài nguyên không chịu nổi, ngược lại nhân khẩu nhiều, nguồn mộ lính cũng nhiều hơn, quốc lực mới có thể cường thịnh. Cho nên mỗi vị hoàng đế đều hi vọng nhân khẩu mà mình cai trị càng biến càng nhiều.
Đạo lý này mỗi người đang ngồi đây cũng đều hiểu được.
Kỷ Hải nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, còn phải nói đến cải cách duy tân của Vĩnh Bình đế Đại Chu, Vĩnh Bình đế cải cách chế độ thuế của Đại Chu, hủy bỏ thuế đinh*, áp dụng chế độ thuế địa đinh hợp nhất, dựa theo diện tích đất mà thu thuế... ” Hắn không cần giải thích nhiều, toàn bộ mọi người đều đã hiểu rõ ràng.
Lúc trước dân chúng nộp thuế là theo đầu người, sinh thêm một hài tử là nộp nhiều hơn một phần thuế, hiện giờ dựa theo đất mỗi nhà có được bao nhiêu thì thu thuế bấy nhiêu, một đứa bé và năm đứa bé, thuế thu là giống nhau, dân chúng tự nhiên sẽ sinh nhiều, bởi vì không cần đóng thêm thuế. Truyện Xuyên Không
Kỷ Thành là đại quan trong triều, lý giải chính sách quốc gia hết sức thấu đáo, hắn thở dài nói: “Chuyện này chi sĩ có hiểu biết trong triều đã sớm đưa ra, chế độ thuế địa đinh hợp nhất, chẳng những có thể khích lệ tăng trưởng nhân khẩu, còn có thể giảm bớt gánh nặng thu thuế của dân chúng nghèo khổ, bởi vì giai cấp giàu có chiếm hữu phần lớn đất đai, thu nhập từ thuế nộp lên sẽ càng nhiều. Đại hoàng tử lại vô cùng muốn noi theo Đại Chu tiến hành lần cải cách này, nhưng chuyện chế độ thuế quá mức trọng đại, hiện giờ quốc khố căng thẳng, Thánh thượng sợ sau khi cải cách thuế mất sẽ gốc và sự phát triển, vẫn không dám thực thi... Nhị hoàng tử và đám đại thần phe bảo thủ cũng cực lực phản đối.”
Kỷ Hải nói: “Kỳ thật chính sách của Đại Chu không chỉ có cái này là tốt nhất, Đại Chu khích lệ công thương nghiệp phát triển, phía tây mở một con đường tơ lụa, đẩy mạnh mậu dịch cùng các nước ở Tây Phương Ba Tư Ả Rập, công thương nghiệp Đô thành phát đạt, trên đường tùy ý cũng có thể thấy được khách thương ngoại quốc mắt sâu mũi cao, ta cùng ân sư đã hỏi qua quan viên của Đại Chu, chỉ riêng thuế thu vào của công nghiệp và khai thác mỏ của Đại Chu, đã chiếm đến một phần ba quốc khố. Mà triều đình ta đến bây giờ còn đang tranh cãi ầm ĩ có nên bắt đầu công nghiệp khai thác mỏ này hay không không ngớt...”
Lục Văn Đình là một phần tử chủ nghĩa yêu nước cuồng nhiệt, vẫn tự hào mình là người Đại Tề, thấy Kỷ Hải nói tốt cho Đại Chu khắp nơi, cũng có chút không vui. “Biểu ca nói như vậy, thật giống như chỗ nào của Đại Tề cũng không bằng Đại Chu vậy? Đại Tề ta có trên trăm vạn quân đội, Đại Tề há lại có thể chỉ núp sau bóng lưng kẻ khác hay sao?”
Kỷ Hải mỉm cười nhìn hắn một cái, nói: “Biểu đệ tự tin là tốt, ta thấy binh của Đại Chu mặc dù không nhiều lắm, nhưng vì chế độ mộ binh thiên về thực hành, tố chất binh lính kỳ thật còn hơn Đại Tề không ít, nếu thật sự có chiến trận, Đại Tề hiện tại chưa chắc đã là đối thủ của Đại Chu.”
Hắn cũng chỉ là ăn ngay nói thật, nhưng Lục Văn Đình lại không phục, đột nhiên đứng lên: “Biểu ca đi Đại Chu một chuyến, liền nói tốt cho nó khắp nơi, xem mình giống như người Chu. Hồn nhiên quên mất nơi này mới là mảnh đất sinh ngươi nuôi ngươi, không ngờ biểu ca là người như vậy, cũng được, ta không ăn cơm với người như ngươi.” Quẳng đũa xuống đứng dậy đi ra ngoài.
Lục Văn Đình bình thường mặc dù cố chấp, nhưng về đại sự chưa bao giờ hồ đồ, tức giận nhất thời như vậy tất cả đều ngây ngẩn cả người.”
Kỷ Hải vội vàng giải thích: “Biểu đệ, ta không phải là ý tứ kia...”
Lục Văn Đình cũng không quay đầu lại, cũng không nghe hắn giải thích. Bên kia Lục Thanh Nhàn cũng vội, bên này còn chưa thành thân với biểu ca đâu, vị hôn phu và đệ đệ đã nháo nghiêm, nàng kẹp ở giữa làm sao đây? Vội vàng gọi một tiếng: “Tam đệ.”
Lục Thanh Lam liền lập tức đứng lên, nói: “Ta đi khuyên nhủ hắn.” Nói xong liền đuổi theo.
Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Kỷ thị hoà giải nói: “Đứa nhỏ này tính tình bướng bỉnh, đều là ta thường ngày không dạy hắn tốt. Đại ca đại tẩu còn có Hải ca nhi, các ngươi đừng chấp nhặt với hắn.”
Kỷ Hải cười khổ nói: “Không sao, tâm tình của biểu đệ ta có thể hiểu được. Kỳ thật lúc ta vừa tới Đại Chu, thấy chính trị kinh tế văn hóa thậm chí nội quy quân đội của Đại Chu mọi nơi đều hơn Đại Tề chúng ta một khúc, ta cũng hết sức khó có thể tiếp nhận. Cho nên... Ta không trách biểu đệ.” Dù sao triều đình của Đại Tề cũng vậy, quần chúng dân dân cũng thế, vẫn luôn tự cho mình là lão đại của tam quốc, qua nhiều năm như vậy, chưa bao giờ xem Đại Chu và Đại Lương là một quốc gia ngang hàng để đối đãi, bỗng nhiên biết rõ chuyện như vậy, ai cũng khó có thể tiếp nhận.
Nói xong những điều này, hắn vẫn có chút không yên lòng nhìn Lục Thanh Nhàn một cái.
Lục Thanh Nhàn thấp giọng nói: “Tam đệ nghe lời Bảo Nhi nhất, có nàng ở đây ngươi cứ yên tâm.”
Bên này Lục Thanh Lam đuổi tới, thấy Lục Văn Đình dựa vào một cây dong (榕树-Gừa hay còn gọi Si quả nhỏ, là một loài thực vật có hoa trong họ Dâu tằm) lớn trong sân hờn dỗi, nàng chậm rãi đi tới, nói: “Đang êm đẹp, ngươi cáu kỉnh với tỷ phu tương lai gì chứ.”
Lục Văn Đình thở phì phì nói: “Ta chính là không thích hắn nói tốt cho Đại Chu khắp nơi, quả thực là quân bán nước!”
Lục Thanh Lam “xì xì” một tiếng bật cười. “Tam ca, trong lòng ta, ngươi cũng không phải là người không dám đối mặt với thực tế như vậy a?”
Lục Văn Đình nói: “Ngươi nói cái gì đó?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngươi biết rất rõ rằng biểu ca nói đều là thật, sở dĩ ngươi tức giận, cũng là bởi vì ngươi không muốn tin tưởng  những sự thật này. Ngươi vẫn cảm thấy Đại Tề hùng mạnh hơn Đại Chu, hơn nữa hùng mạnh hơn rất nhiều, tựa như một người vẫn cho rằng mình là hậu nhân của danh môn tài trí hơn người, nhưng sau này có người nói cho hắn biết, hắn cũng chỉ là tiểu dân chúng quê mùa, hắn không có cách nào tiếp nhận.”
Lục Văn Đình dùng ngón tay điểm cái trán của nàng: “Ngươi ngươi ngươi...” Thật sự hắn là loại tâm lý này, tiểu muội này của hắn cũng quá xát muối trên vết thương của người khác đi. Hắn giận đến giơ chân, nhưng lại không có cách nào với muội muội.
Lục Thanh Lam nói tiếp: “Kỳ thật Hải biểu ca không nói, trong lòng ngươi cũng có đáp án rồi. Vài năm nay, xã hội thượng lưu của Đại Tề lưu hành những xiêm y vải vóc, trà cụ gốm sứ kia, tất cả đều là từ Đại Chu đưa qua Đại Tề, ngay cả nhạc sư họa sư bên kia của bọn họ, cũng bắt đầu dẫn đầu phong trào của Đại Tề, mà hết thảy những điều này đã sớm khiến cho ngươi bàng hoàng...”
Lục Văn Đình thiếu chút nữa nhảy dựng lên; “Ngươi ngươi ngươi, sao cái gì ngươi cũng biết vậy?”
Lục Thanh Lam lôi kéo tay áo của hắn ôn nhu nói: “Ca, ngươi là một nam nhân, ngươi phải đội trời đạp đất, ngươi phải gánh vác trách nhiệm. Thánh nhân nói biết hổ thẹn rồi sau đó mới dũng cảm, biết Đại Chu vượt qua chúng ta cũng không sao, chúng ta ngã từ đâu liền bò dậy từ đó, phấn chấn thẳng tiến, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta cũng có thể đuổi tới đầu của bọn hắn. Nhưng hết thảy, đầu tiên trên cơ sở ngươi phải đối mặt với thực tế...”
Lục Văn Đình nhìn nàng hồi lâu, có chút nhụt chí nói: “Thật là cái gì cũng bị ngươi nói trúng.” Cô muội muội này mặc dù bướng bỉnh, nhưng có đôi khi lại cực kỳ tri kỷ, có lời gì hắn cũng sẽ nói với muội muội. “Ta là sợ có một ngày, đại quân của hai nước thật sự gặp nhau trên chiến trường, quân đội của Đại Tề chúng ta thất bại thảm hại, đường đường Đại Tề lại chịu nhục nhã bởi nước nhỏ, vậy cũng là sỉ nhục của thế hệ chúng ta...”
Sỉ nhục sao? Lục Thanh Lam biết trước tương lai. Kiếp trước sau khi Lục Văn Đình chết không bao lâu, Đại Tề và Đại Chu quả nhiên đánh một trận ở biên giới, quân lực Đại Chu mạnh mẽ, tiếp viện đầy đủ, Đại Tề thất bại thảm hại, khiến cho Tiêu Thiểu Huyền cắt nhường Yến Châu cho Đại Chu, vừa đền mười vạn lượng bạc trắng, mười vạn xếp lụa, ba vạn cân trà.
Sau trận chiến kia, toàn bộ phần tử trí thức của cả nước đều cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Lục Thanh Lam nói: “Cho nên ngươi mới phải nỗ lực phấn đấu, bất luận Đại Chu hay là Đại Lương, bất luận quốc gia nào dám mạo hiểm phạm vào biên cảnh của chúng ta, ngươi liền mang đại quân đuổi bọn họ về với ông bà, chẳng phải là thống khoái!”
Lục Văn Đình nhìn đôi mắt phát sáng lấp lánh của tiểu cô nương nhìn mình, trong mắt tràn đầy sùng bái, không khỏi hào khí vượt mây: “Muội muội nói đúng, ta nhất định không phụ kỳ vọng của ngươi.”
Lục Thanh Lam cười híp mắt: “Nếu đã như vậy, cùng ta trở về đi thôi.”
Lôi kéo Lục Văn Đình trở về bữa tiệc.
Lục Văn Đình không phải là người dây dưa, vái chào Kỷ Hải nói: “Biểu ca, vừa rồi là ta nhất thời hồ đồ, mạo phạm biểu ca, biểu ca đừng chấp nhặt người thô kệch như ta đây.”
Kỷ Hải đỡ Lục Văn Đình lên nói: “Biểu đệ cũng là một lòng vì nước, ta hoàn toàn có thể hiểu. Con người tâm đều giống nhau, ta ban đầu ở Chu quốc biết được, cũng thật sự khó có thể tiếp nhận.”
Lục Văn Đình lôi kéo Kỷ Hải ngồi vào chỗ, “Vậy biểu ca ngươi nói cho ta nghe nhiều thêm về phong cảnh của Chu quốc đi.”
Kỷ thị thấy hai người hòa hảo như lúc ban đầu nhanh như vậy, cười nói: “Vậy là được rồi.”
Lục Thanh Nhàn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Ngày đó Kỷ Hải uống đến hơi say, sau khi về đến nhà ngày hôm sau quả nhiên đưa tới một xe đồ, có các loại vải, đồ trang sức đeo tay, cái gì cần có đều có, hiếm nhất chính là còn có một cái hộp trân châu nhỏ, khác với trân châu màu trắng của Đại Tề, hộp trân châu này đều là màu hồng nhạt, mây mẩy mượt mà nhìn là biết giá trị xa xỉ.
Kỷ Hải không nói những vật này là đưa cho người nào, nhưng mọi người ngầm hiểu tự phân vải ra, đem hộp trân châu để lại cho Lục Thanh Nhàn.
Lễ nhẹ nhưng tình nặng, huống chi là cả một xe đồ này, Lục Thần cùng Kỷ thị đối với biểu hiện của Kỷ Hải lần này vô cùng hài lòng.
Sau khi Kỷ Hải về nhà lại bắt đầu đóng cửa không ra, một lòng một dạ chuẩn bị kỳ thi mùa xuân sắp đến.
Làm vị hôn thê, Lục Thanh Nhàn tự mình thêu cho Kỷ Hải túi bút cùng bao đầu gối, sai nha hoàn đưa đến Kỷ phủ. Hai người đã đính hôn, đưa đồ như vậy cũng hợp tình lý, không ai nói gì.
Kỷ Hải vui thích mang bao đầu gối, cầm lấy túi bút đi tham gia kỳ thi mùa xuân, trên trường thi, quả thực như có thần giúp.
Đến ngày yết bảng, Lục Thần cùng Kỷ thị liền phái gã sai vặt đi ra ngoài hỏi thăm từ sớm, Lục Thanh Nhàn cũng ở trong nhà lo lắng đợi chờ. Qua một hồi gã sai vặt kia chạy trở về, cao hứng phấn chấn nói: “Trúng! Trúng! Biểu thiếu gia đậu Tiến sĩ rồi!”
Toàn gia thậm chí ngay cả Vinh ca nhi ở bên trong tất cả đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
Kỷ thị vội hỏi: “Trúng thứ mấy?” Nàng vẫn còn có chút lo lắng, Kỷ Hải dù sao tuổi cũng quá nhỏ, có thể trúng đã là vạn hạnh, nếu là trúng tam giáp đồng Tiến sĩ cũng có chút được không bù nổi mất.
Gã sai vặt thở dốc một hơi, mới lớn tiếng nói: “”Biểu thiếu gia trúng đệ nhất danh hội nguyên.”
“Cái gì?” Kỷ thị nhất thời ngốc tại chỗ, cả người mừng rỡ như điên.
Lục Thanh Lam sờ lên cằm suy nghĩ lại, kiếp trước biểu ca tựa hồ là đệ nhị danh hay là đệ tam danh gì đó, lần này lại trở thành hội nguyên*.
(*)会元-hội nguyên: vị trí đầu tiên trong cuộc thi khoa cử. Cuộc thi do Lễ Bộ chủ trì và sẽ được tổ chức tại kinh sư.
Nàng hứng thú nhìn Lục Thanh Nhàn, mỉm cười nói: “Chúc mừng tỷ tỷ.”
Lục Thanh Nhàn ngượng ngùng cúi đầu: “Biểu ca trúng hội nguyên thì có liên quan gì đến ta?” Nói thì nói như thế, trong lòng nàng vẫn cực cao hứng.
Tin tức Kỷ Hải trúng nhị nguyên truyền ra, nhất thời cả kinh sư đều sôi trào. Phải biết rằng Đại Tề lập quốc đã hơn một trăm năm, cho đến tận bây giờ nhân vật trúng Tam Nguyên cũng tổng cộng không quá hai người, có thể thấy được cái này khó đến bao nhiêu. Huống chi, Kỷ Hải mới chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Thậm chí ngay cả Gia Hòa đế trong cung cũng nghe nói đến chuyện này. Mọi người nghị luận rối rít, nói gì cũng có. Đợi đến ngày hai mươi mốt tháng tư hoàn tất thi đình, quan bát thay phiên chấm bài thi xong, đem mười người thành tích tốt nhất trình lên dự lãm, để hoàng đế khâm định ngự phê.
Gia Hòa đế đã định chọn một phần bài thi văn chương tốt nhất làm Trạng nguyên, bảo thái giám xem tên, thế nhưng cũng là Kỷ Hải. Gia Hòa đế nghĩ đến lúc thi đình hôm đó, hắn cố ý để ý vị hội nguyên trẻ tuổi nhất trong lịch sử Đại Tề này, quả nhiên là bộ dạng tuấn tú lịch sự, phong độ ngời ngời. Hắn mặc dù là hoàng đế, nhưng vẫn có khuynh hướng nhìn mặt, liền có mấy phần yêu thích Kỷ Hải hơn.
Nhưng điểm hắn làm Trạng nguyên, Gia Hòa đế lại có chút do dự. Kỷ Hải trẻ tuổi lại có tài, khoa cử lại thuận buồm xuôi gió, nếu để cho hắn trúng Tam Nguyên, có thể khiến tính tình hắn trở nên kiêu căng tự ngạo hay không? Hoàng đế nghĩ hết sức sâu xa, thanh niên có tài như vậy là nhân tài quốc gia cần nhất, cũng không thể để hắn lạc lối, hoàng đế suy nghĩ một chút, quyết định vẫn nên rèn luyện tính tình của hắn một phen, vì vậy lại điểm hắn làm Thám hoa.
Dán thông báo công bố thành tích Thi đình. Kỷ Hải mười bảy tuổi vinh dự nhận được đệ tam danh Thám hoa, thành tích giống kiếp trước.
Mặc dù không đạt được vinh hạnh đặc biệt trúng Tam Nguyên, nhưng Thám hoa mười bảy tuổi, cũng đã đủ đổi mới ghi chép của Đại Tề. Huống chi lại là Thám hoa lang anh tuấn tiêu sái, phong độ. Kỷ Hải mặc dù có chút tiếc nuối, rốt cuộc vẫn cực kỳ cao hứng.
Lại qua mấy ngày, Kỷ Hải thoát thử nghiệm tiến vào Hàn Lâm viện trở thành một biên tu thất phẩm của Hàn Lâm viện, cả Trường Hưng Hầu phủ đều đến Kỷ phủ chúc mừng.
Kỷ thị cùng Trần thị thương lượng: “Bọn nhỏ cũng không còn nhỏ nữa rồi, Hải ca nhi hiện giờ cũng đã trúng Tiến sĩ, chức quan cũng nhận rồi, chúng ta vẫn là nhanh làm xong hôn sự cho bọn chúng đi.”
Trần thị cười nói: “Ta cũng đang muốn nói chuyện này với ngươi đây. Ta là muốn năm nay được ôm tôn tử đây.” Kỷ thị cũng cười ha hả, nàng cũng mong đợi nữ nhi sớm ngày thành hôn sinh con.
Hai nhà thương nghị một phen, định ngày thành thân tại hai mươi tháng bảy.
Lục Thanh Nhàn vừa ra đời, Lục Thần cùng Kỷ thị đã chuẩn bị đồ cưới cho trưởng nữ, những năm này tăng tăng giảm giảm, đồ cưới của nàng đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi.
Một ngày kia, Lục Thanh Lam vào phòng của Kỷ thị, nhìn thấy Kỷ thị cùng Cảnh ma ma đang đánh bàn tính tính sổ sách. Nhìn thấy Lục Thanh Lam mặc một thân bối tử màu hồng đào tha thướt xinh đẹp đi tới, Kỷ thị liền gọi nàng: “Bảo Nhi ngươi tới vừa lúc!”
Lục Thanh Lam ngồi vào trên ghế bên cạnh Kỷ thị, Vinh ca nhi cũng ở trong phòng, cao hứng gọi một tiếng Lục tỷ tỷ, sau đó liền nhào tới trên đùi nàng. Lục Thanh Lam đưa tay ngắt mặt mập của đệ đệ, cảm thấy cảm giác không tệ, lúc này mới cười hỏi: “Mẫu thân, chuyện gì ạ?”
Kỷ thị nói: “Đây là danh sách đồ cưới ta chuẩn bị cho tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng nhìn một cái đi.”
Lục Thanh Lam nói: “Những thứ này nương làm chủ là được.” Nói xong vẫn tò mò cầm lên nhìn một lần, Kỷ thị chuẩn bị đồ cưới cho trưởng nữ tổng cộng có một trăm gánh, hết sức hậu hĩnh thể diện, nhưng không tính là khác người.
Lục Thanh Lam nhìn một lần, cảm thấy mẫu thân nghĩ hết sức chu đáo, dù sao Kỷ Hải mười bảy tuổi thân phận Thám hoa lang vào Hàn Lâm viện, nếu hôn sự còn làm lớn hơn, vậy cũng quá rêu rao rồi. Hiện tại không biết có bao nhiêu ánh mắt ngó chừng Kỷ Hải đâu, súng bắn chim đầu đàn, cho nên Kỷ Hải hiện giờ càng cúi thấp đầu càng tốt.
Lục Thanh Lam xem xong, vỗ tay nói: “Rất tốt, ta không có ý kiến.”
Vinh ca nhi ở một bên tinh nghịch học theo âm điệu của tỷ tỷ: “Rất tốt, ta không có ý kiến.”
Lục Thanh Lam đưa tay lỗ tai của hắn: “Tiểu Bàn tử, ngươi dám nghịch ngợm hả?”
Vinh ca nhi kêu lên ai ôi, Lục Thanh Lam kiếp trước không có hài tử, thương yêu Vinh ca nhi như con của mình, làm sao nỡ ra tay tàn nhẫn, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mập ục ục của Vinh ca nhi nhíu lại, nàng vội vàng buông lỏng tay, lại giúp hắn nhu nhu lỗ tai, trừng mắt với hắn nói: “Ai bảo ngươi học theo lời của ta đấy!”
Vinh ca nhi biết tỷ tỷ chính là nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, chạy bịch bịch ra xa, lại học theo: “Ai bảo ngươi học theo lời của ta đấy!”
Lục Thanh Lam làm bộ như muốn đứng dậy, Vinh ca nhi ha ha cười chạy ra khỏi phòng. Kỷ thị thấy bọn nhỏ ở chung hòa hợp, trong lòng đương nhiên hết sức cao hứng. Sẳng giọng: “Ngươi đừng trêu chọc đệ đệ ngươi, nhanh xem đồ cưới của tỷ tỷ ngươi đi.”
Lục Thanh Lam buông tay nói: “Ta trêu chọc hắn chỗ nào? Là Vinh ca nhi nghịch ngợm. Mẫu thân có Vinh ca nhi liền không thích Bảo Nhi nữa rồi.” Lời này kể từ khi có Vinh ca nhi cũng nói không biết bao nhiêu lần, căn bản mỗi lần nói lời này cũng là làm nũng mẫu thân. Nói xong liền ôm lấy cánh tay của Kỷ thị.
Kỷ thị điểm cái trán của nàng, “Cũng mười hai rồi, lập tức sẽ phải làm mai, còn làm nũng trẻ con như vậy?”
Lục Thanh Lam le lưỡi; “Cho dù ta tám mươi tuổi, chỉ cần ở trước mặt mẫu thân, ta vẫn làm nũng.”
Ngay cả Cảnh ma ma ở một bên nghe cũng không nổi nữa, che miệng cười trộm. Kỷ thị thật ra cũng hết sức hưởng thụ sự làm nũng quyến luyến của thứ nữ đối với nàng, cười giúp nàng sửa sang lại đầu tóc rơi ra thái dương nói: “Được rồi được rồi, nói chính sự.”
Lục Thanh Lam lúc này mới ngồi thẳng người.
Kỷ thị nói: “Dựa theo quy củ của Trường Hưng Hầu phủ chúng ta, mỗi nữ hài nhi xuất giá, lấy ra hai nghìn lượng bạc đặt mua đồ cưới, Lão phu nhân đã sớm sai người đưa ngân phiếu tới.” Nói tới đây Kỷ thị dừng một chút, lại nói: “Lão thái gia về sau lại sai người đưa một nghìn hai.” Cái này tự mình biết là được rồi. Lúc trước các cô nương của đại phòng xuất giá, Lão thái gia cũng không hào phóng như vậy.
Dù sao Lục Thanh Nhàn cũng là thân tôn nữ của Lão thái gia, lại là tôn bối thứ nhất của đứa con có liên hệ máu mủ với hắn, hắn từ nhỏ đã hết sức sủng ái Lục Thanh nhàn.
“Còn mấy cô mẫu đã xuất giá của ngươi nữa, có trở về cho tỷ tỷ ngươi thêm trang sức, lung tung cộng lại, có chừng ba ngàn hai.” Kỷ thị dừng một chút lại nói: “Trừ những thứ này, chúng ta định lấy thêm ra bảy ngàn lượng, lấy đủ một vạn lượng cho tỷ tỷ ngươi mang đi qua, cũng không liệt vào danh sách đồ cưới.”
Nhị phòng cũng không ở riêng với Hầu phủ, tất cả chi phí ăn mặc đều liệt vào sổ sách của Hầu phủ, cho nên chút bổng lộc làm quan của Lục Thần tất cả đều giao cho Hầu phủ, Kỷ thị lấy ra bảy ngàn lượng, cũng là từ nàng kinh doanh đồ cưới của mình những năm này, là tiền riêng của nhị phòng bọn họ.
Bảy ngàn lượng tuyệt đối không phải là một số lượng nhỏ. Huống chi bốn hài tử của nhị phòng, Kỷ thị còn muốn lưu chút ít bạc cho trưởng tử đón dâu, cho thứ nữ đưa làm đồ cưới.
Về phần một vạn lượng bạc này không liệt vào danh sách đồ cưới, chỉ giấu để cho Lục Thanh Nhàn lặng lẽ mang qua, lại là vì chiếu cố thể diện của Kỷ phủ. Phải biết rằng theo như quy củ, lễ hỏi của Kỷ phủ đưa tới phải đối chiếu với đồ cưới của Hầu phủ, Kỷ gia mặc dù một nhà hai vị Tiến sĩ, nhưng Kỷ Thành làm quan thanh liêm, trong nhà cũng không có bao nhiêu của để dành, để hắn chuẩn bị một vạn lượng lễ hỏi, đây không phải là làm khó người ta sao?
Lục Thanh Lam đương nhiên hiểu được những thứ quanh quanh quẩn quẩn này, “Chỉ cần tỷ tỷ cùng tỷ phu sống tốt, những những thứ nghi thức xã giao trên mặt mũi kia có thể không cần để ý. Huống hồ tỷ phu vừa mới vào quan trường, chuẩn bị xã giao trên dưới chính là lúc dùng tiền, mẫu thân trực tiếp đem bạc qua thật sự là quá tốt.”
Kỷ thị thấy nữ nhi hiểu chuyện, hết sức cao hứng sờ đầu của nàng. “Sau này lúc ngươi xuất giá, chúng ta cũng sẽ làm như thế.”
Lục Thanh Lam khẽ ngạc nhiên, nàng xuất giá ư? Gả cho người nào? Đã trải qua chút mưa gió kiếp trước, dõi mắt cả kinh sư, lại có người nam nhân nào có thể được nàng để vào mắt?
Lục Thanh Lam khẽ mỉm cười, trong lòng có chút khổ sở. Vì không để cho mẫu thân cảm thấy được tâm tình của nàng, vẫn giả bộ ngượng ngùng nói: “Mẫu thân nói cái này làm cái gì, ta cả đời không lấy chồng, ở nhà phụng bồi mẫu thân.”
“Ha ha, ngươi nhìn đứa nhỏ này đi, càng nói càng ngốc.” Kỷ thị nở nụ cười, nói với Cảnh ma ma.
Cảnh ma ma ôn nhu nói: “Lục tiểu thư còn nhỏ, không hiểu những thứ này.”
Kỷ thị liền lấy ra một chồng khế đất, nói đến chính sự. “Những thứ này là khế đất thôn trang của hồi môn của ta ở Tây Sơn, tổng cộng 500 mẫu đất, cũng là đất tốt nhất đẳng, ta định cho tỷ tỷ của ngươi mang theo, cũng không liệt vào danh sách đồ cưới.”
Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn mẫu thân, 500 mẫu đất cũng không phải là số lượng nhỏ a, chỉ dựa vào năm trăm mẫu đất này, đã đủ cho vợ chồng son áo cơm không lo rồi. Lúc trước không nghe nói mẫu thân có nhiều đất ở Tây Sơn như vậy, mẫu thân thật đúng là biết cách kinh doanh.
Kỷ thị nói: “Những mảnh này là một, ta tốn không ít tâm tư, từng mảnh nhỏ từng mảnh nhỏ, từ từ mua về.”
Lục Thanh Lam lại gật đầu một cái, không hiểu mẫu thân nói với mình rõ ràng như thế để làm chi.
Kỷ thị sờ đầu của nữ nhi: “Đợi lúc ngươi thành thân, ta cũng tặng ngươi của hồi môn năm trăm mẫu đất giống như vậy, nhưng nếu bàn về độ phì nhiêu, lại so ra kém 500 mẫu này. Ta làm mẫu thân, vốn nên xử lý công bằng, chẳng qua nghĩ đến điều kiện trong nhà cữu cữu ngươi có hạn, cho nên...”
Lục Thanh Lam không khỏi cười, thì ra là mẫu thân sợ sau này mình và tỷ tỷ ganh đua so sánh đồ cưới, khiến cho hai tỷ muội lục đục. Lục Thanh Lam liền nói: “Nương, ngài cũng đừng nhọc lòng, Bảo Nhi cũng không phải là loại người lòng dạ nhỏ mọn.” Huống chi, nàng sắp có tiền rồi, có rất nhiều rất nhiều tiền, 500 mẫu đất này, nàng thật đúng là không để ở trong lòng đâu.
***
Lúc này Kỷ thị bận rộn hôn sự của Lục Thanh Nhàn, không có ai quản, Lục Thanh Lam thoải mái. Có đôi khi không muốn đi học đường đi học liền nói bản thân khó chịu, cuộc sống trôi qua cũng tiêu dao khoái hoạt.
Một ngày kia, Lâm An Quận chúa Tiêu Kỳ tới cửa viếng thăm. Tiêu Kỳ năm nay mười bốn tuổi, còn cao hơn Lục Thanh Lam một chút, trổ mã xinh đẹp, lẽ ra cũng đến tuổi bàn cưới gả, Quảng Ninh Vương Phi cũng rầu rĩ, chọn tới chọn lui, cả kinh thành có thể xứng được với Tiêu Kỳ, hoặc là đã thành thân rồi, hoặc là đã đính hôn rồi, nhất thời thật đúng là tìm không được một người thích hợp.
Tiểu tỷ muội đóng cửa phòng, Tiêu Kỳ không chút khách khí ngồi xuống cái ghế đối diện Lục Thanh Lam, rất tùy ý nói: “Tìm ta gấp gáp như vậy làm cái gì?”
Lục Thanh Lam cười nói: “Tìm ngươi nhất định là có việc ư, không thể bởi vì ta nhớ ngươi sao?”
Tiêu Kỳ bị nụ cười sáng ngời của nàng làm cho hoảng một chút, sự xinh đẹp của Lục Thanh Lam làm cho cùng là nữ nhân như nàng cũng thất thần, mất một khoảnh khắc mới hồi phục trở lại, thầm kêu một tiếng nha đầu này thật là tà môn. Nàng cười mắng: “Ngươi cái tiểu hồ ly này, ta còn không biết ngươi sao, có chuyện gì nói mau, bằng không ta xoay người rời đi, ta rất bận rộn đấy!”
Lục Thanh Lam mới lên tiếng: “Là có chút việc, ngươi theo ta đi thôn trang ở núi Dương Khê một chuyến.”
Tiêu Kỳ ngây ra một lúc, lấy tay sờ đầu của nàng không hiểu nói: “Ta thật không rõ ngươi nghĩ thế nào, núi Dương Khê cũng được, chỉ là năm nay ta cũng đã giúp ngươi đi hai chuyến rồi, lần này ta không đi.”
Lục Thanh Lam lôi kéo cánh tay của nàng nói: “Một lần, một lần cuối cùng!”
“Một lần cũng không đi!” Tiêu Kỳ trực tiếp cự tuyệt.
“Nếu ngươi không đi cùng ta, nương nhất định sẽ không để cho ta ngốc một mình ở đó! Tỷ tỷ tốt, ngươi giúp ta một lần nữa thôi!” Liên tục thở dài.
Tiêu Kỳ quở trách nàng không chút khách khí: “Ta thấy bá mẫu nên quản giáo ngươi chặt hơn, cả ngày chỉ nghĩ làm sao ra ngoài bay nhảy, nào có bộ dạng của đại gia khuê tú? Ngươi nhìn Thanh Nhàn tỷ tỷ đi, hai người các ngươi là cùng nương sinh ra, sao ngươi cũng không học hỏi người ta một ít!”
Lục Thanh Lam nhất thời nổi giận: “Tiêu Kỳ ngươi được lắm, ta cho rằng ngươi là bằng hữu tốt nhất, ngươi lại đối đãi với ta như vậy! Lần này ta nói ca ca ta rồi, để hắn chuẩn bị ngựa ôn thuần dễ bảo, chờ nương ta đi, sẽ để hắn dạy chúng ta cưỡi ngựa, không phải là ngươi thích đi hay sao.”
Lần này coi như là gãi trúng chỗ ngứa của Tiêu Kỳ, nàng chợt đứng lên: “Ngươi nói gì, có thật vậy hay không? Ca ca ngươi thật sự đáp ứng tự mình dạy chúng ta cưỡi ngựa ư?”
Lục Thanh Lam gật đầu. Tiêu Kỳ ôm cổ nàng, thái độ xoay 180°: “Bảo Nhi, Bảo Nhi tốt của ta! Sao ngươi không nói sớm, ta trở về phủ thu dọn đồ đạc.”
Tiêu Kỳ thân là Quận chúa, kim tôn ngọc quý, cũng không thích hồng trang mà lại thích võ trang, từ nhỏ liền mơ ước học cưỡi ngựa, nhưng Quảng Ninh Vương Phi xem nàng như sinh mạng, sợ nàng bị thương, kiên quyết không đồng ý. Quảng Ninh Vương Phủ quy củ sâm nghiêm, bọn hạ nhân cũng không ai dám dạy vị chủ tử tiểu quận chúa này, cho nên Tiêu Kỳ nằm mộng cũng muốn tìm người dạy nàng học cưỡi ngưỡi.
Kiếp trước Lục Thanh Lam cũng là sau khi vào cung theo Tiêu Thiểu Huyền học cưỡi ngựa, nhưng nàng học lúc lớn tuổi, khó có thể tinh thông, tới kiếp này, nàng nghĩ học sớm một chút. Thuật cưỡi ngựa không giống tài nghệ bình thường, loại vật này không có đạo lý học thầy, bởi vì nam nữ đại phòng, các nữ hài tử lại không thể để cho một vũ phu thô lỗ tới dạy, Lục Thanh Lam chỉ đành nghĩ cách trên người ca ca tốt của mình, nhõng nhẽo cứng rắn để cho Lục Văn Đình làm sư phụ dạy cưỡi ngựa cho nàng.
Lục Văn Đình mỗi ngày ngay cả công khóa của mình cũng làm không xong, vốn không muốn đáp ứng, nhưng là không chịu nổi chiêu mặt dày mày dạn quấn lấy của muội muội, liền thừa dịp lúc không có chuyện gì làm dạy nàng một chiêu nửa thức.
Dĩ nhiên đây hết thảy đều gạt Kỷ thị tiến hành. Đáng thương tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, Kỷ thị giống Quảng Ninh Vương Phi, kiên quyết không cho phép Lục Thanh Lam học cưỡi ngựa.
Tiểu tỷ muội thương lượng xong, cùng đi chính phòng của Thúy Phong uyển.
Tiêu Kỳ cách dăm ba ngày lại tới một lần, đã sớm quen thuộc như cháo. Gặp Kỷ thị nói mấy câu thường ngày, lại bắt đầu tiến vào chính đề: “Bá mẫu, gần đây thời tiết chuyển tốt, trong phủ ngẩn đến buồn bực, không bằng chúng ta đi thôn trang ở núi Dương Khê một chuyến, một là để xem chút hoa màu, thứ hai cũng là để giải sầu, người thấy thế nào?”
Lục Thanh Lam năm nay đi núi Dương Khê nhiều lần, nếu nàng nói lên yêu cầu này, Kỷ thị nhất định sẽ không đáp ứng, lúc này mới nhờ Tiêu Kỳ nhắc tới. Tiêu Kỳ là khách nhân, lại là Quận chúa, Kỷ thị dù sao cũng sẽ không bác bỏ mặt mũi của nàng.
Quả nhiên Kỷ thị một lời đáp ứng.”Nếu Kỳ nhi muốn đi, chờ bá phụ chờ ngươi hưu mộc, để hắn hộ tống chúng ta đi một chuyến là được.” Lại nhìn thoáng qua Lục Thanh Lam nói: “Đây nhất định là mưu ma chước quỷ của nha đầu Bảo Nhi này đi, lại còn mời ngươi tới làm thuyết khách!”
Thật đúng là hiểu nữ chi không ai bằng nương, Tiêu Kỳ cười xấu hổ nói: “Bá mẫu ngươi hiểu lầm rồi, cũng do Kỳ nhi ham chơi, không liên quan đến Bảo Nhi.” Lại nghiêm mặt nói: “Ta thấy cũng không nên phiền toái bá phụ, sáng mai để Tam ca đưa chúng ta đi là được. Chúng ta đi mấy ngày là trở về, cũng không làm trễ nãi công việc, người thấy có được không?” Lục Văn Đình bằng tuổi Tiêu Kỳ, chẳng qua ra đời sớm Tiêu Kỳ ba tháng mà thôi.
Lục Thần cũng cùng tới, một lúc hai trưởng bối, làm sao còn theo Lục Văn Đình học cưỡi ngựa?
Kỷ thị lúc này bận rộn chuẩn bị đồ cưới của Lục Thanh Nhàn, cả ngày loay hoay đến lúc trời đen kịt, quả thật cũng muốn đi ra ngoài giải sầu thay đổi tâm tình, cho nên cũng đáp ứng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.