Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 174: Giằng co




Tiêu Thiểu Giác nghe thấy thanh âm nỏ cơ vang lên, nỏ cơ là lợi dụng lực vật lý bắn tên, vô cùng lợi hại, cơ hồ trong nháy mắt mũi tên đã đến sau lưng của hắn. Tiêu Thiểu Giác cơ hồ là dựa vào bản năng nháy mắt nằm rạp xuống đất, mới trong nháy mắt tránh thoát cây ám tiễn này.
Nỏ tiễn mang theo tiếng rít bén nhọn xẹt qua phía sau lưng của hắn, tìm được đường sống trong chỗ chết, Tiêu Thiểu Giác sợ toát ra mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó hắn bật đứng dậy, vừa lúc né được mũi tên thứ hai của Tiêu Thiểu Huyền. Tốc độ phản ứng của hắn cũng không chậm, hắn rút bội đao bên hông ra, một đao đâm vào phía sau một tên thị vệ đi qua bên người hắn, người nọ khó chịu hừ một tiếng, thân thể mềm nhũn ra. Tiêu Thiểu Giác một tay kéo hắn, đem hắn làm khiên thịt cho mình, bản thân hắn thì nhanh chóng thối lui về phía trong động.
Vô số địch nhân giật mình tỉnh lại rối rít giương cung lắp tên, bắn về phía Tiêu Thiểu Giác. Một trận thanh âm xương gãy thịt rách vang lên, tấm chắn thịt người phát huy tác dụng cực lớn, mưa tên nhao nhao bắn lên người yên thị vệ xui xẻo đó, Tiêu Thiểu Giác lông tóc không tổn hao gì.
Tiêu Thiểu Giác dựa vào khiên thịt này rốt cuộc đi vào sơn động.
Tiêu Thiểu Huyền liên tiếp bị đùa bỡn, hắn lại không có chút nổi giận nào. Hắn đứng lên, lớn tiếng quát: “Bọn tiểu nhân, thời gian nghỉ ngơi hết rồi, làm việc đi.”
Biết Tiêu Thiểu Giác đã tiến vào sơn động này, hắn có lòng tin giết được hắn ở đây.
Tiêu Thiểu Giác kéo một cỗ tử thi vào sơn động, trong bóng tối có một thương một kiếm lặng yên không một tiếng động đâm tới, nhờ có phản ứng cơ mẫn của Tiêu Thiểu Giác, “leng keng” hai tiếng, đánh một thương một kiếm thoát ra. Tiêu Thiểu Giác trầm giọng nói: “Là ta, ta là Tiêu Thiểu Giác.”
“Vương gia! Thật sự là ngươi, sao ngươi lại tới đây?” Một tiếng thét kinh hãi, chủ nhân chính là Đại Vân.
Đại Vân lập tức quỳ xuống.
Tiêu Thiểu Giác tự mình đỡ nàng lên, khích lệ nói: “Ngươi làm rất tốt!” sau đó lo lắng nói: “Lục cô nương ở đâu?”
Đại Vân nói: “Ở trong bên trong lòng núi! Ngài đi theo ta!”
Tiêu Thiểu Giác gật đầu, đi theo Đại Vân bước nhanh về phía trong.
Chuyển qua một ngã rẽ, vừa đi vài chục bước, trước mắt rộng mở thông suốt. Tiêu Thiểu Giác mới phát hiện cái sơn động này có động thiên khác, hẳn là hai bên thông nhau, trước mặt của hắn xuất hiện một cái bệ đá lộ thiên rất lớn. Từ bệ đá ra xa hơn về phía ngoài, chính là vách đá cao hơn mười trượng, dưới vách đá nước sông cuồn cuộn, người nhát gan nhìn xuống sẽ đầu váng mắt hoa.
Trên thạch đài đốt đuốc, Tiêu Thiểu Giác liếc mắt liền thấy nữ hài hắn tâm tâm niệm niệm đang cuộn mình ngồi ở trên một tảng đá, có thể là do thời tiết lạnh, nàng đang dùng lực xoa xoa hai tay. Mà bọn thị vệ, phần lớn tựa vào trên vách đá nhắm mắt nghỉ ngơi, mượn thời gian ngắn ngủi này khôi phục thể lực.
“Bảo Nhi!” Hắn gọi một tiếng, chợt phát hiện thanh âm của mình thậm chí có chút khô khốc —— có trời mới biết lúc trước hắn chịu bao nhiêu khổ sở.
Nghe được thanh âm quen thuộc, Lục Thanh Lam khó tin ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng kinh người: “Vương gia! Sao ngài lại tới được đây?”
Nàng kinh hô một tiếng, liền đứng dậy, chợt bổ nhào vào trong ngực Tiêu Thiểu Giác, liều mạng gắt gao ôm lấy hắn. Nàng dù sao cũng là tiểu cô nương, mặc dù vừa rồi nàng cố gắng ra vẻ trấn định, nhưng khi nhìn thấy có người chết ở trước mặt nàng, hơn nữa chết kiểu máu tanh tàn bạo vô cùng kì quặc này, trong lòng nàng thật ra là rất sợ.
Hiện giờ nàng thấy được Tiêu Thiểu Giác, giống như là trong đêm tối thấy một chiếc đèn chỉ đường. Nàng biết nàng rốt cuộc có thể tháo tất cả gánh nặng xuống, có hắn ở đây tất cả vấn đề đều có thể giải quyết.
Ôm ấp yêu thương như vậy, đãi ngộ như vậy, Tiêu Thiểu Giác vẫn là lần đầu thấy. Hắn vươn hai cánh tay ra, ôm Lục Thanh Lam thật chặt vào trong ngực, nhẹ vuốt tóc của nàng: “Vừa rồi bị sợ hãi sao? Có ta ở đây, hết thảy đều sẽ tốt thôi.”
Lục Thanh Lam hít cái mũi, nước mắt liền rơi xuống. “Người ở phía ngoài là Tiêu Thiểu Huyền, hắn muốn lợi dụng ta đưa ngươi tới, hắn nhất định là muốn giết ngươi, ngươi không nên tới, không nên tới!”
Tiêu Thiểu Giác nghe ra quan tâm trong giọng nói của nàng. Nhoẻn miệng cười, nụ cười kia rực rỡ sáng ngời, giống như mây đen đâm rách tầng mây hắc ám. Có những lời này của nàng, mình cho dù chết ở chỗ này, cũng đáng.
Hắn ôn nhu nói: “Đồ ngốc, ngươi cũng không nghĩ xem, nếu ngươi chết, ta sao có thể sống một mình?”
Hắn nói chính là lời thật, vào trong lỗ tai của Lục Thanh Lam lại cho rằng đó là lời ân ái triền miên, tai không khỏi ửng đỏ, lúc này mới nhớ tới hơn mười ánh mắt xung quanh nhìn mình, mình vậy mà chủ động ôm ấp yêu thương.
Nàng vùng vẫy người một cái, Tiêu Thiểu Giác hiện giờ ôm ôn hương nhuyễn ngọc, làm sao chịu buông nàng ra? Nói bên tai nàng: “Lão Tứ vừa rồi nói, ta biết ngay bên ngoài chính là hắn. Hắn vẫn căm ghét ta, cũng là bởi vì hắn biết rõ ngươi không nhìn trúng hắn, mà trong lòng ngươi thích thật ra là ta!”
Lục Thanh Lam “hắc” một tiếng, suy nghĩ của người này thật là thiên mã hành không, lúc nào rồi, vẫn còn nói những thứ này. “Ai nha, trên người của ngươi, thật là nhiều máu, ngươi bị thương sao?” Lục Thanh Lam lúc này mới phát hiện trên người của hắn dinh dính nhơn nhớt, đều là vết máu.
“Máu đều là của người khác, nam nhân của ngươi nào có dễ dàng bị thương như vậy?”
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, Lục Thanh Lam lại có chút nóng nảy, “Ngươi còn cậy mạnh, nhanh để cho ta xem, ngươi rốt cuộc có bị thương không.”
Tiêu Thiểu Giác rất hưởng thụ loại cảm giác được nàng quan tâm. Cũng liền buông nàng ra, Lục Thanh Lam cẩn thận kiểm tra áo giáp của hắn, xác nhận vết máu trên người hắn quả nhiên đều là của khác, lúc này mới yên tâm.”Ngươi sau này, không nên cậy mạnh như vậy!”
Tiêu Thiểu Giác nặng nề gật đầu.
Cho đến lúc này Đại Vân mới có cơ hội bẩm báo sự vụ cụ thể với Tiêu Thiểu Giác. Trải qua một phen truy đuổi vừa rồi, mười lăm vị cao thủ hao tổn một phần ba, còn bảy tám người trên người đều mang theo vết thương nhẹ hoặc nặng. Hiện giờ cộng thêm Đại Vân và Tiêu Thiểu Giác, người có lực chiến đấu trong sơn động tổng cộng mười hai. Mà bên ngoài sơn động, tối thiểu còn có một trăm người, thực lực cách xa, tình thế có thể nói là vạn phần nguy cấp.
Đại Vân xin chỉ thị: “Vương gia, chúng ta bây giờ nên làm gì?” Đại Vân xem Tiêu Thiểu Giác như thần, Tiêu Thiểu Giác mặc dù một người một ngựa đến, vẫn làm nàng tin tưởng cực kỳ lớn.
Tiêu Thiểu Giác ngưng lông mày suy nghĩ chỉ chốc lát, cố thủ đợi viện binh, bên ta nhân thủ quá ít, Tiêu Thiểu Huyền một khi đã dám ở chỗ này động thủ với hắn, dựa theo tính tình của hắn, hẳn là đã làm tốt chuẩn bị, vạn nhất đối phương có viện quân tới nữa, tình cảnh của bọn hắn sẽ cực kỳ nguy hiểm, cho nên loại sách lược bị động này là tuyệt đối không thể thực hiện.
Hắn đứng dậy, khảo sát địa hình xung quanh. Liền chầm chậm đi tới bên vách núi nhìn, vừa nhìn xuống phía dưới, dù là hắn cũng có chút choáng váng đầu. Mặt vách đá thô nhìn ra cao chừng ba mươi trượng, phía dưới là nước sông chảy xiết, sóng lớn cuồn cuộn, thời tiết này rơi vào trong nước, cho dù không chết chìm cũng phải chết cóng. Cho nên nhảy núi cầu sinh cũng không được.
Lúc này Lục Thanh Lam đi tới, sóng vai đứng cùng hắn, “Vương gia, ngươi có biện pháp gì sao?” Trong lời nói tràn ngập một chút mong đợi.
Tiêu Thiểu Giác cực kỳ hưởng thụ loại tình cảm sùng bái này của nàng đối với hắn, hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cười nói: “Ngươi còn nhớ rõ lần trước ở Vạn Tuế sơn, bổn vương cứu ngươi như thế nào chứ?”
Lục Thanh Lam đương nhiên nhớ rõ: “Dùng dây leo ngược xuống...” Nàng phản ứng tới: “Ngươi không phải là muốn dùng dây leo xuống vách đá phía dưới chứ?”
Tiêu Thiểu Giác ha hả cười một tiếng: “Có gì không thể?”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút: “Vách đá này cao như vậy, liệu có được không? Huống chi, dây ở đâu ra giờ?”
Tiêu Thiểu Giác thần bí cười một tiếng, sau đó lớn tiếng nói với thuộc hạ: “Các ngươi, cởi toàn bộ áo ngoài ra cho ta.”
Đại Vân nghe được bọn họ nói, mặt đầy hưng phấn. “Vương gia quả nhiên thông minh, biện pháp này khả thi.”
Lục Thanh Lam cũng kịp phản ứng, hắn là muốn dùng vải vóc của xiêm y vặn thành sợi dây, nối liền lại, đại khái có thể xuống được dưới đáy vách núi.
Những cao thủ này đều là người Hạ tộc, không chất vấn gì với mệnh lệnh của Tiêu Thiểu Giác, lập tức rối rít cống hiến áo choàng, áo ngoài ra. Đại Vân rút bảo kiếm ra, cầm quần áo cắt quần áo thành rất nhiều sợi vải, mấy thị vệ khéo tay cũng tiến lên hỗ trợ, sau đó xoắn thành sợi dây. Lục Thanh Lam nói: “Ta cũng tới hỗ trợ!”
Một thời gian dài như vậy, nàng từ đầu đến cuối là đối tượng được bảo hộ, chẳng những không có bất kỳ cống hiến gì với cả đội ngũ, ngược lại không ngừng liên lụy bọn họ, Lục Thanh Lam cảm thấy cực kỳ áy náy. Vì vậy rất muốn hỗ trợ làm chút gì đó.
Đại Vân vội nói: “Lục cô nương, ngài nghỉ ngơi đi, có chúng ta là đủ rồi.” Lục Thanh Lam ngày sau nhất định là chủ tử của bọn họ, nàng sao có thể sai khiến chủ tử?
Lục Thanh Lam sao chịu? Cầm lấy một đoạn vải, học bộ dáng của một người thị vệ dùng sức vặn vải trong lòng bàn tay thành sợi dây. Nào biết nàng nghĩ quá đơn giản, loại công việc này lại rất cần bắp tay mạnh, nàng chà xát hồi lâu, cũng không vặn được thành sợi dây. Tiêu Thiểu Giác nhìn nàng loay hoay đầu đầy mồ hôi, nhưng căn bản không có thành quả gì, không khỏi “xì” một tiếng cười.
Lục Thanh Lam không khỏi vạn phần tức giận: “Cười đi, cười đi, ta biết ta vô dụng.”
Tiêu Thiểu Giác thấy nàng giận, cố nín cười, lấy đoạn vải về tay, tiện tay giao cho Đại Vân, sau đó cầm tay nhỏ bé mềm mại trắng muốt của nàng trong lòng bàn tay, nói: “Cặp tay này của ngươi không phải là để làm loại việc nặng này.”
Lục Thanh Lam dùng sức kéo ra, hai tay bất động, cũng không giãy dụa nữa. Ánh mắt nàng có chút ảm đạm: “Các ngươi vì cứu ta, chịu khổ nhiều như vậy, thậm chí có những người chết oan chết uổng, mà ta lại không thể giúp gì, ta thật là vô dụng!”
Tiêu Thiểu Giác yêu thương đưa tay vuốt tóc của nàng: “Được rồi, chém chém giết giết vốn chính là chuyện của nam nhân, ngươi sao lại phải làm? Sau này gả cho bổn vương, hầu hạ bổn vương ăn uống sinh hoạt thường ngày, thay bản vương sinh con dưỡng cái, đây mới là bổn phận của ngươi.”
Lục Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái: “Người nào muốn gả cho ngươi?” Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, được không?
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha: “Ngươi hiện tại muốn không gả cũng không được!”
Lục Thanh Lam ra vẻ tức giận, thật ra trong lòng lại âm thầm kỳ quái, kể từ khi Tiêu Thiểu Giác vào sơn động, sự sợ hãi bất an của nàng đã sớm tan thành mây khói. Chẳng những nàng, ngay cả mười mấy thị vệ còn lại tất cả cũng trở nên ý chí chiến đấu sục sôi.
Người nam nhân này, thân ở bất luận tuyệt cảnh gì, đều bảo trì đầy đủ tin tưởng và tràn đầy ý chí chiến đấu, loại tinh thần này của hắn không tự chủ ảnh hưởng đến thuộc hạ, Lục Thanh Lam tràn đầy lòng tin đối với hành động trốn thoát lần này.
Lúc này bên ngoài lại có người hô: “Người ở bên trong nghe đây, nếu không ra, sẽ phóng hỏa!” Xem ra Tiêu Thiểu Huyền đã sai người chuẩn bị cỏ khô đầy đủ, chuẩn bị hỏa công rồi.
Lục Thanh Lam cười thầm không dứt, nếu là cái sơn động này kín, hỏa công đương nhiên là một chủ kiến không tệ, nhưng cái sơn động này lại thông ra bên ngoài, hai bên thoáng khí, hỏa công còn có thể có tác dụng gì?
Tiêu Thiểu Giác cũng hết sức thoải mái, xuất phát từ cẩn thận, hắn còn phân phó nói: “Mỗi người chuẩn bị một cái khăn, dùng nước làm ướt, một khi có khói tràn vào, liền trùm lên miệng mũi.
Mọi người lớn tiếng đáp ứng, Tiêu Thiểu Giác cầm khăn của Lục Thanh Lam qua trước, lấy túi nước ra, thấm ướt khăn của nàng, sau đó giao cho nàng, cẩn thận dặn dò: “Một khi cảm thấy khó thở, cứ che ở mũi miệng như vậy.” Nói xong thị phạm cho nàng một chút.
Lục Thanh Lam lấy khăn che trên miệng mũi của mình xuống, “Ta hiểu!”
Tiêu Thiểu Giác cảm thụ hướng gió, chính là từ ngoài động thổi về phía bên trong động, hắn thản nhiên phân phó nói: “Mấy người các ngươi, tiếp tục làm dây thừng. Mấy người các ngươi, theo ta bảo vệ cửa động.” Phân công cho mọi người.
Tiêu Thiểu Huyền rất nhanh đốt lên cỏ khô ở bên ngoài, hỏa công kỳ thật nói trắng ra là dùng khói tấn công, nhất thời khói đặc cuồn cuộn, từ ngoài động đi vào, may mà bệ đá này bốn bề lộ thiên, khói đặc rất dễ dàng khuếch tán ra xung quanh. Dù là như vậy, Lục Thanh Lam vẫn không nhịn được ho khan mấy tiếng, Tiêu Thiểu Giác có chút đau lòng, đem khối khăn thấm ướt cẩn thận bao trùm trên mặt của nàng, cũng để cho nàng trốn ở phía sau lưng hắn, thân ảnh hắn cao lớn cũng có thể ngăn trở khói đặc lan ra.
Ước chừng gần nửa canh giờ, khói đặc mới dần dần tản đi, mặc dù hỏa công lần này không tạo thành thương tổn gì đối với mọi người, nhưng mọi người giờ phút này người người đều một thân khói bụi, mặt xám mày tro, giống như là leo từ trong lò ra, cực kỳ tức cười.
Tiêu Thiểu Giác nắm chặt cơ quan trong tay nói: “Chú ý, bọn họ rất nhanh sẽ xông vào!”
Quả nhiên chỉ chốc lát sau liền truyền đến một trận tiếng bước chân. Khói đặc trong sơn động còn chưa tan hết, Tiêu Thiểu Huyền lúc này dẫn người xông vào cũng rất chịu tội, bên trong động truyền đến một trận tiếng ho khan kịch liệt. Nhưng dựa theo phán đoán của hắn, người trong sơn động hiện tại hẳn là đều bị hun khói đến hôn mê rồi, cho nên bọn họ phải nắm chặt thời gian tiến vào bắt người, thời gian dài, bọn họ tỉnh lại thì phiền toái. Cho nên cũng bất chấp nhiều như vậy.
Hắn phái vài người ở phía trước, quả nhiên chỗ phía trước đã không còn ai canh gác, Tiêu Thiểu Huyền không khỏi mừng rỡ. Hắn căn bản không biết, đó là Tiêu Thiểu Giác cảm thấy chỗ cửa động quá hẹp, không thích hợp bắn nỏ, lúc này mới cố ý nhượng lại chỗ đó.
Tâm tình của hắn kích động, không ngừng thúc giục phía sau, “Nhanh nhanh nhanh! Bắt được người ở bên trong, một người sống một ngàn lượng bạc!”
Dưới sự khích lệ của trọng thưởng, động tác của bọn binh sĩ nhanh hơn nhiều. Đúng lúc này, trong bóng tối bỗng nhiên lặng yên không một tiếng động bay tới một cây ám tiễn, ngay giữa cổ của một sĩ binh đi đầu, mũi tên trong cổ họng người nọ, ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, phốc một tiếng ngã xuống đất chết rồi.
Người phía sau hắn kinh hô một tiếng, “Không tốt! Có mai phục!” Mới vừa nói xong một câu, một mũi tên khác bắn ngay vào huyệt thái dương của hắn, trực tiếp bắn hắn dính vào vách đá, người nọ còn chưa lập tức tử vong, không ngừng giãy dụa kêu thảm thiết ở trên vách đá.
Trong khoảnh khắc, không biết có bao nhiêu mũi tên từ trong tối bay ra, binh sĩ đi ở phía trước ham tiền thưởng đã chết đồng loạt. Bạc trọng yếu, nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, nếu mạng không có, muốn nhiều bạc như vậy còn có gì mà dùng?
“Chúng ta trúng kế rồi, mau lui lại! Mau lui lại!” Bọn lính quay đầu muốn chạy ra sơn động.
Tiêu Thiểu Huyền hổn hển, rút ra một thanh bảo kiếm, tức giận giơ kiếm lên, một kiếm chém chết một tên binh sĩ trốn chạy trốn chạy: “Đều trở về cho ta, người nào cũng không cho phép lâm trận bỏ chạy! Chỉ cho phép tiến về phía trước, không cho phép lui về phía sau! Bọn họ ít người, cho dù dùng người chắn, cũng phải đem bắt bọn họ lại cho ta!”
Có hắn như diêm vương đốc thúc, đi phía trước cũng là chết, lui về phía sau cũng là chết, tất cả thị vệ cùng Tiêu Thiểu Huyền đi ra ngoài đều là hạng người dũng mãnh, dưới loại tình hình này, chỉ đành ra sức tiến về phía trước.
Sau khi tỉnh táo lại, bọn họ cũng bắt đầu sưu sưu bắn tên về phía bên trong động. Nhất thời tên ngầm bay tới bay lui, kèm theo từng trận kêu thảm thiết xương gãy thịt rách, cùng thanh âm kêu thảm thiết, người bên Tiêu Thiểu Huyền ngã xuống vô số thi thể, khó khăn không ngừng đi về phía trước.
“Vương gia, Triệu Bân, Trần Cường đã chết. Đạo phòng tuyến thứ nhất đã mất!”
“Vương gia, đạo phòng tuyến thứ hai cũng sắp giữ không được rồi, bọn họ quá nhiều người!”
Không ngừng có tin tức tập trung đến chỗ Tiêu Thiểu Giác, sắc mặt Tiêu Thiểu Giác ngưng trọng, quay đầu lại nhìn mấy người bện dây một chút, bọn họ vẫn giành giật từng giây, ngay cả vừa rồi lúc khói dầy đặc nhất, ảnh hưởng tầm mắt cũng không dừng lại nhất thời nửa khắc, nhưng bện một cái sợi dây dài hơn ba mươi trượng cần không ít thời gian, nhìn ra sợi dây bọn họ bện hiện tại chỉ mới được mười bốn mười lăm trượng, còn đến một nửa.
Một thống soái thành công, càng là đến thời khắc mấu chốt, càng cần đầu óc tỉnh táo, trong tay Tiêu Thiểu Giác cầm cơ quan, đứng ở cửa động, trong đầu thật nhanh hiện lên địa hình của sơn động, cái sơn động này, vốn là càng đi càng rộng, nhưng đến chỗ cửa bình đài lại bỗng nhiên thu lại, hơn nữa có một chỗ rẽ chín mươi độ, nếu là dùng mưa tên tạo thành áp chế ở đây, địch nhân cực kỳ khó xông tới, riêng tử thi sẽ biến thành bình chướng địch nhân khó có thể vượt qua, nhưng điều kiện tiên quyết là phải có đầy đủ hỏa lực.
Tiêu Thiểu Giác lúc này quyết đoán: “Đem tất cả mọi người rút lui đến cửa động, nhanh!”
Bọn thị vệ cực kỳ nghe lời, rất nhanh từ trong sơn động rút lui đến cửa động. Nói là mọi người, giờ phút này trừ đi mấy vị bện dây, những người còn lại cộng lại chẳng qua sáu người, hơn nữa cơ hồ người người đều mang thương tích, mà mũi tên cũng không còn nhiều nữa. Tiêu Thiểu Giác nhanh chóng phân phó: “Ngươi, ngươi, ngươi, ba người các ngươi một tổ”, hắn lại chỉ vào ba người khác nói: “Ba người các ngươi một tổ. Nghe mệnh lệnh của ta, chỉ cần nhìn thấy có người từ khúc quanh đi ra, ta bảo các ngươi bắn tên liền lập tức bắn tên. Hai tổ thay phiên bắn tên. Chỗ góc cua nhỏ hẹp, nhiều nhất chỉ có thể đồng thời đi ra hai người, các ngươi nhất định phải làm một kích trí mạng, tiết kiệm mũi tên. Cho dù có một hai con cá lọt lưới, các ngươi cũng không cần quan tâm, ta sẽ đích thân dọn dẹp. Cần phải làm đến mức một địch nhân cũng đừng hòng tiến vào, hiểu chưa!”
Chuyện này tương đương với đem hỏa lực tập trung cùng nhau, tạo thành công kích không gián đoạn, có bao nhiêu người từ nơi đó đi ra cũng khó thoát khỏi cái chết!
Mọi người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm phía trước, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi chảy ra. Lúc này địch nhân đầu tiên ló đầu ra khỏi khúc quanh, Tiêu Thiểu Giác tỉnh táo nói: “Tổ thứ nhất, bắn!” Tổ thứ nhất ba người cùng nhau bắn tên, phốc phốc phốc! Người nọ nhất thời bị bắn thành con nhím, ngã nhào xuống đất.
Ngay sau đó hai người đi theo phía sau vừa đi ra, Tiêu Thiểu Giác nói: “Tổ thứ hai, bắn!” lại là ba mũi tên bay ra, hai người cơ hồ đồng thời bị bắn chết.
Cứ như thế, hễ địch nhân từ khúc quanh đi ra, cơ hồ vừa mới thò đầu ra đã bị bắn chết, thỉnh thoảng có cá lọt lưới, cũng bị Tiêu Thiểu Giác dễ dàng bắn chết. Chỉ một khắc đồng hồ, chỗ góc cua đã ngổn ngang chất đầy mười mấy cỗ thi thể, những thi thể này tạo thành bình chướng tự nhiên, địch nhân ngay cả chỗ đặt chân cũng không có, nếu muốn từ nơi này đi ra, đầu tiên phải dọn dẹp sạch sẽ thi thể trước.
Tiêu Thiểu Huyền ở phía sau quát lên như sấm, cũng chỉ có thể có khóc mà không làm gì được. Chỗ rẽ kia quả thực chính là cửa địa ngục thu lấy tính mạng. Có một quan quân đánh bạo khuyên Tiêu Thiểu Huyền: “Đại nhân, hay là chúng ta rút lui ra khỏi đây trước, nghĩ biện pháp khác đi? Tiếp tục như vậy, hơn một trăm người tất cả đều phải chết ở chỗ này!”
Tiêu Thiểu Huyền giận đến hai mắt phóng hỏa, “Ta cũng không tin, bọn họ thật sự ba đầu sáu tay!” Rõ ràng hỏa công tạo ra khói dầy đặc như vậy, nhưng vì sao Tiêu Thiểu Giác bọn họ vẫn sinh long hoạt hổ như vậy.
Hắn nhất thời cáu kỉnh, cầm lấy một cái thuẫn (khiên), tự thân xuất mã. Thân binh của hắn kéo cũng kéo không được, trận chiến buổi tối hôm nay đánh quá nghẹn khuất, hắn có lẽ đã mất đi lý trí. Mắt thấy Tiêu Thiểu Giác mà hắn thống hận đang ở trước mắt, nhưng hắn nhưng không có biện pháp lấy tính mạng của hắn, cái loại cảm giác này, thật khiến người ta phát điên!
Chuyển qua chỗ rẽ, trước mắt trở nên sáng ngời. Đêm nay vừa là hỏa công, vừa là cường công, giằng co cả đêm, hiện tại trời đã tờ mờ sáng, ánh mặt trời rơi xuống cửa động, khiến hắn thấy rất rõ ràng, hắn mới nhìn rõ cái sơn động này hẳn là trong ngoài thông thấu, giờ mới hiểu tại sao hỏa công hoàn toàn mất đi hiệu lực.
Ánh mắt của hắn cũng có chút sắc bén, đảo qua đã thu hết tình thế vào mắt, vách núi, vách đá tất cả đều nhìn ở trong mắt. Hắn rõ ràng thấy mấy người đang trên thạch đài chế luyện dây thừng, trong lòng liền hiểu rõ, không khỏi quá sợ hãi, chậm thêm một bước, Tiêu Thiểu Giác liền thật sự có thể đào thoát.
Tiêu Thiểu Giác vẫn hết sức chăm chú địa nhìn chằm chằm nơi khúc quanh, nhìn thấy thân ảnh của Tiêu Thiểu Huyền xuất hiện, hắn không khỏi sửng sốt, lớn tiếng nói: “Toàn thể, bắn!” lần này chẳng những bảo sáu người đồng thời bắn tên, ngay cả hắn cũng không chút do dự nhấn cái nút trên cơ quan, cần phải một lần hành động giết chết Tiêu Thiểu Huyền.
Trong mắt của hắn hiện lên một tia ngoan lệ, Tứ ca tốt của ta, hôm nay hai ta phải thân cận thật tốt một chút mới được!. Truyện Dị Giới
Tiêu Thiểu Huyền vừa mới thò đầu ra, đã nhìn thấy sáu bảy mũi tên bay vụt đến, nhất thời hồn phi phách tán, hắn căn bản cũng không có đủ thời gian tránh né, miễn cưỡng giơ tấm thuẫn lên ngăn chặn ở trước người, còn lại đành nghe theo mệnh trời.
Thời khắc mấu chốt, thân binh của hắn chợt nhào tới, đem mình làm thành một khối tấm chắn thịt người, chắn trước người của Tiêu Thiểu Huyền. Một trận thanh âm cung tiễn bắn vào xương, rợn người vang lên, người thị vệ kia thân trúng sáu mũi tên trong nháy mắt liền chết.
Tiêu Thiểu Huyền tránh được sáu mũi tên, lại cũng tránh không khỏi mũi tên thứ bảy. Mũi tên này vừa vặn là Tiêu Thiểu Giác bắn ra, góc độ cực kỳ xảo quyệt, “phốc” một tiếng bắn vào cánh tay phải của hắn, Tiêu Thiểu Huyền khó chịu hừ một tiếng, chịu đựng đau nhức lui về phía sau, nhưng ngay sau đó lui vào trong bóng tối.
Tiêu Thiểu Giác không khỏi hô to đáng tiếc, nếu không phải tên thị vệ trung thành kia, Tiêu Thiểu Huyền hiện giờ đã biến thành một cỗ thi thể lạnh như băng.
Tiêu Thiểu Huyền chịu đựng đau nhức lui trở về bên trong sơn động, sắc mặt âm tình bất định, do dự một chút, rốt cuộc nói: “Lui ra ngoài, thối lui khỏi sơn động!”
Bọn thị vệ như được đại xá, vội vã mang theo thi thể của đồng bọn ra khỏi sơn động.
Ra khỏi sơn động, Tiêu Thiểu Huyền sai người cắt bỏ mũi tên, xử lý đơn giản một chút. Một mũi tên này của Tiêu Thiểu Giác vô cùng ác độc, vào thịt ba phần, đã thương tổn đến xương cốt của hắn. Hắn dùng mũi tên có đầu là gai ngược, cứng rắn, vết thương xé rách tạo thành, thậm chí có có thể nguy hiểm tính mạng.
Cánh tay phải của Tiêu Thiểu Huyền đau nhức, loại thương thế này cần xử lý sớm, nếu không cánh tay này của hắn rất có thể sẽ bị hỏng.
Một đầu mục tới đây xin chỉ thị Tiêu Thiểu Huyền: “Đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?” Ánh mắt của Tiêu Thiểu Huyền quét qua trên người từng tên thị vệ, trải qua luân phiên hao tổn hơn trăm thị vệ, hiện giờ chỉ còn lại không tới năm mươi người, chiến tổn tỷ lệ quá lớn, hơn nữa bọn thị vệ sĩ khí suy sụp, không còn ý chí chiến đấu.
Nhớ tới Tiêu Thiểu Giác đang chế luyện dây thừng trên thạch đài, trong lòng hắn như có lửa đốt. Hắn cắn răng một cái, “Gọi người thuần xà tới cho ta!”
Võ công người thuần xà không đủ, cũng không đi theo đám bọn hắn tiến công sơn động. Thấy Tiêu Thiểu Huyền gọi hắn, rất vui vẻ đi tới, cực kỳ tự tin nói: “Đại nhân, rốt cuộc chịu dùng tiểu nhân rồi? Chỉ cần tiểu nhân thả nhóm tiểu bảo bối ra, mấy người bên trong kia, không tới một thì ba khắc, là có thể biến bọn hắn thành một đống xương trắng, cần gì phải lãng phí nhiều người tiến công như vậy?”
Tiêu Thiểu Huyền nhíu mày nhìn hắn, thô bạo cắt đứt lời của hắn: “Ta hỏi ngươi, ngươi có biện pháp khống chế độc xà của ngươi, cắn chết những người khác, nhưng lưu lại tính mạng của một nữ nhân hay không, ngươi có thể làm được sao?”
“Cái này...” Người thuần xà có chút khó xử, “Nếu là ta ở chỗ đó, còn có thể. Nhưng hiện giờ cách một tòa sơn động, ta chỉ có thể làm cho nhóm tiểu bảo bối của ta tiến hành công kích giống nhau.”
Tay trái còn dư lại không tổn hao gì của Tiêu Thiểu Huyền khẽ phát run, Tiêu Thiểu Giác và Lục Thanh Lam liên tục không ngừng hiện lên trong óc của hắn, nếu dùng rắn độc giết chết Tiêu Thiểu Giác, Lục Thanh Lam tám chín phần mười sẽ phải chôn cùng, táng thân bụng rắn. Nếu bỏ qua cho Lục Thanh Lam, Tiêu Thiểu Giác cũng sẽ chạy trốn theo. Rốt cuộc là giết, hay là thả, hắn đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Hắn do dự thật lâu, giữa vương đồ phách nghiệp và nữ nhân yêu mến, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn điều phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.