Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Chương 52: Cầu sủng




Biên tập: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Nụ hôn vừa kết thúc, hai người đều thở dốc.
Hoàng đế ôm lấy Tiết Tĩnh Xu, vì chiều cao hai người chênh lệch nên một người phải cố hết sức ngửa đầu, một người phải khom lưng cúi đầu.
Động tác này thật sự có chút khó khăn, hoàng đế dứt khoát bế Tiết Tĩnh Xu lên, một tay đặt dưới mông nàng, một tay đỡ lấy lưng nàng, rồi tách hai chân nàng ra vòng qua lưng mình.
Hai tay Tiết Tĩnh Xu vô thức vòng qua cổ hoàng đế, nàng cảm giác lúc này mình như con mèo con cầu sủng vậy, hai tay hai chân bám trên người hắn, nũng nịu lấy lòng.
Trên người nàng ngoài lớp lụa mỏng ra thì dường như chẳng còn gì che thân mà phơi bày trước mắt hoàng đế, còn y phục trên người hắn vẫn nguyên vẹn khiến nàng càng thêm xấu hổ.
Cả người nàng đỏ lên vì xấu hổ, bất an động đậy muốn xuống.
Dường như hoàng đế cảm thấy nàng không an phận nên vỗ nhẹ mông nàng một cái: “Đừng lộn xộn.”
Chẳng biết từ lúc nào giọng hắn đã trở nên khàn khàn.
Tiết Tĩnh Xu bị hắn ôm đến nỗi cả thân tê rần, ngay cả đầu ngón chân cũng đỏ bừng nhưng nàng không dám cử động, đành oan oan ức ức bám trên người hắn.
Hoàng đế đứng nguyên tại chỗ bình tĩnh trong chốc lát, chờ đến khi hơi thở ổn định mới ôm nàng chậm rãi bước vào hồ tắm.
Tiết Tĩnh Xu nhỏ giọng nhắc nhở: “Hoàng thượng, quần áo người còn chưa cởi đâu.”
“Không sao.” Hoàng đế nói.
Trong hồ tắm có bậc thang, cung nhân có thể ngồi gội đầu giúp chủ tử, lúc này hoàng đế lại chầm chậm ngồi xuống đó.
Tiết Tĩnh Xu ngồi trên người hắn, cảm giác có một vật cứng rắn đang đâm vào người mình, không cần phải nói cũng biết đó là cái gì.
Trong tâm nàng vô cùng kinh ngạc kèm ngượng ngùng, mới chỉ hôn một cái thôi mà bệ hạ đã… như vậy rồi hả?
Hoàng đế tựa trên hồ tắm, dù thanh âm hơi khàn nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: “Không phải hoàng hậu nói muốn thay quần áo cho ta sao? Giờ bắt đầu đi.”
Y phục của hắn đã ướt nhẹp, tầng tầng lớp lớp dính vào người, phác họa cơ thể cường tráng khí lực của hắn, cứ như vậy tựa bên hồ, dường như làm người ta khó có thể nhìn thẳng hơn ngày thường.
Tiết Tĩnh Xu nhếch môi, chậm rãi vươn tay cởi thắt lưng của hắn, đai lưng ngọc còn dễ cởi chứ những quần áo tơ bông tơ lụa kia bị dính nước mà lại dính chặt vào người vô cùng khó cởi.
Sức nàng yếu, lôi kéo trên người hắn cả buổi mới cởi được cái áo ngoài.
Chiếc áo khoác đó vốn đã vô cùng nặng nề, nay bị ngấm đầy nước thì lại càng nặng gấp bội.
Nàng cầm quần áo đặt lên sàn hồ tắm đã mệt bở hơi tai, lại ngồi lại trên người hoàng đế, định cởi áo lót trong của hắn.
Từ lúc bị nàng ngồi trên người sờ sờ soạng soạng tìm cách cởi đồ hoàng đế đã cảm thấy không chịu nổi, lúc này mới bắt lấy tay của nàng nói: “Hoàng hậu cứ giày vò người như vậy, sức chịu đựng của ta sẽ không còn nữa đâu.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn hắn, không vừa lòng nói: “Lúc đầu ở trên bờ, ta bảo thay quần áo cho bệ hạ thì bệ hạ không cho, giờ quần áo dính nước thế này không dễ cởi thì bệ hạ lại trách ta lề mề. Không bằng ta tìm cho ngài một người nhanh nhẹn đến giúp thay quần áo.”
Vốn đây chỉ là chuyện nhỏ nhưng chẳng hiểu sao nàng vừa nói xong lại cảm thấy vô cùng oan ức, nàng đẩy hoàng đế ra, rẽ nước bơi qua chỗ khác.
Hoàng đế sửng sốt một chút, cũng qua xem, cúi đầu nhìn nét mặt của Tiết Tĩnh Xu: “Có phải tức giận rồi không? Ta chỉ muốn đùa nàng thôi mà.”
Tiết Tĩnh Xu quay đầu sang một bên không nhìn hắn: “Dù sao bệ hạ vẫn là bộ dạng này, vẫn là vẻ mặt ấy, là ta ngu dốt, không phải là những người lanh lợi có thể phỏng đoán thánh tâm, làm sao biết được bệ hạ đang đùa hay đang nói thật?”
Hoàng đế liền hiểu rõ nàng giận thật rồi.
Lúc trước không phải hoàng hậu chưa từng tức giận, chỉ là, hoặc là nàng khó chịu trong lòng, hoặc là quanh co lòng vòng nói một câu chứ chưa từng biểu hiện hẳn ra như hôm nay là trong lòng nàng không vui cùng bất mãn.
Hoàng đế không biết phải làm xem, dù sao, chuyện dỗ dành này hắn chưa từng làm bao giờ.
Nếu có người dám thái độ với hoàng đế mà hắn không tức giận thì đã là ân sủng với người nọ rồi, chứ đừng nói là muốn hắn đi dỗ dành nhưng đây lại là người bên gối của hắn, tình huống đương nhiên không giống vậy.
Tiết Tĩnh Xu cũng biết lá gan của mình bây giờ lớn lắm nhưng vậy thì đã sao?
Nàng nghĩ, nếu nàng giống các nữ nhân khác, cả đời cẩn thận dè dặt, trước mặt các phi tần của hoàng đế khoan dung độ lượng, đoan trang văn nhã, không hề khác một chút nào thì chỉ sợ đến cuối cùng, hoàng đế chỉ nhớ đến nàng là con người hiền lành khoan dung mà không hề nhớ đến gì khác.
Nhưng nàng không muốn chỉ vậy, nàng muốn hắn nhớ kĩ từng nụ cười, nhớ từng giọt nước mắt, nhớ từng cơn giận, nhớ từng niềm vui của nàng. Cho dù đến một ngày hai người trở thành người xa lạ thì nàng muốn chiếm lấy một phần trí nhớ của hắn.
Trước kia nàng vẫn luôn nghĩ mình là người bạc tình bạc nghĩa, chẳng có mấy tình thân với Tiết gia, đối với sư môn cũng chẳng có quá nhiều tình đồng môn, chỉ có Liễu Nhi sống cùng nàng từ nhỏ mới chiếm một phần trong tâm nàng.
Nhưng bây giờ nàng mới phát hiện, thì ra tình ý mặn nồng của nàng được giấu ở chỗ sâu nhất trong lòng, chỉ là lúc trước chưa tìm được người thích hợp mà thôi.
Nhân sinh khổ đoản, nàng được Tiết gia bỏ qua nhiều năm như vậy, sau lại bất đắc dĩ vào cung. Hiện tại, vì sao không thể sống tùy ý vì mình được đây?
Huống chi cuộc sống như vậy cũng không phải là quá dài lâu.
Sang năm, thậm chí cũng là lúc trời thu này, sẽ có người mới vào cung.
Đến lúc đó, nếu muốn nàng đi tranh sủng với người khác, chỉ sợ nàng sẽ không làm được.
Thậm chí nàng còn tuyệt vọng nghĩ, thừa dịp giờ có thể độc chiếm hoàng đế thì hãy cho phép nàng làm càn một chút đi.
Hoàng đế đến gần, thân thể hai người dính sát vào nhau, hoàng đế chìa tay kéo nàng qua, “Quả thật là do ta không phải, vốn chỉ muốn đùa với hoàng hậu một chút, không ngờ chữa lợn lành thành lợn què khiến hoàng hậu tức giận, không biết hoàng hậu muốn thế nào mới có thể tha thứ cho ta?”
Tiết Tĩnh Xu đáp: “Thiếp nào dám tức giận với bệ hạ, thiếp chỉ giận chính mình, trách mình ngu ngốc không thể hầu hạ hoàng thượng tốt.”
Trong lòng hoàng đế thầm nói, nàng quả thực không có tức giận mà chỉ cho ta nhìn sắc mặt thôi.
Hắn cảm thấy vô cùng nan giải, không biết phải dỗ hoàng hậu thế nào nàng mới hồi tâm chuyển ý. Hai lần trước hoàng hậu không vui, hắn chỉ cần nói chút lời dịu dàng là được, không ngờ hôm nay không thể làm vậy.
Hắn tập nói trong lòng hai lần rồi mới thăm dò hỏi: “Hay ta hầu hạ hoàng hậu thay quần áo, để thỉnh tội với hoàng hậu?”
Trên người Tiết Tĩnh Xu còn mặc chiếc váy lụa mỏng đó, lúc này chiếc váy đã hoàn toàn ướt đẫm, dính chặt trên người nàng, không thể che hết da thịt trắng nõn sáng lấp lánh của nàng.
“Không dám làm phiền bệ hạ. Thiếp đã tắm xong, giờ nên lên thôi.”
Hoàng đế thấy nàng muốn đi, vội vàng ôm chặt: “Hôm nay hoàng hậu làm sao vậy? Nàng nói ta vẫn luôn dùng vẻ mặt đó, vẫn luôn là ngữ khí đó nên nàng không thể biết trong lòng ta đang nghĩ gì. Hôm nay hoàng hậu cũng vậy, cũng khiến ta không hiểu hoàng hậu đang nghĩ gì.”
Tiết Tĩnh Xu bị hắn ôm trong ngực nên không thể động đậy, mà nàng cũng không có ý định giãy giụa.
Vừa rồi nàng dỗi hoàng đế cũng là để thăm dò ranh giới cuối cùng hoàng đế dành cho nàng.
Nàng cảm thấy rất xót xa, từ bao giờ nàng lại muốn dùng thủ đoạn để xác định địa vị của mình trong lòng người khác, việc này không giống nàng chút nào.
Nàng nhớ trước khi vào cung, Liễu Nhi nói lại cho nàng lời của sư tỷ Tĩnh Từ. Trong thế gian này yêu và hận đều là lưỡi dao cùn, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng từng giây từng phút muốn ngươi đau, muốn ngươi rơi nước mắt.
Lúc trước nàng không yêu không hận, tự nhận được sống tự tại không ràng buộc nhưng hôm nay nàng lại rơi vào cõi thế tục, không thể không bị thanh đao này giày vò.
Nàng tựa vào ngực hoàng đế không nói chuyện.
Hoàng đế khẽ vỗ lưng nàng, lại hỏi: “Hôm nay hoàng hậu sao vậy? Có phải có chuyện gì xảy ra không? Nói ta nghe xem.”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu, ngữ khí dịu xuống, thấp giọng nói: “Vừa rồi là thiếp dở trò trẻ con, xin bệ hạ thứ tội.”
Hoàng đế hỏi: “Hoàng hậu có tội gì?”
Tiết Tĩnh Xu ngẩng đầu nhìn hắn, “Để thiếp tiếp tục giúp bệ hạ thay quần áo, xin bệ hạ đừng ghét bỏ.”
Nói đến thay quần áo, hoàng đế nhớ đến tên đầu sỏ vừa khiến hoàng hậu tức giận. hắn cúi đầu đối mặt với Tiết Tĩnh Xu, hỏi nàng: “Hoàng hậu cũng hiểu giày vò người có nghĩa là gì?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Ý bệ hạ muốn nói ta lề mề?”
Hoàng đế cảm thán trong lòng, quả nhiên vấn đề là ở đây, hắn nói giày vò, hoàng hậu lại cho là hắn nói nàng lề mề, khó trách lại tức giận.
Hắn cúi đầu nói bên tai Tiết Tĩnh Xu một câu.
Vẻ mặt Tiết Tĩnh Xu cứng đờ, lập tức vừa thẹn vừa xấu hổ. Xấu hổ vì ý trong lời của hoàng đế, thẹn vì mình hiểu lầm hắn, còn vì vậy mà tức giận nữa.
Nàng cắn môi, nhỏ giọng hỏi: “Vậy chẳng phải là thiếp vừa cố tình gây sự sao?”
Hoàng đế nói: “Không phải hoàng hậu sai mà nên trách ta không nghe lời khuyên của hoàng hậu, học theo mấy câu trong thoại bản rồi sử dụng lung tung, hại hoàng hậu hiểu lầm.”
Trước đây Tiết Tĩnh Xu đã cảm thấy hắn đọc thoại bản không đứng đắn, trải qua chuyện ngày hôm nay càng cảm thấy không nghiêm chỉnh.
Nhưng trong lòng nàng cũng thấy tò mò, không biết trong thoại bản viết cái gì mà hoàng đế lại thích đọc như vậy?
Không bằng nàng cũng tìm thử đọc xem, tránh ngày sau hoàng đế nói lời như vậy nàng lại không hiểu phong tình đi hiểu lầm.
Nghĩ tới đây, nàng liền nói: “Mọi khi bệ hạ hay đọc thoại bản gì vậy? Hay sai người đưa hai quyển cho thiếp xem một chút đi.”
“À…” Hoàng đế nghẹn lời, ánh mắt hơi dao động, “Cái này… Ta cũng chỉ vô tình đọc được, giờ cũng không nhớ mình đã đọc cái gì, nếu hoàng hậu muốn đọc thì ta để Đức Lộc tìm cho.”
Hắn đọc mấy cái kia vài lần nhưng không thể để hoàng hậu nhìn thấy, nếu không hoàng hậu sẽ không chỉ trách hắn không đứng đắn đơn giản như vậy.
Tiết Tĩnh Xu không nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Vậy làm phiền Đức công công.”
Từ đó, xích mích của hai người đã được hóa giải hoàn toàn.
Hoàng đế thấy mối nguy đã qua, trong lòng lại bắt đầu rục rịch, đôi tay lại bắt đầu chơi đùa trên người Tiết Tĩnh Xu, “Hoàng hậu vừa nói muốn giúp ta thay quần áo, giờ còn được tính không?”
Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu nhìn hắn, khóe miệng hơi cười cười: “Thiếp đã bao giờ lừa bệ hạ đâu?”
Nàng cũng không nhăn nhó, thò tay cởi dây lưng rồi cởi áo lót của hắn.
Tay của hoàng đế cũng không ngừng lại, cởi chiếc váy lụa dính sát trên người nàng ra, hai người trần truồng nhìn nhau.
Ngoài điện của cung Tê Phượng, Đức công công ngẩng đầu nhìn sắc trời. Mặt trăng đã lên cao rồi, vừa rồi bệ hạ theo nương nương vào nhà tắm, đến giờ hai người vẫn chưa ra.
Trong lòng hắn không ngừng cảm thán, bệ hạ thật sự là ngày càng không biết chăm sóc.
Ngày hôm sau ý chỉ của thái hoàng thái hậu ban xuống, Vương Đại phu nhân Tiết phủ cùng Tiết Tĩnh Viện tiến cung tạ ơn thái hoàng thái hậu.
Tần thị cũng vào cung nhưng bà không đến cung Trường Nhạc tạ ơn mà đến cung Tê Phượng thỉnh an Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu cũng đã đoán Vương Đại phu nhân với Tiết Tĩnh Viện sẽ không đến cung của nàng, dù sao trước đây hai người còn có tâm tư, cửa hôn nhân này nhất định sẽ không thể làm các nàng hài lòng, chuyện đi tạ ơn thái hoàng thái hậu là bắt buộc, làm gì có chuyện các nàng còn đến đây thỉnh an tạ ơn nàng?
Nàng không ngờ Tần thị sẽ tới đây tìm nàng.
Sau khi Tần thị ngồi xuống, Tiết Tĩnh Xu vẫn như cũ hỏi thăm tình hình trong phủ.
Tần thị đáp từng câu, hai người ta hỏi ngươi đáp hàn huyên vài câu.
Tần thị thăm dò hỏi: “Nương nương có biết chuyện đại nhân Cố Đình Ngọc bị bỏ tù hôm trước không?”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Cũng có nghe thấy, mẹ hỏi chuyện này làm gì?”
Tần thị thấy nàng lạnh nhạt như vậy, trong lòng sốt ruột nói: “Nếu nương nương biết rõ vậy sao lại không vội? Vị Cố đại nhân kia vì khuyên bệ hạ mở rộng hậu cung nên mới bị vào ngục. Hôm nay, người trong kinh đều đỏ mắt, hận không thể nhét con gái nhà mình vào, tranh sủng với nương nương. Cố đại nhân là người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, thứ ba, bệ hạ có thể từ chối một người nhưng có thể từ chối quá nhiều người sao? Nương nương phải suy nghĩ vì mình một chút.
Xa không nói, chỉ nói chúng ta trong phủ thôi. Chẳng hiểu dã tâm của hai mẹ con nhà kia lớn đến đâu, hôm nay lúc ý chỉ của thái hoàng thái hậu ban xuống, mọi người trong phủ đều đội ơn, chỉ riêng sắc mặt các nàng biến xanh. Thần nghe nói sau khi trở về phòng Tứ cô nương còn đập không ít bình hoa chậu gốm sứ, trong tâm nàng ta không cam lòng, còn cho là nương nương trong cung ngáng chân nên đột nhiên thái hoàng thái hậu mới hạ chỉ tứ hôn, không biết nàng còn chửi nương nuơng thế nào!
Thần thấy ân sủng của bệ hạ với nương nương ngày càng tăng, không bằng nương nương đi thăm dò lòng dạ bệ hạ xem có gì ý gì, chúng ta cũng có thể chuẩn bị tốt.”
Tiết Tĩnh Xu nhìn bà một cái, nâng chén trà lên uống một ngụm rồi mới nói: “Ý của mẹ ta hiểu rõ, chỉ là ý vua không phải người ngoài có thể đoán được, bệ hạ ra quyết định cũng không thể do người khác chi phối. Nếu bệ hạ thật sự muốn làm gì thì ai có thể khuyên hắn, ai có thể cản hắn? Việc ta có thể làm cũng chỉ là quản tốt phận sự của bản thân mà thôi. Ngược lại mẹ, lần trước ta đã nói với người chuyện của Ngũ muội, mẹ đã tìm hiểu rõ ràng chưa?”
Nói đến đây, Tần thị tức nghiến răng nghiến lợi, căm hận nói: “Thần bỏ ra rất nhiều công sức mới cạy được miệng người, thanh danh của Ngũ muội người bị đôi mẹ con không biết xấu hổ của Đại phòng phá hủy đấy! Các nàng tưởng tâm tư của mình không ai biết sao? Còn không phải do Tiết Tĩnh Viện muốn vào cung nhưng lại sợ Ngũ muội người tranh giành nên trước tiên phá hỏng thanh danh của Tĩnh Uyển, cho rằng như vậy có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng các nàng không ngờ, cho dù Tĩnh Uyển không vào cung thì cũng có thái hoàng thái hậu chướng mắt nàng ta, còn người ở phía trước sắp xếp. Coi như hôm nay thần đã vạch mặt các nàng rồi, chờ đến ngày ở riêng thì sẽ không lui tới với bọn họ nữa!”
Kết quả này không nằm ngoài dự đoán của Tiết Tĩnh Xu, nàng khẽ gật đầu, còn nói: “Nếu Tứ muội muội bất mãn với hôn sự này thì ta nghĩ các nàng chưa chắc sẽ bỏ qua. Mấy ngày này mẹ với Tĩnh Uyển phải cẩn thận, đừng nói chuyện với các nàng.”
Tần thị không ngờ có thể nghe lời quan tâm từ miệng nàng, nhất thời thụ sủng nhược kinh [2], vội nói: “Vâng, thần sẽ cẩn thận, ngược lại nương nương ở trong cung một thân một mình cũng cần cẩn thận, nên hiếu kính với thái hoàng thái hậu, hầu hạ bệ hạ thật tốt. Nếu có thể thì sớm ngày sinh hạ long tử, được vậy thì cho dù có người khác tiến cung, chúng ta cũng không phải sợ.”
[2] Thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà nơm nớp lo sợ
Tiết Tĩnh Xu từ chối cho ý kiến, khẽ gật đầu.
Tần thị lại ngồi thêm chốc lát mới xuất cung.
Lần này bà không nhắc đến hôn sự của Tiết Tĩnh Uyển mà chỉ chú tâm tìm cách cứu vãn thanh danh của con gái, rồi mới suy tính những việc đó, đến lúc đấy chỉ với chuyện nàng là muội muội ruột của hoàng hậu, coi như không xứng với thân vương, chẳng lẽ còn không bằng Tiết Tĩnh Viện sao?
Sau khi rời cung của thái hoàng thái hậu, Vương phu nhân với Tiết Tĩnh Viện liền xuất cung, quả thật không đến cung Tê Phượng thỉnh an.
Trong điện Sùng Đức, Đức công công thầm liếc qua hoàng đế đang ngẩn người, trong lòng lại cho thêm một dấu nữa.
Trong hôm nay, đây là lần thứ năm bệ hạ vô cứ xuất thần rồi.
Dù ánh mắt của hoàng đế rơi trên tấu chương nhưng chẳng biết suy nghĩ đã bay đến nơi nào rồi, trong đầu chỉ toàn bộ dạng của hoàng hậu tối qua.
Hoàng hậu của hôm qua, thật sự là không hề giống mọi hôm.
Hoàng thượng không ngờ, khi hoàng hậu chủ động lại hút hồn như vậy.
Sáng nay khi hắn tỉnh lại trong cung Tê Phượng, lần đầu tiên trong đầu hắn có ý nghĩ không muốn thượng triều.
Rồi hắn lại nghĩ đến chuyện hôm qua trong hồ tắm, hoàng hậu tức giận.
Hắn không hiểu cho lắm, đêm qua lúc đầu, rõ ràng hoàng hậu còn rất dịu dàng hiền lành muốn giúp hắn thay quần áo, kết quả chỉ vì hắn nói một câu lập tức liền tức giận lãnh đạm, nhưng cũng không lâu sau lắm, lại nhiệt tình như lửa.
Hắn cảm giác tối qua mình đã trải qua bốn mùa xuân hạ thu đông ở chỗ hoàng hậu, tâm tình cũng lên lên xuống xuống, trôi nổi bất định.
Lúc trước chưa xảy ra chuyện nên hắn không biết rằng tâm trạng của mình lại dễ dàng bị người khác làm biến động như vậy.
Dù sao cũng không có cách nào tập trung vào việc chính, hoàng đế dứt khoát đặt bút xuống, tựa vào ghế rồng, quay đầu nhìn Đức công công rồi hỏi: “Đức Lộc, ngươi nói trong lòng nữ nhân nghĩ cái gì?”
Khóe miệng Đức công công giật giật, rất muốn hỏi bệ hạ một câu, hỏi một người không có chym như hắn là nữ nhân nghĩ gì có khả thi không?
Nhưng hắn không có can đảm này, đành thành thật trả lời: “Bệ hạ, nô tài không biết.”
Hoàng đế không hứng thú vẫy tay, “Ta cũng tin là ngươi không biết. Đúng rồi, hôm qua hoàng hậu nói muốn xem thoại bản, ngươi đến Tàng thư các tìm một chút, nhớ kỹ, phải tìm cái hoàng hậu có thể đọc, không thể đưa những cái không thể đọc cho hoàng hậu.”
Đức công công bĩu môi trong lòng, những cái không thể nhìn đã đặt hết trong giá sách của hoàng thượng từ lâu rồi, trong Tàng thư các moi đâu ra nữa?
Hắn không ngờ, trước đây không lâu bệ hạ trong lúc vô tình mở một quyển thoại bản trong Tàng thư các, từ đó về sau lại vô cùng để tâm, mỗi ngày hết bận chính sự là lấy ra xem, coi những thứ khiến người ta mặt đỏ tai hồng làm giải trí. Nếu việc này bị truyền ra, triều thần nào dám tin tưởng, người có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn như bệ hạ lại thích xem thoại bản cơ chứ?
Cho dù trong lòng còn rất nhiều oán thầm nhưng hắn cũng chỉ có thể cung kính lui ra.
Một tay hoàng đế đỡ cằm, sờ chỗ râu mới mọc trên cằm.
Không lâu sau lại chuyên tâm vùi đầu vào tấu chương. Hắn phải xử lý xong chính sự mới có thể đọc vài trang thoại bản, nhìn xem trong sách có biết trong lòng nữ nhân nghĩ gì hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.