Hoàng Cung Tư Truyện

Chương 60.1:




"Việc phát chẩn hôm nay diễn ra như thế nào rồi?"-Trong đêm mưa gió bão bùng không ngớt đập vào những vách tường.Bên trong Ngâm Nguyệt quầy,bên chiếc bàn nhỏ có thấp ánh nến đỏ le lói,có bóng người nhỏ bé trầm ngâm trong bữa tối ấp áp.An Nguyệt bỏ một miếng cơm nhỏ vào trong miệng,nhẹ nhàng hỏi Minh Xuân và Thư Hồng,tiếng cô dù nhỏ nhưng lại vang vọng kì lạ khắp cả phòng,xuyên tạc tiếng sấm ngoài kia.Từ đâu có một đợt gió lạnh tràn vào làm người hơi run rẩy,Quế Chi liền chạy đi lấy áo khoác cho chủ tử,chỉ để lại bốn người xung quanh chiếc bàn...Hồi lâu,Thư Hồng mới lên tiếng:
"Tiểu thư,hôm nay đã phát hết toàn bộ lương thực dư thừa...Nhưng bất quá cũng không đủ để cho những người nghèo ở nơi này...Nô tì cảm thấy kéo dài lâu như vậy cũng không phải là cách hay,hơn nữa chúng ta còn vấp phải sự ngăn cản của bọn quan lại nơi đây.Bọn chúng có vẻ muốn nhìn thấy mặt tiểu thư,người nên cẩn thận một chút"
An Nguyệt nghe xong có vẻ không vui,đúng là nơi nào cũng có mặt bọn cẩu không ra cẩu người không ra người...còn có cái bọn hoa hoa công tử chuyên đi bắt nạt con gái nhà lành,không dưới một lần xông thẳng vào y quán muốn gặp cô cho bằng được...tên hoàng đế của Tinh quốc này đang lơ ngơ ở chốn nào thế?Hắn mà xứng đáng làm hoàng đế sao?Thời thế thì loạn lạc,nhân dân lầm than hơn bao giờ hết...An Nguyệt nghĩ đến đó chán nản bỏ chén đũa xuống,không có hứng nào dùng bữa nữa nên nhận lấy áo khoác từ tay Quế Chi rồi bước lên lầu.Cô đóng kín cửa phòng lại,nhưng lúc vào bên trong thì nhìn thấy cửa sổ bật ra từ lúc nào,tiếng sấm bất chợt lóe sáng soi rõ những giọt mưa rơi đầy trên giường...cô nhớ mình đã đóng cửa rồi mà?Tại sao bây giờ lại mở tung như vậy?An Nguyệt một lần nữa khép chặt cửa,tìm cách thắp ngọn đèn trong phòng lên...Bất ngờ miệng cô bị một thứ gì đó che lại,một cánh tay rắn chắc đặt ngay trên cổ...dù trong phòng tối đen như mực nhưng cô cũng có thể biết được thứ đó chính là gì...:
"Là ai...ưm"-An Nguyệt khẽ bật lên một tiếng nho nhỏ rồi lại bị chặn họng,người sau lưng vẫn tiếp tục uy hiếp cô,đẩy cô ngồi trên trường kỷ rồi mới dùng giọng trầm trầm nói,ra vẻ đe dọa:
"Mau tìm cách chữa trị cho ta...nếu không thì đừng trách"- Giọng kia giống như đang cố kìm nén điều gì đó,vang lên sau đó dừng hẳn,cánh tay trên cổ cầm kiếm cũng buông thỏng xuống, làm cây kiếm rớt dội trên nền gạch tạo nên một tiếng sắc bén.An Nguyệt cảm nhận được điều kia liền nhanh chóng thắp đèn lên,bây giờ cô mới nhìn thấy rõ được mọi thứ...đang nằm hết giường của cô chính là một nam nhân cao lớn mặt y phục màu đen dạ hành,vì mặt đeo khăn che nên không thấy rõ tướng mạo.Trên vai của hắn còn có một vết thương khá sâu,có vẻ do đao kiếm gây nên nhưng vẫn chưa điều trị kịp thời,nhưng da thịt xung quanh có dấu hiệu tái đi,khả năng trúng độc là rất cao.An Nguyệt nhìn thấy thì cắn cắn môi trầm tư ,mặc dù cô biết nam nhân này có thể thân thế không được bình thường...nhưng thấy người bị bệnh trước mặt mà không cứu thì cô làm sao còn gọi là "đại phu" được?Đúng lúc cô còn đang do dự thì ngoài kia có tiếng lo lắng của Thảo Nhu vang lên:
"Tiểu thư,nô tì nghe có tiếng động lạ...tiểu thư người không có việc gì chứ?Hay là để em vào đó nhé?"
"Không...không có gì đâu...em đừng lo lắng.Chắc chỉ là một con chuột nào đó bò ngang làm rơi đồ đạc thôi...còn nữa,em xuống lầu tìm một lọ thuốc trị thương và chútthuốc giải độc ta chế ra mang lên đây đi...ta cảm thấy có đôi chỗ cần được điều chỉnh một chút...nhớ lấy thêm vải sạch và một chậu nước"-An Nguyệt vội vàng đáp lại,không cho tiểu nha đầu kia vào,liếc người đang nằm trên giường sau đó mới quyết định phân phó người bên ngoài...Cô cũng không phải là kẻ hẹp hòi thấy chết không cứu...thôi thì cứ làm thử xem,được hay không còn phải nhờ vào ý trời nữa.Mà cũng thật may cho hắn là cô vừa làm ra một số thuốc mới,vẫn chưa có người để thử nghiệm qua.
"Em biết rồi,xin tiểu thư chờ một lát"-Thảo Nhu cũng không khỏi cảm thấy chút nghi hoặc cùng kỳ quái,nhưng cũng đi xuống lầu mang đồ lên đặt ngoài cửa...Trước giờ nếu không có sự cho phép của tiểu thư thì không ai được vào trong nửa bước...nàng làm xong thì rời đi.
An Nguyệt không hiểu sao mình lại có chút hổi hộp khi mở khăn che của nam nhân trên giường xuống...Nhưng cô cũng đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy được khuôn mặt của hăn...trước giờ cô ở cạnh một đám mỹ nam cực phẩm nên đối diện với mấy khuôn mặt đẹp trai cũng không còn gì để ngạc nhiên nữa. Bất quá cũng không thể không tán thưởng tên này...không lẽ cổ đại ai cũng đẹp trai như thế này sao? An Nguyệt nhìn ngắm hồi lâu quên cả việc cần làm, bất chợt giật mình ngẩn người...cô đang làm cái quỉ gì thế này?
"Anh mà có chết không phải lỗi do tôi à, là do anh quá soái đó..."- An Nguyệt lầm bầm,cô bắt đầu cởi áo trên người hắn ra,xem xét vết thương...cô hơi nhăn mặt một chút...không phải là vớ trúng tội phạm bị truy nã chứ?Tại sao vết thương lại nhiền như vậy?An Nguyệt mở nắp lọ thuốc giải độc, rắc một ít lên miệng vết thương... nếu hắn gặp cô trễ hơn một chút chắc là vùng da vai này sẽ bị họai tử hòan tòan, độc này sẽ lan rộng xuống nhiều nơi khác, lúc đó muốn sống không đươc, muốn chết không xong. Rốt cuộc người này đã đắc tội ai mà như vậy?,ra tay cũng quá ác độc đi.
Cô lục lọi tìm kiếm trong tủ một hộp kim châm, bắt đầu thi hành châm pháp để khống chế độc tộ. Thật ra cô mới đọc qua việc này không lâu, cũng chưa từng thi hành qua...nhưng việc này cấp bách lắm rồi,không thể không sử dụng...Cuối cùng sau hồi lâu vết thương ổn định trở lại,An Nguyệt thở phào đắp khăn mát băng bó vết thương cho hắn rồi ngồi phịch xuống , do mệt mỏi nên dựa người vào thành giường thiếp đi lúc nào không hay...
Ngoài kia một cơn sấm chớp loé lên làm người nằm trên giường mở mắt ra...đôi mắt nguy hiểm làm kẻ khác e sợ nhìn xuống người đang ngủ say bên cạnh, yên lặng một chút sau đó hắn liền bước xuống giường,ôm thân hình mềm mại của An Nguyệt vào lòng rồi đặt lên trên, phủ lại chăn cho cô...xong xuôi không nhìn lại lần nào nữa, mở cửa sổ phóng vụt vào màn mưa bão dày đặt...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.