Hoàn Thị Thỉnh Nhĩ Ngạ Trứ Ba

Chương 120:




Nhìn đám bóng lưng chật vật kia hoàn toàn tiêu thất không thấy nữa, Lý Hưu Dữ lúc này mới thu lại tiếu ý, quay đầu lại nhìn, một mình một người Triệu nhị công tử khí không ra được.
Căm giận trừng khuôn mặt tuyệt mĩ kinh vi thiên nhân kia, Triệu Trường Hữu lúc này chỉ có một loại cảm giác phẫn nộ.
Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong nháy mắt phình lên toàn thân, phúc chốc đều bộc phát ra, Triệu Trường Hữu đập bàn đứng lên, lần đầu mang theo khí thế khiếp người.
“Lý Hưu Dư người theo dõi ta!”
Ngón trỏ thẳng chỉ chóp mũi nam tử, run nhè nhẹ, nói rõ ra rằng Triệu nhị công tử thực sự là khí ra không xong, bất kể bất luận hậu quả gì, ngay đầu đã lên án nói ra. Nơi nào quản đến vẻ kinh khủng của nam tử diễm lệ trước mắt, càng miễn bàn tới còn muốn đứng lên, nam tử này mới vừa ra tay làm thương một gã cự hán không nói, còn dọa khiến một đám người chạy trốn.
“Không có!”
Lý Hưu Dữ mặt vẫn bình tĩnh, cùng thanh niên nổi giận chỉ chóp mũi mình hình thành đối lập rõ ràng.
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
“Không có, vậy vì sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này!”
Triệu nhị công tử lòng đầy căm phẫn lẽ thẳng khí hùng bày ra lý do thoạt nhìn thập phần đầy đủ.
Vậy mà lại khiến Lý Hưu Dữ cực kỳ kiêu ngạo lộ ra dáng tươi cười tuyệt mĩ, dường như nghe được cái gì đó buồn cười lắm.
“Xin hỏi, *** này thực là họ Triệu!?”
Triệu Trường Hữu vô ý thức trả lời.
“Không phải!”
“Vậy trà lâu chỉ cho phép ngươi một người tới thử?!”
Càng nhìn càng nghĩ dáng tươi cười chướng mắt của nam tử giống như là đang cười nhạo mình, thế nhưng Triệu nhị công tử thần kinh sợi to vẫn tiếp tục nữa.
“Đương nhiên không có khả năng!”
Nam tử lần thứ hai thu hồi nét mặt tươi cười, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Vậy ta tới nơi này ăn, còn phải thông tri ngươi sao!?”
“Ngươi nào có can hệ gì với ta, ăn còn phải cố ý thông báo với ta!”
Vẫn nhớ kỹ giáo huấn của lão ca, Triệu gia nhị công tử vội vàng vứt bỏ quan hệ với nam tử này.
Phảng phất như thấy lão thử họ Triệu, tự chui vào cái tròng đã thắt tốt đẹp rồi, Lý Hưu Dữ lúc đi săn thú thì vui sướng, toàn bộ giấu diếm hàm trong đáy mắt, không chịu đơn giản lộ ra ngoài.
“Lại có theo dõi thế nào như lời nói vừa rồi!”
“Ngươi!”
Ngổn ngang trăm mối ngồi ở trên ghế, thẳng tới lúc này, Triệu Trường Hữu mới hiểu được mình bị người ta đùa giỡn, lão thử nhỏ yếu vẫn như trước vĩnh viễn không có khả năng đấu lại Lý Hưu Dữ con hắc miêu giả dối.
Nghiến răng nghiến lợi gắt gao trừng Lý Hưu Dữ, cuối cùng vẫn đánh không lại tình cảm giận tới cực điểm trong lòng, không khỏi cam chịu, quay đầu qua, Triệu Trường Hữu hung bạo gào to hướng tiểu nhị:
“Một vò Bạch Kiền!”
Lý Hưu Dữ cười mà không nói, nhìn Triệu nhị công tử vẻ mặt phảng phất giống như muốn cắn chết mình, tâm tình cực kỳ thoải mái.
Tiếp nhận cái bình nồng nặc rượu hương kia, hung dữ bóp lấy miệng hũ, giống như thứ trong tay chính là nam tử cười xinh đẹp trước mắt, Triệu Trường Hữu là gắng sức không dùng tới sức lực.
Vừa nhấc lên, cả hũ đều đổ hết vào miệng, rầm rầm hạ một lần là xong, Triệu nhị công tử lấy mu bàn tay lau đi miệng khiêu khích nhìn về phía Lý Hưu Dữ.
Lý Hưu Dữ lông mi nhướn lên, vươn tay qua, ngoắc ngoắc ngón tay với tiểu nhị, môi hơi khẽ động.
“Giống vậy!”
Trên cơ bản, chỉ số thông minh có thể thực sự là hai người cùng cấp bậc, ngay ở trong đại đường của Thanh Phong trà lâu, trong ánh mắt vạn phần sợ hãi của mọi người, bởi văn đấu không có ý nghĩa, trở thành càng thêm xấu xa mà đi đấu rượu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.