"Ba của con là một người hiền lành, cả đời chưa từng nổi cáu với
người khác, cho dù ba mẹ là vợ chồng của nhau mà cũng chưa bao giờ từng cãi nhau. Chuyện của các con quá mức lạ lùng, khiến cho ông ấy khó mà tiếp nhận được. Như vậy đi, từ ngày mai Kỳ tiếp tục tới công ty đi làm, nhưng mà hai con phải tránh ông ấy ra. Còn nữa, trong khoảng thời gian này, con cũng không được quay về ở Lam Tâm Hoa Viên, đợi đến khi ba còn đồng ý, hết giận mới được..."
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế thì vội vàng gật đầu: "Vâng, con nghe lời mẹ."
"Cô, về phía chú Bạch đành phải nhờ cô...!" Phương Hạo Vân cũng thỉnh cầu.
"Haizz, chuyện cho tới mức này, cô cũng chỉ có thể chờ cơ hội để khuyên bảo mà thôi. Có điều Hạo Vân này, cô phải nhắc nhở con, chuyện của các con không thể nói cho người ngoài biết. Nếu không, chuyện này nếu như mà để cho thân thích của nhà họ Bạch chúng ta biết, lúc đó cũng không còn đường xoay chuyển nữa đâu..." Liễu Hồng Hà dặn dò một tiếng.
Phương Hạo Vân vội vàng nhận lời: "Cô cứ yên tâm, con biết phải làm như thế nào."
"Được rồi, quyết định như vậy đi, Hạo Vân con về trước đi, cô muốn nói chuyện với Kỳ một lát..." Liễu Hồng Hà sốt ruột phất phất tay, hạ lệnh đuổi khách.
Phương Hạo Vân cũng không quan tâm tới thái độ lúc này của Liễu Hồng Hà với mình, nói thật, Liễu Hồng Hà có thể rộng lượng tha thứ cho mình, cũng đã xem như là vạn hạnh.
Trên đời này, có người nào làm mẹ, lại nguyện ý để cho con mình chia sẻ người yêu với người con gái khác hay không?
Từ góc độ này mà xét, Phương Hạo Vân cảm thấy khá cảm kích Liễu Hồng Hà.
Kỳ được phép trở lại công ty làm việc, vài ngày không gặp, Phương Tuyết Di đối với em dâu tiêu chuẩn này rất là quan tâm, thấy cô vừa vào cửa liền ân cần hỏi han, hỏi xem mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Lăng Kỳ cũng không nhiều lời, cứ dựa theo những lời xin phép qua điện thoại lúc trước mà nói, nói dối là mẹ bị bệnh, phải ở nhà chăm sóc.
Phương Tuyết Di lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không tiếp tục hỏi nữa.
Để bù cho mấy ngày nghỉ phép, Bạch Lăng Kỳ nói qua mấy câu với Phương Tuyết Di xong, liền nhanh chóng bù đầu vào trong công việc. Mấy ngày tới là khai giảng rồi, đến lúc đó thời gian tới công ty sẽ lại ngày càng ít, cô muốn nhân cơ hội này để làm chút việc cho công ty, đồng thời cũng học một chút kỹ năng, để tương lai có thể chiếm được vị trí trọng yếu trong trái tim của Hạo Vân.
Sau khi được Liễu Hồng Hà thông cảm, tâm bệnh của Phương Hạo Vân cũng đã được loại trừ hơn phân nửa, tâm tình cũng khoan khoái khác thường. Ngày mai, chính là ngày Đinh Tuyết Nhu tới Hoa Hải, đến lúc đó, hắn sẽ đi cùng Trương Bưu, Đại Phi tới giữ an toàn cho cô.
Hôm nay, hắn muốn phóng thích hoàn toàn tâm tình của mình, để ngày mai bảo trì một trạng thái tốt nhất.
Vào lúc giữa trưa, hắn nhận được điện thoại của Trương Bưu, gọi hắn đi báo danh, tổ bảo an trưa nay sẽ hoàn tất tập kết, tối nay sẽ nghỉ ngơi ngay tại cục cảnh sát.
Phương Hạo Vân không từ chối, treo điện thoại nói với bà chị, Kỳ một tiếng rồi rời khỏi công ty.
Khi rời khỏi cửa, hắn ngoài ý muốn đụng phải Lăng Vân Giai. Hai người từ xa đã nhận ra đối phương, cũng tới chào hỏi nhau.
" Hạo Vân, chị cậu có ở công ty không?"
Lăng Vân Giai cử chỉ nhã nhặn, nho nhã lễ độ, phối hợp với bộ lễ phục màu trắng và nụ cười như ánh mặt trời, rất giống hình tượng một bạch mã vương tử.
Phương Hạo Vân lầm bầm trong lòng, ngày hôm đó mình đã bịa ra lí do như vậy, không có lý nào mà hắn vẫn dây dưa không dứt với bà chị được.
"Lăng tiên sinh, anh tới để tìm chị tôi à..."
Thừa dịp bốn phía không người, Phương Hạo Vân kéo Lăng Vân Giai sang một bên, thấp giọng nói: "Hay là anh vẫn còn chưa hết ý tứ với chị tôi."
Lăng Vân Giai mỉm cười, giải thích: "Hạo Vân, cậu hiểu lầm tôi rồi, tôi tìm chị cậu, là vì công việc mà thôi..."
"Ồ, là như vậy à..."
Phương Hạo Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Anh đi lên đi, chị ấy đang làm việc trong công ty... Tôi còn có việc, không đi lên cùng anh được... hôm nào tôi hẹn anh đi uống trà."
Phương Hạo Vân cũng không biết rằng, Lăng Vân Giai mấy ngày nay cũng không phải là lần đầu tiên đến tìm Phương Tuyết Di, rõ ràng là có ý đồ khác.
Trước đây công ty của nhà họ Lăng cùng với tập đoàn Thịnh Hâm của nhà họ Phương không có việc gì phải lui tới, chỉ là mấy ngày gần đây, dưới sự chủ trì mạnh mẽ của Lăng Vân Giai, hai nhà mới triển khai hợp tác. Nghe nói kim ngạch hợp tác cũng đến hàng triệu... Tóm lại, là một khoản tài chính không nhỏ.
Tiền vốn một triệu, đối với tập đoàn Thịnh Hâm lúc này chính là một số lượng không nhỏ. Mặc dù là dưới sự trợ giúp của Trần Thiên Huy, tập đoàn Thịnh Hâm đã đoạt được hạng mục trong công trình kiến thiết vịnh Kim Thủy. Nhưng mà hai tháng gần đây, tài chính kiến thiết của chính phủ lại thường không tới đúng thời hạn, để không phải kéo dài tiến độ thi công, tập đoàn Thịnh Hâm đành không thể không ứng trước ra một chút phí công trình. Một lần hai lần, lỗ hổng mở ra càng rộng, tập đoàn Thịnh Hâm đã bị lâm vào một cuộc khủng hoảng kinh tế mới.
Cho nên mới nói, một triệu đầu tư của Lăng gia lúc này, là tới rất đúng lúc.
Lúc mới đầu Phương Tuyết Di đối với Lăng Vân Giai vẫn chỉ có cảm xúc đối địch, nhưng mà tiếp xúc vài lần, phát hiện ra người này cũng không tệ, học thức, nhân phẩm đều hơn gấp trăm lần so với những người đàn ông khác. Hơn nữa người nhà họ Lăng tự nguyện đưa ra một triệu đến trợ giúp tập đoàn Thịnh Hâm vượt qua thời kỳ khó khăn, không khỏi khiến cho Phương Tuyết Di phải cải biến thái độ đối với Lăng Vân Giai.
"Kỳ, giám đốc Phương của em có ở đây không?"
Sau khi đi vào trong, Lăng Vân Giai gặp ngay Bạch Lăng Kỳ vừa mới rời khỏi cửa phòng làm việc, vội vàng nhiệt tình chào hỏi một tiếng.
Bạch Lăng Kỳ cũng mới biết Lăng Vân Giai được vài ngày, cô cảm thấy rằng người này tao nhã, có phong cách quý phái, hơn nữa lại thân với chị Tuyết Di, là một người đàn ông không tệ.
"Chị Tuyết Di đang ở trong văn phòng, anh vào đi...!"
Vội vàng chào hỏi một tiếng, Bạch Lăng Kỳ liền xoay người rời đi.
Ánh mắt của Lăng Vân Giai dõi theo cái mông uốn éo của Bạch Lăng Kỳ một lúc lâu mới thu hồi lại ánh mắt, trong lòng thầm hô đáng tiếc, con bé đó nếu là thư ký của mình thì tốt biết bao.
" Tuyết Di...!"
Dâm đãng một chút, Lăng Vân Giai điều chỉnh lại cảm xúc của mình, lại khôi phục bộ dạng nhã nhặn, lễ độ gõ cửa văn phòng của Phương Tuyết Di.
Nghe thấy tiếng của Lăng Vân Giai, Phương Tuyết Di vội vàng đứng dậy mở cửa. Thời điểm khác nhau, cái nhìn cũng khác đi, dưới cái nhìn của Phương Tuyết Di, Lăng Vân Giai chính là thần tài không thể nghi ngờ.
" Lăng tiên sinh, anh tới đây, là vì chuyện hợp tác giữa hai nhà phải không?"
Phương Tuyết Di lộ ra vẻ nhiệt tình, vội vàng pha trà cho hắn, lập tức hỏi: "Anh định khi nào thì kí hợp đồng?"
"Chuyện hợp đồng khoan hãy nói vội, một triệu cũng không phải là con số nhỏ... Đương nhiên, cá nhân anh vô cùng tín nhiệm em, có điều Lăng gia của anh cũng là một xí nghiệp gia tộc chính quy, làm việc cũng phải có quy củ, cho nên, việc kí hợp đồng cần phải chờ vài ngày. Hôm nay anh đến, mục đích là vì quy tắc chi tiết cụ thể của việc phân chia hoa hồng..."
Lăng Vân Giai đón tách trà thơm của Phương Tuyết Di đưa, giải thích sơ qua một chút, vẻ mặt áy náy.
Phương Tuyết Di sau khi nghe thấy thế thì hơi thoáng thất vọng, cô thực sự cần vụ đầu tư lớn này. Vốn, cô còn tưởng rằng Lăng Vân Giai sẽ sảng khoái đưa hợp đồng tới ký, lại không nghĩ rằng, nói cả buổi, vẫn phải đi theo những thủ tục thông thường. Dựa theo chế độ tài chính và hình thức hoạt động của các công ty hiện hành, một vụ đầu tư lớn như vậy, nếu đi theo quá trình thảo luận phê duyệt thông thường, ít nhất cũng phải mất thời gian một tháng, Phương Tuyết Di lại không đủ kiên nhẫn để chờ thêm một tháng nữa.
" Lăng tiên sinh, liệu có thể linh động một chút, để mau chóng ký hợp đồng hơn được không?" Phương Tuyết Di tao nhã ngồi ở trước mặt Lăng Vân Giai, thẳng thắn hỏi.
Trong mắt Lăng Vân Giai lóe lên một tia gian giảo, cười ha hả nói: "Tuyết Di, vốn với sự giao tình của hai nhà chúng ta, đúng ra không cần phải dựa theo trình tự bình thường. Nhưng mà... thôi, anh không nói nữa, chuyện này anh sẽ mau chóng thúc đẩy... em cũng đừng nên sốt ruột quá."
Lăng Vân Giai muốn nói lại thôi, lại khiến cho Phương Tuyết Di nóng cả ruột, cô cần phải biết ngọn nguồn trong đó, nếu không cô sẽ không thể thoải mái được.
" Lăng tiên sinh, anh có việc gì thì cứ nói thẳng ra đi." Phương Tuyết Di dồn dập truy hỏi.
Lăng Vân Giai hơi hơi ngẩng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Phương Tuyết Di, nhấp một ngụm trà thơm, rồi mới chậm rãi mở miệng: "Tuyết Di, chuyện chúng ta gặp mặt mấy ngày hôm trước em còn nhớ rõ không?"
"Ừm...!"
Phương Tuyết Di gật gật đầu, trên mặt nổi lên ráng đỏ, Hạo Vân chết tiệt, lại dám nói cô là les...
"Sự tình là ở chỗ đó...!"
Lăng Vân Giai thở dài một tiếng, nói: "Nếu lần trước hai nhà chúng ta kết thân thành công, việc này sẽ đơn giản ngay, căn bản không cần phải phiền toái như vậy. Nhưng mà hiện giờ, ba anh vẫn cho rằng chuyện gặp mặt là Phương gia bên em lừa dối Lăng gia nhà anh, cho nên trong lòng hơi có chướng ngại... mới..."
"Anh nói như vậy, em hiểu chưa?"
Phương Tuyết Di hơi sửng sốt, rồi lập tức hỏi: "Lăng tiên sinh, anh có thể nói rõ ràng hơn một chút không?"
Lăng Vân Giai cười ha hả, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Tuyết Di, ý tứ sâu xa nói: "Tuyết Di, chẳng lẽ em thật sự không hiểu rõ ý tứ của anh? Hiện tại vấn đề lớn nhất là ở chỗ ba anh... Ông cảm thấy rằng mình bị lừa gạt, nhà họ Phương của em không nên giới thiệu em cho anh..."
Phương Tuyết Di đến đây đã hiểu ra, nói cả buổi, hóa ra lão già nhà người ta tức giận vì mình là les, mà còn tiến cử cho con trai người ta gặp mặt.
Nghĩ đến đây, Phương Tuyết Di thoáng do dự một chút, đỏ mặt nói: "Lăng tiên sinh, kỳ thực... kỳ thực đây chỉ là hiểu lầm, em... em không phải... không phải như thế... em rất bình thường."
Lăng Vân Giai nghe thấy thế thì âm thầm bật cười, da mặt của cô gái này thật là non, mình chỉ dùng kế nhỏ như vậy, mà cô đã khai ra hết rồi.
" Tuyết Di, cái gì không phải như thế?" Lăng Vân Giai cố ý hỏi.
Sắc mặt của Phương Tuyết Di càng thêm ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Em không phải là lesbian...!"
Nói xong câu đó, Phương Tuyết Di cũng đã thẹn thùng đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Lăng Vân Giai nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Phương Tuyết Di, trong lòng càng hoan hỉ, lập tức âm thầm suy nghĩ, nhất định phải bắt con bé này tới tay, nếu không, cả đời sẽ tiếc nuối.
" Tuyết Di, nếu em hoàn toàn bình thường, vì sao Hạo Vân lại nói như vậy? Hay là em rất chán ghét anh?"
Lăng Vân Giai yếu ớt thở dài một tiếng, nói: "Ai, anh cũng biết là mình không được nhiều người thích, nhưng cũng không nghĩ rằng, em lại ghét anh mãnh liệt đến như vậy... Thôi, không nói nữa, anh còn có việc phải đi trước, về phần hợp đồng đầu tư anh sẽ quan tâm, trở về anh sẽ thương nghị với ba anh một chút."
Nói xong, Lăng Vân Giai liền đứng dậy chuẩn bị cáo từ.
"Khoan đã...!"
Phương Tuyết Di gọi Lăng Vân Giai lại, nhẹ giọng nói: "Lăng tiên sinh, không bằng ngồi lại thêm một chút đi, về chuyện tình lúc trước, em cảm thấy rất có lỗi, nếu như anh không ngại, thì sau khi tan tầm em mời anh đi uống trà bồi tội."
Lăng Vân Giai tao nhã nở nụ cười, làm ra bộ dáng thực khó xử, suy nghĩ một chút rồi nói: "Vốn anh còn có chút việc xã giao, nhưng nếu em đã nói như vậy, thì anh đành cung kính không bằng tuân mệnh, hoãn việc xã giao lại, đi uống trà với em vậy. Có điều chúng ta phải nói rõ, anh mời khách, nếu để cho phụ nữ trả tiền, nhất là một mỹ nữ giống như em, Lăng Vân Giai anh đây còn không có mặt dày như vậy..."
" Như vậy sao được...!"
Phương Tuyết Di phân trần: "Là em bồi tội với anh, lẽ ra phải để em mời khách."
" Được rồi Tuyết Di, đừng tranh nữa, em mời khách trả tiền, chẳng phải là làm mất mặt anh sao? Đến lúc đó những nhân viên phục vụ quán trà cũng sẽ khinh bỉ anh. Như vậy đi, anh đi trước hủy việc xã giao đã, thuận tiện lại thương lượng một chút với ba anh, rồi chốc nữa chúng ta liên hệ điện thoại, chỗ do anh chọn, có thể chứ?" Lăng Vân Giai dò hỏi.
" Được rồi...!"
Phương Tuyết Di nhẹ giọng nói: "Vậy em chờ điện thoại của anh."
.......
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://trumtruyen.vnTiết trời sau khi vào xuân càng lúc càng ấm áp hơn, hôm nay là một ngày trời quang mây tạnh, mây đen cách xa ngàn dậm, không trung chỉ có vài đám mây xanh lơ lửng. Máy bay của Đinh Tuyết Nhu cũng đã cất cánh, sau hai mươi mấy giờ, cô sẽ tới được điểm đến cuối cùng là thành phố Hoa Hải. Giờ phút này, tâm tình của cô đột nhiên lại không thể bình tĩnh được, tim đập không hiểu sao lại nhanh hơn rất nhiều.
Đối với việc này, cô tràn ngập hy vọng, đồng thời cũng tràn ngập sợ hãi.
Cô hy vọng mình có thể tìm được Hạo Vân, đồng thời cũng lo lắng cuối cùng sẽ lại thất vọng mà về.
Mấy ngày nay, mỗi đêm cô đều mơ thấy Hạo Vân, chỉ có điều khuôn mặt của Hạo Vân lúc nào cũng mơ hồ, cô muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng mà như thế nào cũng không nhìn rõ được. Hơn nữa, ở trong giấc mơ, Hạo Vân luôn không nói một lời nào, vẻ mặt lúc nào cũng tràn ngập lạnh lùng với cô.
Mỗi lần, cô đều khóc trong giấc mơ mà tỉnh lại.
Sự tình năm đó, kỳ thật chỉ là sự hiểu lầm. Chỉ có điều, nhiều năm như vậy, cô vẫn không nhận được tin tức của Hạo Vân, muốn đi giải thích, cũng không có cơ hội.
" Đinh tiểu thư, sao cô lại khóc, có phải thân thể không được thoải mái không?"
Trong suy nghĩ, đôi mắt xinh đẹp của Đinh Tuyết Nhu đã rớt ra những giọt nước mắt chua xót, tiếp viên hàng không nhìn thấy cô rơi lệ, vội vàng đi tới quan tâm hỏi han.