Editor: Devil Ly
Beta: Quỳnh
Chương 26: Đế Lâm Uyên ngươi là kẻ cầm thú.
Thiên Lan nhanh chóng rơi xuống, lục phủ ngũ tạng truyền tới cảm giác đau đớn quen thuộc, thân thể lần nữa cảm nhận cảm giác từ trên cao rơi xuống dưới, trong lòng thầm hận Đế Lâm Uyên, lần thứ tư rồi!!!
Thân hình Đế Lâm Uyên khẽ lắc, vững vàng đón được Thiên Lan, một tay kéo lấy thắt lưng của nàng, cười tươi mà nhìn nàng, Thiên Lan một lần nữa cảm nhận được một nguồn nhiệt chạy qua thân thể, thanh âm nhanh chóng quay trở lại với thân thể mình.
“Đế Lâm Uyên, ngươi là đồ cầm thú.” Thiên Lan hét lớn một tiếng rồi nhanh chóng nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy Vân Huyền Khê được Quy Nhai đón được, Thiên Lan mới thở phào nhẹ nhõm.
Đế Lâm Uyên hừ nhẹ một tiếng, không phản bác lại Thiên Lan, đưa nàng tới độ cao trước đó, động tĩnh bên này sớm đã dẫn dụ sự chú ý của người khác, Hoa Lê cùng mọi người đã kết thúc trận chiến vây lại bên này.
Mà những người khác cũng như vậy, một tư thế bao vây bức gần tới bọn họ, Đế Lâm Uyên một thân áo trắng mắt biếc, đây là người mà trên đại lục ai cũng biết tới.
Mà Thừa Đức ở bên dưới ngước lên có chút mỏi cổ đang vỗ vỗ người bên cạnh, “Tiiểu tử thối kia trước đó là đi cùng bọn ta sao?”
Người bị vỗ kia suýt chút nữa thở không thông, sắc mặt ai oán nhìn Thừa Đức, “ Đúng”
“Lão tử đã nói tiểu tử thối kia có chút quen mắt, thật không ngờ lại là Đế Lâm Uyên!” Thừa Đức kêu lớn một tiếng, người ở bốn phía đều dồn ánh mắt quỷ dị về bên này.
Lam Diệp và Lam Diệu nhìn nhau, Đế Lâm Uyên! Đó là người mà trên đại lục này loan tin đến ồn ào huyên náo, đại ma đầu giết người không chớp mắt, nhưng mà bọn họ cùng hắn bên nhau mấy ngày, Đế Lâm Uyên so với những gì thiên hạ đồn đại không giống nhau.
Hắn đại đa số thời gian đều cười, lại cùng với Thiên Lan mâu thuẫn, cũng có lúc vẻ mặt ghét bỏ nhưng lại không nói năng gì mà đứng ở phía xa, làm gì có dáng vẻ của đại ma đầu thích giết người?
Một số người từng gặp qua Đế Lâm Uyên trong rừng chết sôi nổi bàn tán, may mắn bọn họ không bị Đế Lâm Uyên giết, đồng thời còn đoán xem vị nữ tử váy xanh kia là ai.
Có thể ở bên cạnh Đế Lâm Uyên thân mật như vây, lẽ nào lại là người trong lòng của Đế Lâm Uyên?
“Đế Lâm Uyên, hừ…” Quy Nhai kéo theo Vân Huyền Khê đứng trở lại giữa không trung, khóe miệng khẽ giương lên một nụ cười, giống như trào phúng, lại giống như chẳng có gì.
“Đế Lâm Uyên, giết hai mươi ba mạng người trong tộc của ta, hôm nay nói thế nào ngươi cũng phải cho lão tử một câu trả lời.” lúc này đang đối mặt với Quy Nhai, bên cạnh lại có người muốn tiến tới.
Đế Lâm Uyên nhẹ nhàng quét mắt liếc nhìn người đó, trước mặt mọi người đem Thiên Lan ôm vào trong lòng, Thiên Lan cho dù trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng biết được lúc này không phải là lúc để nàng giận dỗi, Đế Lâm Uyên chỉ cần buông tay, nàng cũng không dám đảm bảo có thể may mắn được như lần trước.
“Trả lời? Đế Lâm Uyên ta làm việc từ lúc nào phải cho các ngươi câu trả lời.” một lúc sau Đế Lâm Uyên mới chậm rãi mà ném ra một câu.
Cuồng vọng, bá đạo cùng lạnh lùng, mọi người xung quanh đều rõ ràng cảm nhận được khí tức cường giả phát ra từ trên người Đế Lâm Uyên, làm bọn họ có chút rụt lại, nhưng cứ nghĩ tới người thân bị Đế Lâm Uyên giết chết, ý nghĩ thối lui bị nộ khí chiếm đóng.
“Giết Đế Lâm Uyên, báo thù cho người trong tộc, giết hắn!”
“Giết hắn!”
Một màn người người kêu giết Thiên Lan chỉ nhìn thấy được trên phim ảnh, đến nay lại có thể tự mình thử nghiệm, đáng sợ nhất là hiện giờ nàng còn ở trận doanh đối địch.
“Sợ sao?” Đế Lâm Uyên hơi cúi đầu, đôi mắt xanh ánh lên màu sắc ôn nhu.
Dung mạo thế này, thâm tình thế này, đổi lại là người khác sớm đã ngã vào rồi, nhưng Thiên Lan da gà nổi hết toàn thân, lúc nam nhân này ôn nhu chắc chắn không có gì tốt.
Thấy sự phòng bị trong mắt Thiên Lan, ý cười của Đế Lâm Uyên càng sâu, hơi cúi người xuống, bên tai nàng nói nhỏ: “Thiên Lan tiểu thư, ngươi cần gì phải phòng bị đối với ta?? Ta muốn giết ngươi chẳng qua là chuyện khẽ động một ngón tay thôi.”
Hành động của hai người vốn đã ám muội, lúc này lại thêm một tư thế kia, cho dù là ai đều sẽ đem Thiên Lan xem thành người của Đế Lâm Uyên, không đúng, là nữ nhân của hắn!
Sắc mặt Vân Huyền Khê có chút khó coi, cái tên Đế Lâm Uyên này đại diện cho điều gì cả cái đại lục này đều biết, nhưng tại sao Thiên Lan lại có quan hệ với cái người này?
Thiên Lan đưa tay đẩy Đế Lâm Uyên ra, thần sắc lạnh nhạt, “Đế công tử nói đúng, Vân Thiên Lan ta chẳng qua chỉ là một hạt bụi trong mắt Đế công tử, sự sống chết của ta chẳng qua chỉ là một câu nói của Đế công tử.”
Thiên Lan vừa dứt lời, ánh mắt sắc nhọn nhìn thăng Đế Lâm Uyên, âm thanh đột nhiên đè thấp vài phần, “Đế công tử tốt nhất ngay bên giờ giết chết ta, đừng để Vân Thiên Lan có ngày trở mình.”
Lần này Thiên Lan thật sự rất tức giận, nàng đã chịu đủ sự sắp xếp của Đế Lâm Uyên đối với nàng rồi, cậy mình có chút thực lực thì có thể tùy tiện làm nhục người khác sao?
Đế Lâm Uyên thật sự là bị ánh nhìn sắc nhọn bắn ra từ trong mât Thiên Lan dọa, nữ nhân này trước giờ đều đem tính khí của mình che giấu rất tốt, lần này hắn có thể đã thật sự chạm đến cực hạn của nàng rồi, Đế Lâm Uyên nhẹ chuyển tầm mắt, đại thiếu gia của Vân gia…
“Ta sẽ không giết người.” Đế Lâm Uyên một lần nữa mở miệng “Ngược lại, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Thiên Lan cười lạnh một tiếng, nghiêng đầu đi nơi khác, không nguyện ý nói thêm gì với Đế Lâm Uyên, nam nhân hỉ nộ vô thường này, ai mà biết được một khắc sau hắn có lật mặt hay không.
“Đừng có mà ở đó thân mật, ân ái như vậy, đến địa phủ mà thể hiện, nạp mạng đi!” cuối cùng cũng có người không thể xem tiếp được nữa, bắt đầu phát động công kích.
Có một tất sẽ có hai, rất nhanh đội quân tức thời thảo phạt. Đế Lâm Uyên rất nhanh đã bị bao bợc bởi ánh sáng linh lực, lại một lần nữa phát ra trên bầu trời. Đế Lâm Uyên chỉ ôm Thiên Lan mà tránh né, linh lực từ các hướng đánh tới không tạo cho hắn bất cứ một tổn thương nào.
Quy Nhai đứng tại vòng ngoài, nhìn Đế Lâm Uyên đang không ngừng tránh né, không có chút ý vị muốn tiến lên.
Vân Huyền Khê ngược lại rất gấp gáp, mồ hôi tí tách tí tách rơi xuống, nhưng không thể nào nói chuyện chỉ có thể trợn mắt mà nhìn Thiên Lan bị người ta vây lấy.
Quy Nhai vỗ một cái vào sau lưng Vân Huyền khê, trước khí Vân Huyền Khê kịp mở miệng liền nói: “Huyền Khê, muội muội này của ngươi rất có thể sẽ đem đến cho đại lục một tai họa, như vậy ngươi sẽ còn bảo vệ nàng không?”
“Đạo sư?” lời đến miệng Vân Huyền Khê liền bị Quy Nhai chặn lại, “Người có phải là dừ đoán được điều gì không?”
Quy Nhai có thể dự đoán được tương lai, chuyện này rất ít người biết được, trừ Vân Huyền Khê thì chỉ còn Viện trưởng.
Quy Nhai lắc đầu, vẻ mặt xẹt qua một tia tiếc nuối, “ Chính bởi vì không thể dự đoán được, bởi vậy nàng chính là một biến số, vừa chính vừa tà.”
Vân Huyền Khê trầm mặc mất một lúc, sau đó kiên định mà ngẩng đầu, “Đạo sư, không cần biết Thiên Lan sau này ra sao, nàng vẫn là muội muội của Vân Huyền Khê ta, là người thân duy nhất có chung một huyết mạch trên thế giới này.”
Quy Nhai sớm đã dự liệu được Vân Huyền Khê sẽ nói như vậy, vì thể chỉ có thể thở dài một tiếng, “Bỏ đi, nếu ngươi đã để tâm nàng ta như vậy, người làm đạo sư như ta sẽ tặng nàng ta một món quà gặp mặt.”
Những chuyện xảy ra bên này Thiên Lan không hề hay biết, nàng đang trừng lớn mắt nhìn Đế Lâm Uyên nhẹ nhàng mà xuyên qua vô số đạo linh lực, tham gia trận chiến đại đa số đều là linh đế, chỉ có rất ít người sử dụng linh khí bổ trợ để có thể bay lên, ánh sáng xanh xen kẽ với ánh sáng lục đang không ngừng bay múa trên không trung.
Bên dưới vẫn như cũ núi đất rung chuyển, trên bầu trời không biết từ khí nào mà mây đen mù mit, trên trời không ngừng có từng tiếng sét vang lên cuồn cuộn, thanh âm từ xa đến gần.
Bầu trời xám xịt luôn cho người ta một cảm giác bức bách khó chịu, trong lòng Thiên Lan có một dự cảm không lành, khi nàng nhìn thấy Quy Nhai đang đứng thẳng trong vong trận chiến, cảm gián đó lại càng rõ ràng hơn.
Quy Nhai hướng tới Thiên Lan như cũ lộ ra một nụ cười quỷ dị, Vân Huyền Khê lúc này đã không thấy bóng dáng đâu nữa, nhưng Thiên Lan hiện giờ đã không còn có thời gian để nhìn xem Vân Huyền Khê đang ở đâu nữa.
Tốc độ của Quy Nhai không hề chậm hơn so với Đế Lâm Uyên, mỗi lần ra tay ông chỉ là muốn chặn lại Đế Lâm Uyên, tay không giao chiến với Đế Lâm Uyên, không dùng một chút linh lực nào, mục tiêu, chính là Thiên Lan trong lòng Đế Lâm Uyên.
“Quy Nhai đạo sư là đang muốn giành người với ta sao?”Đế Lâm Uyên tránh khỏi công kích của Quy Nhai, trào phúng mà nhìn ông.
“Không, ta chính là muốn tặng nàng một món quà.” Quy Nhai rất bình tĩnh mà phản bác, ông không có hứng đi giành người với Đế Lâm Uyên.
Đế Lâm Uyên có chút hứng thú khẽ nhướng mày, “Quy Nhai đạo sư muốn tặng quà gì?”
“Đây là quà tặng nàng ta, Đế công tử có vẻ quản hơi nhiều rồi.” Quy Nhai mặt không chút biểu tình đáp lại, ánh nhìn mãi dừng trên khuôn mặt có chút trắng bệch của Thiên Lan.
Thiên Lan lúc này rất muốn hét lớn một tiếng, nàng là người, không phải thứ đồ các ngươi có thể tùy tiện tranh cướp, nhưng tình hình bây giờ, nàng rất rõ ràng, nàng vốn là không có quyền mở miệng.
“Thần thú xuất thế rồi.” đám người vẫn vây lấy Đế Lâm Uyên đột nhiên tản đi, thanh âm hưng phấn không ngừng truyền quanh quẩn trong núi.
Đứng trước thần thú, Đế Lâm Uyên cũng phải lùi lại phía sau.
Trong không trung không ngừng truyền tới tiếng sấm sét, chấn động đến rung chuyển thiên địa, đỉnh núi trước đó giống như một miệng núi lửa, không ngừng có nham thạch phun ra ngoài, đồng thời mang theo ngọn lửa nóng rẫy, từ đỉnh núi không ngừng chảy xuống dưới.
Nhiệt độ nóng rẫy kia, không phải con người có thể chịu đựng được, Thiên Lan tại thời điểm đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ kinh hoàng kia liền bị một cảm giác thanh mát bao chặt lấy, nhiệt độ kia thời khắc này bị cách biệt hoàn toàn ở bên ngoài, Thiên Lan nghiêng đầu nhìn về Đế Lâm Uyên, ánh nhìn của Đế Lâm Uyên lại dán chặt tại của động trên đỉnh núi.
Quy Nhai nhìn thấy nham thạch đỏ rực kia, trong mắt hiện rõ một tia vui sướng, lợi dụng lúc tầm mắt Đế Lâm Uyên không để ý đến ông, liền đem Thiên Lan cướp lại tay mình.
Thiên Lan chỉ cảm thấy cảm giác mát mẻ trên thân thể tản đi, quay đâu lại liền bị Quy Nhai xách trên tay, nhiệt độ nóng rực không ngừng bao lấy nàng, mồ hôi còn chư kịp thoát ra ngoài đã bị hơ cạn, quần áo dán trên người, lại càng bỏng rát.
Đế Lâm Uyên hồi phục lại, trong mắt liền toát ra hàn ý rét lạnh, thanh âm trầm thấp, giống như thanh âm của quỷ tu la đến từ địa ngục, “Quy Nhai, ngươi muốn chết.”
Khóe miệng Quy Nhai giương lên một nụ cười, mang theo Thiên Lan hướng tới đỉnh núi lửa đang không ngừng phun ra nham thạch kia, trong lòng Thiên Lan nổi lên một trận khủng hoảng, túm chặt lấy cánh tay Quy Nhai, móng tay xuyên qua lớp vải quần áo cắm chặt vào thịt của Quy Nhai, “Ngươi muốn làm gì?”
Phạn Diệt ở trong tay áo nàng lăn lộn mấy vòng, đang định nhảy ra ngoài giúp đỡ, một đaọ khí lực đột nhiên khóa chặt nó, một khắc sau đó liền rơi vào trong bóng tối.
Quy Nhai hơi quay đầu lại, khóe miệng giương lên một nụ cười như có như không khiến Thiên Lan nhìn thế nào cũng thấy rất quỷ dị.
“Đế Lâm Uyên!” Thiên Lan theo bản năng gọi tên Đế Lâm Uyên, nhiệt độ quá cao, ý thức của nàng đã có chút mơ hồ rồi.
Thanh âm yếu ớt, Đế Lâm Uyên ở đằng sau lại nghe thấy vô cùng rõ ràng, nhìn hình bóng phía trước đang không ngừng kéo giãn khoảng cách, đôi mắt xanh của Đế Lâm Uyên sắp phun ra lửa, phát động linh lực không ngừng đuổi theo Quy Nhai.
“Gia, gia không thể đi tiếp nữa.” mắt thấy sắp đuổi kịp, Hoa Lê từ phía sau liền kéo lại cánh tay Đế Lâm Uyên, khiên cho hắn phải dừng lại.
“Buông tay.”