Hoan Hoan Ái - Cách Yêu Của Chủ Tịch Phong

Chương 153: Con rể




Sau khi thấy ông bình tĩnh, hắn mới tiếp tục nói
'Tiểu Doãn nói con độc ác vô nhân tính, giận dữ giáo huấn con cả đêm, cho nên...'
Thì ra đó là lí do con gái không về nhà
Lão gia và phu nhân cảm thán
'Ai da, Doãn Doãn, kỳ thực mẹ thấy con rể làm như vậy chẳng có gì là sai cả, nếu là mẹ thì cũng sẽ làm vậy đối với kẻ dám buông lời lăng nhục người mình yêu. Sao con có thể trách móc chồng con cả đêm, vì chuyện này mà giận dỗi người yêu mình thật là không đáng đâu con' Mẹ cô răn dạy
Cái gì đây? cô giáo huấn hắn?
Rõ ràng là hắn hành hạ cô cả 1 đêm, bây giờ lại dám đổi trắng thay đen nói những câu vô sĩ như vậy
Rốt cuộc hắn có biết nhục nhã không?
Còn nữa, chưa gì mẹ đã gọi hắn là con rể
Ba sau khi nghe hắn nói xong chỉ đứng bên cạnh tuy không nói gì nhưng lại gật đầu tán thưởng
Ba mẹ chỉ vừa mới gặp đã thích người 'con rể' này như thế
Cô cảm thấy quả nhiên phải phản đối chuyện này đến cùng
'Con đã nói rồi, con tuyệt đối không kết hôn với tên mặt người dạ thú này'
Cô là đang nói về những việc hắn làm với mình
Nhưng ba mẹ vẫn khăng khăng nghĩ rằng cô vẫn còn để trong lòng chuyện hắn giải quyết người kia
Nhà họ Khương Mộc xử lí kẻ dám to gan sỉ nhục mình cũng chẳng kém Hắc bang, ai có thể chịu được cảnh bản thân chịu sỉ nhục?
Lâm Doãn từ nhỏ đến lớn cũng đã thấy không ít, sao chỉ rời đi vài năm lại cố chấp như vậy
Ba cô nghe xong những lời khó nghe của con gái liền tức giận giơ cây gậy đang cầm trong tay hướng về phía cô
'Nghịch nữ, muốn tao tức chết mày mới vừa lòng sao?!!!'
Mẹ cô chạy đến ngăn cũng không cản được sức lực đánh chết cả 1 con hổ của ông
Lâm Doãn đã dự liệu được chuẩn bị né tránh chỉ thấy trên người mình nằng nặng
Hắn che chắn nhận lấy của ông 1 gậy
Cô nghe thấy được tiếng gì đó, chẳng biết là tiếng gậy giáng xuống hay là tiếng xương cốt hắn vỡ ra
Chỉ nghe thấy tên đó phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ nhưng đủ để lọt vào tai cô
Viễn cảnh này bình thường rất hay xuất hiện
Nhưng cả 3 người đều không ngờ hắn lại liều lĩnh như thế, trực tiếp nhận lấy
Hắn ngẩng đầu 2 tay nắm lấy vai cô, ánh mắt không ngừng quan sát
'Em có bị thương không?'
Ba mẹ cô ở bên cạnh muốn hỏi hắn có sao không nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy hắn sốt ruột nhìn cô
Người chồng như thế còn có thể đi đâu tìm được a?
Cô lắc đầu tỏ ý không có gì, hắn mới thở phào nhẹ nhõm
Quay sang nhìn ba mẹ cô mà cười
'Da con rất dày cho nên hoàn toàn không có gì đâu'
'Sao lại không có gì được, mau... Doãn Doãn, mau đưa con rể lên phòng xem thử đi' ba mẹ cô hối thúc
Cô cũng đành nghe theo, còn cách nào khác sao?
Hắn vì cô cho nên mới bị như thế
Dìu hắn lên phòng mình, cô cảm thấy có lỗi
Tuy hắn nói da mình rất dày, nhưng bị đánh...
Khoan đã, da dày?
Cô ngẩng đầu vô tình mũi 2 người chạm vào nhau, tim có chút loạn
Mau chóng dịch ra, nhưng lại nhìn thấy gương mặt anh tuấn của hắn
Chết tiệt! Hắn đang cười, cô muốn xô hắn ra nhưng lại nghe thấy tiếng của mẹ mình đang cảnh cáo
'Doãn Doãn, dìu cho cẩn thận vào a'
Lâm Doãn cắn răng nghiến lợi, tiếng cười của hắn lại càng sảng khoái hơn
'Em phát hiện rồi sao, bảo bối?'
'Tốt nhất anh nên câm miệng lại cho tôi' cô cố nén lửa giận đang cháy rực đủ để thiêu đốt cả 1 cánh đồng tăm nghìn hecta
Hắn lại không biết xấu hổ tựa đầu vào má cô, thân thể cao hơm 1m8 xấu xa đè xuống cô muốn tránh cũng tránh không được
Nếu mẹ nhìn thấy cô đánh hắn thì cô sẽ không xong, đành để hắn được lợi ăn đậu hũ của mình
Hắn nhìn vẻ mặt tức mà không làm gì được của con mèo hoang trong lòng, tà mị nở nụ cười
'Bảo bối của anh thật thông minh, anh chỉ vừa nói liền phát hiện da mặt anh rất dày'
'Không biết xấu hổ!'
Cô cắn răng nghiến lợi
Sau khi đến phòng ngủ hắn liền không diễn nữa, luyến tiếc bỏ mĩ nhân trong lòng ra

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.