Hoắc Tổng, Tôi Muốn Từ Hôn

Chương 7:




Lâm Nam luôn có một loại trực giác rằng mối quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản.
Thư Tình liếc mắt nhìn Hoắc Vân Thành: “Là ông nội gọi tôi tới làm. Tôi và anh ta? Chúng tôi có hôn ước.”
Lâm Nam vừa uống một ngụm nước liền phun hết cả ra.
“Gì cơ?” – Khựng lại một chút, cậu ta lại nói tiếp: “Vị hôn thê tới từ nông thôn của Hoắc đại ca trong lời đồn chính là chị à!”
Advertisement
Thư Tình từ tốn gật đầu.
Trước kia từng nghe qua rất nhiều lời đồn, song lúc này Lâm Nam không thể không nói một câu: Thư Tình đúng là tới từ nông thôn, nhưng mà vùng nông thôn đó có trang viên trị giá hàng trăm triệu, và mấy chục căn biệt thự…
“Hai người…” – Lâm Nam khó tin nhìn hai người kia.
“Không có tình cảm, ba tháng sau sẽ giải trừ hôn ước.” – Thư Tình thản nhiên nói.
Lâm Nam yên tâm gật đầu, không thể không nói, tính cậu vốn rất thẳng thắn. Lúc này, cậu nói luôn: “Thế thì tốt, Hoắc đại ca nào xứng với chị chứ! Vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, còn chẳng tốt bằng em.”
Hoắc Vân Thành vốn đang im lặng ăn cơm: “?”
Anh không xứng với Thư Tình?. Đam Mỹ Sắc
“Lâm Nam, chiếc xe đợt trước mà cậu thích, anh cậu vốn nhờ tôi mua để tặng cho cậu, tôi thấy…”
“Đừng đừng đừng, Hoắc đại ca, em không có ý đó.”
Lâm Nam cười gượng.
Họ ăn cơm cũng khá là vui vẻ, ở trước cửa nhà hàng, Thư Tình và Hoắc Vân Thành chia tay với Lâm Nam.
“Tạm biệt nha chị Tình! Khi nào rảnh em sẽ tới chỗ chị chơi.”
Thư Tình cưng chiều xoa đầu cậu: “Tạm biệt cậu nhóc, đi đường cẩn thận!”
Ừm, cảm giác như đang vuốt ve chú Alaska ở nhà vậy.
Nhưng hành động này trong mắt Hoắc Vân Thành lại có ý nghĩa khác, anh híp mắt nhìn. Sau khi lên xe không lâu, anh chợt nói: “Hóa ra cô khẳng định chắc nịch rằng sẽ không thích tôi là bởi vì cô đã có người mà mình thích rồi.”
Thư Tình khó hiểu nhìn Hoắc Vân Thành.
“Nhưng tôi bảo cô, bây giờ cô đang có hôn ước với tôi, Lâm Nam lại là minh tinh. Hai người tốt nhất đừng có gây ra tai tiếng gì, nếu không sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới danh tiếng Hoắc gia.”
Lời vừa nói ra, Thư Tình mới nhận ra Hoắc Vân Thành đã cho rằng cô thích Lâm Nam.
Mắt chó nào của anh ta nhìn ra vậy?
“Vẫn phải nhắc nhở cô một câu, cửa nhà Lâm gia khó bước vào lắm, dù sao cô cũng lớn hơn Lâm Nam hai tuổi.”
“Anh đủ rồi đấy.”
Người đàn ông này càng nói càng hăng à!
“Tôi thích ai không liên quan tới anh, đừng có ở đây mà chỉ chỉ chỏ chỏ.”
Mặt Hoắc Vân Thành lập tức đen kịt. Mãi tới khi xuống xe, hai người cũng không nói thêm lời nào.
Hoắc Vân Thành nghĩ thầm, Thư Tình không phủ nhận chính là ngầm thừa nhận. Ngược lại, anh còn cho rằng lời cô nói là do cô đã thẹn quá hóa giận.
Tối hôm đó, Hoắc Vân Thành vẫn mất ngủ như thường.
Năm mười ba tuổi anh từng bị bắt cóc, bị nhốt trong một căn phòng không có chút ánh sáng nào. Từ đó trở đi, Hoắc Vân Thành đã quen với việc mất ngủ.
Nhưng điều khác biệt là đêm nay đầu óc anh toàn là Thư Tình.
Không biết tại sao, Hoắc Vân Thành nhớ lại khung cảnh tối qua, lại hoài niệm thời khắc được ôm Thư Tình ngủ?
Càng nghĩ, Hoắc Vân Thành càng phiền lòng.
Tự dưng đi thích một thằng nhóc còn chưa đủ lông đủ cánh, Thư Tình mù rồi à?
Anh buồn bực châm một điếu thuốc.
Trong những ngày sau đó, Thư Tình ở Hoắc Thị trải qua những ngày tháng bình yên vô sự. Chỉ là cuộc sống mỗi ngày đều phải đi làm khiến cô bất giác hoài niệm quá khứ, vẫn là ngao du thế giới hoặc nằm trong trang viên vẫn thoải mái hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.