Sau khi Hứa Mạt kết thúc công việc, đã là rất khuya rồi. Xuyên qua cửa sổ sát đất của cao ốc Nhất Thiên, có thể nhìn xuống cảnh đêm của toàn bộ thành phố, đèn hoa mới lên, màn đêm hiện ra sâu thẳm.
Sau khi cùng chào tạm biệt, mọi người lần lượt lên đường về nhà. Nhân viên công tác đa số là ở lại đây tăng ca, một khi kết thúc, sắp xếp gọn máy móc, rất nhanh liền thoắt cái không thấy bóng hình.
Hứa Mạt chào tạm biệt trợ lý của bản thân, đi xuống trước.
Trong gara không có bóng người, Hứa Mạt vừa bước ra, một chiếc sang đẹp đen bóng ở đằng xa liền ấn còi xe.
Cô nhìn qua, thân xe và kiểu sáng đều không phải xe mà cô quen thuộc, cũng không biết Thẩm Thận lúc nào lại đổi một chiếc mới.
Gara dưới đất vô cùng thoáng đãng, yên tĩnh lại an toàn, chỉ có tiếng giày cao gót của cô dẫm lên mặt đất, từng bước một.
Lúc sắp lại gần thân xe, Thẩm Thận từ trong ghế lại xuống xe. Anh hôm nay mặc một chiếc sơ mi màu xanh nước, làm tôn lên thân người thon dài thẳng tắp của anh, vô cùng hăng hái, màu sắc hơi lộ mùi thanh xuân như vậy, kèm thêm khuôn mặt như ngọc như thần tiên của anh, thanh cao sang trọng bức người.
Hứa Mạt sửng sốt trong nháy mắt, túi đang cầm trong tay liền bị Thẩm Thận cầm lấy.
"Ngây ra làm gì, lên đi." Nói xong, anh tự mình mở cửa ghế phụ cho cô.
Hứa Mạt kinh ngạc liếc nhìn anh, ngậm cười ngồi vào.
Thẩm Thận cũng không đi, cúi người thắt dây an toàn cho cô, thấp giọng hỏi, "Điểm tâm buổi trưa có ngon không?"
Anh dựa vào có chút gần, hơi thở mát lạnh như biển sâu liền bao trùm cả người cô, tươi mát dễ ngửi.
Hứa Mạt thấy anh rủ mặt mày xuống, với động tác nhanh chóng của đôi tay thon dài xinh đẹp, "Ừm...."
Thẩm Thận rất nhanh liền thắt xong, nghe vậy nâng mắt, "Anh nghe Tống Đình nói, em nói anh không cần lãng phí?"
Hứa Mạt đẩy anh một cái, "Đây vẫn đang ở trong gara, chờ lát nữa có người nha..."
Thẩm Thận bị đẩy một cái, ngược lại cười lên, "Đối với em có gì mà lãng phí."
Lời vừa dứt, anh liền cắn một ngụm lên khóe môi cô.
Sau khi Thẩm Thận ngồi lên xe, linh hoạt xoay vô lăng, "Buổi hẹn hò hôm nay là tự anh lên kế hoạch."
Anh không đầu không đuôi nói một câu, Hứa Mạt không biết vì sao, "Hả?"
Thẩm Thận nhướng mày, không nói chuyện.
Hứa Mạt liếc nhìn anh một cái, "Cho nên?"
Thẩm Thận có chút không vừa ý, cà lơ phất phơ nói, "Em không khen thưởng cho anh sao?"
Cũng may mà anh không che phiền, lần này, cả ngày xin đòi khen thưởng, thầm hôn hôn ôm ôm nhưng một chút cũng không ít.
Hứa Mạt biết anh là muốn biểu dương, thấy anh chờ đến khó chịu, cô cố tình không như ý của anh.
"Ừm, anh rất giỏi nha."
Thẩm Thận nghe ra được ý có lệ của cô, không nói chuyện, chỉ là tay phải vươn ra, véo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô một chút.
"Anh sao mà ấu trĩ như vậy." Hứa Mạt vỗ tay anh ra, sau đó đồng dạng véo trở về.
Thẩm Thận khóe môi nửa cong lên, "Đây có thể gọi ấu trĩ sao? Đây gọi là biểu hiện yêu em."
Nói xong, anh giống như nghĩ đến cái gì, cười đến câu hồn, "Anh chỗ nào thành thục em còn không biết sao, chờ lát nữa tìm chỗ, anh trai cho em nhìn thử?"
Hứa Mạt xấu hổ lại túng quẫn, không được tự nhiên nói, "Không cần nhìn cũng biết, dù sao cực kỳ ấu trĩ."
Thẩm Thận nhướng mày, đề cập đến tự tôn của đàn ông, anh rất nghiêm túc, "Sao, em không tin? Em có thể sờ một chút, tự tay thử nghiệm chút xúc cảm."
Hứa Mạt: "....."
Nơi ăn cơm là một căn phòng bao rộng lớn. Ba mặt xung quanh là cửa sổ xuyên thấu, liếc mắt liền có thể nhìn ra tháp thành phố cao sừng sững, đèn màn hình bên trên đang không ngừng lóe lên dòng chữ dạ quang đủ màu sắc, đi xuống liền là dòng xe kéo dài li ti như bàn cờ.
Trong phòng bao ngâm mùi đàn hương dễ ngửi, Thẩm Thận ngồi xuống phía đối diện Hứa Mạt.
"Thích không?" Thẩm Thận nói xong gọi nhân viên ở ngoài cửa, nói bên tai vài câu, người đó liền lui ra ngoài.
Nơi này chỉ có hai người họ, cũng không có người khác.
Hứa Mạt gật đầu, "Em cảm thấy rất yên tĩnh, rát thích."
So với cảnh tượng trước kia hai người chúc mừng và ăn cơm không giống, nơi này khoan thai yên tĩnh, không có âm nhạc du dương động lòng người, cũng không có ánh nến mập mờ và ly rượu ngon lay động.
Nhưng chỉ như vậy, lại càng thêm thoải mái yên tĩnh. Hai người ở bên nhau không có người khác can dự vào, không nói chuyện cũng làm lòng người sinh ra sự thỏa mãn.
Ngón tay từng đốt rõ ràng của Thẩm Thận gõ từng nhịp một lên mặt bàn, "Vậy trước tiên chúc chúng ta đêm nay vui vẻ."
Hứa Mạt học dáng vẻ chống nửa mặt thường ngày của anh, "Không cần trước tiên, bây giờ đã rất vui vẻ nha."
Thẩm Thận lười biếng vén nửa mí mắt, "Sự vui vẻ mà anh muốn với cái em muốn chắc là không quá giống nhau."
Hứa Mạt ở dưới bàn đạp anh một cái, Thẩm Thận nhàn hạ ném qua một cái mị nhãn.
Thức ăn rất nhanh liền lên đầy đủ, đều là những món nhà làm, còn có vài món cay, Hứa Mạt tuy rằng thích ăn đồ nhạt, nhưng đối với đồ cay cũng thích, ngẫu nhiên cũng sẽ thử một chút.
Mùi vị nơi này vô cùng ngon, cô cũng không nhịn được liền gắp nhiều vài đũa.
"Quả nhiên, như vậy em sẽ ăn cơm nhiều hơn một chút." Thẩm Thận nói xong liền dốc sức nhét đồ ăn vào chén cô, cũng chất thành một ngọn núi nhỏ, anh còn chưa phát hiện.
Hứa Mạt ngăn động tác của anh lại, cũng gắp một chút vào chén của anh, "Anh không cần luôn gắp cho em ăn."
Chờ đến khi cô gắp xong, mới bỗng dưng nhớ lại một chuyện, dạ dày Thẩm Thận không tốt, anh phải ăn kiêng, món cay liền là một món trong đó.
"Ai....anh đừng ăn..." Cô vừa lên tiếng ngăn cản liền thấy Thẩm Thận điềm nhiên như không gắp vào trong miệng.
"Chờ chút nữa dạ dày không thoải mái thì làm sao?" Hứa Mạt nhẹ giọng nhắc nhở anh, "Cần uống chút canh ấm bụng một chút không?"
Thẩm Thận ngửa người về phía sau, "Có em ở bên anh, sợ cái gì."
Hứa Mạt có chút bất đắc dĩ, cuối cùng vẫn là cứng rắn một phen, "Không được, không cho anh ăn."
Cô bĩu môi, giành lấy chén của anh, chuyển một đĩa mới tinh qua cho anh.
Thẩm Thận cười lên, ngữ khí trêu đùa, "Bá đạo như vậy sao."
Hứa Mạt đứng đắn đáp một tiếng, "Ừm, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất."
Thẩm Thận khều khều, chỉ cảm thấy tâm trạng liền bay lên một độ cao kỳ diệu, "Được, dù sao anh đều nghe em."
Hứa Mạt hơi cười lên, "Dù sao không cho phép anh chơi xấu."
Ăn cơm xong, Thẩm Thận cầm lấy một cái hộp, trực tiếp đẩy đến trước mặt Hứa Mạt, "Cho em."
Hứa Mạt thu mắt, chiếc hộp xinh xắn dây vải nhung, cô nhẹ nhàng rút dây lụa bên trên ra, mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền.
Cùng với sợi dây chuyền lần trước Thẩm Thận tặng cô là cùng một kiểu trong bộ sưu tập.
Hứa Mạt đóng hộp lại, "Anh hình như rất thích tặng em những thứ này."
Thẩm Thận nhẫn nại nghe.
Hứa Mạt bứt chú bướm được thắt trên hộp ra, "Kỳ thật sợi dây chuyền trước kia anh tặng em, em luôn giữ lại."
"Lần trước không cẩn thận làm mất rồi, nhưng sau này em vẫn là tìm lại được." Nói xong, cô gẩy đầu ngón tay.
Hứa Mạt rũ mặt mày, "Em.....em đều rất thích."
Không biết Thẩm Thận có thể nghe hiểu hay không, nhưng cô muốn nói với anh, xấu hổ biểu đạt những lời nói luôn giấu kín lúc đó.
"Còn có..." Hứa Mạt mò ra từ trong túi một thứ, "Em sớm liền muốn đưa cho anh, luôn không có cơ hội."
Thẩm Thận bị câu này của cô hấp dẫn, sau đó thuận theo tay cô nhìn qua.
"Lần trước khi vào đoàn phim, bên cạnh có một ngôi miếu khá nổi tiếng, em giúp anh cầu bùa bình an."
Thẩm Thận cầm qua là một túi gấm rất nhỏ, bùa bình an chắc là được cô gói vào bên trong. Túi gấm là cô tự tay làm, bên ngoài thêu hai chữ "bình an".
Hứa Mạt thấy anh đánh giá, chớp chớp mắt, ngữ khí mang chút không xác định, "Anh thích không?"
"Anh rất thích." Thẩm Thận nói xong nắm chặt tay lại, ánh mắt lại nhìn cô chăm chú, một khắc cũng không di chuyển.
"Đồ em tặng, đương nhiên là phải đặt ở bên người." Anh cười nhẹ lên.
Hứa Mạt tùy ý anh cười, sau đó bản thân cũng cười lên, theo sau nâng tay sờ khuôn mặt bản thân.
"Tiểu Mạt." Thẩm Thận gọi cô.
"Vâng?" Hứa Mạt nâng mắt, hai người ánh mắt giao nhau.
"Hôm nay đầy một tháng rồi, anh muốn hỏi, em nguyện ý làm bạn gái của anh không?" Thẩm Thận nói xong, chỉ bên ngoài cửa sổ sát đất.
Hứa Mạt thuận theo hướng mà anh chỉ nhìn ra ngoài, chữ trên màn hình đèn led đã không chút tiếng động thay đổi.
Đèn led của to của tháp thành phố, ở trung tâm cả thành phố, nơi cao nhất, toàn màn hình dần hiện ra một hàng chữ.
"Đáp ứng anh__ Thận."
Hứa Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm chạp không di chuyển tầm mắt.
Ánh đèn ngoài cửa sổ rực rỡ, bóng đêm thanh bình. Bên trong cửa sổ bên cạnh có anh, kiệt ngạo bất tuân, tùy ý lại kiêu ngạo.
Thế nhưng một người đàn ông như vậy, thích cô.
Khóe môi Hứa Mạt giương lên thành độ cong nhàn nhạt, "Thẩm Thận, anh thật đủ rồi."
Sau khi chính thức xác lập quan hệ, hai người lại bắt đầu một giai đoạn chia lìa mới.
Thẩm Thận bận, nhưng sự bận rộn của anh có thể tự mình điều chỉnh, nhà tư bản mà, có người sống mệt mỏi, có người sống thoải mái. Thẩm Thận hiển nhiên là trung hòa giữa hai loại, sau khi bận xong anh sẽ cho bản thân sự thả lỏng thích đáng.
Sự bận rộn của Hứa Mạt lại thật sự mệt mỏi. Đoàn phim quay phim, vừa vào đoàn liền gần như cách ly với thế giới bên ngoài. Nơi Hứa Mạt bây giờ thường đi, liền chính là tiệm tiện lợi trong khu vực đoàn phim.
Nơi quay phim lúc đầu còn ở trong thành phố, đến nửa sau bộ phim thì phải đến một thành phố khác. Có điều trong sự bận rộn vẫn còn tình huống rảnh rỗi, hiện giờ vẫn đang ở đầu nửa bộ, lúc cảnh quay của Hứa Mạt ít cũng có thể về nhà, thuận tiện hẹn hò với Thẩm Thận.
Nói là hẹn hò, chính là hai người làm ổ ở trong nhà không ra ngoài, có lúc ở nhà anh có lúc là nhà Hứa Mạt.
Hôm nay vợ đạo diễn qua sinh nhật, nói là phải về nhà ăn cơm cùng vợ, đạo diễn liền cho người trong đoàn đều nghỉ phép.
Khó mà rảnh rỗi, Hứa Mạt chuẩn bị cho Thẩm Thận một kinh hỉ, trước đó, cô muốn về ổ nhỏ của mình đợi một lát.
Nhưng mà đi đến cửa nhà, Hứa Mạt mới phát hiện chìa khóa của bản thân rơi trong khách sạn trong đoàn phim, bây giờ lại về lấy, có chút không thực tế,
Nghĩ một chút, cô quyết định đi nhà Thẩm Thận cọ xát. Hai người đã là người yêu chính thức, cô mới không cần khách khí, cùng lắm thì đuổi anh đi ngủ sô pha. Gọi điện thoại, Hứa Mạt mới biết Thẩm Thận đang ở trong nhà.
Thẩm Thận mở cửa ra, liền thấy Hứa Mạt đang cúi đầu, đứng ở ngay cửa, không biết đang nghĩ cái gì.
Hứa Mạt được anh kéo vào, "Anh sao lại ở nhà...."
Cô cho rằng anh còn ở công ty, chuẩn bị ban đêm ở đây ôm cây đợi thỏ, muốn hù anh.
Thẩm Thận nắm chặt cô, không quan tâm hôn trước một ngụm, sau đó cong lưng giúp cô đổi dép, "Anh sao không thể ở."
"Em xem bên ngoài, cũng tối bao nhiêu rồi." Thẩm Thận nhướng mày, không để bụng.
Hứa Mạt bị anh oán giận, nhỏ giọng oán trách, "Lúc trước cũng không thấy anh về sớm qua như vậy...."
Thẩm Thận lời ít ý nhiều, "Bộ phim này của em, là Nhất Thiên đầu tư."
Hiểu ngầm liền là, nhất cử nhất động của cô đều trong sự khống chế.
"Vậy anh biết em trở lại rồi?" Hứa Mạt được anh mang cho một dép lê, ngón chân động đậy.
"Vốn muốn đi đón em, nhưng nói em đã trở về rồi, anh liền ở nơi này đợi." Thẩm Thận thẳng lưng lên, "Đêm nay sao lại đại giá quang lâm, chủ động đưa đến cửa vậy?"
"Chìa khóa của em bỏ quên rồi." Hứa Mạt mè nheo một hồi, chôn vào trong lòng ngực của Thẩm Thận, ngữ khí mềm mại.
Một chiêu này đối với Thâm Thận vô cùng hưởng thụ.
Anh nhắm mắt hưởng thụ một hồi sự nũng nịu của bạn gái nhỏ, vò mái tóc cô, "Có đói không?"
"Sao vậy, anh muốn làm cho em sao?"
"Gọi đồ ăn." Ngữ khí Thẩm Thận muốn ăn đòn, dẫn đến Hứa Mạt hung hăng véo eo anh một phát.
"Không cần đâu, em đã ăn qua rồi." Đạo diễn đều chia cho bọn họ bán kem, tận mắt nhìn bọn họ ăn xong mới cho phép người đi.
Hai người cùng nhau làm ổ trong sô pha buồn nôn một hồi, xem một chút phim truyền hình.
Kỳ thật còn không có rất khuya, nhưng Hứa Mạt xem một hồi, mí mắt lại đánh nhau, đã bắt đầu có chút buồn ngủ, mệt mỏi muốn ngủ.
Ở trong đoàn phim liền tính có thể nghỉ ngơi trong khách sạn, cũng là gần sáng mới ngủ, trời tờ mờ sáng liền dậy, cô liền không có ngủ ngon qua.
Thẩm Thận có chút đau lòng, nhưng vẫn là để cô đi tắm trước, "Đi tắm trước lại ngủ, ngoan?"
Hứa Mạt ngáp, "Dạ, đêm nay anh ngủ sô pha."
Thẩm Thận thần sắc như thường, không nói tốt, cũng không nói không tốt.
Sau khi Hứa Mạt tắm xong, đầu óc cũng tỉnh một chút, cô vừa nghĩ ngủ lại đây nhưng nơi này căn bản không có quần áo của cô.
Cô âm thầm phiền muộn, sao đầu óc lại đãng trí như vậy, nghĩ như vậy, cô vẫn là thăm dò hướng ra ngoài gọi một tiếng, "Thẩm Thận."
Giọng đàn ông trầm thấp rất nhanh đáp lại, "Sao vậy."
Hứa Mạt vẫn là ôm chút hy vọng, "Anh nơi này có quần áo phụ nữ không?"
Thẩm Thận rất nhanh trả lời, "Không có." Sau đó anh bổ sung một câu, "Nếu như có quần áo phụ nữ, mới kỳ lạ đó."
"Vậy anh tìm cho em một bộ có thể mặc đi, phải dài một chút, em không mang quần áo."
Thẩm Thận sửng sốt một lát, rất lâu mới đáp một tiếng.
Hơi nước trong phòng tắm bốc hơi lên, Thẩm Thận gõ gõ cửa, bên trong lộ ra một đôi cánh tay trắng nõn.
Anh còn chưa nhìn kỹ, liền thấy Hứa Mạt nhanh chóng rút tay vào, Thẩm Thận trong lòng âm thành buồn cười.
Thế nhưng sau đó, anh liền cười không ra, Hứa Mạt bước ra, có trời mới biết cô mặc áo sơ mi đen như vậy có bao nhiêu hấp dẫn.
Đường cong phập phồng tuyệt đẹp, cặp chân mềm mại tinh tế thẳng tắp, nơi cổ áo đó ngổn ngang lỏng lẻo, lộ ra xương quai xanh xinh xắn trắng noãn. Dưới vạt áo sơ mi chỉ khó khăn lắm bao được một mảng nhỏ da thịt.
Càng đừng nhắc đến khuôn mặt mềm mại hơi e lệ của cô, lông mi run rẩy rũ xuống.
Thẩm Thận có chút hỗn loạn, trên mặt lại không hiện ra, "Anh cũng đi tắm."
Nước lạnh xối xuống, cơ bắp của anh lại cứng rắn sôi sục.
Chờ đến lúc ra ngoài, Hứa Mạt đã dùng chiếc chăn nhỏ quấn lấy bản thân, mái tóc mềm mại đen bóng tản mạn hai bên.
Thẩm Thận quỳ một chân bên mép giường, vừa nghĩ muốn lại gần cô, liền bị cô nâng tay chặn lại.
Hứa Mạt che miệng anh lại, "Đêm nay anh ngủ sô pha."
Thẩm Thận cắn một ngụm trên tay cô, sau đó liền thấy Hứa Mạt bối rỗi thu tay về.
Anh lại gần cô, không có đáp trả, giọng nói khàn khàn, mang theo mê hoặc, "Bảo Bảo, lâu rồi không gặp, cho anh hôn hôn em."
Hai thiên thần trong lòng Hứa Mạt đánh nhau, "Vậy....cũng được..."
Thẩm Thận không chút để ý đáp lại, sau đó liền hôn xuống.
Hai người vốn đang hôn sâu, thế nhưng hôn hôn liền một phát không thể thu hồi.
Trong không khí mang theo chút khô nóng, quần áo mùa hè lại mỏng manh, trong lúc môi lưỡi quấn lấy nhau, xung quanh nổi lên ý nóng vô tận.
Hô hấp của Thẩm Thận dần dần trở nên nặng nề, cùng với Hứa Mạt chia tay nửa năm này, anh không chỗ giải phóng, cũng không có qua.
Mà lúc này người dưới thân mềm mại yên lòng dán dưới lồng ngực anh, khát vọng nơi sâu thẳm trái tim giống như mang theo điện, lùm bùm cháy thành một đường.
Trong lúc say mê, anh chống nửa người dậy, làm cho bản thân hồi phục thanh tỉnh.
Hứa Mạt bị hôn đến trên mặt nổi lên hai luồng đỏ ửng, cô duỗi tay chống lấy vòng ngực rỗng của Thẩm Thận, th,ở dốc một hồi, phập phồng nhấp nhô, xao động thành độ cong.
Thẩm Thận nhìn chằm chằm, chỉ cảm thấy khí huyết không thông, khó nhịn lại tra tấn.
Hứa Mạt cảm nhận được tầm mắt nóng rực của anh, chỉ cảm thấy trên mặt càng nóng, cô rất rõ ràng anh muốn là cái gì, hai người từ đêm hẹn hò đó, đều là lướt qua thì dừng lại, thời khắc cần thiết vẫn là thích cầm tay tự động.
Lần này so với trước đây đều muốn khí thế rào rạt.
Thế nhưng những thứ này đều không phải quan trọng nhất.
Quan trong nhất là cô cũng nhớ anh.
Thẩm Thận đang chuẩn bị nằm nghiêng sang một bên bên khác của giường, hai cánh tay trắng nõn của Hứa Mạt tự động quấn lên, câu chặt lấy, không để anh đi.
Hầu kết anh khẽ nhúc nhích, giọng nói khàn khàn, "Tiểu Mạt?"
Hứa Mạt có chút lúng túng, nhưng vẫn là nhỏ tiếng nhắc nhở anh, "Em có thể, nhưng không có cái kia...."
Thẩm Thận cười lên, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào đó xoay chuyển, biết rõ còn cố hỏi, "Cái nào?"
Hứa Mạt xấu hổ và giận dữ đạp anh một cái, Thẩm Thận lúc này mới thành thật, trịnh trọng nói, "Nơi này anh có."
Nhận lấy tầm mắt nghi hoặc của cô, Thẩm Thận cười rất xấu xa, cúi người xuống, dán chặt bên tai cô, nói nhỏ, "Lúc dọn đến đây, anh đã mua rồi."
"Vậy.....vậy anh nhẹ chút...."Đôi mắt nai của Hứa Mạt ướt sũng, thanh thuần lại mị hoặc.
Thẩm Thận cúi đầu nhìn cô.
Đây là cô gái của anh, trên người mang theo hương thơm hoa nhài mà anh quen thuộc, tươi mát ngạt ngào, trong lòng liền một trận kích động.
Thẩm Thận đáp một tiếng, in dấu lên trán cô một nụ hôn, "Ừm, để anh trai thương em."
Hai người nửa năm chưa từng làm qua, Thẩm Thận lại được sự cho phép của bạn gái nhỏ, động tác liền vô cùng suồng sã, lực đạo rất nặng.
Đôi mắt anh sâu thẳm như hồ lạnh lẽo, mây mù bên trong dần dần đông lại, thứ ngưng tụ đều là tình yêu không lời, dụ,c vọng chiếm hữu như vậy, cường thế lại bá đạo.
Hứa Mạt bị giày vò lật qua lật lại, trong đó còn bị dỗ dành đổi không ít tư thế.
Thẩm Thận kích động lên, lời cợt nhả liền hết bài này đến bài khác, cái gì anh trai thế nào, anh trai giỏi hay không đều nói.
Cuối cùng lúc kết thúc, Hứa Mạt mệt đến cũng không muốn nói chuyện.
Trái lại Thẩm Thận, không ngại phiền mà gặm lên khuôn mặt nhỏ của cô, bốn phía gặm một phát, dáng vẻ tinh lực vô hạn, liền ngay cả rửa ráy dọn dẹp đều là anh tự mình ôm cô đi vào.
Hứa Mạt không biết là, cô gọi anh một câu "A Thận", đủ để khiêu khích lên toàn bộ tình cảm của anh.
Mà đối tượng mà những tình cảm này phó thác vẻn vẹn chỉ có một mình cô.