Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 13:




Thẩm Thận gần đây lại bắt đầu bận rộn trở lại, cuối năm gần tới, trên thực tế có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
Sắp xếp họp thường niên, báo cáo cuối năm, với tổng kết lợi nhuận cả năm, bỏ đi hai hạng mục trước, phía sau cần tự anh xem qua toàn bộ.
Lúc ban đầu lập nghiệp, tài chính của anh đầy đủ, không có dùng một phần nhỏ tài nguyên của Thẩm gia, nhưng mà năm nay tình hình rất tốt, Thẩm gia đột nhiên bắt đầu chèn ép.
Anh nhắm mắt đoán cũng biết là lão gia tử đang có chủ ý gì, nhưng mà Thẩm Thận từ trước đến nay tùy tiện quen rồi, việc gì càng ép anh làm, anh càng làm ngược lại.
Trần Thanh Huy gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa tiến vào.
"Bác Tần để tôi nhắc nhở cậu, đêm nay là ngày trở về Thẩm trạch, Thẩm lão gia muốn cậu nhất thiết trở về một chuyến."
Thẩm Thận nghe vậy ngẩng đầu lên, tay phải kẹp lấy bút, thong dong lắc lắc, "Cần thiết? Nếu như tôi không về thì sao?"
"Có thể sẽ tự mình đến cửa hỏi thăm." Trần Thanh Huy không có biểu tình gì, lời nói ra cũng lạnh băng.
Thẩm Thận dứt khoát ném đi cây bút, cả người ngửa về phía sau, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
-
Thẩm Thận đạp chân ga đủ mạnh, tiếng động cơ thật lớn vang lên trên quốc lộ Bàn Sơn.
Gió nhẹ ven biển ngấm vào trong cửa kính, mang theo chút vị mặn ẩm ướt.
Thẩm trạch là đại viện, hướng về phong cách hoa văn chạm trổ cổ xưa, xung quanh có thể nhìn thấy cây lê thượng đẳng.
Khi anh lái xe tiến vào, ánh đèn nhà chính sáng như ban ngày.
Đèn xe thoáng vụt qua, anh ấn kèn, bác Tần liền ra ngoài đón.
Thím Chu cũng ở huyền quan chờ, giúp anh cởi áo khoác trên người xuống, "Ai da nhị thiếu gia của tôi ơi, làm sao toàn thân giống như hầm băng thế này, lái xe không biết bật thiết bị sưởi sao!"
Thẩm Thận câu lên nụ cười, "Nhìn thấy thím Chu không phải ấm rồi?"
Thím Chu giận liếc anh, "Ba hoa."
Thím Lâm cũng từ nhà bếp thò đầu ra, "Vừa vặn hôm nay đều có mặt, trước tiên hầm chút canh ngọt cho tiểu soái ca làm ấm giọng, chờ tôi nha."
Thẩm Thận nhìn về phòng khách, quả nhiên phát hiện ra thân hình anh hai nhà mình ở nơi đó, còn có em họ Thẩm Lãm Dã.
Thẩm Khoảnh nhìn thấy anh, chỉ lạnh nhạt gật đầu. Thẩm Lãm Dã cũng ôm lấy điện thoại, không biết đang làm gì, khóe miệng cong lên, vô cùng quỷ dị.
Thẩm Thận cũng không để ý, tự ý ngồi xuống sô pha ở đối diện, tùy ý tê liệt một hồi, Thẩm lão gia tử từ trên cầu thang xoắn ốc đi xuống, ngay sau đó dùng cây gậy cho anh một gậy.
Anh đau đến kêu một tiếng, "Thấy chân cháu trai quá cứng rồi, nhất định muốn đánh gãy sao?"
Thẩm lão gia tử hừ một tiếng, râu vểnh lên, "Tiểu tử thối cả ngày không có tiền đồ."
"Không gọi cháu thì không biết trở về phải không!" Lão gia tử người đến tuổi già, sức lực vẫn là đặc biệt đầy đủ, giọng nói từ trong phổi truyền ra, như sấm bên tai.
"Cháu lúc nào không trở về?" Thẩm Thận nhướng mày, không để bụng.
Thẩm lão gia tử đi qua người anh, lại đá anh một chân, lúc này mới cảm thấy hơi bớt giận.
Trên bàn cơm, bà nội Thẩm múc cho ba cháu trai mỗi người một chén canh, vui vẻ muốn chết, "Hiếm thấy nha, ăn nhiều vào ăn nhiều vào."
Thẩm lão gia tử thoáng chốc im lặng, "Của tôi đâu?"
Ba cháu trai thức thời không lên tiếng, giả bộ không nghe thấy.
Bà nội Thẩm ngừng lại, nghi hoặc nói, "Ông không phải buổi tối không uống canh sao? Nói không dưỡng sinh, không khỏe mạnh mà."
Thẩm lão gia tử rầu rĩ, "Không được, hôm nay tôi uống."
Bà nội Thẩm "ồ" một tiếng, "Vậy ông uống đi, không ai cản ông."
Thẩm lão gia tử nghẹn họng, vừa muốn nói chuyện, liền nghe thấy giọng lười biếng thiếu đánh của Thẩm Thận, "Bà nội bà còn chưa rõ sao, lão gia tử là muốn bà tự mình múc cho ông uống."
Thẩm lão gia tử đen mặt, nâng đuôi đũa trực tiếp gõ qua, thế nhưng ở giữa ông ấy và Thẩm Thận cách một Thẩm Khoảnh, chỗ ngồi cách xa, không đủ với tới.
Thẩm Thận nghiêng về đằng xa, tránh được một kiếp, "Ôi, hỏa khí còn thật lớn."
"Cháu còn nói, xem mắt mà ông sắp xếp cho cháu tại sao đều không đi?"
Lại là vấn đề tầm thường này, Thẩm Thận mí mắt cũng không nâng lên.
Thẩm lão gia tử còn muốn anh trở về giải trí Nhất Thiên, thậm chí còn muốn dùng liên hôn trói buộc anh.
"Không muốn kết hôn không được sao? Chơi vài năm còn không tốt sao?" Anh vốn có chút khuynh hướng chủ nghĩa không kết hôn, người trong nhà hối thúc như vậy, toàn bộ sự phản nghịch trong xương đều nổi lên.
Thẩm Thẩn liếc nhìn Thẩm Khoảnh không dính khói lửa trần gian ở bên cạnh, "Cháu thấy anh cả mới càng cần cái này đi, anh ấy lớn hơn cháu, làm sao anh ấy không có."
Thẩm lão gia tử tức giận không phát ra được, "Nó đang chờ! Anh cháu so với cháu hiếu thuận nhiều, sớm đã sắp xếp xong rồi."
Thẩm Thận giễu cợt một tiếng, "Vậy là bởi vì anh ấy bằng lòng, nếu như làm cháu bằng lòng, vậy cháu cũng có thể."
Tính tình của Thẩm Khoảnh so với em trai là anh còn muốn bướng bỉnh hơn, nếu như không phải cô gái được sắp xếp đó vừa vặn hợp ý anh ấy, vậy cả đời này cũng đừng mong anh ấy có thể gật đầu.
"Cuối cùng có thể chọn ra một người mà cháu bằng lòng, tiệc xem mắt kế tiếp đều thử cho ông." Thẩm lão gia tử bình tĩnh nhìn anh.
"Nếu như cháu chính là không đi thì sao?" Anh tự mình ra lập nghiệp, chính là vì chứng minh bản thân có đủ năng lực.
Lại nói, với tài phú của Thẩm gia, liên hôn là dệt gấm trên hoa, không liên hôn cũng không trở ngại gì, không có thiệt hại.
Anh thật sự không hiểu tại sao phải buộc lại với nhau. Rõ ràng có vết xe đổ của đời trước, Thẩm lão gia tử lại như cũ cố chấp bảo thủ muốn thử, lấy cái này đến chứng mình bản thân là đúng.
Bài học kinh nghiệm còn chưa đủ nhiều sao?
Quả nhiên nghe thấy anh nhiều lần từ chối, Thẩm lão gia tử vô cùng tức giận, "Cháu chính là muốn chọc tức ông có phải không?"
"Nếu như ông nội ông không nói cái này, vậy tức giận từ đâu chứ." Thẩm Thận nhàn nhã gắp vài miếng rau, hoàn toàn không để lời ông ở trong lòng.
Thẩm Lãm Dã luôn không nói chuyện lúc này cũng mở miệng, "Ông ngoại, cháu cảm thấy anh họ nói cũng có đạo lý, tìm một người thật lòng thích khá tốt."
Thẩm Thận ngoài ý muốn nhìn Thẩm Lãm Dã, không biết cảm xúc tới phụ họa của cậu em họ cao lãnh này đến từ đâu.
Không biết đụng tới dây thần kinh nào của Thẩm lão gia tử, ông tiếp tục cằn nhằn, "Thật lòng? Ông nghe nói cháu với cô gái ở Thịnh Điện kia còn chưa chấm dứt?"
Nghe đến đây, động tác của Thẩm Thận ngừng lại, đặt đũa xuống, trực tiếp nhìn về phía Thẩm lão gia tử, "Ông nội, việc này ông đừng quản được không?"
Thẩm lão gia tử mặt âm trầm im lặng một hồi, sau đó cười lên, "Ôi! Ôi! Vừa nhắc đến cô ta liền gọi ông nội rồi? Bình thường cũng không thấy cháu thân mật như vậy!"
"Chuẩn bị khi nào chấm dứt, dù sao con hát ông tuyệt đối không thể chấp nhận." Thẩm lão gia tử vuốt râu.
Thẩm Thận hiếm khi im lặng, bầu không khí đình trệ.
Hồi lâu, anh cà lơ phất phơ cười, "Chấm dứt? Bây giờ không được, chỉ cần cháu muốn, liền cả đời này cũng không tệ."
Thẩm lão gia tử lại muốn gõ anh.
Bà nội Thẩm cuối cùng lên tiếng, "Cái gì gọi con hát không chấp nhận, như lời ông nói, nhà mẹ đẻ của tôi còn có sản nghiệp giải trí của Quý gia nhà mẹ của A Thận đều bồi dưỡng con hát?"
Thẩm lão gia tử bất động như núi, "....Tôi không phải ý đó, ai da, tôi!"
Thẩm Khoảnh gắp thức ăn, mặt mày trầm tĩnh như nước, nhẹ nhàng bỏ vào trong bát của Thẩm lão gia tử, "Ông nội, ông vẫn là ăn cơm đi."
Câu chuyện trên bàn ăn còn chưa kết thúc, cổng lớn bên kia truyền đến tiếng vang.
Thím Chu nhận lấy đi mở cửa, là Thẩm Thanh Thiệu phong trần mệt mỏi trở về.
Thẩm Thận thu mắt, kéo ghế, đứng dậy, "Cháu đi trước đây."
Bà nội Thẩm nôn nóng kêu một tiếng, "Ai da, cháu căn bản không ăn bao nhiêu, Tiểu Thận, ở lại tiếp tục ăn nhiều một chút, như vậy sẽ đói đó."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Thận đã nhanh chóng cầm lên áo khoác treo ở một bên, vội vàng đi ra ngoài, lướt qua vai của Thẩm Thanh Thiệu.
Thẩm Thanh Thiệu xoay người lại, nhìn thấy bóng người cao lớn thẳng tắp của con trai, "Tiểu Thận, nhìn thấy ba cũng không gọi một tiếng sao?"
"Không nhiều không ít, không thiếu một đứa như con." Thẩm Thận nghiêng sườn mặt qua, khóe miệng cong lên, ngữ khí ngả ngớn.
Đêm trăng tròn, vốn là lúc cả nhà vui vẻ, lại bị bước nhạc đệm này mơ hồ đánh vỡ.
Lúc trở về, Thẩm Thận không lái xe, ngồi xiêu vẹo ở ghế sau, nhắm mắt, "Bác Tần, không về An Viên nữa, đổi hướng, đi Thịnh Điện."
Bác Tần từ kính chiếu hậu liếc nhìn Thẩm Thận một cái, đáp một tiếng “vâng”.
-
Động tác của Lương Giang Hành vô cùng nhanh chóng, sau khi quay phim xong, tìm nhóm chế tác nhỏ tăng ca lại thêm chút chỉnh sửa, thước phim đầu đã thấy được hiệu quả đầu tiên.
Chỉ là hai người thương lượng một chút, còn chưa quyết định xong cuối cùng là dùng giọng ban đầu hay là tiến hành lồng tiếng phía sau.
Kỳ thật vì thể nghiệm công chúng, loại phim ngắn này, lồng tiếng có thể làm tốt nhất, đồng thời cũng sẽ không lãng phí quá nhiều thời gian.
Cuối cùng hai người ăn nhịp với nhau liền đi lồng tiếng.
Bận đến ban đêm, tất cả quá trình chỉ thiếu một hàng phụ đề cuối cùng.
Lương Giang Hành thuận đường mời cô đi ăn bữa cơm, lại đưa cô trở về trường, anh ta chút nữa còn có chút việc, hai người liền ở cổng lớn trường học mỗi người một ngả.
"Chúng ta làm xong so với thời hạn cuối kỳ muốn sớm hơn rất nhiều, phía sau có suy nghĩ với chủ ý mới, đều có thể nói với anh, đến lúc đó có thể thêm vào."
"Trước mắt em đều khá vừa ý, còn có thù lao anh đưa có phải quá nhiều rồi?" Hứa Mạt thấy anh ta rộng rãi như vậy, có chút kinh ngạc.
Có điều cuối cùng ngành nghề này, anh ta là đạo diễn anh ta đến quyết định.
"Không sao, em dù sao cũng là nữ chính của anh." Lương Giang Hành dịu dàng cười.
"Vẫn là cảm ơn anh." Cầm lấy khoản tiền này, có thể đưa cho Tiểu Trạm và bà nội một ít, còn dư lại, vừa vặn sắp đến sinh nhật Thẩm Thận rồi, cô muốn vì anh tỉ mỉ chọn một phần quà.
Dù sao trong cuộc sống ngày thường, anh chưa từng bạc đãi cô.
"Tiểu Mạt, em thật sự không cần nói cảm ơn với anh." Lương Giang Hành liếc nhìn đồng hồ, lại nhìn cô hơi lộ chút đơn bạc, "Em một mình không sợ sao?"
"Anh xem em là gì rồi? Em không sợ, anh bận việc trước đi, em chút nữa đi rồi cách ký túc cũng không sợ." Hứa Mạt vẫy tay với anh ta.
Lương Giang Hành dặn dò một chút, lúc này mới đi.
Hứa Mạt vừa muốn xoay người vào cổng trường, liền nhận được một cuộc điện thoại, cô liếc nhìn hiển thị cuộc gọi, vuốt mở màn hình điện thoại, "Alo, bác Tần."
"Vâng, Hứa tiểu thư, tôi ở cổng trường, cô cô thể đi qua."
"Bây giờ sao?" Ánh mắt Hứa Mạt nhìn quanh một vòng, tập trung vào chiếc xe quen mắt, nhấc chân đi qua.
"Đúng vậy, đêm nay muốn đến An Viên."
"À được, tôi thấy xe rồi, đến liền." Hứa Mạt nhấc chân đi về bên đó.
Cô mở cửa xe, quả thật bị dọa một cái, ghế sau ngồi một người đàn ông.
Thẩm Thận nâng mắt, đánh giá cô một hồi, "Ngây ra làm gì, còn không lên?"
Hứa Mạt xác định một phen, quả thật là Thẩm Thận không sai.
Cô cúi đầu, cong lưng ngồi vào, âm thanh rất nhỏ, "Sao anh đến vậy?"
Hứa Mạt hơi ép giọng, hơi thở như hoa lan, hàng ghế sau nhất thời tràn ngập mùi hương hoa nhài thơm ngát từ trên người cô, thanh nhã lại lâu dài.
Thẩm Thận nhướng mày, "Anh tại sao không thể đến?"
Ánh mắt Hứa Mạt lướt quá đường nét bờ vai linh hoạt của anh, không biết nhìn về đâu.
Anh gần như không có tự mình đến đây đón qua cô.
"Vừa nãy là ai?" Ngữ khí của Thẩm Thận lạnh nhạt, giống như tùy ý nhắc tới, nhẹ nhàng bâng quơ.
"Một học trưởng của em, quay phim lần trước, anh ấy là đạo diễn." Cô liếc nhìn anh, nói.
"Muộn như vậy còn đưa em?" Nghe đến hai chữ "học trưởng", Thậm Thận hơi chau mày.
Vừa này dừng xe ở nơi này, Thẩm Thận để bác Tần gọi điện cho Hứa Mạt thông báo cô đi xuống, sau đó ngoài ý muốn mắt thấy toàn bộ quá trình hai người cười cười nói nói ở cổng trường.
Hứa Mạt không biết anh vô cớ hỏi đến cái này để làm gì, thành thật trả lời, "Thuận đường đưa em trở về."
"Về sau ít gặp anh ta, anh không thích. Thẩm Thận lời ít ý nhiều.
".....Vâng." Âm thanh của Hứa Mạt nhỏ như muỗi kêu, ấp úng.
Trong lòng Thẩm Thận có một cảm xúc không biết tên lại nổi lên, "Dù sao anh không cho phép."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.