Hỏa Lệnh

Chương 27: Tôi say rồi!




Tại một thung lũng, nơi chiếc xe bị cháy thành tro, ba cái xác cũng cháy đen nằm trong rừng cây. Gần sáng, cách đó không xa, một bóng người bò dậy, mặt hắn xây xước rớm máu. Hắn cởi chiếc áo khoác đã cháy lỗ chỗ vứt xuống đất rồi bò ngược dốc lên mặt đường cái. Lên đến nơi, hắn mới thò tay vào túi quần, tìm thấy chiếc ví da vẫn còn nguyên vẹn, một khẩu súng ngắn. Hắn hài lòng cất lại vào túi rồi lững thững đi. Một lúc sau thấy bóng đèn pha ô tô dọi đến, hắn liền đứng ra giữa đường vẫy.
Chiếc xe dừng lại, một người đàn ông luống tuổi kéo cửa kính xe, hỏi hắn:
"Hỏng xe à?"
"Xe tôi lăn xuống vực rồi, xin cho đi nhờ!"
Người đàn ông bật chốt cửa xe, hắn bước vào trong. Người kia hỏi:
"Đi đâu?"
"Cho tôi tới thị trấn gần nhất!"
"Cậu tên gì?"
"Cứ gọi tôi là Ngụy!". 𝗧hử‎ đọc‎ 𝐭ru𝐲ệ𝒏‎ khô𝒏g‎ quả𝒏g‎ cáo‎ 𝐭ại‎ —‎ 𝗧RU𝑀𝗧RUY‎ ỆN.V𝒏‎ —
Chiếc xe từ từ lăn bánh lên đỉnh dốc. Ngụy Hải Lan thở dài, gác tay lên đầu ngủ một giấc.
Tại Wanda, Victor Alferov đang ngồi uống cà phê trong một cái quán cổ điển. Gã vừa xử lý xong một đơn hàng. Tiếng tin nhắn điện thoại tít tít trong túi quần, gã uể oải rút ra xem.
"JJ. James. Tọa độ 04348. Lệnh khử."
Victor nhìn dòng tên trên đơn hàng, khẽ ngạc nhiên một chút rồi thản nhiên đút lại vào túi quần, đặt một tờ tiền lên bàn rồi nhanh chóng rời đi.
Phía bên trong quầy, một cô gái có làn da bánh mật tủm tỉm cười nhìn theo. Cô gái bên cạnh khẽ huých vào khuỷu tay bạn:
"Đẹp trai dễ sợ!"
"Ừ, không biết có còn quay lại đây không? Tớ thích đôi mắt màu xanh nước biển của anh ấy, rất kỳ lạ phải không?"
"Ừ, trông gây mê thật!"
Người nọ đã đang trên đường thực hiện lệnh khử.
Tại một căn cứ bí mật nằm sâu dưới đáy biển ở Hải Vực, trí tuệ nhân tạo Joy vừa tiếp nhận một dải tín hiệu màu đỏ, nó liền sắp xếp thành một đoạn dữ liệu, chuyển tới Chủ Thần. Sau đó, tín hiệu mã hóa được chuyển tới một trụ sở ở thành phố Hà Phong: "Đã tìm thấy Hỏa lệnh. Tọa độ 04348."
Diệp Minh không hề hay biết, trong lúc cấp bách trừ khử những kẻ bám đuôi, điểm hỏa trong lòng bàn tay anh đang dẫn đến thảm họa địa cầu.
Tống Nguy, Diệp Minh và Nhạc Ly quay trở lại thành phố Tiên Viên đã là buổi trưa. Không hổ danh là thành phố ở vị trí cao nhất cách mặt biển hơn năm nghìn mét, Tiên Viên không khác gì một chiếc hộp bằng băng. Những con đường tuyết phủ dày tạo nên một màu xanh nhạt vô tận. Gió lạnh thổi ào ào qua từng con phố nhỏ bé, chật hẹp. Tiên Viên vốn là một thành phố cổ thuộc vương quốc Cổ Lăng. Cách đây hơn hai trăm năm, do một cuộc giao thương, thành phố này đã được chuyển giao cho Đại Hà. Không rõ vì lý do gì, nhà nước yêu cầu giữ nguyên cấu trúc cổ của Tiên Viên cho đến ngày nay.
Những ngôi nhà ở đây đều được xây theo cấu trúc cổ đại, nhỏ bé nhưng ấm cúng, tránh được những cơn bão tuyết lớn. Nhìn từ trên cao, Tiên Viên giống như một vương quốc cổ tích bởi vẻ đẹp vượt thời gian của nó cùng với những công trình được đắp bằng tuyết sáng lấp lánh.
Cả ba người tìm đến một khách sạn nằm riêng lẻ trên một ngọn đồi, bao quanh là rừng hoa oải hương tím ngắt đến tận chân trời. Phòng khách sạn khá nhỏ nên mỗi người nhận một phòng. Tuy nhỏ nhưng mỗi phòng đều có một lò sưởi và một cửa sổ nhỏ nhìn ra cánh đồng hoa oải hương. Nếu như đây là một kỳ nghỉ thì có lẽ khung cảnh này sẽ khiến người ta nhẹ lòng biết bao. Thế nhưng đối với ba người bọn họ, không gian này chính là một phòng tra tấn đặc biệt bởi cái chết của Tiểu Hà đã khiến cho họ đều đau đến kiệt sức. Thậm chí việc mỗi người ở một phòng còn là cứu cánh cho họ bởi cả ba người đều không muốn đối mặt cùng nhau.
Bữa trưa được đưa lên tận phòng, Tống Nguy chỉ ăn vài miếng rồi lao đầu vào trong chăn. Lúc này, hắn mới bắt đầu run lên. Từ khi hắn nhấc lá bài khỏi Wall-on, những con người cứ lần lượt ngã xuống. Cái chết của Lâm Cố Phương, cái chết của người thanh niên mà hắn không quen biết ở Trúc Sơn, cái chết của Tiểu Hà... cứ thế những khuôn mặt lần lượt trôi qua trong đầu hắn như một bản diễu hành chết chóc.
Tống Nguy ôm lấy đầu, trong cổ họng gào rống một thứ âm thanh chết lịm, nó cắn xé lồng ngực hắn, như dòi bọ chui lên từ cổ họng nhưng không làm sao có thể thoát ra ngoài. Một lúc sau, Tống Nguy - một kẻ dửng dưng phớt đời, kẻ muốn cười trên máu đổ, bất chợt bật lên tiếng khóc tắc nghẹn.
Sự mệt mỏi kéo hắn chìm vào giấc ngủ sâu.
Cho đến khi nghe tiếng gõ cửa, Tống Nguy xem đồng hồ đã là sáu giờ tối. Diệp Minh gọi hắn:
"Mở cửa đi!"
Tống Nguy uể oải lê bước ra mở cửa. Để Diệp Minh vào phòng, hắn quay lại giường, chùm chăn lên ngực. Diệp Minh nhìn hắn, khó nhọc cất lời:
"Đói không, đi tắm đi rồi chúng ta ăn cơm!"
"Tôi không muốn ăn!"
"Đứng lên đi!"
Diệp Minh sốc hắn, đẩy vào phòng tắm. Tống Nguy tắm xong miễn cưỡng theo Diệp Minh xuống phố ăn cơm. Nhạc Ly cáo mệt, gọi phục vụ khách sạn mang tới một suất mì rồi nhất định không ra khỏi phòng.
Hai người đi bộ xuống phố, chọn một quán lẩu. Diệp Minh hỏi Tống Nguy:
"Uống một chút không?"
Tống Nguy gật đầu: "Có!"
Diệp Minh gọi hai bình rượu đặc biệt của Tiên Viên, liền cùng Tống Nguy uống. Cả hai đều im lặng không nói cho đến khi hai bình rượu đã hết phân nửa.
Diệp Minh gắp thức ăn vào bát cho Tống Nguy, bảo hắn:
"Này, ăn chút đi, uống thế đủ rồi!"
Tống Nguy cơ bản là không động vào đồ ăn, lại tiếp tục uống. Hắn dơ bình rượu về phía Diệp Minh, mặt đỏ lựng, mắt lờ đờ say:
"Nào, uống đi! Không hết không về!"
Diệp Minh giữ tay hắn lại, bị hắn giằng ra.
"Uống với tôi đi, Diệp lão đại, uống đi mà!"
Nhìn bộ dạng của hắn, Diệp Minh lặng đi một lát rồi cũng dơ bình rượu lên.
"Uống, không hết không về!"
Tửu lượng của anh thật ra rất kém. Nửa bình rượu cũng đã khiến anh ngồi không vững, huống hồ còn có thể lo cho hắn. Vả lại, hôm nay, anh cũng muốn uống cho say.
Mãi đến khuya, không biết là ai dìu ai, líu ríu chân đi lên con đường dốc trở về khách sạn. Diệp Minh cơ bản là muốn cố giữ tỉnh táo, đưa Tống Nguy về phòng nhưng cuối cùng cũng chẳng biết ai kéo ai. Hai người nằm lăn lên giường, Tống Nguy mơ màng lải nhải:
"Anh biết không, tôi rất hận ba tôi!"
"Ừm!"
"Lão khốn ấy, sao lại tống tôi vào C.S.I chứ? Anh có biết, mỗi một ngày tôi đều bị tra tấn, bị vứt vào phòng biệt giam không thấy ánh mặt trời. Rồi chúng rút cạn máu tôi. Tôi còn phải giết người, giết ngay chính đồng bọn của mình để tồn tại..."
"Nguy Nguy..." Diệp Minh với tay sang, đặt tay lên ngực hắn. Tống Nguy hất ra, tiếp tục:
"Tôi còn không nhớ mặt mẹ tôi, người ta nói tôi giống mẹ, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy bà. Tôi biết mẹ tôi qua một trang báo mạng. Đồ khốn Tống Long còn hủy toàn bộ ảnh của vợ mình... đồ... khốn... tôi ghét ông ta!"
"Ừm!"
Tống Nguy lăn lộn, khóc rống lên rồi chồm lên, túm cổ áo Diệp Minh, lúc này anh cũng mềm nhũn không còn chút phản kháng nào, nhìn hắn lờ mờ qua đôi mắt phủ đầy men say.
"Còn nữa, Tống Phi muốn lấy mạng tôi. Diệp lão đại, anh thấy cuộc đời của tôi có chó chết không?"
"Phải, chó chết!" Diệp Minh gỡ tay hắn. Tống Nguy nằm vật sang một bên, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Diệp Minh lật người, nằm nghiêng về phía hắn, áp tay vào má hắn, bắt hắn nhìn anh:
"Cậu đã thấy đời mình chó chết lắm sao? Cậu nhìn đời tôi đây này, còn chó chết hơn đời cậu. Người tôi yêu... chết ngay trên tay tôi!"
"Ừm, thằng đểu, thật biết cách chọn chỗ chết!"
"Cậu có biết, trước khi chết, tên khốn ấy còn bảo tôi đợi hắn!"
"Thằng lừa đảo!" Tống Nguy phụ họa.
Mắt Diệp Minh đã nhắm lại, nhưng miệng vẫn không ngừng nói thật chậm:
"Cậu có biết... tôi bị chính cha ruột của mình... cưỡng đoạt... hết lần này đến lần khác... Cậu có... biết.... tôi sống mấy trăm năm... cũng..."
Tay Diệp Minh đã rời khỏi má hắn, buông rơi trên ngực hắn. Nghe đến đây, bao nhiêu men rượu đều tan biến trong người Tống Nguy, lòng hắn tê cứng lại, cơn đau từ đâu dội đến khiến hắn thắt tim. Hắn bắt lấy bàn tay đang để rơi của Diệp Minh, giữ lại trên ngực mình.
Bị cha ruột cưỡng bức hết lần này đến lần khác ư? Người yêu thương nhất chết trên tay mình ư? Đau lắm phải không? Chắc là thế rồi. Tống Nguy ngồi dậy, chống tay nhìn người kia đã rơi vào giấc ngủ mà khuôn mặt vẫn còn hiện lên nỗi buồn phiền, đau đớn khôn nguôi.
"Tôi không biết là anh đã từng trải qua những chuyện như thế, thật xin lỗi..."
Hắn đưa tay khe khẽ vuốt ve khuôn mặt anh, đôi mày nhíu chặt đầy suy tư cả trong lúc ngủ của anh theo cái vuốt ve của hắn dần giãn ra, cuối cùng chỉ còn lại bình yên và đẹp đẽ. Người say nằm đó, nỗi đau như cát lỏng trôi qua kẽ ngón tay, trả về quá khứ xa xăm, nhưng người tỉnh rượu còn ở đây, tim đau thắt.
Tống Nguy rất muốn hôn lên đôi môi của anh, nơi mà cả khóe môi cũng vẽ lên một đường cong đầy cô tịch ấy, lòng hắn như nổi sóng. Câu nói của Nhạc Ly hôm qua như một mũi tên găm vào tim hắn: "Một ngày nào đó thầy nhận ra anh không phải Vu Đế Quân, thầy sẽ không quan tâm đến anh..."
"Diệp Minh, tôi đến cùng cũng là vật thay thế thôi phải không?" Hắn nhìn anh, mỉm cười chua xót. Chút men rượu còn sót lại trong hắn chỉ đủ làm tăng thêm nỗi buồn như sắp nhấn chìm hắn.
Hắn luồn tay vào tóc anh, cảm giác mát lạnh khiến hắn phát run. Ngắm nhìn anh rất lâu, như muốn chạm khắc khuôn mặt này chính nơi tim mình, Tống Nguy cuối cùng cũng chịu không nổi, bèn chậm rãi ghé xuống. Tóc hắn đổ xuống, rơi vào mắt Diệp Minh khiến anh vô thức đưa tay lên gãi gãi dưới hàng mi, Tống Nguy giật mình dừng hành động lại.
Hắn tự xỉ vả chính mình. Lúc người ta hôn mình đường đường chính chính thì không chịu, nhân lúc người ta say thì lại vụng trộm làm càn. Hắn thở dài, định ngồi dậy, nhưng bỗng thấy lồng ngực anh nhấp nhô sau một tiếng thở dài, hắn lại nhìn chằm chằm vào anh.
Thể loại: Vụ án, hành động, chiến tranh, đam mỹ; Phát hành độc quyền bởi Bạch Vân Thư Quán; Wattpad: bachvanthuquan; Gmail: bachvanthuquan; Fb: Bạch Vân Thư Quán
#hoalenh
#hoa_lenh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.