Mở đầu
Hoàng hà quanh co khúc khuỷu trải qua Đô thành từ hướng đông Tân Tập thôn chậm rãi chảy tới.
Tân Tập thôn là một thị trấn nhỏ, nằm bên bờ Hoàng Hà, chung quanh là bờ cát mọc đầy cỏ lau, thôn dân ở đây đều lấy bắt cá làm mưu sinh, nhiều thế hệ an cư lạc nghiệp.
Đó là một sáng sớm mùa thu, hoàng hà vẫn giống như mọi ngày gợn sóng lăn tăn, nhóm người đánh cá ngồi trên thuyền nhỏ cạnh bờ sông gần chỗ đánh cá, tung lười kéo dây, một lần lại một lần.
Hơn chục chiếc thuyền nhỏ treo đầy lồng trúc đã đầy cá mà lục tục lay động rời đi, chỉ để lại thưa thớt hai ba chiếc thuyền vì lồng trúc chưa đầy, không chú ý tới mực nước ngày càng tăng cao, sóng cuộn càng lúc càng mãnh liệt, tận cho đến lức trên bờ có người hướng bọn họ kêu to –
“Mau, mau vào bờ! Hoàng Hà tràn lũ!”
Trên thuyền nhóm người đánh cá nghe tiếng ngẩng đầu.
Hoàng hà tràn lũ? Sao có thể? Thời gian không đúng nha, năm nay tràn lũ sao lại sớm như vậy?
Nhóm người đánh cá hướng lên thượng du nhìn lại, chỉ thấy sóng vàng mãnh liệt, mặt sông vốn tĩnh lặng đã cuồn cuộn nổi sóng, hơn nữa một đợt sóng triều sớm đã đưa thuyền bọn họ xa khỏi chỗ đánh cá ban đầu.
“Mau vào bờ! Mau vào bờ!”
Nhóm người đánh cá còn ở trên mặt sông tranh nhau hỗ trợ, từng con thuyền nhỏ vội vàng lay động hướng về phía bờ.
Trong đó có một chiếc thuyền nhỏ đang muốn ra ngòai thu lưới thì phát hiện lưới không biết đã mắc phải vật gì đó, người đánh cá gọi bạn giúp đỡ, hai vợ chồng dùng dức kéo lưới, một trận sóng bất ngờ dâng lên nháy mắt hai người bị lưới kéo song song rơi xuống nước, biến mất...
Cát Tường là trưởng nữ của người đánh cá họ Kim, thân là chị cả sau khi cha mẹ ra ngoài bắt cá thì nàng liền rời giường đến phòng bếp nhóm lửa múc nước, phụ trách nấu cơm cùng làm việc nhà, chiếu cố ba muội muội nhỏ tuổi.
Nhị muội Như Ý có đôi khi dậy sớm, cũng sẽ đứng lên hỗ trợ.
Tam muội Hoa Khai, tứ muội Phú Quý ngẫu nhiên cũng sẽ giúp đỡ, chẳng qua cũng chỉ làm trở ngại chứ cũng không giúp đỡ gì nhiều.
Bọn họ một nhà sáu miệng ăn cuộc sống mặc dù không giàu có, lại thấy vô cùng thỏa mãn, thẳng đến ngày đó nước sông Hoàng hà tràn bờ sớm, ngoài ý muốn cướp đi cha mẹ các nàng, làm cho gia đình vốn vui vẻ hòa thuận biến đổi.
Năm ấy Cát Tường mới mười tuổi, Như ý chín tuổi, Hoa Khai, Phú Quý mới bảy, tám tuổi mà thôi, mất đi cha mẹ bốn tỷ muội không nơi nương tựa lại không có tiền mai táng cha mẹ, chỉ có thể theo đại thẩm cách vách thuyết phục an bài, bán mình chôn cất cha mẹ.
Năm ấy, các nàng mất đi cha mẹ.
Năm ấy, các nàng tỷ muội chia lìa.
Năm ấy, vận mệnh các nàng thay đổi khác nhau
Năm ấy, sau lại qua thật nhiều năm...
Chương 1
Giang Nam tơ hồ trang.
Đại hồng hỉ trướng, chăn thêu uyên ương, mũ phượng khăn quàng vai, Kim Hoa Khai ngồi ở mép giường, khuôn mặt nho nhỏ bảy phần lo lắng hỗn loạn bất đắc dĩ, còn có một phần mệt mỏi.
Mệt mỏi quá.
Hóa ra làm tân nương tử lại mệt như thế.
Từ sáng sớm, hóa trang, mặc quần áo, đội lên phượng quan còn lớn hơn của hí cô nương (giống diễn viên), liêu xa liêu xiêu được đỡ ra ngoài, bái tế tổ tiên Hà gia, lên kiệu, khiêng đi, một mạch khiêng qua Đô thành, khiêng đến Thượng Quan gia, tiếp theo lại là bái tế tổ tiên Thượng Quan gia, bái thiên địa, bái bà nội Thượng Quan gia, đại phu nhân, nhị phu nhân, tâm phu nhân, bái xong các trưởng bối thì bái phu quân...
Trương ma ma cho nàng ăn nửa cái bánh bao từ lúc mới lên kiệu, hiện tất cả mọi người ở ngoại đường ăn tiệc, nàng lại chỉ có thể uống nước, vì sao không có ai nghĩ đến việc cho tân nương tử ăn cơm chứ?
Thành thân thật là mệt mỏi, khó trách tiểu thư muốn bỏ chạy.
Hoa Khai thở dài một cái, đói.
Ngẩng đầu chỉ thấy trong phòng dán toàn chữ hỉ, trên bàn là một đôi hỉ chúc (nến đỏ), nàng vẫn không tin nổi, nàng cư nhiên thành thân, nàng lại thành thân như vậy?
Sáng sớm hôm nay rời giường thì, thân phận của nàng vẫn là nha đầu tùy thân của thiên kim tiểu thư Hà phủ, Mà hiện tại... Ai
“Hà gia tú phường “ sản xuất đồ thêu, tú công Hà thị nổi danh thiên hạ, mà Thượng Quan gia lại là “ Giang Nam tơ hồ trang “ phân phối vải bông cùng tơ lụa, có ruộng dâu, ruộng bông, xưởng dệt, xưởng nhuộm, một mạch từ kéo sợi đến thành phẩm, gần như chiếm cứ hơn nửa chợ tơ lụa Giang Nam, hai nhà liên hôn, tất nhiên công việc quan trọng, không ai nghĩ tiểu thư lại lưu thư bỏ trốn.
Buổi sáng nàng đi đánh thức tiểu thư thì, trên giường đã không còn ai, lại tưởng tiểu thư vì vội vã nên dậy sớm, đến khi phát hiện bức thư trên bàn, mới biết có việc không ổn
Cha, Nương, nữ nhi cùng Uông đại ca thật lòng yêu nhau, xin thứ cho nữ nhi bất hiếu.
Thược Ước thượng
Hoa Khai không dám kêu lên, cầm thư chạy thẳng đến phòng của lão gia và phu nhân.
Lão Gia xem xong thư thì khuôn mặt ngốc trệ, phu nhân xem xong thì há hốc mồm, còn Trương ma ma, một phòng bốn người nhìn nhau, cũng không biết phải làm sao.
Lúc này có tiếng một nha đầu khác truyền tới, “Lão gia, phu nhân, Trần bá nói giờ lành sắp tới, mời lão gia phu nhân chuẩn bị tế tổ.”
Thật khéo, thời gian tế tổ sắp tới, cũng có nghĩ là, kiệu hoa của Thượng Quan gia cũng sắp đến nơi.
Giang Nam tơ hồ trang tam đại đơn truyền* chỉ có Thượng Quan Vũ Nguyệt là con trai, Hà gia tú phường cũng chỉ có một thiên kim, vốn là chuyện tốt, ai biết lại thành như vậy.
(* ba đời mỗi đời chỉ có 1 con trai)
Muốn ra ngoài tìm người, cũng đã đi từ hơn nửa đêm, không có khả năng tìm được, huống chi con gái cũng tình lang bỏ trốn cũng không phải là việc hay ho gì, chỉ có thể lén đi tìm, không thể nói ra.
Nếu muốn Thượng Quan gia kéo dài hôn sự, chỉ sợ là không dễ dàng.
Thượng Quan thị hùng bá một phương, đến quan phủ còn nể mặt mấy phần, Thượng Quan lão gia chết bệnh đã nhiều năm, để lại mẫu thân, di nương, một tỷ tỷ, ba vị phu nhân, ba vị tiểu thư, một nhà chín nữ nhân chỉ có một công tử, vất vả chờ đợi tiểu công tử trưởng thành, bàn luận hôn sự, tự nhiên cực kì phô trương, khách khứa rất nhiều, trong đó có không ít mệnh quan triều đình, căn bản không có khả năng kéo dài thời hạn.
Mắt thấy thời gian ngày càng gấp, Trương ma ma đột nhiên nói ra một ý tưởng kinh người, “Không bằng Hoa Khai thay thế Thược Ước gả đi.”
Hà lão gia đang trong trạng thái ngốc trệ nghe thấy, cuối cùng bình tĩnh trở lại, “Hoa Khai... gả thay?
“Đúng vậy, lão gia phu nhân, kiệu hoa của Thượng Quan gia sắp tới, chúng ta không thể khiến bọn họ khiêng kiệu không trở về, tơ hồ trang đã mời đại quan, không có tân nương tử không chừng sẽ nói chúng ta đừa giỡn mệnh quan triều đình, đến lúc đó thì phiền phức lớn.”
Hà lão gia gật đầu, “Nhưng mà.”
Đùa giỡn mệnh quan triều đình, là khinh thường triều đình, khinh thường triều đình, là không xem hoàng đế vào trong mắt, m à không xem hoàng đế vào trong mắt... Hà lão gia run rẩy, không muốn nghĩ tiếp nữa.
“Trong phù mặc dù có không ít nha đầu, nhưng muốn không sai biệt tuổi tác, lại hiểu tiểu thư, còn không phải là tiểu nha đầu Hoa Khai này sao.” Trương ma ma tiếp tục phân tích, “Từ khi mới 8, 9 tuổi vào phủ, đã bầu bạn cùng tiểu thư, còn ai có thể hiểu tiểu thư hơn nàng? Phu nhân ngài đừng trách ta lắm miệng, hai năm trước ngài may váy cho tiểu thư bị ngắn quá, nhưng Hoa Khai may quần áo cho tiểu thư lại không sai chút nào.”
Hà phu nhân nghe nói, hổ thẹn cúi đầu.
“Dù sao hôn sự này mới định được nửa năm, Thượng Quan công tử cũng chưa từng nhìn thấy tiểu thư, nha đầu Hoa Khai này nhìn cũng đáng yêu, cứ để nàng trước gả thay cho tiểu thư, tránh làm lớn chuyện, không tốt.”
Trương ma ma vừa nói xong, Hà lão gia Hà phu nhân liền không hẹn mà cùng quay lại nhìn Hoa Khai, nhìn kỹ, nhìn kỹ, lại nhìn kỹ...
Hoa Khai nổi da gà, lão gia phu nhân sẽ không thật sự muốn làm vậy chứ?
“Hoa Khai” Hà phu nhân kéo tay nàng, “Ta biết chuyện này thực khó xử, nhưng ngoại trừ ngươi, cũng không tìm được ai thích hợp, huống gì chuyện lớn như thế này, càng ít người biết càng tốt, ngươi nghĩ sao?”
Ô ô, nàng có thể nói ra sao?
Hà lão gia tiếp lời: “Chúng ta biết Thược Ước thích tên tiểu tử họ Uông kia, nhưng ngươi thử nghĩ xem, tiểu tử kia chỉ là kẻ làm công, một chữ cũng không biết, chúng ta sao có thể gả Thược Ước cho hắn, sợ đêm dài lắm mộng, mới vội vã định hôn sự cho nàng, công tử của Giang Nam tơ hồ trang, vừa trẻ tuổi, lại anh tuấn, gia tài vạn bảo, có bao nhiêu cô nương muốn gả mà không được, Thược Ước lại, lại... Ai.”
Thở dài một tiếng, không cần nói thêm lời nào.
Hoa Khai cũng không nhịn được thở dài.
Mặc dù không muốn, nhưng nhìn dáng vẻ của lão gia phu nhân còn có Trương ma ma, dường như muốn hạn chế tại họa này ở mức độ thấp nhất như vậy.
Nếu nàng hôm nay một đường la hét “ Lão gia, phu nhân không tốt, tiểu thư rời nhà trốn đi “ hai câu này, trở thành toàn phủ đều biết, hiện tại sẽ không thể sử dụng chiêu gả thay này, nhưng ngược lại, nếu nàng hét lên như vậy, hậu quả có khả năng càng đáng sợ hơn
Nếu biết trước tiểu thư muốn bỏ trốn, tối qua nàng đã ngủ ở sạp nhỏ, coi chừng tiểu thư, vậy sẽ không có chuyện kỳ quái như vậy phát sinh.
Gả thay? nha
~Thượng Quan mời mấy đại quan trong triều, thiếu một tân nương tử, kết quả của việc “Đùa giỡn mệnh quan triều đình”, có khả năng hủy đi cơ nghiệp trăm năm của hà gia.
Lão gia phu nhân có ơn với nàng, dù thế nào, nàng cũng không thể để họ lâm vào khốn cảnh.
gả thay mặc dù vừa nguy hiểm vừa hoang đường, nhưng cũng là một biện pháp, chỉ là...
“Vạn nhất, bị phát hiện thì phải làm sao? Tiểu thư tinh thông cầm kì thi họa, đan thanh (vẽ tranh), hai thàng trước đã vẽ tranh phật tổ đưa cho Thượng Quan lão phu nhân, mà nàng cái gì cũng không biết, Hoa Khai thiếu gia cũng không phải là kẻ ngốc, sẽ phát hiện ra.”
“Sẽ không sẽ không.” Trương ma ma vội vàng nói: “Thiên kim Phương gia biết đánh đàn, sau này phát hiện chỉ biết mấy âm, công tử Tư Mã gia nói biết võ công, kì thật chỉ biết hai ba chiêu, Vuong Phủ cô nương nói biết múa Tây Vực, kết quả mọi người nhìn không ra đó là vũ đạo, cho dù nàng gả qua bị phát hiện không biết cầm kì thi họa, cũng sẽ không có việc gì.”
Cũng... đúng.
Chuyện của Phương gia thiên kim, Tư mã công tử, Vương Phủ cô nương nàng cũng có nghe qua, sau đó bị mọi người xem thường, trước hôn lễ làm việc khoa trương, Hoa Khai có dự cảm, mấy tháng sau, người trong Tinh Thành sẽ nói, nghe nói thiên kim của tú phường Hà gia không tốt như lời tả, toàn là khoác lác...
“Nhỡ hắn đã thấy qua bức họa của tiểu thư...”
“Bức họa đều là lừa người, có nhà ai không kêu họa sư vẽ mắt to thêm, miệng nhỏ lại, cô nương béo thì vẽ gầy lại một chút, người gầy thì vẽ béo lên một chút.” Trương ma ma lại nói tiếp, “Chỉ cần lão gia phu nhân nói ngươi là Thược Ước, bà vú Liên cũng một mực khẳng định ngươi là tiểu thư, cho dù Thượng Quan thiếu gia có hoài nghi, cũng không thể nói ngươi không phải.”
Ách, được rồi.
Nếu cha mẹ cùng bà vú đều nói như vậy, thì người khác cũng sẽ nhận là như vậy.
Huống chi những người trong phủ đã từng nhìn thấy tiểu thư cũng không nhiều, người biết dung mạo của tiểu thư cũng không có khả năng đến Thượng Quan gia, vì vậy cơ bản sẽ không có nguy cơ bị vạch trần.
Vì vậy, nàng cùng Trương ma ma trở lại phòng của tiểu thư, mặc đại hồng hỉ phục đặc chế của tiểu thư, đội khăn hỉ, thay tiểu thư bái tổ tiên, lên kiệu hoa, trở thành Thượng Quan thiếu phu nhân.
Tiệc mừng cuối cùng cũng kết thúc.
Thượng Quan Vũ Nguyệt mạng theo ba phần men say bước tới tân lầu – bà nội giúp hắn thành thân, ở một viện khác
Thật ra cũng không cần thiết, có điều kể từ sau khi hắn định thân, nãi nãi (bà nội), di nãi nãi (tiểu thiếp của ông nội), cô cô, đại nương, nhị nương và các thân nương đều vô cùng phấn khởi, vì để có việc cho các nàng làm, hắn liền đưa ra yêu cầu có tân viện, nữ nhân trong Thượng Quan gia rất vui vẻ, bận rộn làm việc, buôn đông bán tây.
Đối với Thượng Quan Vũ Nguyệt mà nói, có thể xem trưởng bối đã chăm sóc nuôi nấng mình từ nhỏ được vui vẻ, cũng đủ rồi.
Đi vào tiểu viện, bà vú hồi môn đã vái chào hắn, “Cô gia.”
Mấy nha đầu mới ở bên cạnh giúp hắn mở cửa phòng, hắn nhấc tay, đưa tiền hỉ **, rồi bảo các nàng đều lui xuống.
(** Thường chú rể phải đưa lì xì cho nha hoàn hay bà mối mới được cho vào động phòng:D)
Cửa lớn dán chữ hỉ mở ra, trên bàn là nến hồng cùng rượu hợp cẩn,
Tân nương của hắn đang ngồi yên ở mép giường.
Hà Thược Ước, năm nay mười tám tuổi, nghe nói cầm kì thi họa không gì không tinh, có điều hắn biết rõ, cái đó cũng không quan trọng gì, hai nhà liên hôn thuần túy là vì lợi ích thương nghiệp thôi.
Một khi kết thành thông gia, tú phường Hà gia có thể thuận lợi mua bán tơ lụa của Thượng Quan gia, mà Hà gia chỉ có một thiên kim, tương lai tú phường nhất định trở thành sản nghiệp của Giang Nam tơ hồ trang.
Cho nên, mặc dù hai người chỉ thấy nhau qua tranh vẽ, nay lại thành vợ chồng.
Thượng Quan Vũ Nguyệt không yêu cầu Thược Ước gì nhiều, chỉ hy vọng nàng có thể hiếu với bà bà cùng với hai cụ bà ở trên, còn có, sớm sinh hạ đứa nhỏ.
Thượng Quan gia sản nghiệp tuy lớn, nhưng lại rất vắng vẻ.
Nếu như có thể có vài đứa trẻ, các trưởng bối đều sẽ rất vui mừng.
Chắp tay tiến vào cửa, ánh sáng chiếu lên cho thấy thân ảnh nhỏ nhắn trên giường chuyển động một chút, thoạt nhìn hơi cứng ngắc.
Lo lắng sao?
Thượng Quan Vũ Nguyệt phát hiện, tiếng bước chân của hắn càng lại gần nàng, bờ vai của nàng càng thu lại, xem ra cực kì lo lắng.
Lo lắng cũng tốt, hắn cũng không hi vọng tân nương tử của mình là một người thần kinh. (nguyên văn a)
Khẽ khụ một tiếng, kéo hỉ khăn lên, gò má nhỏ trắng nõn liền đập vào mắt hắn.
Đôi mắt to tròn, cái mũi xinh xắn, cái miệng nho nhỏ, mặc dù không giống người trên bức họa một chút nào, nhưng nhìn lại, hoàn toàn không tệ chút nào.
Chỉ là, có một điểm kì lạ.
Rõ ràng là mười tám tuổi, thoạt nhìn hình dạng lại như mới mười lăm, mười sáu tuổi.
Bị hắn nhìn chằm chằm, tiểu nhân nhi trên giường bỗng hai má đỏ hầng, cúi thấp đầu, trở nên vô cùng tuyệt mỹ.
Hoàn...thật thú vị
Rõ ràng là đại gia khuê tú, nhìn thế nào cũng giống như một đứa trẻ – có điều nói thật ra, so với một danh môn thiên kim ổn trọng, tiểu bạch thỏ hốt hoảng ở trước mặt lúc này, càng khiến hắn thích hơn.
“Nương tử”
Hoa Khai không nhịn được tim đập thình thịch, nương, nương tử...
Nam nhân này gọi nàng là nương tử...
Không biết hắn có nhìn ra điều gì hay không, nàng kém tiểu thư đến ba tuổi, hi vọng hắn đừng phát hiện nàng thật ra mới tuổi cập kê.
Hoa Khai nhịn không được vụng trộm nhìn hắn một cái, quả giống như Trương ma ma nói, người thật và bức vẽ là hai chuyện khác nhau, hắn nhìn trông còn đẹp hơn.
Đôi mày cao, ánh mắt sáng ngời hữu thần.
Phu quân của nàng...
Nhớ tới những lời Trương ma ma vừa mới dạy dỗ về khuê phòng...
Thượng Quan Vũ Nguyệt nâng nàng dậy, “Uống rượu hợp cẩn”
Sau khi uống rượu hợp cẩn, khuôn mặt của tiểu nương tử càng đỏ hơn.
Hắn phát hiện mặc dù nàng không phải là mỹ nữ khuynh thành, nhưng thần sắc có một phần ôn nhuận, cùng cảm giác đáng yêu
Buông chén rượu nhỏ, đang muốn cởi hỉ phục của nàng, thì tiểu nương tử lên tiếng nói câu đầu tiên –
“Xin... xin chờ một chút.”
Hắn ngừng tay, chờ nàng nói xong.
Chỉ thấy tiểu nương tử của hắn để hắn ngồi trên ghế, nhìn hắn hít sau một hơi, vái chào, quỳ xuống, khấu đầu.
“Phu quân.”
Mặc dù hắn hoàn toàn không biết vì sao nàng dột nhiên lại hành đại lễ, nhưng đại khái đoán ra là nàng thỉnh cầu trượng phu chiếu cố nhiều hơn.
Giang Nam không có tập tục này, có lẽ Hà phu nhân xuất thân phương bắc truyền tập.
Nữ tử xưa nay coi chồng như trời, trượng phu tốt, mệnh cũng tốt, trượng phu không tốt, cũng chỉ có thể nhẫn nại, hắn nghĩ đến đại tỷ của mình, mặc dù gả cho đại hộ, nhưng vị thiếu gia này thật đáng thất vọng, ngày ngày lưu luyến thanh lâu, tri thư đạt lễ vô dụng, hiếu thuận cha mẹ cũng vô dụng, thiện lương cũng không thể khiến trượng phu yêu thích, nếu không phải cố kị tài thế của Thượng Quan gia, chỉ sợ đã sớm bị hưu (bị bỏ)
Thượng Quan Vũ Nguyệt sắp nâng nàng dậy, lại thấy gương mặt nhỏ của nàng một mảnh bất an, ôn tồn nói: “Yên tâm đi, ta không cờ bạc, cũng không đi thanh lâu, rượu cũng thỉnh thoảng mới uống, cũng có quen thuộc với một cô nương xướng khúc, có điều chỉ là bằng hữu, cách vài ngày cũng đi uống rượu du hồ với bạn bè, nhưng tuyệt dối sẽ không đi qua đêm.”
Lời này dĩ nhiên cũng không thật đầy đủ, chỉ là hắn nếu đã là trượng phu của nàng, lại lớn hơn nàng gần bảy tuổi, cũng nên an ủi nàng.
Nói xong, tiểu nương tử lần đầu tiên nở nụ cười.
Hắn bây giờ mới phát hiện, tiểu nương tử của hắn khẽ cười lại... vô cùng xinh đẹp.
“Hoa Khai, tối hôm qua thế nào?” Trương ma ma một bên cạnh chải đầu, một bên hỏi nhỏ: “Có thuận lợi không?”
Tối hôm qua...
Hoa Khai bỗng đỏ mặt.
Biết nói thế nào, không thể nói là thuận lợi, cũng không phải không thuận lợi, tóm lại, nàng làm theo những gì Trương ma ma nói, theo nguyên tắc nhẫn nại và dễ bảo, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn thấy tiểu nha đầu hai má đỏ hồng, Trương ma ma cũng đại khái hiểu được, cười: “Ta nói này, đừng lo lắng như vậy, nhìn trong gương xem, ta bới tóc cho ngươi đẹp chứ.”
Nhìn chính mình trong gương đồng, mái tóc bới lên thật đẹp, nhưng Hoa Khai lại không thấy vui vẻ.
Căn cứ theo quy củ của Thượng Quan gia, ma ma hoặc nha đầu bồi gả ở tại phòng ngoài của tân viện hầu hạ cho tân nương tử, sau một tuần (mười ngày ***) sẽ phải trở về, sau này tân nương tử chính là người của Thượng Quan gia.
Trương ma ma chỉ có thể làm bạn với nàng chín ngày nữa.
Sau mười ngày, tân nương tử mới được ra khỏi tân viện, đến lúc đó, lại tế tổ, dâng trà, để trưởng bối và người nhà thấy được hình dáng của tân nương tử...
Những ngày sau đó.
Mặc dù từ nay trở đi cẳm y ngọc thực, sống trong nhung lụa, nhưng...
“Thở dài cái gì?”
“Trương ma ma bà thử nói xem, tiểu thư và Uông đại ca hiện tại đến đâu rồi?”
“Ta làm sao biết được”
“Bà không nghe nói được điều gì sao?”
Trương ma ma buồn bười, “Nha đầu, ta hôm qua bồi ngươi gả qua đây, Trương ma ma của ngươi cũng không có thiên lý nhãn, lão gia và phu nhân còn không biết, ta làm sao biết được Thược Ước tiểu thư và tên tiểu tử vong ân phụ nghĩa kia đang ở đâu,...”
“Trương ma ma, đừng nói Uông đại ca như vậy, hắn là thật lòng với tiểu thư.”
Nàng là thiếp thân nha hoàn của tiểu thư, đại khái giống như cái đuôi, tiểu thư đi đến đâu nàng theo tới đó.
Uông đại ca đến phủ học việc, sau lại thích tiểu thư, vì muốn sánh đôi với tiểu thư, hắn rất nỗ lực học chữ, sau khi xong việc còn giúp trướng phòng tiên sinh mua bán linh tinh, bởi vì trương phòng tiên sinh đáp ứng dạy chữ cho hắn.
Từ danh tự, đến tên của mình, sau đó là tên của Hà phủ viện lạc, phường nhuộm cùng sắc bảng...
Chỉ tiếc, thân phận khác biệt.
“Uông đại ca thực sự là người tốt, cả trướng phòng tiên sinh cũng thường khen ngợi hắn.”
“Ngươi thật là ngu ngốc.” Trương ma ma đưa tay nhéo nàng một cái, “Tiểu thư là nữ nhi duy nhất của lão gia phu nhân, tương lại tài sản cuả Hà gia đều là của nàng, trong sổ sách đã là trăm vạn lượng bạc, có ai mà không thích? Tiểu tử họ Uông kia nếu không vì diều này, ngươi nghĩ hắn dám lớn mật bỏ trốn với tiểu thư sao?”
Hoa Khai bị nhéo, không dám nói hộ cho Uông đại ca nữa, chỉ có thể cười trừ: “Trương ma ma, đừng tức giận.”
Trương ma ma “Hừ” một tiếng, “Ta mới không tức giân.”
Rõ ràng là có – nhưng lời ngỗ nghịch như vậy, nàng đương nhiên không dám nói.
Trương ma ma là bà vú của tiểu thư, địa vị rất cao, cả tiểu thư còn bị dạy dỗ qua, thủ pháp nhéo người đến lô hỏa thuần thanh (rất thuần thục), làm cho người ta thấy rất đau, nhưng không sẽ không lưu lại vết bầm.
Giống như lúc này, trên lưng bị nhéo có một chút, mà vừa nóng vừa đau.
Hoa Khai thật ra có rất nhiều vấn đề, như là, tìm được tiểu thư rồi thì phải làm sao, mọi người trong phủ đều nghĩ tiểu thư đã gả đi, không thể nào quay về.
Giang nam tơ hồ trang cùng tú phường Hà gia liên hôn là vì lợi ích, vấn đề là nàng là giả mạo, bởi vậy nên tơ hồ trang mặc dù bán rẻ tơ lụa cho Hà gia, nhưng Hà gia lại chậm chạp chuyển gia sinh ý cho Thượng Quan Vũ Nguyệt, sau này Thượng Quan gia hỏi đến, thì biết giải thích thế nào?
Còn có, lần này tiểu thư quyết tâm như vậy, không chừng đã sớm gạo nấu thành cơm, nhưng lão gia và phu nhân chắc chắn sẽ không chấp nhận. vậy... Aaaaaaaa... ôi, đau.
Hoa Khai xoa xoa eo, “Trương ma ma, sao lại nhéo ta?”
“Ngươi nhăn mày đến mức có thể ép chết một con muỗi, có tân nương nào lại giống như ngươi chứ.” Trương ma ma vỗ vỗ nàng, “Hoa Khai, sau này chỉ có một mình, ngươi phải chú ý nhiều hơn, cẩn thận một chút, thân phận của ngươi chính là Thược Ước, phải làm chuyện cho xứng với thân phận Thược Ước.”
Hoa Khai nhu thuận gật đầu, “Đã biết.”
“Để ngươi thay thế tiểu thư là biện pháp bất đắc dĩ, mặc dù hôm qua ta nói tuyệt đối không bị phát hiện, nhưng nói thực, bị phát hiện chỉ là chuyện sớm muộn – ”
“Trương ma ma...”
“Đừng gấp, ngươi nghe ta nói, tiểu thư là kim chi ngọc diệp, từ nhỏ đến lớn đến nước tắm cũng chưa từng bê qua, nàng không chịu được khổ, không cần tìm, qua một hai năm, xài hết tiền cũng sẽ tự trở về, nhưng nếu về phủ thì tin tức sẽ bị truyền ra vậy thì phải làm sao? Phương pháp tốt nhất chính là trực tiếp đến Thượng Quan gia, nói rõ sự thật, cô gia là người làm ăn, quyền hành khinh trọng, sẽ hiểu được.”
Trương ma ma dừng lại một chút, trên khuôn mặt xuất hiện sự đồng cảm, “Ngươi nha, nện phụng dưỡng cụ bà cùng bà bà cho tốt, nghe lời chút, hiếu thuận một chút, ta nghĩ lão phu nhân cũng cô gia cũng sẽ đối xử công bằng với ngươi, mặc dù lời qua tiếng lại cũng sẽ có, nhẫn nại một chút.”
Hoa Khai hiểu ý bà.
Đợi tiểu thư trở về, danh hiệu “Thượng Quan phu nhân “ tự nhiên sẽ trở về với tiểu thư, mà nàng, chính là thị thiếp.
“Trương ma ma, ngươi không cần nói nữa, ta hiểu được, lão gia và phu nhân có ơn với ta, có thể giúp cho bọn họ ta rất vui vẻ, sau khi tiểu thư trở về,” Hoa Khai cười, “Ta muốn về quê nhà.”
Nàng nắm chặt trong tay một sợi dây hồng xuyên qua một mặt đá trắng, bên trên khắc tên của nàng Hoa Khai – khi nàng cùng tỷ muội phân ly, tỷ tỷ đã đeo cho nàng, đặc biệt dặn dò, sau này dùng nó làm bằng chứng nhận thân.
Nàng vẫn mang trên cổ, đêm qua lúc bị Thượng Quan Vũ Nguyệt cởi đi xiêm y, nàng vì sợ hãi ngu ngốc vội vàng cởi ra, nhét xuống dưới gối. Nghĩ lại, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, dẫu sao một thiên kim tiểu thư cũng không nên mang loại mặt đá này.
“Quê nhà của ngươi... không phải đã bị ngập nước sao?”
Bà nhớ rõ lúc đó phu nhân nói tiểu cô nương này quê nhà gặp lũ lụt, cha mẹ đều mất, một nhà bốn tỷ muội bán mình chôn cất cha mẹ, nghe thật đáng thương, Hoa Khai nhìn rất nhu thuận, vì vậy nên mới ngoại lệ thu nhân nha đầu gánh không nổi thùng nước này.
“Không phải, chỉ là Hoàng Hà tràn lũ, nhưng quê hương ta vẫn còn ở đấy, trước kia vẫn muốn khi có đủ tiền, liền xin phép lão gia phu nhân trở về quê một chuyến, hỏi thăm tin tức của các tỷ muội, nếu tiểu thư trở về, ta chắc là có thể rời đi.” Nói đến đây, hai mắt Hoa Khai bỗng sáng rực hắn lên, “Nói không chừng đã có người trở về quê hương hỏi qua rồi, có thể một ngày nào đó, bốn tỷ muội chúng ta có thể gặp lại.”
Nhìn nàng tràn ngập mong chờ như vậy, Trương ma ma đem tất cả những lời muốn nói nuốt ngược trở lại – Hoa Khai mới mười lăm tuổi, có một số việc chưa thể hiểu rõ, nhìn nàng vui vẻ như vậy, cũng không nhẫn tâm nói ra.
Chờ nàng lớn lên, từ từ sẽ hiểu được, có một số việc không đơn giản như vậy.
Vậy cứ để nàng vui vẻ một chút đi.