Khoang thương gia được quyền ưu tiên lên đăng ký, cũng có xe đưa đón dành riêng cho VIP, Lăng Thiên Dục chờ mọi người đi lên, rồi mới bước lên quầy đăng ký. Hải Dụ không nói tiếng nào đi theo phía sau, không dám nói chuyện, giống như phạm phải sai lầm lớn gì đó.
Một khi nhị tiểu thư không vui, khí áp bốn phía sẽ thấp đến đáng sợ, kinh khủng nhất chính là, cô ấy không biết sai ở chỗ nào. Loại chuyện nhỏ này trước kia đều được tha thứ, hôm nay thật sự không biết làm sao lại xúc phạm đến thiên uy.
Ghế khoang thương gia có hạn, ở hàng đầu máy bay chở khách, không gian rộng rãi, phục vụ đỉnh cấp, là đãi ngộ của khách quý cao cấp. Chỗ Lăng Thiên Dục cũng tính là hàng đầu, sau khi vào khoang lại phát hiện vị trí của chính mình bị Liễu Tư Dực ngồi.
Cô đứng bên cạnh, Liễu Tư Dực đang lật xem sổ tay an toàn, nhận thấy có người tới gần, đôi mắt xinh đẹp khẽ nâng lên.
"Chị đến rồi à?" Mặt mày nàng nhướng lên, cười rộ lên nhu tình như nước, giống như đã đợi rất lâu.
Lăng Thiên Dục nhẹ vuốt hai sợi tóc bên má, nhẹ vén ra sau tai, tròng mắt sâu không thấy đáy giống như dương phi dương, "Vị mỹ nữ này, cô có phải ngồi sai vị trí hay không?"
"Không có, em đổi vị trí với Thương Bắc, chị không phải thích ngồi bên trong sao? Để lại cho chị." Dứt lời Liễu Tư Dực đứng lên, giải phóng không gian, mỉm cười kiều dung, bằng thêm vài phần phong tình mê người, trong đôi mắt sáng phản chiếu ảnh ngược của Lăng Thiên Dục.
Từ khi cô xuất hiện, Liễu Tư Dực liền tùy hứng phóng thích nhung nhớ, tầm mắt chưa từng rời khỏi Lăng Thiên Dục một giây.
"Thương Bắc......" Lăng Thiên Dục khẽ nói một tiếng, cái xưng hô này thật...... đủ thân thiết, khóe miệng cô cong thành một đường cong kỳ quái, cười như không cười.
Chỉ cảm thấy hai chữ Thương Bắc này cực kỳ chói tai, tên đại ca lấy được thật khó nghe, Lăng Thiên Dục căm giận nghĩ......
Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, vẫn luôn xụ mặt, Liễu Tư Dực lại một chút ý thức làm sai cũng không có, thật sự là càng ngày càng không để cô vào mắt!
Phạm sai lầm không có gì, không ý thức được phạm sai lầm mới có vấn đề!
Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ không nói một lời, trong lòng nghẹn một hơi thật lâu không giải tán được.
Liễu Tư Dực biết cô thích vị trí gần cửa sổ, cho nên mới theo Lăng Thương Bắc lên máy bay trước, đồng thời thương lượng đổi chỗ ngồi.
Lý do thoái thác của nàng với Lăng Thương Bắc là hai người phụ nữ ngồi cùng nhau sẽ tiện hơn, huống chi Liễu Tư Dực đối với tất cả mọi người lạnh lùng không có gì đặc biệt.
Nhưng Lăng Thương Bắc nghĩ chính là chỉ có Liễu Tư Dực ngồi ở bên cạnh Lăng Thiên Dục anh mới yên tâm nhất, nếu không bất luận là Hải Dụ hay là Vân Thư ngồi cùng với cô, khó tránh khỏi sẽ sinh ra trao đổi gì đó sau lưng chính mình.
Đi thành phố A ba người này ở tập đoàn Lăng Duệ đều là đối lập, đều có xung đột lợi ích. Lăng Thương Bắc muốn gặm lấy sự nghiệp bộ phận quản cọc của tam phòng, Lăng Thiên Dục tựa như hắc mã giết ra giữa đường, không biết cô hướng tới đâu. Hải Dụ tuy rằng không đứng về phía nào, nhưng lần này cũng đại diện cho hội đồng quản trị, không thể khinh thường.
Cho nên lần này công sai, Lăng Thương Bắc phải đặc biệt cẩn thận, hơn nữa Vân Thư người này vô cùng khó nhìn thấu, căn bản không thể nào xuống tay. Tình thế trước mắt đối với anh mà nói, cũng bất lợi. Nhưng nghĩ đến tam phòng bởi vì chuyện này chọc giận đến lão gia, lại đang từ từ thất sủng, vẫn sẽ cảm thấy đại khoái nhân tâm.
Trước mắt chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, quản cọc ăn xuống liền ăn, ăn không được anh cũng không thể bởi vì nhỏ mất lớn, trước ổn định mọi thứ hiện có của chính mình mới là căn bản.
Huống chi, hiếm khi Liễu Tư Dực chủ động đưa ra yêu cầu, anh sao có thể nhẫn tâm từ chối. Chỉ cần một ánh mắt dịu dàng của Liễu Tư Dực, anh cảm thấy mình cái gì cũng nguyện ý đi làm.
Liễu Tư Dực và Lăng Thiên Dục ngồi chung một chỗ ngoại trừ lòng riêng còn có một mục đích khác, không thể nói.
"Hải Dụ, cô ngồi đây đi." Lăng Thương Bắc đứng lên, chủ động để lại vị trí bên trong cho cô ấy, còn mình ngồi ở lối đi, Hải Dụ kinh ngạc với sự ga lăng của anh, nhưng cũng chỉ gật đầu cười nhạt, "Cảm ơn đại thiếu gia."
Hiện tại, Hải Dụ và Lăng Thương Bắc ngồi cùng một chỗ, Lăng Thiên Dục và Liễu Tư Dực ở cùng một chỗ, chỉ có vị trí bên cạnh Vân Thư còn trống, kỳ lạ chính là trợ lý vốn đi theo của cô ấy lại không thấy tung tích.
Gần đến giờ cất cánh, máy bay khởi động, nhưng vẫn luôn bất động tại chỗ. Qua mười phút, có hành khách đưa ra nghi vấn, là quản lý giao thông hay là nguyên nhân thời tiết bảo cho tiếp viên trưởng đưa ra lời giải thích.
Tiếp viên hàng không dùng loa giải thích có một hành khách vẫn chưa lên máy bay, bảo mọi người an tâm chớ nóng vội, chờ một lát. Sau đó cô ấy đi tới trước mặt Vân Thư, nhẹ giọng hỏi: "Thật ngại quá tiểu thư, xin hỏi còn cần bao lâu nữa, chúng tôi không thể cứ chiếm đường, sẽ ảnh hưởng đến các chuyến bay khác cất cánh.
Vân Thư lấy lại bình tĩnh nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, không lập tức trả lời, tiếp viên trưởng không tiện ép hỏi đành phải chờ. Ước chừng ba mươi giây, Vân Thư nghe được tiếng bước chân, nở cười thản nhiên: "Người đến rồi, có thể cất cánh."
Tiếp viên trưởng kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy một người phụ nữ mang theo vali hành lý loại nhỏ, thở hồng hộc vào cửa. Khuôn mặt trắng nõn thanh lệ bởi vì chạy đi bị gió thổi có chút đỏ ửng, cô nàng có một mái tóc dài dày, hơi hơi xoăn, sóng mắt lưu chuyển tới trên người Vân Thư, vô cùng đạm mạc.
"Thật ngại quá, xin lỗi." Cô nàng đưa vali hành lý giao cho tiếp viên trưởng, liền ngồi xuống bên cạnh Vân Thư.
Cô nàng chính là Cố Vi Nhiên, bị Vân Thư gọi một cú đoạt mệnh thúc giục, liều mạng chạy đi, chạy quá nhiều đường thế cho nên nhịp tim nhảy tới 160, đến bây giờ cũng không có hoãn lại.
Vân Thư nở nụ cười nhàn nhạt, chỉ cảm thấy khuôn mặt trắng hồng của Cố Vi Nhiên lúc này rất xinh đẹp, cô ấy nghiêng đầu nhìn cô nàng: "Vẫn may đuổi kịp."
Cố Vi Nhiên không lên tiếng, chỉ nhìn quanh bốn phía, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Liễu Tư Dực, "Hồng tỷ..."
Liễu Tư Dực gật đầu mỉm cười, ánh mắt hai người giao nhau lịch sự gật đầu, cô nàng cũng coi như là khách quen của Rose, có lẽ Liễu Tư Dực không nhớ cô nàng, nhưng cô nàng biết Hồng tỷ đại danh đỉnh đỉnh này.
Cô nàng không biết mình vừa xuất hiện, Liễu Tư Dực liền nhận ra, cô nàng chính là cô gái đêm hôm đó xông nhầm vào phòng bao, "kế nữ" của Vân Thư.
"Này, Vi Nhiên, tôi đang nói chuyện với em đó." Vân Thư nhẹ nhàng kéo khuỷu tay cô nàng, dáng vẻ nhu tình yểu điệu, quyến rũ ngôn ngữ, mềm mại uyển chuyển, làm cho lòng người như mềm nhũn ra.
Loại cảm giác này quả thực đáng sợ, Cố Vi Nhiên nâng khuỷu tay tránh cô ấy tới gần. Không phải chán ghét cô ấy, lại càng không phải chán ghét tiếp xúc tứ chi, mà là chán ghét loại cảm giác không chán ghét này, cô nàng rõ ràng hẳn là hận Vân Thư hơn bất luận kẻ nào.
Nếu như không phải bởi vì công ty cần khách hàng lớn là Minh Đức, cô nàng làm thế nào cũng không muốn để chính mình chịu ủy khuất này.
"Phiền Vân tổng lần sau cần công sai thì thông báo trước, tôi lên đường không quan trọng, để mọi người trên máy bay chờ một mình tôi thích hợp sao?" Cố Vi Nhiên bình thường làm cái gì cũng không đến muộn, chỉ cần có người chờ mình, cô nàng nhất định sẽ đến trước tiên.
Hôm nay bị lâm thời điều tới, thật sự không có cách nào, nghĩ đến chuyến bay bởi vì chính mình mà chậm trễ mười phút, liền cảm thấy áy náy.
"Cái này có gì đâu, mười phút thôi mà, không bỏ lỡ chuyện gì." Vân Thư nhíu mày, vẻ mặt vô vị.
Cố Vi Nhiên trầm mặt, không có biện pháp gì với cô ấy, chỉ có thể miễn cưỡng cười lạnh: "Ngài là cha bên A, ngài nói cái gì cũng đúng."
"Không phải mẹ bên A sao?" Vân Thư mím môi, cười tủm tỉm liếc mắt nhìn Cố Vi Nhiên, xinh đẹp không mất đi vẻ đẹp quyến rũ.
Những lời này có ý gì, chỉ có Cố Vi Nhiên nghe hiểu được, cô nàng khẽ cắn môi, vẫn bó tay hết cách, dứt khoát từ bỏ chống cự, cười nói tiếp: "Con biết rồi, mẹ."
*Đọc tác phẩm "Đã lâu không gặp" để biết rõ hơn về cặp đôi Vân Thư và Cố Vi Nhiên.
Sắc mặt Vân Thư đột biến, hiển nhiên không ngờ tới Cố Vi Nhiên sẽ bỗng nhiên gọi chính mình như vậy, tiếng mẹ này làm cho toàn thân thậm chí trong lòng cô ấy cũng khó chịu, không được tự nhiên đến cực điểm.
"Về sau không được gọi như vậy!" Cô ấy nhẹ trừng Cố Vi Nhiên, mất thế bị bẻ lại một ván.
"Chính chị nói đó." Cố Vi Nhiên thấy cô ấy có chút phát điên, không khỏi đắc ý, ẩn nhẫn cười, nhưng không dám quá phô trương.
Nhìn các nàng tương tác, Liễu Tư Dực lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, hai người này có chút thú vị, những chi tiết lơ đãng kia luôn có thể ngửi ra thứ không tầm thường, bắt đầu từ ánh mắt Vân Thư nhìn rượu cầu vồng, nàng liền hoài nghi.
Nàng tin tưởng Vân Thư cũng không phải là như lời ngoại giới đồn đãi, phá hoại gia đình thầy mình, quyền thế và địa vị đều dựa vào lên giường với đàn ông để thượng vị. Hoàn toàn ngược lại, chuyện xưa có thể đào móc trên người người phụ nữ này nhất định rất nhiều, chỉ là ai mới có thể trở thành người gõ cửa vòng an toan của Vân Thư đây?
Lăng Thiên Dục ở một bên như thể thành không khí, nếu như là trước kia cô sẽ không an tĩnh như vậy, nửa điểm cảm giác tồn tại cũng không có. Nhưng hôm nay, từ lúc lên máy bay đến lúc cất cánh, cô vẫn trầm mặc ít nói, thậm chí đối với chính mình có chút lạnh nhạt.
Liễu Tư Dực suy nghĩ, có phải là chính mình ảo giác hay không? Cô đang tức giận? Hay là không vui?
Ở ổn định phi hành trước, nàng một mực suy nghĩ chuyện này, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Lăng Thiên Dục, nàng chưa từng quay đầu lại một lần.
Trước khi ổn định chuyến bay, nàng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, ánh mắt thường thường liếc về phía Lăng Thiên Dục, cô chưa từng quay đầu lại một lần.
Theo độ cao tăng lên, núi non trùng điệp liên tiếp đập vào mắt, Lăng Thiên Dục nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần. Lúc này trong lòng cô không vui, cái gì cũng không muốn nghĩ, ngay cả những lục đục với nhau cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn thả lỏng một lát.
Liễu Tư Dực ở một bên nhận được tin nhắn Hải Dụ len lén gửi tới: Đại lão rất tức giận, xưng hô đại lão là khi lén gửi tin nhắn họ gọi Lăng Thiên Dục, một là vì cẩn thận, hai là cảm thấy thích hợp với Lăng Thiên Dục. Cô mặc dù đứng hàng thứ hai, tác phong làm việc có cái nào không phải là phong cách đại lão chứ?
Liễu Tư Dực bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời hiểu được tất cả, nhất định là nàng và Hải Dụ trước sau đều không báo cáo hành trình trước, dẫn đến cô trở tay không kịp. Nhưng cô hoàn toàn có năng lực lấy bất biến ứng vạn biến, nhiều năm như vậy đã sớm luyện ra khí chất thấy biến không sợ hãi, vì sao phải tức giận chứ?
Huống chi nàng và Hải Dụ xuất hiện, chưa chắc đã là chuyện xấu. Quan hệ giữa nàng và Lăng Thương Bắc tiến triển rất tự nhiên, Hải Dụ dường như cũng được hội đồng quản trị coi trọng, mới có thể cử đến "giám sát" bọn họ, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?
"Xin chào, xin hỏi cần phục vụ gì không?" Giọng tiếp viên hàng không cắt đứt suy nghĩ của nàng, bọn họ bắt đầu phục vụ khách quý khoang thương gia.
"Cho tôi một ly rượu vang đỏ cảm ơn." Lăng Thiên Dục rốt cuộc cũng trầm mặc mở miệng.
Uống rượu trên máy bay? Liễu Tư Dực không hiểu thao tác này của cô. Lăng Thiên Dục nhận được rượu xong liền uống một hơi cạn sạch, tiếp viên hàng không và Liễu Tư Dực kinh ngạc.
"Cảm ơn." Cô tự mình mở Ipad, chuẩn bị bắt đầu xử lý công việc.
Liễu Tư Dực phất phất tay, ý bảo tiếp viên hàng không tránh đi, nàng kề sát Lăng Thiên Dục, hạ giọng: "Thiên Dục, chị... tức giận?"
Nàng sợ Lăng Thương Bắc nghe thấy, nói với âm lượng rất nhỏ, huống chi xưng hô này cũng không thể bị nghe thấy, nàng dù quen thuộc với Lăng Thiên Dục thế nào trước mắt cũng chỉ có thể gọi là nhị tiểu thư.
"Không có." Lăng Thiên Dục lạnh lùng trả lời, cô mở email dấn mình vào công việc, trong hòm thư có rất nhiều văn kiện, quan trọng nhất chính là tin tức quan trọng Vân Thư vừa mới gửi tới.
Thành phố A bên kia lại xảy ra chuyện, cơ sở ban đầu sụp đổ nói không có nhân viên thương vong, sau đó chứng thực có một người bị chôn sống, thi thể cho tới hôm nay mới được đào lên. Tin tức này bị Minh Đức đè xuống, muốn lén dùng tiền giải quyết, tiếc rằng bị người ta tiết lộ ra, còn đang lên men.
Email còn kèm theo ảnh chụp, phóng viên và đội công trình cùng với rất nhiều người vây xem đều chen chúc ở hiện trường, sợ tình cảnh dẫn tới náo động, Minh Đức điều động bảo vệ hơn nữa còn báo cảnh sát.
Không ngờ, chuyện này lại nghiêm trọng như vậy. Lăng Thiên Dục lúc này liên hệ với một số người, dùng tất cả con đường quan hệ của mình đi gây áp lực với truyền thông trước, hot search và các liên kết liên quan trước tiên phải thanh trừ toàn bộ, tuyệt đối không thể để tình thế mở rộng thêm nữa.
Nếu cô hiện tại làm "Khâm sai đại thần" đại diện Lăng Duệ đi thành phố A xử lý vấn đề, cô liền không thể lại quan sát, dù sao chuyện này Lăng Xương Khiếu sẽ biết.
Kết quả sẽ chỉ là cô xử lý vấn đề nảy sinh của tam phòng, như vậy là đủ rồi.
Cô đã hoàn toàn quên trạng thái của mình, vất vả lắm mới thả lỏng một lát, lại bị những việc này lấp đầy.
Lúc phụ nữ nghiêm túc là có mị lực nhất, nói chính là Lăng Thiên Dục giờ phút này, cho dù cô lạnh nhạt với chính mình, Liễu Tư Dực cũng cảm thấy hưởng thụ, người ở bên cạnh so với cái gì cũng tốt hơn.
Liễu Tư Dực ngồi thẳng người, dư quang liếc đến Lăng Thương Bắc đang nhìn về phía này, nàng cố ý đi đón ánh mắt của anh, lại phát hiện lực chú ý của Lăng Thương Bắc không phải chính mình, mà là Ipad Lăng Thiên Dục đang cầm.
Liễu Tư Dực suy nghĩ một chút, buông bàn nhỏ xuống, rút ra một quyển tạp chí đọc, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của Lăng Thương Bắc, đồng thời nàng nhìn Lăng Thương Bắc, cho anh một nụ cười động lòng người.
Lòng Lăng Thương Bắc đều hóa, vốn dĩ còn hoài nghi Lăng Thiên Dục có phải đang xử lý chuyện gì anh không biết hay không, giờ phút này đã quên chín tầng mây.
Anh nhất định là di truyền bệnh nghi ngờ của lão gia, nhị muội xem Ipad mà thôi, còn không thể xử lý chuyện công ty của chính mình? Nhạy cảm và đa nghi như vậy thật sự khiến người ta chán ghét.
Liễu Tư Dực trước sau duy trì tư thế ngồi nghiêng về phía trước, để cho Lăng Thiên Dục có thể thong dong xử lý việc trong tay, đây mới là một mục đích khác của nàng, chỉ có nàng ngồi ở chỗ này, Lăng Thiên Dục mới dám yên tâm xem những tin tức cơ mật kia.
Suốt hai mươi phút, Liễu Tư Dực đều duy trì một tư thế, đến nỗi thắt lưng mỏi chân tê dại. Chờ Lăng Thiên Dục xử lý xong tất cả, cả người nàng mới thả lỏng lại.
"Mỏi lưng sao?" Tiếng máy bay ong ong suýt nữa nhấn chìm sự quan tâm của Lăng Thiên Dục, Liễu Tư Dực kinh ngạc nhìn cô.
Bàn tay Lăng Thiên Dục bao phủ lên, xoa xoa thắt lưng nàng, Liễu Tư Dực căng thẳng thẳng tắp, cứng ngắc không dám nhúc nhích, hai má ửng đỏ.
"Nghỉ ngơi đi, không cần chắn nữa." Thật ra cô cũng biết, cho dù mình hết sức chăm chú làm tất cả, cũng là bởi vì biết Liễu Tư Dực sẽ trông chừng cho cô.
"Không giận nữa?"
Lăng Thiên Dục tức giận mà trừng mắt nhìn nàng: "Tôi không giận, em cũng không cần giải thích."
"Em không có định giải thích."
Lăng Thiên Dục:......