Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 37:




Lục Thành Khang tiếp tục thổ lộ với cô: “Kể từ ngày em đâm anh một dao kia, mỗi khi anh mơ thấy ác mộng đều thấy em, mơ thấy em giống như một quỷ nữ không ngừng cầm dao đến đâm anh, mơ thấy em nhiều lần, anh cũng không thể quên được em, không phải là em cầm dao đến đâm vào bụng anh mà làm đâm vào đầu anh.”
“Bệnh thần kinh!” Tỉ Mỉ không thèm để ý đến anh ta cũng không thèm nhìn anh.
Lục Thành Khang không quan tâm tiếp tục nói: “Nếu em đi theo anh, nhất định anh sẽ không để cho em phải đi ra ngoài xã giao, cũng không giống Mạnh Tiểu Bạch sai bảo em như người giúp việc.”
“Anh đừng có vọng tưởng.”’
“Nha đầu, ở cái tuổi như anh không dễ gì để rung động một lần, em không biết là có bao nhiêu phụ nữ xếp hàng đi theo anh hay sao, em nên cảm thấy vui mừng chứ, quá khứ của anh so với em huy hoàng hơn, so với anh rể Đinh Kiêu của em còn hơn.” Lục Thành Khang nói.
Tỉ Mỉ cảm thấy anh ta cũng quá hênh hoang đi, còn đòi so sánh với anh rể cô, tức giận nói: “Anh đừng có so sánh với anh rể tôi, anh xứng sao…cái quá khứ bẩn thỉu thối tha của anh tôi đây không có hứng thú tìm hiểu.”
Lục Thành Khang tuyệt đối không tức giận, ngược lại còn ngoắc ngoắc tay với cô: “Em đến đây, ngồi cạnh anh, anh xem vết thương trên mặt em một chút.”
Tỉ Mỉ thấy ánh mắt anh nhìn mình sáng quắc, vẻ mặt tỏ ra vô cùng khát vọng, chán ghét nghiêng đầu sang nói sâu xa:” Tôi đụng phải anh coi như tôi xui xẻo, anh giơ cao đánh khẽ tha cho tôi đi, tôi một nghèo hai tay trắng, anh bắt nạt tôi như vậy mà xứng làm đàn ông hay sao?’
“Chuyện lần trước không phải anh đã giải thích với em rồi hay sao, lại còn cho em đâm anh một nhát, máu chảy đầy giường, em còn muốn như thế nào nữa, không phải muốn anh phải chặt đầu xuống cho em ngồi đó chứ?” Lục Thành Khang không mặn không nhạt kêu oan cho mình.
Bây giờ Tỉ Mỉ mới hiểu,thì ra là anh ta cố ý cho cô đâm một dao kia, muốn dùng cách này để huề nhau với chuyện xấu xa trước kia của anh ta.
“Anh đừng cho rằng dùng khổ nhục kế này thì tôi sẽ không tính toán chuyện trước kia với anh nữa, tổn thương anh gây cho tôi là thương tổn tinh thần cả đời.” Tỉ Mỉ là một người cố chấp, thích ai hận ai đều rõ ràng.
“Vậy em hãy ở lại bên cạnh anh nha, để mỗi ngày đều hành hạ anh cho hả dạ, em thấy đề nghị này được không?” Lục Thành Khang nói.
Đàn ông nếu đã quyết tâm thì chín trâu kéo cũng không thay đổi, Lục Thành Khang bây giờ giống như trúng độc hoa tình, chỉ một lòng một dạ muốn ở bên cạnh cô.
Tỉ Mỉ khinh thường hếch cái miệng nhỏ nhắn lên, ngay sau đó thẳng thắn bày tỏ thái độ của mình: “Anh làm hại tôi một lần như vậy, tôi cũng đâm anh một dao, chúng ta coi như hều nhau, về sau tôi sẽ không nói chuyện này nữa, anh cũng đừng tới quấy rầy tôi, món nợ này chúng ta đã thanh toán xong.”
Tỉ Mỉ không đợi Lục Thành Khang trả lời, xoay người muốn dời đi.
Lục Thành Khang chỉ đành phải bày kế, tự mình làm mình đau, miễn cưỡng làm chảy máu vết thương còn chưa khỏi của mình, trong chốc lát máu đỏ đã nhiễm đầy quần áo.
Tỉ Mỉ nghe thấy anh kêu đau, nghiêng đầu nhìn, một mảng máu tươi khiến làm cô hoảng sợ, vội vàng chạy đên dìu anh: “Anh làm sao thế, tại sao lại chảy máu, anh chán sống rồi à….”
Tỉ Mỉ khóc lóc làm Mạnh Tiểu Bạch đứng canh ở cửa sợ hết hồn, vội vàng xông đến cứu giá, lại thấy sắc mặt Lục Thành Khang trắng bạch, vết thương không ngừng chảy máu, Tỉ Mỉ đứng ở bên cạnh không biết phải làm gì.
“Anh đi tìm bác sĩ.” Mặc dù Mạnh Tiểu Bạch không hiểu tại sao lại như vậy nhưng anh nghĩ vấn đề quan trọng bây giờ là đi tìm bác sĩ, nên chạy thật nhanh ra ngoài.
Lục Thành Khang làm như vậy làm Tỉ Mỉ sợ mà quên mất sợ hãi, cũng quên đi hận thù, khi bác sĩ chưa đến cũng không dám dời đi nửa bước, chỉ sợ Lục Thành Khang cứ như vậy mà chết đi trước mắt cô, như vậy khẳng định cô sẽ bị ngồi nhà lao.
“Đây đã là gì, lúc anh đi dã chiến ở bộ đội, những chuyện tồi tệ hơn như thế này đều đã trải qua rồi.” Lục Thành Khang nắm một tay Tỉ Mỉ kéo lại, hôn nhẹ một cái lên mặt cô.
Tỉ Mỉ không nghĩ rằng anh ta lại ôm cô như vậy hoang mang sợ hãi nhưng lại không dám giãy giụa cũng không dám từ chối, ngộ nhỡ động vào vết thương của anh ta, thì cô không chịu trách nhiệm nổi huống chi mặc dù anh ta bị thương nhưng sức lực vẫn khỏe hơn cô.
Gặp phải lưu manh thì cô còn có thể làm gì được chứ? Mặc cho Lục Thành Khang muốn ôm cô hay hôn thế nào cô cũng không chống cự, dù sao Mạnh Tiểu Bạch cũng lập tức đưa bác sĩ đến đây anh ta sẽ phải buông cô ra thôi.
Vì vậy, khi Mạnh Tiểu Bạch dẫn theo bác sĩ và y tá vào, thì thấy chính là cảnh này.
Mạnh Tiểu Bạch đứng sững lại mất hai giây, làm sao mà anh mới dời đi có nửa phút mà Tỉ Mỉ đã rơi vào trong tay anh ta như Tôn Ngộ Không không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ Như Lai thế này, con khỉ kia dù có tài giỏi như thế nào cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay đó. Gia là Phật, ngươi chỉ là con khỉ đầy lông, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi gia, không đạt được trình độ ngang hàng.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, Anh mau buông ra, làm sao lại cắn tôi. “ Tỉ Mỉ nghe thấy tiếng bước chân, dùng sức thoát ra khỏi cái ôm của Lục Thành Khang, liều lĩnh chui vào lồng ngực Mạnh Tiểu Bạch, gắt gao ôm lấy hông anh, nói cho anh biết mình bị hoảng sợ.
Lục Thành Khang nhìn về phía Mạnh Tiểu Bạch cười một tiếng, liền bị bác sĩ và y tá đẩy vào phòng phẫu thuật.
Mạnh Tiểu Bạch ôm lấy Tỉ Mỉ, bất đắc dĩ thở dài. Người em họ xinh đẹp này lại gây chuyện rồi, bị tên kia hoàn toàn theo dõi, liều mạng giữ lấy, anh ta cái gì cũng có, anh không thể đối phó được với anh ta, cả nhà anh cũng thể đối phó được với hắn, chỉ có thể chắp tay dâng Tỉ Mỉ lên cho hắn thôi.
Đầu óc Mạnh Tiểu Bạch nhanh nhạy chuyển động, không phải là không muốn tìm anh rể Đinh Kiêu đến cứu binh, nhưng ánh mắt Lục Thành Khang nhìn anh trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật kia chính là muốn nói cho anh biết, cần phải chăm sóc người phụ nữ của anh ta cho tốt, cô ấy là của anh ta, anh ta đã dùng máu tươi để làm ấn tín lên người cô ấy, cả đời anh ta sẽ như âm hồn không tan mà bám lấy cô.
Tỉ Mỉ chỉ biết khóc, ngay cả nói cũng không thành câu. Mạnh Tiểu Bạch chỉ hận không thể rèn sắt thành thép, phụ nữ một khi gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ biết làm thế, đến lúc này anh mới thật cảm nhận được sâu sắc, chị mình giỏi như thế nào, nếu gặp phải chuyện như vậy, nhất định chị ấy sẽ còn có chủ định hơn cả đàn ông, cùng là phụ nữ nhưng lại khác nhau.
Nhưng tại sao lại có nhiều đàn ông vây quanh Tỉ Mỉ như vậy, ngay cả chiêu tự làm tổn hại như mình mà cũng có thể nghĩ ra được, mà chị anh là một phụ nữ kiên cường, thì lại cãi nhau với anh rể?
Mạnh Tiểu Bạch cũng là đàn ông, anh nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này thì cảm thấy cần phải nhắc nhở chị mình một chút, người quá mạnh mẽ, thì cần đàn ông làm gì, ngược lại mới cho đàn ông có cảm giác ưu việt, nhưng ngươi biết người ta vui lòng không vui nhìn len ngươi à? Đừng nghĩ đàn ông rất vĩ đại.
Sau khi Lục Thành Khang được đẩy ra từ phòng kĩ thuật, sau thật lâu thuốc tê mới mất hết tác dụng, vừa mở mắt ra lại thấy Mạnh Tiểu Bạch đang ôm Tỉ Mỉ ngồi trên ghế salon, giật giật cổ.
Mạnh Tiểu Bạch biết đây không phải là anh ta chào hỏi với anh mà chỉ muốn nói chuyện với Tỉ Mỉ, vỗ vỗ vào eo Tỉ Mỉ để cô đi qua đấy nghe chỉ. Tỉ Mỉ cũng hết cách, chỉ đành nhắm mắt lại đi qua.
Lục Thành Khang cố hết sức nắm lấy tay Tỉ Mỉ, nhìn cô, cố nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: “Anh không thể chết được, em không cần phải lo cho anh…Về sau nếu mỗi ngày em đều thăm anh…anh sẽ xóa hết những tấm ảnh của em.”
Âm thanh của anh khàn khàn, mấy chữ cuối dường như chỉ nói thầm nhưng cũng may là Tỉ Mỉ ngồi gần anh ngược lại lại nghe rất rõ lời của anh ta, trong lòng không biết là có cảm xúc gì.
Những ngày về sau, mỗi khi Tỉ Mỉ tan làm đều đến đây đợi đến hơn mười giờ mới đi, nhưng cô lại không nói một câu với Lục Thành Khang, chỉ ngồi ở đó chơi điện thoại hoặc là trò chuyện với bạn, không thèm liếc đến Lục Thành Khang một cái.
Lục Thành Khang cũng không quản cô, để cho cô thích làm gì thì làm, trừ phối hợp với bác sĩ và y tá đến kiểm tra, anh ta chỉ an tâm dưỡng bệnh.
“Tỉ Mỉ, anh muốn ăn táo, em gọt cho anh.” Lục Thành Khang nằm ở trên giường ra hiệu với Tỉ Mỉ. Tỉ Mỉ liếc nhìn anh ta: “Tay anh cũng không bị thương, anh bị bất lực à?”
Hai tay Lục Thành Khang dựa vào gáy, thản nhiên nhìn cô: “Em sẽ phải đến gọt.” Tỉ Mỉ không biết được là trong hồ lô của anh ta chứa thuốc gì, cũng không có lòng dạ nào mà nghĩ, cầm một quả táo trong giỏ để gọt.
“Chuyện kia em nghĩ thế nào? “ Lục Thành Khang đang nhìn Tỉ Mỉ, đột nhiên lại đặt câu hỏi. Tỉ Mỉ không hiểu ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”
“Chuyện đi theo anh.” Lục Thành Khang nửa ngồi dậy, trên mặt rất vui vẻ.
“Anh lại phát bệnh rồi, không thể ngừng uống thuốc được.” Tỉ Mỉ liếc mắt.
“Anh nói thật, anh thật sự thích em, thích đến nỗi nằm trên giường không dậy nổi.” Lục Thành Khang vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Anh thích tôi cái gì, tôi không có trình độ học vấn, không có gia cảnh tốt không có tiền hộ khẩu lại là nông thôn, không phải là anh nhìn thấy tôi xinh đẹp một chút hay sao, thật là nông cạn, tôi không tin.” Tỉ Mỉ nhanh mồm nhanh miệng phản bác.
Lục Thành Khang điều chỉnh tư thế, mặc dù bị thương nhưng vẫn ung dung, nhìn cô: “Trình độ học vấn gia cảnh hay tiền cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, anh cũng không thiếu những thứ kia, chẳng lẽ em cho là anh sẽ thích một người phụ nữ chỉ dựa vào trình độ học vấn hay sao? Xinh đẹp là một ưu thế của em, tại sao em xinh đẹp thì anh không thể thích em chứ?”
Thấy Tỉ Mỉ cũng không nói gì nhưng lại giống như đang nghe mình nói chuyện, Lục Thành Khang lại nói: “Có lúc anh cũng suy nghĩ chuyện nam nữ thật rắc rối, phụ nữ luôn muốn ăn mặc thật đẹp để hấp dẫn đàn ông nhưng lại không hy vọng đàn ông chỉ thích thân thể của cô ta, coi thường tâm hồn cô ta, cảm thấy người đàn ông chỉ thích bề ngoài là nông cạn, vậy anh hỏi em, tại sao em lại cần phải trang điểm xinh đẹp như vậy, để mặt mộc không phải là người khác sẽ dễ dàng chú ý đến tâm hồn em hay sao?”
Tỉ Mỉ vừa gọt táo vừa kể khổ: “Anh làm thượng tá quân đội mà cả ngày chỉ nghĩ đến những chuyện như thế này? Khó trách quốc gia chúng ta lại bị bắt nạt, ngay cả thổ phỉ cũng có thể bắt nạt chúng ta, nếu quan quân đều giống như anh làm việc lo đàng hoàng thì không bị người khác coi thường mới là lạ.”
Lục Thành Khang cười một tiếng, cũng không để ý đến giễu cợt của cô, tiếp tục nói: “Đàn ông chúng ta ở phương diện này lại có suy nghĩ ngược lại với phụ nữ, phụ nữ thích đàn ông chính là thích tiền bạc, tài hoa, tâm hồn họ, nhưng lại không hề hứng thú với cơ thể họ, khẳng định người đàn ông này cũng không thích, cảm giác mình không có năng lực, không thể hấp dẫn phụ nữ, đây chính là sự khác biệt giữa nam và nữ. Anh nói với em những lời này chính là muốn nói anh thích em chính là thích, lực hấp dẫn sinh vật học, với chuyện em không có trình độ học vấn, có tiền hay không cũng không quan trọng, anh nông cạn nên thích sự xinh đẹp của em, có cái gì không được, tại sao thích một người lại phải cần một đống lý do, như vậy không thấy mệt hay sao”
Tỉ Mỉ lấy táo đã gọt xong nhét vào miệng anh ta: “Chặn cái miệng cảu anh lại xem anh làm thế nào để có thể nói những lời lẽ sai trái được nữa.” Lục Thành Khang cắn một miếng táo, tiếp tục nói: “Lời anh nói em có nghe có hiểu không hả?”
Tỉ Mỉ cố ý ngồi xa xa anh, giận dỗi nói: “Hiểu cái rắm.” Lục Thành Khang cười to, trong lòng thầm nói mồn miệng nha đầu này đúng là lợi hại, càng ngày mình càng thích cô rồi.
Cũng không lâu lắm, những bạn bè xung quanh anh cũng biết chuyện, anh vì một tiểu nha đầu hai mươi tuổi mà không những bị thương mà bạn gái môn đăng hộ đối cha mẹ giới thiệu cũng không cần, cha mẹ không quản được anh, bạn gái lại càng không, sau khi hôn ước hủy bỉ, anh cũng nhẹ người.
Trong nhà họ Đinh, Vân Cẩn đang nằm trên giường cầm quả chuông chơi đùa với con trai, đối mặt với con trai. Đinh Kiêu chạy vào phòng ngồi xuống nhìn hai người đang nằm kia, cũng tiến tới nằm xuống, cách con trai ở giữa, hai người nhìn thẳng vào mắt Vân Cẩn.
“Bà xã, em cho anh về phòng ngủ đi, anh nằm một mình ở thư phòng trống trải cô đơn lắm.” Đinh Kiêu xệ mặt xuống. Ở riêng cũng được một tháng rồi, anh bây giờ không chịu đựng được.
Vân Cẩn không để ý đến anh, chỉ chơi đùa với Tung Tung: “Con trai, hai chúng ta ngủ giường lớn.” Ánh mắt Tung Tung trước sau chỉ nhìn chăm chú vào chiếc chuông trong tay mẹ, cũng không biết là mẹ mình đang nói cái gì.
Đinh Kiêu vừa nhìn thấy co hy vọng, vội vàng chạy đến thư phòng ôm chăn của mình tới, để xuống giường, chuẩn bị ở lỳ không chịu đi. Vân Cẩn cũng không để ý đến anh, nhìn thấy mặt con trai khác lạ, đoán là nói lại tè ướt quần rồi, ngồn dậy muốn thay tã cho con.
“Để anh làm.” Đinh Kiêu lấy lòng ôm lấy con trai, đi đến nhà vệ sinh, lại rón rén tha tã cho nó.
“Con trai, chỉ chớp mắt mà đã lớn như vậy.” Đinh Kiêu thả con lại vào trên giường, cản thấy so với ngày trước đã lớn hơn không ít, bắp chân thỉnh thoảng đạp xuống cũng có không ít lực, giống như là đang khiêu vũ, ánh mắt cũng hết sức trong trẻo.
Đinh Kiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, hỏi Vân Cẩn: “Chú tặng vòng cho nó đâu rồi sao không đeo cho nó?” Vân Cẩn lạnh lùng nói: ‘Con trai cũng còn nhỏ, cho nó đeo nhưng thứ kia chỉ sợ nó cào lung tung lại siết vào cổ thì biết làm sao?”
Đinh Kiêu lại nói: ‘Bà xã, sắp đến sinh nhật rồi, năm nay em muốn quà sinh nhật như thế nào anh mua cho em.” Đinh Kiêu một lòng muốn lấy lòng vợ, để cho cô đừng làm khó mình nữa.
Đây cũng là mẹ anh dạy, vợ nhất định là phải dụ dỗ, dù sao tốn tiền đối với anh cũng không sao cả, chỉ cần có thể làm vợ vui, có thể cho đôi tai anh được yên ổn là được.
“Nếu anh thật sự để cái nhà này vào trong tim thì mua cái gì cũng được.” thái độ của Vân Cẩn cuối cùng cũng mềm đi một chút.
Chồng đã nhượng bộ thì cô cũng không thể làm quá không cho anh mặt mũi, chuyện lần trước tuy ban đầu có thể giống như cái gai trong lòng, nhưng sau khi nghe anh và Mạnh Tiểu Bạch giải thích, cô xung không phải là cố chấp không thay đổi.
Giống như trong phim nói, cái tủ lạnh mua ba năm còn phải bảo trì, huống chi một người sống như vậy, làm sao có thể đảm bảo cả đời không làm sai chuyện gì, sai thì sửa, sửa xong thì lại dùng, không thể không sửa mà cứ ném đi như vậy, cũng không thể đảm bảo là cái mới sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Tung Tung chơi một lát, lại ngủ thiếp đi, bảo mẫu bế nó vào phòng trẻ con, trên giường lớn chỉ còn có hai người vợ chồng bọn họ.
Đinh Kiêu xích lại gần Vân Cẩn, muốn lật người đặt cô ở dưới để hôn cô, nào biết vừa định làm lại bị Vân Cẩn phát hiện.
“Anh làm gì đấy, em còn chưa tha thứ cho anh.” Vân Cẩn tức giận nói. Đinh Kiêu cũng không nổi giận, xích lại gần cô: “ Anh không làm gì cả, bà xã, em bắt anh cấm bế lâu như vậy cũng nên thả cho anh ra chứ.”
Vân Cẩn thấy vẻ mặt cười cười không có tự trong kia của anh, đẩy cánh tay của anh ra, chạy đến ghế salon ngủ, mặc dù trong lòng đã tha thứ cho anh, nhưng vẫn không muốn phải nằm cùng giường với anh, cảnh trong hội sở kia đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong đầu cô, nhất thời không quên được.
Chủ động khoe mã cầu hòa nhưng kết quả cũng chẳng vui vẻ gì, đúng là mặt nóng dán lên mông lạnh, trong lòng Đinh Kiêu cũng mất hứng, ngáp một cái liền ngã xuống ngủ.
Vân Cẩn thấy biểu tình này của anh, cực kỳ giống với tính cách khi không vui của anh khi còn bé, trong lòng lại cảm thấy rung động, Đinh Kiêu này lại giở tính cậu ấm rồi, lúc nào mới có thể chững chạc một chút đây?
Nửa đêm, Đinh Kiêu len lén bò dậy, đến bên ghế salon ôm bà xã đang ngủ bế lên giường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.