Hoa Đào Rực Rỡ

Chương 35:




Vân Cẩn đi đến phòng tắm xả nước nóng rồi vào cởi hết quần áo của Đinh Kiêu, kéo vào chậu nước nóng, sợ nước không đủ ấm lại không ngừng xả thêm.
Đinh Kiêu dần khôi phục được ý thức, đôi mắt nửa nhắm nửa mở nhìn cô: “Em muốn nấu chín anh hay sao?” Vân Cẩn lau khô nước mắt, vừa gội đầu cho anh vừa nói: “ Cảm lạnh tắm nước nóng có thể hạ nhiệt.”
Nấu anh thì được cái gì chứ, không ăn được cũng chẳng bán được, thiến thì được. Trong lòng Vân Cẩn tuy vẫn tức giận nhưng động tác trên tay vẫn nhẹ nhàng không hề khiến cho Đinh Kiêu khó chịu.
Tắm rửa sạch sẽ cho anh từ trên xuống dưới từ trước ra sau, Vân Cẩn thay anh lau khô người, kéo về trên giường, đắp lên hai tầng chăn. Bây giờ Đinh Kiêu đã thoải mái hơn nhiều, mơ mơ màng màng nói: “Bà xã em khỏe thật, buổi trưa em ăn rau chân vịt à, còn khỏe hơn cả Thủy Thủ Papai.”
Đã như vậy mà anh vẫn còn nói đùa được, tâm tình Vân Cẩn phức tạp nhìn anh, xem ra lúc trước anh thực sự say, không hề biết có chuyện gì đã xảy ra trong hội sở, khó trách lúc cô ném anh trên đường lại có thể khiến cho anh bị cảm lạnh như vậy.
Đinh Kiêu rất nhanh ngủ say, sốt cao làm người anh thoát hơi nước, môi nứt nẻ, bảo mẫu mang lên một chén canh gừng, Vân Cẩn cho anh ăn xong thấy trên trán anh đổ mồ hôi mới cảm thấy yên tâm.
Đồng hồ chỉ hai giờ sáng, cô mới lên giường nằm, nhưng lại không tài nào ngủ được, vừa nhắm mắt lại trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh khó coi trong phòng bao hội sở, nước mắt lại không ngừng được mà rơi.
Quen anh đã hai mươi năm nay, cũng yêu anh hai mươi năm, vì tình cảm này mà cô đã quên đi tất cả, nguyện đánh đổi tất cả để có nó, chỉ vì một ánh mắt khẳng định của anh mà cô quyết định bỏ đi cả đời,đây chính là số mệnh!
Số mệnh đã an bài cho cô phải gặp một người như vậy, để cho cô như một con thiêu thân lao mình vào lửa nhưng lại gặp một người đàn ông tê tâm liệt phế, đối với anh cô cam tâm tình nguyện từ bỏ, từ bỏ tất cả cũng không hề oán trách, cho dù cuối cùng cô chỉ có hai bàn tay trắng cô cũng không hề hối tiếc tình cảm của mình.
Người khác nhìn vào sẽ nói cô là ngu ngốc làm những việc không đáng giá, nhưng chỉ có cô mới biết được, đối với anh cô vĩnh viễn không thể nào vứt bỏ được. Cái cô yêu không chỉ là anh, cảm giác yêu anh cũng giống như là yêu lấy chính mình, tự yêu mình đã nhiều năm như vậy cũng không muốn buông tha.
Mình đau lòng bao nhiêu thì đau cho anh bấy nhiêu, vĩnh viễn luôn muốn giành cho anh những thư tốt đẹp nhất, thay anh giải quyể chuyện khó khăn, chăm sóc anh, yêu thương che chở trong lòng bàn tay, coi như viên ngọc quý cẩn thận nâng trong tay.
Xuân tàn xuân hết, đuốc cũng có lúc hết, tình yêu như vậy mà cũng không đổi lại một chút thật lòng của anh, có phải cô nên nghĩ lại một chút, có phải cách yêu của cô có vấn đề hay không?
Cũng có một người giống như cô không ngủ được, Tỉ Mỉ bị Mạnh Tiểu Bạch khóa ở trong xe, không dám đi đâu cả, chỉ sợ vừa xuống xe sẽ có cảnh sát đến bắt cô.
Đợi chờ một đêm, Mạnh Tiểu Bạch cũng không quay trở lại, Tỉ Mỉ ngồi trong xe anh đã ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, khi Mạnh Tiểu Bạch vừa mở cửa xe thì nhìn thấy Tỉ Mỉ đang nghiêng nghiêng ngả ngả ngủ trên xe, giấc ngủ nặng nề, trong lòng thầm mắng cô, như thế này mà vẫn còn ngủ được, nói cô vô tâm vô phế cũng không hề oan uổng cho cô, không biết lúc trước lên cơn gì mà lại đi đâm người khác như thế?
Gió lạnh ùa vào, làm cho Tỉ Mỉ tỉnh giấc, thấy Mạnh Tiểu Bạch cô không hề do dự mà nhào vào ôm anh: “Tiểu Bạch, hắn ta không chết chứ, cứ bảo hắn tố cáo em đi, để cho cảnh sát đến bắt em đi?”
Tâm tình Mạnh Tiểu Bạch lúc này cũng đã bình tĩnh lại, chậm rãi nói với cô: “Hắn chưa chết, nhưng mà chảy máu rất nhiều, ở bệnh viện đến hơn nửa đêm mới khâu xong vết thương cho hắn, sau khi hắn ta tỉnh lại có nói với anh, chiều nay hắn đã làm em sợ, hiện giờ hắn không thể chết được cho nên em đừng lo lắng.”
Cuối cùng mọi chuyện nguy hiểm của qua đi, ba hồn bảy vía của Tỉ Mỉ cuối cùng cũng bay trở lại, Lục Thành Khang không chết là tốt rồi, hắn ta không chết thì cô cũng không bị sao cả.
Đêm qua cô đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần sự việc xảy ra lúc đó, đây là cô đã cố ý đả thương người khác, nhưng là vết thương nhỏ ở ngoài da không quá 6 cm, không có gây tổn thương các cơ quan nội tạng, cảnh sát có khám nghiệm thì cũng chỉ có thể kết luận là thương tổn nhẹ.
“Vậy hắn ta có tố cáo em không ,em đã gây thương tích cho hắn như thế hắn có thể nuốt được cơn giận này sao.” Tỉ Mỉ rất lo lắng về vấn đề tự do cả đời của mình.
Mạnh Tiểu Bạch vỗ vỗ lưng cô, vừa dụ dỗ vừa hù dọa cô: “ Bây giờ thì chưa nói được gì cả, giờ hắn ta còn đang hôn mê, chờ đến lúc hắn ta tỉnh lại nhớ ra em vừa đâm hắn một sao thì nói không chừng lại cho em ngồi chổm hổm đại lao đấy.”
Tỉ Mỉ cũng không ngốc, biết anh đang dọa mình, đẩy anh ra: “Vậy bảo hắn ta kiện em đi.”
“Hắn không báo cảnh sát,cũng không nói ai đã đâm hắn không có nghĩa anh em bên cạnh hắn không không nói ra, trong quá trình điều tra lại lo lót, giúp hắn ta báo cái thù này.” Mạnh Tiểu Bạch nói đùa dọa Tỉ Mỉ
“ Em thấy hắn ta sẽ không để yên đâu.” Tỉ Mỉ không thể hiểu nổi hành động này của Lục Thành Khang, nhưng lại cảm thấy lần này hắn ta dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy giống như là đang có một âm mưu lớn.
Mạnh Tiểu Bạch nâng cao giọng: “Em có biết em đã gây ra bao nhiêu tai họa không, nếu hắn ta thật sự kiện em,muốn gây khó dễ cho em sẽ khiến cho em phải ra tòa, rồi sẽ bị nhốt vào một nơi cứt chim cũng không có, ai cũng không thể tìm được em….em có chết ở đó cũng không ai biết.”
“Vậy thì hắn ta giết em đi,dù thế nào đi nữa hắn cũng đã giết em một lần rồi.” Tỉ Mỉ tức giận nói.
“Tỉ Mỉ, nếu không em ra nước ngoài một thời gian,chờ cho chuyện này qua đi hãy trở về, hiện giờ nếu em ở trong thành phố, ngộ nhỡ thật sự bị anh em của Lục Thành Khang biết được em đâm hắn ta một dao bọn họ sẽ không bỏ qua cho em đâu.” Mạnh Tiểu Bạch không khỏi rầu rĩ nói.
Tuy anh có tiền những cũng biết là cái kinh thành này, tàng long ngọa hổ, tiền không phải là vạn năng, quyền mới là vạn năng, mà trong cái vòng bộ đội này bổi cảnh gia đình Lục Thành Khang như vậy àm gì có ai chọc nổi hắn.
Tỉ Mỉ nghe anh nói xong, lo lắng thấp thỏm hỏi : “Hắn thật sự sẽ tố cáo em hay sao?”
“Anh làm sao mà biết được, trừ khi em nói cho anh biết tại sao em lại đi gặp hắn lại còn đâm hắn.” Mạnh Tiểu Bạch biết,chỉ có khi Tỉ Mỉ nói toàn bộ mọi chuyện cho anh biết anh mới có thể đoán được kết cục.
Vì vậy Tỉ Mỉ không hề giấu giếm nói cho anh toàn bộ mọi việc từ khi cô gặp Lục Thành Khang ở hội sở cho đến cô gặp hắn ta ở khách sạn, cả chuyện Lục Thành Khang giải thích chuyện trên xe ngày đó.
Mạnh Tiểu Bạch nghe xong, nghi ngờ, không ngờ chuyện này còn có liên quan đến mình, nhưng anh lại chợt nghĩ đến một chuyện khác, Lục Thành Khang còn nằm trên giường bệnh như vậy nhưng hắn ta vẫn còn nhớ bảo anh phải an ủi Tỉ Mỉ, con mẹ nó đây là chuyện gì a.
Đối với chuyện này Mạnh Tiểu Bạch đặc biệt nhạy cảm, đánh hơi thấy trong này có mùi gian tình, thì ra ngày đó sau khi đồng chí Đại Thành đánh trận xong lại coi trong em gái nhỏ này rồi, còn bị cô đâm một dao mà vẫn can tâm tình nguyện.
Suy đi nghĩ lại, Mạnh Tiểu Bạch lại càng cảm thấy việc lần này chính là một âm mưu của Lục Thành Khang, hắn ta biết rõ Tỉ Mỉ hận hắn ta đến cắn răng cắn lợi, biết được Tỉ Mỉ đã từng học qua hộ lý còn cố ý hẹn cô ra ngoài, chọc giận để cho cô ra tay, Tỉ Mỉ không suy nghĩ gì đã kích động mà động thủ.
Một dao kia, ân oán hai bên đều xóa sạch, cô không tố cáo tôi, tôi cũng không tố cáo anh, ..hai bên đều không ai báo oán, suy nghĩ này của Lục Thành Khang đúng là trẻ con.
Đúng, không sợ anh ta tố cáo chỉ sợ anh ta không nhớ thương, trong lòng Mạnh Tiểu Bạch nảy ra một kế, nói nhỏ vào lỗ tai Tỉ Mỉ mấy câu, Tỉ Mỉ nghe lời anh gật đầu liên tục.
Lục Thành Khang nằm trong bệnh viện mấy ngày, cũng không thấy Mạnh Tiểu Bạch mang Tỉ Mỉ đến, trong lòng thầm nói tiểu tử kia thường ngày nhanh nhẹn thế nào mà lần này lại phản ứng trì độn như vậy, mình đã ra ám hiệu công khai như vậy mà anh ta lại không biết thuận nước đưa thuyền?
Hay là anh ta nhìn ra mình thích Tỉ Mỉ lại nghĩ ra cái âm mưu gì rồi? khóe miệng Lục Thành Khang nhếch lên, cười nhẹ, tiểu tử chơi nội tâm với gia anh còn chưa đủ trình độ, gia sẽ tự có biện pháp khiến anh phải ngoan ngoãn đưa nha đầu kia đến đây.
Vừa suy nghĩ, hắn vừa mở hình ảnh của Tỉ Mỉ trong điện thoại lên, đều là hình ảnh nude cả không khỏi khiến hắn nghĩ đến ngày hôm đó súng thật đạn thật, hắn có cảm giác như mình đã bị trúng độc tình rồi không còn cách nào cứu chữa, không biết là hắn gian nha đầu kia hay là nha đầu kia gian hắn, làm sao mà hắn lại không quên được cô đây.
Lục Thành Khang thì đang ở đây khoái trí còn chỗ Đinh Kiêu thì nước sôi lửa bỏng.
Sau khi anh hết bệnh, Vân Cẩn bắt đầu trừng trị anh, thật đúng là đùa, cô đòi ra ở riêng, lấy lí do anh uống nhiều rượu hay làm loạn, bắt anh đến thư phòng ngủ.
Đinh Kiêu đúng là khổ không thể nói ra, một mặt anh không thể xác đinh được hôm đó mình đã làm gì, mặt khác anh cảm thấy vợ mình đúng là lợi hại không khác gì tề thiên đại thánh.
Cô không làm ầm ĩ nháo loạn, chỉ là ra ở riêng, bất kể anh nói ngọt hay làm nũng, cầu xin gì cô cũng không hề thay đổi, cô đã hạ quyết tâm phải trị tận gốc tật xấu của Đinh Kiêu.
Vân Cẩn trị Đinh Kiêu, Đinh Kiêu không làm gì được chỉ có thể làm khó dễ Trương lão bản, nhưng đáng tiếc chính là, sau khi anh đuổi hết cả Trương lão bản và những người phụ nữ của hắn ta ra khỏi Bắc Kinh cũng không thể hiểu nổi tại sao bà xã anh lại tức giận như vậy.
Đúng lúc Đinh Kiêu đang khổ sở, khổ sở vì không biết là khí phách của mình trước mặt bà xã đã biến đi đâu mất rồi, không biết một Vân Cẩn dịu dàng hiền làng trước kia đâu rồi, không phải là bị người ngoài hành tinh bắt cóc và tẩy não rồi đó chứ?
Không nghĩ rằng đúng lúc đó, Mạc Sơ Nguyên lại xuất hiện. Lần này quả thật không phải là Mạc Sơ Nguyên cố ý xuất hiện mà do đơn vị của Đinh Kiêu có hợp tác làm một hạng mục với đại học Q.
Trong phòng thí nghiệm Mạc Sơ Nguyên đã nghiên cứu ra một loại hợp kim mới, quân đội đã đưa nó là kiểm nghiệm, một khi kiểm nghiệm này thành công, loại hợp kim công nghệ cao này có thể lập tức được đưa vào vận dụng để chế tạo vũ khí, cho dù là trong quân đội hay ngoài dân sự thì cũng là một đột phá.
Kể từ lần bị chú và dì Đinh Kiêu phá rối, Mạc Sơ Nguyên đã tự giác không tiếp tục đi tìm Đinh Kiêu, lần này hai người bất ngờ gặp nhau tại hội nghị còn cảm thấy hơi lúng túng.
Tinh thần Đinh Kiêu không được tốt, có chút ủ rũ, không cần phải nói cũng biết là do cuộc sống gia đình không hài hòa, bà xã không cho anh được sống những ngày yên ổn, Mạc Sơ Nguyên mặc dù còn chưa kết hôn nhưng cũng biết được đâu là nét mặt của người có hôn nhân không hạnh phúc.
Trong bữa tiệc hợp tác quân dân lần đầu tiên, Đinh Kiêu và Mạc Sơ Nguyên cùng ngồi một bàn, những lời quan tâm chăm sóc của Mạc Sơ Nguyên khiến Đinh Kiêu cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Lần đầu tiên anh cảm thấy rằng bạn gái trước dù sao cũng là bạn gái trước, đúng là mình không chọn sai, không thể ở chung một chỗ, đó là do hai người không có duyện phận, không thể trách được ai chỉ có thể nói là do bọn họ không đủ kiên trì đến cuối cùng.
Nhìn nét mặt uất ức đó của Đinh Kiêu, trong lòng Mạc Sơ Nguyên đau lòng muốn rơi nước mắt, nếu là mình, chắc chắn sẽ không để anh phải chịu một chút uất ức nào.
Nhưng Mạc Sơ Nguyên nào biết được Đinh Kiêu nói với cô đã tránh nặng tìm nhẹ, không hề đề cập đến chuyện ở hội sở anh đã bị bắt gian tại giường, anh chỉ nói rằng bà xã không chăm sóc anh, chỉ vì chuyện nhỏ mà cãi vã đạp anh xuống giường.
Trong lúc Đinh Kiêu còn ở trước mặt bạn gái cũ tìm kiếm an ủi, thì bà xã anh đang ở nhà chăm sóc con.
Tung Tung đã được ba tháng rồi, rất khỏe mạnh kháu khỉnh, đặc biệt đáng yêu, càng lớn lên khuôn mặt càng giống Đinh Kiêu như đúc, đứa bé còn đặc biệt thông minh, thấy mẹ là nở nụ cười.
Vân Cẩn hôn con một cái trong lòng thầm mắng cha đứa bé, để cho anh ngủ trong thư phòng, anh lại thật sự ngủ trong đó thật không thèm ra ngoài, một chút thành ý cũng không có , không phải chỉ cần anh đem chăn đệm vào giường là được hay sao? Thế thì cần phải cho anh tỉnh ra nữa.
Bên này khi cô đang đưa ra quyết đinh thì ở bên kia Đinh Kiêu đang cũng bạn bè mình phóng túng, ở riêng đúng là tạo cơ hội cho anh chơi bời mà.
Mỗi buổi tối, Đinh Kiêu đi chơi nếu không đến mười hai giờ thì còn chưa về nhà, tránh khi chạm mặt với Vân Cẩn lại cảm thấy lúng túng. Anh lặng lẽ lên lầu, đến phòng trẻ con nhìn con trai, bảo mẫu nghe thấy có tiếng động, từ trên giường ngồi dậy, Đinh Kiêu khoát khoát tay với bà ấy.
Thấy con trai ngủ ngon trên giường nhỏ, Đinh Kiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, nhắt tay nó vào trong chăn, không biết có phải đứa nhỏ mơ thấy gì đó vui vẻ hay không mà trên mặt nở một nụ cười.
Nhìn con trai đủ rồi, Đinh Kiêu hài lòng dời đi, khi đi qua phòng ngủ của Vân Cẩn, anh theo thói quen đẩy vào cửa phòng , còn khóa trái, vì thế anh than nhẹ một tiếng rồi lại trở về thư phòng.
Nằm trên giường, Vân Cẩn không ngủ, nghe thấy tiếng bước chân nhỏ ngoài hành lang, cô cũng biết được tiếng bước chân này từ đâu đến, trong lòng run rẩy, vậy mà mấy giây sau khi tiếng bước chân dừng lại, rồi rời đi, từng bước một dời xa, lại giống như đang đạp vào lòng cô.
Khóe mắt Vân Cẩn chảy ra một chuỗi nước mắt, trở ngại chính là ai cũng không chịu cúi đầu trước đối phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.