Thẩm Chính Văn bò lên trên nóc nhà, run run đứng ở trên mái ngói, một hồi lâu sau mới ổn định bước chân, lửa giận tận trời chỉ hướng Liên Bích: "Ngươi tên dâm tặc này, ngay cả muội muội của ta đều dám chạm vào."
Liên Bích ôm eo thon của Thẩm Tương, lù lù bất động, trên mặt vẫn là ý cười rong chơi: "Nàng vốn chính là người của ta, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều là của ta, như thế nào mà ta lại không được chạm chứ."
Thẩm Chính Văn tức giận đến mức mặt tím bầm, nhặt lên khối đá vụn, hướng Liên Bích dùng sức ném: "Dâm tặc, thế nhưng dám xưng là muội phu của ta."
Liên Bích vẫy vẫy ống tay áo, kế tiếp ngăn đá vụn ném tới, vững vàng bảo hộ trước mặt Thẩm Tương.
Thẩm Chính Văn cả giận nói: "Tương muội, sao ngươi còn cùng với nam nhân kia ở một chỗ, chạy nhanh lại đây cho ta. Nếu người ngoài nhìn thấy ngươi cùng nam nhân khác ở một chỗ, thanh danh liền bị hủy trong chớp mắt, nhà chồng sớm muộn gì cũng đem ngươi đuổi khỏi nhà."
Thẩm Tương thấy tình hình như vậy, không biết ứng đối như thế nào.
Liên Bích đem Thẩm Tương kéo đến một bên, đạm nhiên nói: "Có người đuổi nàng đi, vậy vừa vặn theo ta rời đi, ta cũng không muốn ngây người ở cái địa phương này thêm nữa."
Thẩm Tương giật mình, thầm nghĩ lời nói của Liên Bích có ý gì, rời khỏi Triệu phủ nàng có thể đi nơi nào chứ.
Thẩm Chính Văn nương theo ánh lửa, đánh giá nam nhân trước mặt, tức khắc nghẹn họng nhìn trân trối.
Dâm tặc này sao càng nhìn càng thấy giống Bích Nhi của hắn.
Nữ tử Liên Bích trước cong sau vểnh, vòng eo như liễu, khuôn mặt chỉ nhỏ bằng bàn tay đáng yêu, vừa nhìn chính là tiểu thiếu nữ yêu kiều.
Nam nhân lại là vai rộng eo hẹp, dáng người cao thẳng như tùng trúc, khuôn mặt thon dài có góc cạnh, quả nhật là mỹ công tử ôn nhu như ngọc.
Hai người thân hình bất đồng, ngũ quan lại gần như tương tự, đặc biệt là đuôi lông mày hướng lên kia, tỏa ra mị khí hồn nhiên thiên thành.
Thẩm Chính Văn cả kinh khẽ nhếch miệng: "Ngươi rốt cuộc là ai, như thế nào lớn lên giống Bích Nhi như vậy, ngươi cùng nàng có quan hệ gì?"
"Đoán xem." Liên Bích câu môi cười, ôm vòng eo của Thẩm Tương, lập tức từ mái hiên bay xuống.
Thẩm Chính Văn cho rằng hắn nhảy lầu, đại kinh thất sắc, run run rẩy rẩy đi đến mái biên, hạ mắt nhìn ra xa, thế nhưng không thấy nửa điểm bóng người.
"Quái lạ, người chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ là yêu nghiệt?"
Giây lát sau, Liên Bích đã bay xa hai dặm, ôm Thẩm Tương rơi xuống một gian nhà tranh, trong phòng có giường cỏ khô.
Trải qua sự việc vừa rồi, Thẩm Tương đổ đầy mồ hôi, gió đêm thổi làm mũi nàng phát ngứa, che miệng hắt xì một cái.
Liên Bích nhìn nàng bộ dáng làm người yêu thương, nhoẻn miệng cười, cởi áo khoác đắp ở trên người nàng.
Thẩm Tương xô đẩy nói: "Không cần, ngươi sẽ cảm lạnh."
Liên Bích đắp lên người nàng, không nhịn được kéo chặt áo khoác: "Ngươi đừng chỉ lo cho ta, kể cả để vai trần nằm trên núi tuyết, ta cũng có thể ngủ an ổn."
Thẩm Tương dựa vào ngực bằng phẳng, nằm trong ôm ấp rộng lớn, cơ thể nàng thon gầy, áo khoác từ từ thấm vào nhiệt độ cơ thể, còn có hương vị nam nhân mát lạnh.
Nghĩ đến cô nương Liên Bích kia, tất cả đều là nàng chiếu cố nàng ấy, bây giờ đảo lại thành hắn tới chiếu cố nàng.
Người quen thuộc nhất, biến thành một cái tư thái khác, Thẩm Tương đột nhiên không biết ở chung như thế nào, dựa vào lòng ngực của hắn hơi cứng còng.
Liên Bích dường như phát hiện nàng cứng người, chỉ vào mặt của chính mình: "Nàng sợ ta như vậy, hay cho rằng ta là yêu quái biến thành, yêu quái lớn lên sẽ như ta sao?"
Thẩm Tương ngẩng đầu nhìn một cái, nhìn hắn ra vẻ đứng đắn, nhưng không giấu được bộ dáng dối trá, nhịn không được bật cười.
Liên Bích thấy nàng cười ra tiếng, cũng theo đó mà cong môi cười, nói với nàng: "Mặc kệ ta biến thành cái dạng gì, Tương Nhi chỉ cần nhớ rõ, ta là người của nàng, là đủ rồi."
Thẩm Tương gối đầu lên ngực hắn, nghe được tiếng tim đập của Liên Bích, nhịp đạp hữu lực, thân thể ấm nóng, làm liên lụy tâm nàng cũng cùng tiết tấu, phanh phanh nhảy lên.
Buồn ngủ đột kích, mí mắt Thẩm Tương trầm xuống, ngáp một cái.
Liên Bích thuận tay đem nàng kéo vào trong ngực, trên mặt bỗng nhiên lộ ra một tia lo lắng: "Lửa này cực có khả năng có nguyên nhân sâu xa."
Hắn thuận tay vuốt sợi tóc của nàng: "Ta phải rời đi một thời gian, chờ ta làm tốt công việc, liền đón nàng rời đi."
Thẩm Tương mơ hồ, chưa nghe rõ Liên Bích nói, chỉ đáp lại hắn một câu ngây thơ.
*
Hỏa hoạn hủy hoại một nửa Triệu phủ, trời tờ mờ sáng, người hầu mới dập tắt được đám lửa cuối cùng.
"Thiên tai a!" Người và tài sản của Lý thị bị liên lụy, cực kỳ bi ai gào khóc lớn, "Đến tột cùng là vì sao giáng tội lên Triệu gia chúng tôi?"
Nguyên bản trong lúc hỏa hoạn Triệu Bồng đã chạy mất, chờ sau khi lửa dập tắt trở về, khắp nơi tìm kiếm Liên Bích, gấp đến độ cả người đều là mồ hôi: "Bích Nhi đâu, còn có Tương Nhi, mỹ nhân nhà ta ở đâu?"
Hai cái mỹ nhân đều không tìm được, ngược lại Triệu Bồng gặp được người cũng đang tìm kiếm Thẩm Chính Văn.
"Ngươi sao lại chạy tới nhà ta?" Triệu Bồng nhéo lỗ tai Thẩm Chính Văn, lớn tiếng trách cứ, "Hay lửa là do người phóng hả?"
Lỗ tai Thẩm Chính Văn đau nhức, dùng sức đẩy hắn một cái: "Biến, là ta tới cứu người."
Triệu Bồng bị đẩy ra vài bước, giương nanh múa vuốt nhào tới: "Mẹ nó, ở chỗ của lão tử lại còn dám giương oai."
Hai đại nam nhân đánh nhau thành một đoàn, vẫn là Triệu lão gia ra khuyên vài câu, mệnh lệnh cho đám người hầu tách bọn họ ra.
Triệu Bồng bị người hầu kéo sang một bên, nhổ một ngụm nước bọt: "Ngươi ở đây tìm ai chứ?"
Thẩm Chính Văn tất nhiên không thể thừa nhận đến tìm Liên Bích, vịt chết vẫn còn cứng miệng: "Cùng ngươi có quan hệ gì đâu!"
Triệu lão gia nói: "Hắn là người Thẩm gia, khẳng định là đến tìm muội tử nhà mình, nói cũng kỳ quái, sao lại không thấy thê thiếp của Bồng Nhi đâu."
Lão hán dập lửa ở bên cạnh, lau mồ hôi trên mặt, thở dài nói: "Suốt đêm hai vị phu nhân đều không thấy bóng dáng, có khả năng lành ít dữ nhiều."
"Nói bậy." Thẩm Chính Văn vỗ vỗ tro bụi trên người mình, "Đêm qua ta còn nhìn thấy muội muội, nàng cùng một nam nhân..."
Lời nói chưa hết, hắn ý thức được vấn đề, vội vàng bưng kín miệng.
Những đôi mắt của người Triệu gia dường như đều bắn ở trên người hắn...