Hồ Ly Tinh

Chương 17:




Triệu Bồng nghe Lý thị nói muốn hắn lưu lại cùng Liên Bích và Thẩm Tương một chỗ, tất nhiên là cao hứng mặt mày hớn hở.
Sau khi Lý thị rời đi, Triệu Bồng chuyển qua bên người Liên Bích: "Bích Nhi, một ngày không gặp như cách ba thu, có thể nhớ nàng chết tướng công ta rồi. Hôm nay hai tháng nhị long nâng lên, các thị trấn đều có hội chùa, ta mang hai người đi dạo, như thế nào?"
Thẩm Tương nâng lên mí mắt, sinh ra một ít hứng thú, phải biết rằng nữ nhân không tiện đi ra ngoài nhiều, cả ngày chỉ sinh hoạt trong nhà, có thể ra ngoài đi dạo chính là vui mừng.
Liên Bích vấn cho nàng một cái búi tóc, cắm lên một cây trâm phỉ thúy trân châu: "Tương Nhi muốn đi vậy chuẩn bị xuất phát thôi."
Triệu Bồng gọi một chiếc xe ngựa, chở hai mỹ nhân xuất phát, đang chuẩn bị một tay ôm một người, hưởng thu ánh mắt ngưỡng mộ và yêu thích của người qua đường.
Ai ngờ vừa nhìn lại thấy Liên Bích kéo cánh tay Thẩm Tương, cúi đầu thân mật nói chuyện, phảng phất như Triệu Bồng không tồn tại.
Triệu Bồng bị Liên Bích lạnh nhạt đổi hướng Thẩm Tương thò mặt qua, đang muốn cầm tay nhỏ của nàng: "Tương Nhi, sao nàng không để ý tới ta, ta là phu quân của nàng a."
Còn chưa tới gần Thẩm Tương, Liên Bích đã nâng một chân lên, đá vào mông Triệu Bồng: "Gan chó thật lớn, người của ta cũng dám động vào."
Triệu Bồng đầu cắm xuống đất, mông hướng lên trời, bị quăng mạnh ngã trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.
Người qua đường thấy thế, chỉ vào Triệu Bồng, cười ha ha.
Triệu Bồng vừa xấu hổ lại vừa tức giận, xoa mông lảo đảo đứng dậy, đang định chấn chỉnh Liên Bích một chút, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân của nàng lại không thể nhẫn tâm quở trách.
Liên Bích cùng Thẩm Tương hai mỹ nhân, một người dịu dàng một người rực rỡ, châu liên bích hợp, phảng phất trời sinh một đôi, đất dựng một cặp.
Triệu Bồng nhìn chằm chằm hai nàng thèm nhỏ dãi, hận không thể đem tròng mắt dính ở trên người hai người, phỏng đoán làm cách nào mới có thể thân cận với mỹ nhân.
Liên Bích cảm thấy Triệu Bồng cực kỳ chướng mắt, giống như ruồi bọ vây quanh các nàng, chỉ nghĩ muốn lấy cái đập ruồi ra đập chết hắn.
Ngón tay ngọc của Liên Bích duỗi ra, chỉ hướng người bán hàng rong đang cần một trụ đường hồ lô: "Mua cho ta xuyến đường hồ lô."
"Được được được, ta đi mua cho nàng." Triệu Bồng nắm lấy cơ hội lấy lòng mỹ nhân, cúi đầu khom lưng, chủ động xum xoe đi.
Khóe miệng Liên Bích hơi nhếch, nắm tay Thẩm Tương, tránh tai mắt của Triệu Bồng, đi vào trong ngõ nhỏ.
Đợi khi Triệu Bồng mang một chuỗi dài hồ lô đường trở về, phóng tầm mắt tìm kiếm thân ảnh của mỹ nhân, lại nửa ngày không tìm thấy bóng người, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu.
"Ta muốn một chuỗi hồ lô đường." Một tiểu cô nương rút ra một cây đường hồ lô, đưa cho Triệu Bồng hai văn tiền.
Đường đường Triệu đại thiếu gia, lại bị hiểu lầm thành người bán hàng rong đầu đường, da mặt Triệu Bồng không biết để ở đâu, lửa giận bừng bừng.
Thẩm Tương đi theo Liên Bích chạy như bay, thoáng nhìn nàng nhẹ nhàng nhảy lên, vạt áo phiêu nhiên theo gió, giống như cánh bướm hồng.
Liên Bích hơi hơi xoay người, quay đầu hướng nàng mỉm cười: "Cuối cùng cũng bỏ lại hắn, Tương Nhi ngươi muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó, ta bồi ngươi cùng đi."
Thẩm Tương trong lòng hơi ngứa: "Hảo."
Hai người tay nắm tay, đi dạo trên đường phố phồn hoa nhất Tô Châu. Phàm là những thứ Thẩm Tương muốn mua, Liên Bích luền móc tiền ra thanh toán cho nàng.
Thẩm Tương nhìn nàng cầm nén bạc, cười hỏi: "Ngươi như thế nào có nhiều tiền như vậy?"
Liên Bích nhăn mi: "Đi theo ta, bạc này tính là gì, cái gì cần có ta đều có."
Người bán hàng rong bên cạnh nghe vậy, nhìn quần áo hai người mặc không tầm thường, lấy lòng hỏi: "Hai vị giống như thiên tiên vậy, không biết là tiểu thư trong phủ nhà ai?"
Liên Bích ôm vòng eo của Thẩm Tương, xoay người rời đi: "Phủ Thanh Khâu Sơn tiên hồ, nàng ấy chính là phu nhân của ta."
"Phủ tiên hồ là địa phương nào?" Người bán hàng rong không rõ nguyên do gãi gãi đầu, "Các nàng không phải đều là nữ nhân sao, như thế nào lại là phu thê?"
Thẩm Tương đánh bay tay Liên Bích: "Cái gì tiên hồ phu nhân, A Bích ngươi chính là thích gạt người."
Liên Bích dùng đầu ngón tay mảnh dài nâng cằm Thẩm Tương: "Ta nói chính là lời nói thật."
Thẩm Tương chăm chú nhìn vào đôi mắt Liên Bích, mắt thấy cánh môi hồng đào của nàng, càng ngày càng gần, phảng phất giống như muốn hôn lên môi mình.
Khi cách môi kia chỉ cách nàng gang tấc,nàng hơi hơi mấp máy môi, toát ra một câu: "Ta đói bụng."
Thẩm Tương giật mình, bật cười: "Tìm chỗ ăn cơm đi."
Tửu lâu nổi danh nhất Tô Châu, ngay tại đường cái, Liên Bích chọn khách gian xa hoa ở tầng cao nhất, có thể quan sát cảnh sắc đầu đường.
Liên Bích mềm mại ghé vào trên bàn cơm, thật vất vả chờ đồ ăn được bưng lên, đôi mắt toát ra tinh quang, kẹp chiếc đũa duỗi hướng đùi gà.
Thẩm Tương vốn tưởng rằng nàng muốn gặm cái đùi lớn, ai ngờ đùi gà lại được gắp vào trong bát của nàng.
"Tương Nhi, ăn nhiều một chút."
Liên Bích muốn tiểu nhị bưng lên mấy vại nữ nhi hồng, khóa trái khách gian, xoa eo cười: "Đêm nay không say không về."
Thẩm Tương cười nàng: "Nữ nhi uống cái gì rượu."
"Nữ nhi sẽ uống rượu như vậy?" Liên Bích nhổ xuống rượu tắc, giơ lên cả vại rượu để uống, ngẩng đầu há mồm uống xong, giọt nước trong suốt từ cằm của nàng chảy xuống.
Thẩm Tương lo lắng nàng uống say thật: "Uống ít thôi."
Liên Bích nâng mặt Thẩm Tương lên, cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi hồng nhuận, đem rượu đổ vào.
Thẩm Tương uống vào một miệng nhỏ rượu, cùng lưỡi nàng giao triền, rượu vào hôn sâu càng thêm mê say, liền ngay cả sức lực đẩy ra cũng không có.
Kế tiếp, Thẩm Tương liền bị rót không ít rượu, mềm như bông bị Liên Bích ôm, không bao lâu sau mí mắt khép lại chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm, Thẩm Tương trong mơ màng mở mắt ra, chỉ thấy trong lồng ngực nằm một vật nhỏ mềm mại, lông xù xù.
Nàng rũ mắt nhìn, dụi dụi mí mắt, xác định không phải nằm mơ.
Chỉ thấy, trong lòng ngực chính nằm bò một con vật tứ chi dang rộng, tiểu hồ ly màu lông lửa đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.