"Cậu nói là.......Mặc Nhi khóc?" Tòa biệt thự họ Thương, Thương Thần Nho vẻ mặt khiếp sợ hỏi nam tử mặc đồ đen.
"Đúng vậy, thuộc hạ nhìn rất rõ ràng. Thiếu chủ khóc." Nam tử cúi đầu xuống thập phần cung kính nói, trong lòng bởi vậy có chút nhảy nhót.
Thương Mặc đối với người trong Thanh Long Bang mỗi người có ý nghĩa khác nhau.
Đôi với hắn, từ khi Thương Mặc mười tuổi đã đi theo bảo vệ nàng, cho tới bây giờ đã mười mấy năm trôi qua.
Hắn nhìn Thương Mặc trưởng thành, nhìn Thương Mặc từ một bộ dáng vui vẻ khoái hoạt thành bộ dáng giống hiện tại, không ai dám đến gần.
Chuyện ba năm trước đây, đâu chỉ có Thương Thần Nho cùng Uông Minh hối hận, bản thân hắn cũng hối hận.
Ở trong đó cũng có sai lầm của hắn.
Từ lần đó về sau, Thương Mặc – Tiểu Thiếu chủ đã thay đổi triệt để, nụ cười chân thành thân thiết đã không còn, làm càn khóc rống lên cũng không có.
Mà nay, Thương Mặc cư nhiên vì ở trong lòng nữ nhân Triệu Mạt Thương kia mà khóc, hắn bỗng nhiên cảm thấy, Thương Mặc như trước kia rất nhanh sẽ trở lại.
Thương Thần Nho chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong phòng mấy vòng, sau một hồi lâu bỗng nhiên mở miệng, "Cậu tiếp tục bảo vệ Mặc nhi đi."
"Dạ." Nam tử mặc đồ đen dạ một tiếng, cúi đầu đi ra khỏi phòng.
"Liên Ám, tư liệu Triệu Mạt Thương điều tra ra sao rồi?" Thương Thần Nho sau khi nam tử mặc đồ đen kia đi khỏi thản nhiên hỏi.
"Bang chủ, tư liệu của Triệu Mạt Thương giống như bị người khác giấu đi mất" Nam tử vẫn đứng ở một bên khó xử, nhăn lại mi, "Chỉ sợ không đơn giản."
"Tiếp tục tra." Thương Thần Nho thanh âm lạnh lùng nói, "Nhất định phải điều tra cho rõ."
"Dạ."
Cứ như vậy thời gian cứ trôi qua, cuộc sống của Thương Mặc cùng Triệu Mạt Thương càng ngày càng ngọt ngào.
Nguyên bản tính tìm Lệnh Hồ Huyên biện hộ cho Lương Uyển, không dự đoán được Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên nhúng tay,vụ án ngay lập tức từ cố ý giết người chuyển thành phòng vệ chính đáng.
Hối lộ án. Trong nước đã từng phát sinh mấy vụ án không hợp tình lý, tuy rằng trước mắt không có biện phát xác minh luật pháp đối với những điều này, nhưng là Lương Uyển như vậy, có thể coi là một ví dụ chính xác.
Phán quyết ly hôn khi đương sự cầm bản án trong vòng mười lăm tháng không chống án thì sẽ có hiệu lực, tuy rằng phán quyết của Quách Minh Sinh cùng Lương Uyển chưa có hiệu lực, nhưng là trên thực tế quan hệ hôn nhân giữa hai người đã chính thức vỡ tan.
Hành vi của Quách Minh Sinh kết luận chắc chắn có hối lộ. Không thể nghi ngờ.
"Suy nghĩ cái gì?" Thương Mặc từ đằng sau ôm lấy Triệu Mạt Thương, hai má dán trên hai má của cô.
"Phán quyết của Lương Uyển, phòng vệ chính đáng, bị phán một năm tù." Triệu Mạt Thương thả lỏng thân thế dựa vào trong lòng Thương Mặc, tay đặt trên tay của Thương Mặc đang vòng ngay eo của cô, ngữ khí sâu kín nói, "Chị suy nghĩ, nếu lần này không phải trùng hợp chị gặp được, Lương Uyển có phải hay không sẽ bị phán án tử hình?......Mà trên thế giớ này, sẽ còn có bao nhiêu người vì kiểm sát trưởng như Chương Vận mà uổng mạng?"
Lương kiểm sát trưởng tựa hồ muốn đem khối u ác tính như Chương Vận nhổ khỏi viện kiểm sát, phái tổng cục bắt đầu lập án điều tra.
"Chúng ta không thể ngăn cản được hắc ám, nhưng ít nhất chúng ta có thể mang lại một chút ánh sáng." Thương Mặc thì thào ở bên tai Triệu Mạt Thương nói, "Chị đã làm rất tốt rồi."
"Tiểu Đản, vì sao trên đời này lại có những loại người lòng tham không đáy như vậy?" Triệu Mạt Thương thở dài, xoay người ôm thắt lưng của Thương Mặc, vùi đầu ở trong lòng nàng, "Mạng người cùng lương tâm không lẽ so với tiền bạc cũng không bằng sao?"
Thương Mặc trầm mặc vài giây, nhìn xa xa, "Hoàn cảnh sinh trưởng khác nhau, tính tình khác nhau, lý tưởng khác nhau, giá trị nhìn nhận khác nhau."
Tựa như nàng, đối với một vài thứ trên đời, cái nhìn của nàng chắc chắn sẽ khác Triệu Mạt Thương.
Triệu Mạt Thương thật mẫn cảm nghe ra trong giọng nói của Thương Mặc có một vài điểm bất đồng, ngẩng đầu nhìn nàng, "Tiểu Đản, lại đang suy nghĩ lung tung cái gì?"
Lộ ra nụ cười thản nhiên, Thương Mặc cúi đầu hôn trán Triệu Mạt Thương một cái, "Không có lung tung, là thực đứng đắn suy nghĩ về chị"
Triệu Mạt Thương trắng mắt liếc nàng một cái, tiếp theo nhịn không được nở nụ cười, "Đản dịu dàng."
"A.........Em là nước nấu trứng, rất trong sạch, rất sáng tỏ." Thương Mặc tùy ý cùng Triệu Mạt Thương nói đùa, cố ý không làm cho Triệu Mạt Thương nghĩ mình đang bất an.
"Nước nấu trứng?" Triệu Mạt Thương cười càng ngày càng to, "Em là trứng luộc trong nước trà mới đúng"
"Sao? Vì cái gì?"
"Da sứt nẻ nha" Triệu Mạt Thương hứng trí bừng bừng nhìn Thương Mặc nói.
"Ha ha........" Thương Mặc nhất thời cười ra tiếng, lại rất nhanh thu hồi cười, ý vị thâm thường nhìn Triệu Mạt Thương, "Kỳ thật.....Em là trứng muối."
"Vì sao?" Triệu Mạt Thương khó hiểu nói.
"Rất dày a" Thương Mặc ôm hôn Triệu Mạt Thương một cái, "Chị sẽ bị em yêu đến phiền."
"Cẩn thận cho chị cút đi!" Triệu Mạt Thương cố ý phụng phịu, tiện đà nhịn không được nở nụ cười, sủng nịch nhìn Thương Mặc, "Tốt lắm, không náo loạn với em, mau, nhìn sách một chút đi, chị đi nấu cơm."
"Được." Thương Mặc buông tay ra, cùng Triệu Mạt Thương từ ban công đi vào trong phòng ngủ, nhìn cô đi ra khỏi phòng, vẻ tươi cười trên mặt biến mất.