Hi Du Hoa Tùng

Chương 495: Sự thay đổi trong tư tưởng Trương Mỹ Nhân




Đình Nhi lắc đầu, sắc mặt có chút thống khổ: "Tiền bối, ta. con. cũng. không biết." Đình Nhi bây giờ tinh thần có chút phân tâm, đôi khi nàng cũng hiểu chuyện nam nhân có nhiều đàn bà là chuyện bình thường, hơn nữa Lưu Phong cũng không phải nam nhân tầm thường. Nhưng mà có đôi khi nàng lại nghĩ tình yêu là ích kỷ, không được chia sẽ với người đàn bà khác, không thể cùng nhau chia sẽ tình yêu. Tóm lại trong lòng nàng rất mâu thuẫn. Tựa hồ như có hai tư tưởng bất đồng cùng tồn tại quanh quẩn trong đầu nàng.
Nghê Thường tự nhiên không biết được suy nghĩ trong lòng Đình Nhi, an ủi nói: "Đình Nhi, yên tâm, ta sẽ không để cho xú tiểu tử đó khi dễ con".
Đình Nhi lắc đầu: "Hắn không có lỗi với con, kỳ thật con." Đình Nhi rất muốn nói nàng phải chính thức xin lỗi Lưu Phong mới phải. Nhưng mà lời vừa định nói ra đến cửa miệng, lại không biết nên nói như thế nào mới phải.
"Ngươi chỉ biết che chở cho hắn." Nghê Thường mỉm cười, bộ dáng Đình Nhi tựa hồ rất quan tâm đến Lưu Phong, lúc nào cũng muốn bao che cho hắn.
Đình Nhi ngượng ngùng cười nói ngay: "Tiền bối, chúng ta có thể trì hoãn vài ngày gặp lại Phong đệ đệ hay không. Con còn có một số việc còn chưa rõ ràng".
Nghê Thường khẽ rung động một chút, lập tức cười nói: "Không thành vấn đề". Nghê Thường xem ra, Đình Nhi phải suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng thật kỹ, dù sao đàn bà bên người Lưu Phong cũng đông đảo.
Chỉ lã nàng không biết, trong lòng Đình Nhi suy nghĩ không phải như nàng tưởng tượng.
Trong lòng Đình Nhi còn thống khổ hơn nữa.
Nhưng nàng không biết làm thế nào để nói ra nỗi thống khổ trong lòng nàng đối với Lưu Phong.
Đêm cũng đã khuya, cuộc sống của Trương Mỹ Nhân ở Phượng Viên càng ngày càng nhàm chán. Lúc trước Lưu Phong còn ở đây, nàng không biết, thậm chí còn gây khó dễ cho hắn. Bây giờ Lưu Phong đi, Tố Nương cũng thoát ly Phượng Viên, nàng bắt đầu trở nên cô đơn. Tu chân vốn không sợ tịch mịch, nhưng mà rất nhiều khi bọn họ lại rất e ngại tịch mịch.
Tịch mịch và kích tình đều là tương đối.
Mỗi khi tịch mịch, Trương Mỹ Thân đều khát vọng kích dục. Trong lòng nàng có chút rối loạn, có đôi khi nàng ảo tưởng về Tam sư tỷ Nghê Thường, có đôi khi là về nhị tỷ Thủy Mỵ Nhi, chuyện này vốn cũng rất bình thường, bởi nàng vốn thích đàn bà mà.
Nhưng mà gần đây, việc lạ đã phát sinh, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện hình bóng của Lưu Phong.
Thậm chí tối hôm qua trong giấc mộng, nàng mơ thấy bản thân mình quỳ xuống hạ bộ Lưu Phong, miệng nàng tận tụy phục vụ nhục bổng nóng hổi của hắn, lúc ấy nàng rất hưng phấn và kích thích.
Buổi sáng tỉnh dậy, quần lót của nàng đều ướt đẫm.
Chẳng biết tại sao, đêm nay Trương Mỹ Nhân lại không tự chủ được, lại nghĩ đến giấc mộng hoang đường đêm đó.
"Tại sao lại như vậy?" Trương Mỹ Nhân có chút thống khổ, tự hỏi.
"Không có việc gì, là bởi vì ta quá kích động thôi." Trương Mỹ Nhân rất nhanh tìm được cho bản thân một cái cớ.
Giờ phút này, trước mặt nàng chính là Phượng Vệ mới từ Thiên Thượng Nhân Gian về tới chiều nay, đem cho nàng kiểu dáng nội y mới nhất. Nhìn nội y mỏng toanh, xuyên thấu, mặc vào mà giống như không mặc cái gì, tâm của nàng lập tức dậy sóng.
Vừa mới thanh tĩnh, thân thể nàng lại lấp tức nóng bừng lên, nhất là khu vực giữa hai chân, tựa hồ như có đồ vật gì tác quái ở đó. Cảm giác nóng hổi, thậm chí có chút kích thích.
"Cái này cũng là do hắn chế tạo hay sao, hắn sao lại học được những thứ này. ?". Trương Mỹ Nhân trong khi cầm nhất kiện nội y đó, giữa hai chân truyền đến một cảm giác ngứa ngáy liền cười nói: "Không nghĩ hắn có thể hiểu đến chổ đó."
Có lẽ là quỷ sứ a. Trương Mỹ Nhân không tự chủ được liền thay kiện nội y mới này vào, cúi đầu nhìn giữa hai chân, một cảm giác ngứa ngáy truyền đến thẳng trong tim, hai chân không khỏi nóng lên, run rẩy.
"Như thế nào lại như vậy. thật đáng chết." Trương Mỹ Nhân trong nội tâm rên lên, nàng có chút tự trách bản thân, đối với phản ứng của mình cảm thấy vô sỉ.
"Chủ nhân, người có gì bất ổn sao???" Đột nhiên, một tên Phượng Vệ đi đến, quỳ cúi đầu trên mặt đất, cung kính hỏi.
"Ai cho ngươi lại đây?" Trương Mỹ Nhân nhíu mày.
"Thuộc hạ nghe bên trong có tiếng động, tưởng chủ nhân gọi. nên tiến vào." Phượng Vệ đích thị nghe được âm thanh rên rỉ của Trương Mỹ Nhân nên đi vào. Nữ tử này tên là Phượng Hoa, là một trong mười hai thuộc hạ thuộc nhóm hoàng kim Phượng Vệ. Mười hai nữ tử này, mỗi người đều là nữ tử trung tin được tuyển chọn và đào tạo rất kỹ lưỡng. Bất kể là vóc dáng hay khuôn mặt, đều thuộc hàng siêu nhất lưu. Từ sau khi Tố Nương rời đi, mười hai nữ tử này liền luân phiên thay thế vị trí của Tố Nương lúc trước. Chẳng những quản lý mấy trăm phượng vệ, mà khi trọng yếu cần phải phục vụ cho Trương Mỹ Nhân.
Phượng Hoa sở dĩ tiến vào, chính là vì nghe được tiếng rên rỉ của Trương Mỹ Nhân.
"Những món nội y này đều là do Phong nhi chế tạo sao???" Trương Mỹ Nhân sắc mặt có chút ửng hồng, chỉ vào vài món nội y hỏi. Chẳng biết sao, nàng rất muốn nghe người ta nói về Lưu Phong.
"Hồi bẩm chủ nhân, đều là do Phong thiếu gia chế tạo, tất cả đều là kiểu mới, quả thật là thiên tài có tầm nhìn độc đáo. Là Tố Nương tỷ cho ta mang đến". Phượng Hoa cung kính trả lời.
"À. thì ra là như thế."
Trương Mỹ Nhân mỉm cười, thầm nghĩ Tố Nương coi như là còn chút lương tâm.
"Được rồi, ta biết rồi, không còn việc gì nữa, ngươi ra ngoài đi" Trương Mỹ Nhân vốn là có chủ đích, mỗi lần nghĩ đến Lưu Phong xong, trong lòng nàng rất rối loạn, tựa hồ đối với đàn bà không còn hứng thú.
Sau khi Phượng Hoa đi ra ngoài xong, Trương Mỹ Nhân chậm rãi đứng dậy, đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chuẩn bị thoát y để tắm, nàng muốn dùng dòng nước trong lạnh để tẩy đi dục vọng trong nội tâm đang dâng trào.
Chính là trong lúc này, hình ảnh giấc mộng tối qua lại tràn về đầy ắp trong tâm trí nàng, làm cho thân thể nàng như mềm nhũn ra, từng dòng từng dòng nhiệt lưu từ từ trào dâng.
"Tại sao ta luôn nhớ đến hắn." Trương Mỹ Nhân vẻ mặt có chút thống khổ, bắt đầu trầm vào làn nước.
Chậm rãi thoát y, Trương Mỹ Nhân đi tới chổ gương đồng, hai mắt nhìn kỹ bản thân hiển hiện trong gương, mày ngài mắt phượng, eo thon ngực nở. da thịt trắng muốt, hai núm đỏ hồng trên hai đồi núi thật sung mãn.
Bình thản nhìn xuống tiểu phúc, nhìn xuyên qua những lỗ nhỏ nội y do Lưu Phong sáng tạo, nàng thậm chí thấy rõ đám lông hắc mao cùng với khe suối tiên ửng hồng của bản thân.
"Đẹp quá. vóc dáng tuyệt hảo. !" Nhìn bản thân tự thoát y trong gương, ngay cả Trương Mỹ Nhân cũng có chút say mê.
Thân thể như thế này có thể làm cho tất cả nam nhân trong thiên hạ bị mê hoặc, chính là nàng lại không thích đám nam nhân này, không hy vọng thân thể hoàn mỹ của mình bị đám xú nam nhân nhìn thấy.
"Phong nhi, ngươi muốn nhìn không? Ta biết ngươi nhất định muốn nhìn thân thể của sư tôn, đáng tiếc bây giờ ngươi không có mặt ở đây." Trương Mỹ Nhân cười cười, than nhẹ vài tiếng, liền cởi bỏ nội y, bước vào bồn tắm.
Thân thể xích lõa đứng trước kính, hai gò vú cao ngất run nhè nhẹ, hai điểm anh đào đỏ hồng đã sớm cương lên, hạ thân lông mao khẽ ướt đẫm d*m thủy, tính cảm thật làm người dễ bị mê say.
Trương Mỹ Nhân thậm chí tự sờ soạng đến khu vực giữa hai chân mình.
"Phong nhi, ta rất nhớ ngươi." Mộng cảnh đêm đó không ngừng xuất hiện trong tâm trí của Trương Mỹ Nhân, nàng cảm giác thâm thể mình bắt đầu nóng dần lên.
Rốt cuộc, nàng đưa tay khe khẽ tự vuốt ve đôi gò bồng đảo bạo mãn của mình, khẽ vuốt nhẹ vào núm anh đào hồng thắm, nhẹ nhẹ xoa xoa, một cỗ cảm giác như làn điện nhè nhẹ lan truyền khắp toàn thân, làm nàng không tự chủ được rên lên khe khẽ. Sau đó, nàng lấy tay còn lại chậm rãi di dần xuống khu vực hạ thân, chậm chậm vuốt ve, mớn trớn.
Trong đầu nàng không ngừng hiện lên mộng cảnh đêm đó, Trương Mỹ Nhân thậm chí quên rằng mình đang tắm.
Một thanh âm rên rĩ kiều mị từ trong phòng truyền ra, Trương Mỹ Nhân khẽ gọi tên Lưu Phong. Nàng phát hiện cái tên Lưu Phong so với mấy tên Phượng Vệ còn kích thích, thoải mái hơn nhiều.
***********
Vũ Quy đi theo Lễ bộ thị lang Tào Thiên Xuyên vào dịch trạm, vội vàng thi lễ cảm tạ Tào Thiên Xuyên, dúi cho hắn vài lượng vàng, xin hắn chỉ điểm thêm cho nhằm hy vọng sáng mai có thể tiếp nhận Cao Lệ tam vương tử.
Cầm vàng trong tay, Lễ bộ thị lang Tào Thiên Xuyên suy nghĩ một chút nói: "Vũ Quy đại nhân, Cao Lệ sứ giả phải đến, điểm này không có thể thương lượng".
Thị Lang đại nhân yên tâm, ta đã phái người về nước để thông báo rồi, sứ giả Cao Lệ rất nhanh chóng sẽ đến thôi. Chỉ là ta sợ bệ hạ quý quốc còn có thể gây khó khăn cho ta. Xin thỉnh đại nhân trước mặt bệ hạ nói tốt cho ta vài câu được không?" Vũ Quy cung kính nói.
Tào Thiên Xuyên sắc mặt đỏ lên, vị Ô Quy đại nhân này cũng thật là, chỉ một thị lang nho nhỏ như ta làm sao trước mặt bệ hạ dám có tiếng nói được.
Vũ Quy kỳ thật biết rằng, hắn ngoại trừ phụ trách tiếp đãi sứ giả, Lễ Bộ thị lang Tào Thiên Xuyên còn có những mối quan hệ ở ngoài, đối với Hoa Hạ quan viên căn bản cũng có chút giao tình.
Lúc này, không cầu Tào Thiên Xuyên còn có thể cầu ai được chứ.
"
Vũ Quy đại nhân, ngươi cũng biết, ta chỉ là thị lang, bệ hạ căn bản không nghe ta nói: ". Lễ Bộ vốn chính là tiếp khách trong có hai vị thị lang, tự nhiên cũng không được hoàng đế coi trọng lắm. Ngay cả khi Tào Thiên Xuyên muốn nói tốt cho Vũ Quy đi chăng nữa, cũng là hữu tâm vô lực mà thôi.
Vũ Quy anh hùng mặt không biến sắc nói: "
Xin thỉnh đại nhân trợ giúp tại hạ nhiều."
Tào Thiên Xuyên cuối cùng vì đã nhận tiền của ngươi ta, nghĩ cũng khó chối từ, suy nghĩ một chút nói: "
Vũ Quy đại nhân, như vậy đi, ta chỉ ngươi một cách. Hiện nay người có thể nói cho bệ hạ nghe không nhiều lắm, ngươi có thể đi tìm vài người như Trương Tử Ngưu, hoặc là cấm quân thủ lĩnh Tử Kiện.". Tào Thiên Xuyên liên tiếp nói lên mười mấy cái tên, Vũ Quy không dám chậm trễ, vội vàng ghi nhớ trong lòng, hơn nữa nhất nhất hỏi rõ tình huống từng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.