Lưu Phong gật đầu nói: "Người yên tâm, Phong nhi biết phải làm gì."
Ân quý phi đỏ mặt, buông tay ra, nói: "Cẩn thận một chút."
Lưu Phong cười hi hi, vẻ mặt không hề lo lắng, trước lúc rời khỏi còn bóp vào ngực nàng một cái.
Lưu Phong đi rồi, Lâm Lang tiến đến mỉm cười với Ân quý phi: "Nương nương, xem ra Tước gia đối với người."
"Nói nhỏ thôi." Ân quý phi giờ phút này vẻ mặt vẫn ửng đỏ như trước, bất quá tâm tình đã bình tĩnh trở lại.
Lâm Lang cố ý trêu nàng, nói: "Nương nương, lúc nãy người rên rỉ cũng không hề nhỏ."
Ân quý phi nghe vậy, nhất thời thẹn thùng, trách mắng: "Lâm Lang, chuyện này có thể nói sao? Ngươi không sợ ta tức giận?"
Lâm Lang nghe vậy nhất thời kinh hãi, quỳ xuống đất: "Nương nương bớt giận, nô tỳ chỉ là buột miệng nói ra, không có ý khác."
Ân quý phi mỉm cười: "Lâm Lang, ngươi đứng lên đi, ta nói đùa thôi. Nếu ta muốn phạt ngươi thì sao lại để cho ngươi biết chuyện này."
"Nương nương, Lâm Lang biết người đối với nô tỳ rất tốt." Thanh âm Lâm Lang nghẹn ngào nói: "Nếu không phải người cứu thì nô tỳ đã sớm bị tên thái giám tổng quản đánh chết. Ân đức này của nương nương, nô ty ghi lòng tạc dạ."
"Nương nương, Tước gia thật sự thích người. Người có nghĩ đến biện pháp nói cho Tố Tố tiểu thư chăng? Người vốn là cô độc, lạnh lẽo, hoài phí tuổi thanh xuân. Bây giờ nên chủ động theo đuổi hạnh phúc của mình." Lâm Lang khẽ an ủi.
Ân quý phi thở dài một tiếng: "Phong nhi đối với ta thật tốt, chỉ là chuyện như vậy lại khiến cho ta không biết ăn nói thế nào với Tố Tố."
Tâm tư của Lưu Phong trải qua chuyện hôm nay, Ân quý phi cũng đã hiểu được. Nàng vui mừng trong lòng, lại có chút hưng phấn, kích động.
Nhưng nghĩ đến trước mắt thì khó khăn quả không ít. Thứ nhất là Ân Tố Tố và Ân Nguyên Đạo. Thứ hai, thân phận nàng vẫn là quý phi của hoàng đế.
Thân phận quý phi không thể thay đổi được, nàng cả đời chỉ có thể lén lút với Lưu Phong, hơn nữa nàng lớn hơn Lưu Phong đến hai mươi tuổi. Tuổi tác chênh lệch như vậy, nàng quả thật không dám mơ mộng nhiều.
Nàng bây giờ xem như là nửa vợ nửa mẹ, nhưng tương lai sẽ như thế nào với Lưu Phong? Nàng dù sao cũng là sẽ già đi, vài năm nữa da dẻ sẽ nhăn nhúm lại, đương nhiên là Lưu Phong đối với lão thái bà sẽ không cảm thấy hứng thú.
Sắc trời đổ sầm xuống, tối dần, tẩm cung trở lại vẻ im ắng thường thấy. Thường quý phi lại biến hóa điên dại, thân hình vùng vẫy mạnh mẽ, ngay cả các đoạn dây chế trụ nàng cũng bị căng ra.
Mấy cung nữ có đảm lược và khí lực giờ phút này đang liều mạng đè nàng xuống, không ngừng gọi: "Nương nương, người không nên quậy nữa. Bệ hạ sẽ giết người."
Thường quý phi lúc này trang phục nhàu nát, tơi tả, bộ ngực trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, không ngừng dùng sức giãy giụa, miệng kêu thét không ngừng: "Buông ta ra, thả ta ra. Các ngươi là nô tài đáng chết.
Nghe kỹ lại thì các cung nữ phát hiện ra thanh âm của Thường quý phi rất khác thường, tựa hồ như không phải do nàng nói ra vậy.
"Thả ta ra, các ngươi là cẩu nô tài, ta muốn giết các ngươi." Vẻ mặt của Thường quý phi đã trở nên dữ tợn, khủng khiếp, hai mắt lồi cả ra ngoài, khí lực trên người cũng ngày một mạnh mẽ hơn.
Cung nữ cố gắng đè chặt thân thể nàng, một người vội chạy đi cầu cứu.
Lưu Phong lúc này mang theo vài tên phiên tử tâm phúc đi đến.
Thường quý phi thấy Lưu Phong và mấy tên phiên tử đi đến, trong mắt nhất thời hiện ra vẻ hưng phấn, thậm chí có chút vô sỉ, dâm đãng, hô to: "Nam nhân, các ngươi là nam nhân. Mau lại đây, chơi ta đi, chơi ta chết đi." Nói xong Thường quý phi loạn động, quần áo trước ngực đã hoàn toàn bị sổ tung, bộ ngực sữa trắng muốt đã hoàn toàn lộ ra. Nàng một mặt mị tiếu, một mặt dùng sức xoa bóp bộ ngực của mình nhìn Lưu Phong và Cẩm Y Vệ phiên tử.
Đám cung nữ nhất thời thất sắc kinh hãi, người này là Thường quý phi hiền thục của trước kia hay sao?
Lưu Phong cũng ngẩn người sửng sốt, ngay lúc này thì trong đầu truyền đến thanh âm của Bạch Khiết ma dâm: "Tiểu tình nhân, ngươi đừng kinh ngạc, nàng ta bị Dục ma chiếm cứ thân thể."
"Dục ma?" Lưu Phong cảm thấy kỳ quái.
Bạch Khiết giải thích: "Nói là Dục ma, thật ra cũng là Sắc quỷ có linh lực tương đối mạnh mẽ mà thôi. Nàng ta muốn giao hợp với nam nhân để có thể dung hợp hoàn toàn vào thân thể đó."
"Vậy ta nên làm gì bây giờ? Như thế nào mới có thể cứu được Thường quý phi?"
"Không thể cứu được nữa." Bạch Khiết nói: "Đã quá muộn, linh hồn Thường quý phi đã bị Dục ma hấp thu, bây giờ chỉ còn vài tia thần thức, phỏng chừng cũng không chống chọi được bao lâu nữa.
Lưu Phong buồn bực nói: "Thật sự không có cách nào cứu sao?"
"Tiểu tình nhân, ngươi hoài nghi ta? Ta lừa ngươi làm gì?" Ngữ khí Bạch Khiết có phần tức giận vang lên.
Lưu Phong vội vàng cười nói: "Ta đương nhiên không dám hoài nghi tỷ tỷ. Đã như vậy thì để ta dùng Hạo Thiên Kiếm trảm ma trừ họa cho người khác."
"Đừng, không nên làm vậy. Không nên giết nàng ta."
Bạch Khiết dừng một chút, đoạn nói tiếp: "Dục ma này đã có ba trăm năm hỏa hầu, trong cơ thể tích tụ đại lượng Nguyên âm khí. Nếu ngươi có thể vận dụng song tu pháp quyết, hấp thu Nguyên âm khí này thì đối với tu vi của ngươi sẽ có tác dụng cực lớn."
Lưu Phong động tâm: "Tỷ tỷ nói nếu ta và nàng song tu thì có thể tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ?"
"Chưa chắc." Bạch Khiết giải thích: "Nhưng Nguyên âm khí của Dục ma cường thịnh, nếu ngươi song tu với nàng ta thì bằng ngươi song tu với một ngàn nữ nhân tu chân bình thường."
"Có khoa trương quá không?"
"Một chút cũng không." Bạch Khiết vội thúc giục: "Đừng lãng phí thời gian nữa mà bỏ qua cơ hội này."
"Bất quá ngươi cũng phải cẩn thận." Bạch Khiết dặn dò: "Dục ma cũng sẽ liều mạng hấp thu dương khí của ngươi, nếu tâm thần ngươi bị mê hoặc thì rất có thể sẽ bị nàng hút hết tinh huyết, biến thành xác ướp Ai cập."
"Nói như vậy thì song tu này là rất nguy hiểm?"
"Đương nhiên, ngươi quên là trong thiên hạ này không có chuyện gì là cho không sao? Kỳ ngộ và nguy hiểm luôn song hành với nhau. Bất quá cứ tự tin lên, với tu vi của ngươi thì dư sức đối phó với Dục ma, vạn nhất ngươi ham mê sắc dục bị mê hoặc thì ta sẽ giúp ngươi."
Lưu Phong khẽ hỏi: "Vậy ngươi đứng một bên rình ta song tu à?"
"Sai rồi, ta thèm rình coi ngươi làm gì? Ta là vì bảo đảm cho tính mạng của ngươi cho nên phải xem ngươi và Dục ma song tu." Bạch Khiết nghiêm trang nói.
Thường quý phi giờ phút này đã xé toạc y phục của mình, hai tay dùng lực nhu tha bộ ngực của mình, vẻ mặt cực kỳ dâm đãng. Vài tên Cẩm Y Vệ phiên tử không nhịn được, khẽ nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt cũng trở nên ngây dại.
Lưu Phong cũng không ngoại lệ, hắn nhìn chằm chằm vào bộ ngực mềm mại căng tròn ấy, hạ thân bất giác đã trở nên căng phồng.
"Mẹ kiếp, tà dị thật!"
Lưu Phong trong nháy mắt đã phát hiện ra Dục ma đang thi triển mị thuật.
"Các ngươi đi ra ngoài cho ta." Mắt thấy mấy tên Cẩm Y Vệ chuẩn bị mất hết tâm thần. Lưu Phong vội vận Nguyên Anh lực hét lớn một tiếng, làm bọn họ bừng tỉnh.
Đám Cẩm Y Vệ tựa hồ cũng thấy có chút quỷ dị, không dám nhìn nữa, líu ríu kéo nhau ra ngoài.
Thường quý phi thấy hắn đuổi nam nhân đi, nhất thời vẻ mặt giận dữ, bất quá nàng khẽ đánh giá qua Lưu Phong, vẻ giận dữ nhanh chóng chuyển thành dục vọng.
Xem ra nam nhân trước mặt tràn ngập Dương cương khí. Hơn nữa trong cơ thể lại có linh khí sung mãn. Nếu nam nhân này bị mình hút tinh huyết thì sẽ hơn cả ngàn nam nhân khác.
"Nam nhân, lại đây chơi ta đi." Thường quý phi đột nhiên rùng mình, hất tung mấy ả cung nữ bắn ra ngoài, nhìn Lưu Phong nở nụ cười mê hoặc: "Ta muốn ngươi, lại đây hung hăng chơi ta đi."
Nghe nàng nũng nịu mời gọi, Lưu Phong cũng không khỏi chấn động tâm thần. Dục hỏa âm thầm nổi lên.
"Ta vì nương nương trừ quỷ. Các ngươi lui ra, không được phép của ta thì không cho ai tiến vào." Lưu Phong xoay người lại nhìn đám thái giám và cung nữ dặn dò.
Cung nữ và thái giám vốn cũng không muốn ở bên cạnh người đàn bà điên này, nghe Lưu Phong nói vậy vội lui ra.
Cung nữ rời đi. Bạch Khiết hóa thành một đạo bạch quang, trong nháy mắt bày ra một cấm chế, tránh cho người khác rình coi, chỉ để một mình mình có thể xem.
"Nam nhân, nhanh lại đây, bổn cung muốn ngươi chơi ta." Thường quý phi không biết nguy hiểm đang tới gần, ra sức hấp dẫn Lưu Phong.
Lưu Phong được Bạch Khiết chỉ điểm, tự nhiên là không bỏ qua cơ hội trời cho này. Vừa có thể hưởng thụ sắc dục, vừa có thể tăng tu vi. Có mà điên mới bỏ qua.