"Thịch! Thịch! Thịch!"
Dường như nghe thấy tiếng kêu gào “thâm tình” của Thẩm Phong, bỗng nhiên từ phía xa xa một tráng hán vạm vỡ đi tới, nói là tráng hán thực ra cũng không thích hợp, người kia có chiều cao theo hắn đoán có lẽ từ ba mét trở nên, nước da màu đồng cổ, nhìn từ xa như một Thanh Đồng Cự Nhân.
Tráng hán với cái đầu trọc, mắt to lấp lánh có thần, đôi chân mày rậm, sống mũi cứng chắc, râu mép trên mặt đen cứng, đường nét khuôn mặt góc cạnh dễ thấy, vừa thô lỗ lại vừa anh tuấn uy vũ.
Nửa người trên không mặc áo để lộ ra lồng ngực cứng rắn nở nang, vậy mà nửa người dưới của tráng hán lại mặc váy đính thêm tua dua màu đen, chân đi một đôi giày cao gót màu đỏ, ở dưới lớp váy có thể nhìn rõ bắp chân của tráng hán hiện lên từng múi cơ cứng rắn, bắp đùi dưới váy có lẽ so với cây cột còn lớn hơn, thế mà chân lại đi đôi giày cao gót màu đỏ dễ thương, cách phối hợp quái dị đến mức này thật khiến cho người ta khai mở nhãn quan.
Tráng hán đi từng bước một tới,khiến không khí có cảm giác ngột ngạt khó thở giống như một con thú khổng lồ tiến đến, rồi lại phát hiện dưới chân đi đôi giày cao gót của nữ nhân, vừa đi tiếng bước chân vừa kêu “cộc cộc cộc”.
Nghe thấy tiếng bước chân quần chúng nhao nhao đưa mắt nhìn qua, vừa nhìn thấy “nữ trang” của tráng hán này, tất cả đều muốn cười nhưng không ai dám cười, khiến cho các cơ trên mặt không ngừng giật giật, đau khổ nhịn cười.
"Phốc!"
Rốt cuộc cũng có người không nhịn được cười thành tiếng, phảng phất như xua đi không khí ngột ngạt, từng người ở đây cũng không nhịn được phát ra tiếng cười.
Vậy mà tráng hán cũng không tức giận, dường như đã tập thành thói quen “bị người đi đường cười”, trên mặt không xuất hiện bất cứ cảm xúc nào, lạnh lùng như tượng đồng hướng về phía Thẩm Phong đi tới, tráng hán lướt qua các hàng ngũ phía sau rồi đi đến sánh vai với hàng ngũ thứ nhất.
Bất thình lình tráng hán duỗi ra bàn tay phải to lớn nắm lấy ghế của người dự thi tiếp theo, dễ như ăn cháo mà nâng lên, làm cho người dự thi kia bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cả người run rẩy, đến ngay cả dũng khí mở miệng cầu xin cũng không có, chỉ thoáng cái bên dưới đũng quần ngấm ra một ít nước.
Thế nhưng tráng hán cũng chỉ “nhẹ nhàng” đưa hắn từ trên ghế nhấc lên và ném qua một bên, sau đó kéo ghế qua rồi đặt mông ngồi xuống.
Điều kỳ lạ ở đây là, chiếc ghế bị cái mông khổng lồ kia đè lên, không hề bị gãy vụn như trong tưởng tượng mà im lặng đến nỗi nghe không ra bất kỳ âm thanh lay động nào.
-Ta đăng kí tham gia!
Tráng hán thô lỗ phát ra âm thanh thật thà chất phác, mở bàn tay trái, lấy ra một tờ 100 đồng với nhiều nếp gấp đặt lên bàn.
-Được!
Thẩm Phong hưng phấn gật đầu, người này không giống với người khác, hắn dĩ nhiên sẽ không bị khí thế của tráng hán dọa sợ, cũng không vì tráng hán này mặc “nữ trang” mà cảm thấy buồn cười, hiện tại trong lòng hắn chỉ có hưng phấn mà thôi.
Đây có thể là một cao thủ đó nha!
Bất luận là thân thể to lớn, bắp thịt rắn chắc hay khí thế giống như con thú khổng lồ này, tất cả đều chứng minh cho vị tráng hán trước mắt này có một sức mạnh cường hãn.
Sức mạnh người này có lẽ ít nhất cũng phải hơn 1000 điểm, không, có lẽ là 2000 điểm hay thậm chí là 3000 điểm sức mạnh.
Ở trong mắt của Thẩm Phong, tráng hán này tượng trưng cho các con số trong điểm sức mạnh.
-Xích Xích... Xích Hùng!
Bỗng nhiên, từ trong đám người vang lên một âm thanh run rẩy
- Thân hình giống như gấu lớn, váy ngắn gắn tua dua, đi giày cao gót màu đỏ, cách hóa trang không giống ai, ta đoán không sai, ngươi có phải.. là Xích Hùng trong Lưu Tinh lữ đoàn không?
Dường như cũng có người nhận ra thân phận của tráng hán hô lên.
Trong đó một tên nam tử cao gầy giọng nói nơm nớp lo sợ:
-Ngươi nói là Lưu Tinh lữ đoàn... Không phải là đi trộm cắp và bị truy nã treo thưởng ai bắt được hắn thưởng 90 triệu đồng sao!
“Băng trộm!?”
Tức khắc quần chúng ở đây ai cũng lo sợ, ở thời đại sức mạnh và pháp luật nhìn như hòa hợp nhưng bên dưới sóng ngầm vẫn nổi lên, “Băng trộm” là một tổ chức phi pháp thường đi phá hoại kế hoạch bắt tội phạm của quốc gia, bọn chúng không thèm quan tâm đến quy tắc hòa bình trong thành thị, cho dù là ở phố xá sầm uất bọn chúng vẫn sử dụng vũ lực. Truyện Teen Hay
Đối với người tu luyện linh năng lực khiến cho cơ thể khỏe mạnh không thèm tranh giành với dân thường mà nói, chỉ cần bọn họ tùy ý vận dụng linh năng lực cũng có thể dẫn đến tai họa, người bình thường muốn tránh cũng không kịp.
Một người trong đám đông kinh sợ nói:
-Không sai! Hắn chính là Xích Hùng, là tội phạm có tên trong bảng Vàng cấp A, bị treo thưởng lên tới 90 triệu!
Câu nói này khiến cho quần chúng đang vây xe bị dọa cho sợ hãi.
Mọi người dồn dập lui về phía sau, không dám đứng quá gần.
Tuy nói băng trộm thường chỉ cướp bảo giựt tiền, không giống những sát nhân lấy việc giết người làm thú vui, chỉ cần giao ra tiền là có thể tranh khỏi họa sát thân.
Vậy mà những tên tội phạm ở trong thành thị, không thèm để ý đến luật pháp, mặc dù chúng không trắng trợn giết chóc nhưng chung quy vẫn ẩn chứa mối nguy hiểm, đặc biệt loại tội phạm như Xích Hùng bị treo giải thưởng đến 90 triệu và thuộc bảng vàng tội phạm cấp A, nhất định thực lực sẽ vô cùng mạnh mẽ, nếu làm cho hắn điên lên, sợ là đến cảnh sát của thành thị cũng không ngăn nổi hắn.
Quần chúng nhanh chóng lui về phía sau, họ giống như thủy triều từ từ cách xa cửa hàng của Thẩm Phong.
Tội phạm bị treo giải truy nã dám không kiêng nể gì xuất hiện trong phố xá sầm uất, tốt nhất không nên dây vào, một khi người bình thường xui xẻo gặp phải, dĩ nhiên là họ sẽ trốn càng xa càng tốt đâu còn quan tâm đến giải thưởng gì đó, tính mạng vẫn là quan trọng nhất.
-Má ơi! Các ngươi đừng đi a! Rất nhanh sẽ đến lượt mọi người mà!
Thẩm Phong trở nên nôn nóng, hắn đã rất "vất vả" đem mọi người gọi lại đây, không thể để chuyện đó xảy ra một lần nữa.
Quần chúng đang bỏ chạy bỗng trợn trắng mắt, mẹ nó! Xích Hùng đến rồi, vậy mà ngươi vẫn muốn so tay, thằng này chắc thèm tiền đến phát điên rồi, ngươi nhìn lại cánh tay của mình đi, Xích Hùng chỉ cần dùng ngón tay út đã có thể đem ngươi chia thành hai, ngươi còn không chạy nhanh đi, ở đấy mà đòi so tay!
Đúng lúc này, chỗ ngã rẽ của đường phố bỗng nhiên xuất hiện mấy chục nam nhân ăn mặc bộ quần áo cảnh sát, chạm phải quần chúng đang nhanh chóng rời đi, mọi người vội vàng dừng lại và dạt ra hai bên đường, nhường ra một lối đi nhỏ.
Sau khi mấy chục người cảnh sát xuyên qua được đám đông, bày ra khí thế áp bách, đem Xích Hùng vây vào giữa, “xoạt xoạt xoạt” cầm súng bóp cò chỉ thẳng vào thân hình khổng lồ của Xích Hùng.
-Mau giơ hai tay lên!
Lãnh Phong - đội trưởng Vũ cảnh, quát lên.
Xích Hùng vừa mới xuất hiện chưa tới một phút mà đội ngũ cảnh sát đã chạy tới đúng lúc, điều này nói lên một điều pháp chế phòng ngự vô cùng xuất sắc hơn nữa cũng nhấn mạnh tầm nguy hiểm của Xích Hùng.
-Mau giơ hai tay lên! Bằng không chúng ta sẽ nổ súng!
Đội trưởng Vũ cảnh cũng có phần căng thẳng nên thanh âm phát ra có chút run run, rất rõ ràng độ nguy hiểm của Xích Hùng khiến cho dây thần kinh của hắn căng ra, tùy thời điểm có thể hạ lệnh nổ súng.
Hơn nữa mười mấy người cảnh sát này cũng không phải là người bình thường, có thể thông qua cuộc khảo của Vũ cảnh khẳng định không ai không phải là linh năng lực giả, mà súng ống bọn họ cầm trong tay cũng không phải là súng ống phổ thông, nó có lực sát thương nhất định đối với người tu luyện linh năng lực.
Nếu một tên tội phạm đối mặt với việc bị cảnh sát vây quanh như vậy, có lẽ chỉ còn cách nộp vũ khí và đầu hàng.
Nhưng Xích Hùng không phải là loại tội phạm như vậy, hắn không hề bị lay động bởi xung quanh, ánh mắt bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt, không thèm quay đầu qua chỗ khác mà chỉ liếc mắt nhìn đội cảnh sát một chút.
Nhưng người ngồi đối diện là Thẩm Phong lại không thể bình tĩnh được, hắn không biết những cái súng ống này có khả năng làm bị thương hay giết chết được Xích Hùng hay không, nhưng hắn có thể khẳng định, một khi cảnh sát nổ súng, hắn nhất định sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
Chỉ cần hơi động một tẹo là rất có thể mạng nhỏ của hắn sẽ gặp xui xẻo!
Thẩm Phong rất bực bội, hắn không muốn cứ như vậy mà chết, khi hắn chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở đội trưởng Vũ cảnh vẫn còn đang trong trạng thái căng thẳng “Đại ca, nơi này vẫn còn con tin, đừng đem tính mệnh con tin chết một cách không thỏa đáng a!”
Ngay lúc Thẩm Phong chuẩn bị há mồm nói, thì đột nhiên xuất hiện một màn quái dị.
Xích Hùng nở nụ cười, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ dị, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt giống như hình mặt vuông trên tú lơ khơ, một ý cười kiệt ngạo hiện ra.
Nụ cười này giống như Bá Vương cao ngạo, liếc nhìn chúng sinh tầm thường bằng nửa con mắt.
"Ầm!"
Thẩm Phong chỉ cảm thấy trong đầu của mình như có cái gì đó đang nổ tung lên, trong nhất thời trở nên bối rối, cùng lúc này, một làn sóng thủy triều vô hình mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Đáy lòng hắn hiện lên một loại cảm giác sợ hãi không tên, thân thể như bị hàng chục sợi dây xích khóa lại khiến cho hắn không thể động đậy, hơn nữa điều này đến từ việc tinh thần bị chèn ép, tình cảnh bây giờ rất nguy nan, cảm giác như có một đỉnh núi lớn đè xuống, qua một chút lại giống như có một bàn tay khổng lồ nắm lấy hắn, muốn nghiền nát hắn!
"Phù phù! Phù phù! Phù phù!"
Những âm thanh ngã khụy vang lên liên tiếp trong cùng một lúc, chỉ thấy vũ cảnh vây xung quanh Xích Hùng từng người một ngã “rầm” xuống đất, hai mắt trợn lên, mất đi ý thức!