Dĩ nhiên Thẩm Phong không có bản lãnh nghe âm đoán vật, nhưng hắn có thể từ tiếng mở cửa truyền tới từ phía sau mà tưởng tượng ra đồ vật, thậm chí "nghe" thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái của Triệu Tiểu Hi lúc này đáng sợ như thế nào.
Cảm nhận đó có thể nói là trực giác, hay dự cảm bất thường, bởi nếu như người từ gian trong đi ra là Triệu Tiểu Hi thì đó chính là cục diện bết bát nhất. Cho nên hắn lo lắng dự cảm này sẽ có nguy cơ phát sinh rất cao.
Danh nhân Mặc Phi Định nổi tiếng đã từng nói một câu chân lý: 'Nếu như bạn lo lắng về một tình huống nào đó sắp xảy ra, khả năng cao là nó sẽ xảy ra.'
Thẩm Phong cảm thấy lời nói này đặc biệt có lý. Mỗi lần viết xong một thế giới nhân yêu, cảm xúc lại tràn trề, mạnh mẽ bắn ra bốn phía, bỗng tự nhiên lo lắng chẳng may gặp phải một biên tập truyện khó tính, kết quả thật là thảm.
Bởi vì lo lắng mà đoán được, đây chính là dự cảm bất thường. Cho nên trong nháy mắt, Thẩm Phong theo bản năng tin tưởng dự cảm, cũng nhanh chóng làm ra một phán đoán kinh người.
“Nơi này không thể ở lâu, chạy mau!”
“Ủa? Chạy hướng nào bây giờ?”
Thẩm Phong phát hiện mình đang ở trung tâm nhà vệ sinh, cửa phòng vệ sinh cách hắn gần trong gang tấc, hắn lập tức phán đoán được, lấy cước lực của mình căn bản không kịp chạy ra bên ngoài nhà vệ sinh.
Như vậy chỉ còn một biện pháp cuối cùng:”Chạy vào trong phòng vệ sinh!”
Thẩm Phong nhanh chóng thực hiện quyết sách chính xác nhất trên lí thuyết. Khi cửa phòng vệ sinh chậm rãi được đẩy ra, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Phong vội vàng hướng về phòng vệ sinh bên cạnh lao tới, cùng lúc đó hắn đưa tay cầm lấy nắm đấm cửa, cổ tay lắc một cái, dùng sức xoay khóa. Ken két một tiếng, khóa cửa cũng vang lên tiếng đáp lại.
Thẩm Phong thô bạo kéo cửa, cắm đầu chui tới chỗ bệ xí.
Nhưng mới bước được nửa bước, Thẩm Phong giống như chiếc xe phóng nhanh đột ngột phanh gấp, vèo một tiếng rồi dừng lại, tựa như trúng định thân thuật, cả người cứng lại một chỗ.
“Đệt mịa!! Trong phòng lại có người!”
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo trắng với mái tóc đen che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt xanh thẳm đang ngồi trên bồn cầu, cánh tay phải duỗi về phía trước tựa hồ muốn giữ lại cánh cửa nhưng đã không còn kịp. Váy nàng đã được cởi qua đầu gối lộ ra bắp đùi trắng như tuyết.
Đập vào mắt là đôi chân nhỏ nhắn bóng loáng như ngà voi, bắp đùi ưu mỹ tròn trịa khép vào nhau, ôn nhuận, trắng nõn, thật giống như ngưng chi mỹ ngọc. May mắn làm sao khi hai vạt áo dài đã che lấp đi khung cảnh mê người phía trên bắp đùi, không tiết lộ xuân quang nơi tư mật nhất của nữ nhân.
Nhưng vừa vặn đó chính là tình huống kích thích nhất, để cho máu huyết nam nhân phải sôi trào.
Người Thẩm Phong ngây như phỗng, không phải là nhìn đôi chân ngọc mà mê người, đúng ra là sợ ngây người. Đừng nói thú huyết sôi trào, trong chớp nhoáng, những mạch máu nhỏ trong người hắn đã bị đóng băng.
"Xong rồi,con mẹ nó,lần này xong thật rồi!"
"Công khai xông vào nhà vệ sinh nữ, xem nữ nhân đi vệ sinh, tiên sư nó, đây là chuyện mà những kẻ sắc ma biến thái mới làm a!'
"Đây là hành động phạm pháp, là quấy rồi tình dục, tội nặng a!"
"Nên giải thích như thế nào? Có thể nói như thế nào được đây?"
"Không nghĩ được nữa!"
"Lần này xong đời rồi!"
Thẩm Phong ngây ngốc nhìn hai con ngươi màu xanh dần dần phóng lớn, tựa như tiến đoán được hết thảy tình cảnh sẽ phát sinh tiếp theo.
Thiếu nữ nhất định sẽ la hét chói tai, tiếng kêu xé trời. Những người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sẽ tiến tới đây, hắn ngay cả bỏ trốn cũng không làm được bởi Triệu Tiểu Hi rất có thể ở ngay sau lưng mình. Sau một lúc ăn đánh, hắn bị những anh hùng hàng phục, gắn cái mác sắc lang, dâm tặc. Vì không có tiền thuê luật sư nên bị đưa vào ngục sửa đổi, một lão đại ngục giam đói khát thấy thân hình hắn kiều nộn mà nổi lên tâm tư bỉ ổi... hắn liều mạng giãy dụa nhưng song quyền khó địch tứ thủ, cuối cùng....
Mới nghĩ đến đó mà cúc hoa của hắn đã cảm thấy lạnh thấu.
-Có...người!
Nhưng cảnh tượng dự đoán cũng không có diễn ra, thiếu nữ tóc đen không hét lên mà hai tay nắm chặt vạt áo hướng về phía trước kéo một cái, che lại bắp đùi, khẽ cúi đầu dùng thanh âm bình tĩnh không cảm xúc nói:
-Có người!
Âm thanh nàng rất băng lãnh nhưng rất trong trẻo như một chiếc chuông gió xinh đẹp rung động trong cơn bão tuyết.
Tinh thần Thẩm Phong rốt cục phục hồi lại, hắn bừng tỉnh nhớ ra mình đang giả gái. Ở trong mắt thiếu nữ, hắn không phải là một tên háo sắc mạnh mẽ xông vào phòng vệ sinh mà là một cô gái đi vào nhầm phòng đã có người.
Thẩm Phong tựa như nhìn thấy một ánh bình minh tỏa sáng giữa đất trời tối mịt mù, nói cho cùng không phải hắn cố ý, rõ ràng phòng vệ sinh không khóa a. Không sai, đây khôgn phải là quấy rầy mà là có chút trùng hợp.
Thẩm Phong thở một hơi dài, chuẩn bị lui ra ngoài.
Ngay tại lúc này, một âm thanh quen thuộc bỗng nhiên vang lên ở sau lưng.
-Di! Đây không phải là chị gái trong phòng an ninh ư? Thật đúng dịp nha!
Đó là thanh âm Triệu Tiểu Hi.
Thẩm Phong cả kinh, tóc gáy dựng lên. Hắn cảm thấy ánh mắt tò mò của Triệu Tiểu Hi đang soi mói, trong nhất thời lưng như mọc gai, mới cảm giác được một tia ấm áp bỗng dưng lại lạnh giá.
“Xong rồi, xong thật rồi!”
Một khi hắn quay người, Triệu Tiểu Hi sẽ nhìn thấy mặt, rất có thể nàng sẽ đoán ra thân phận chân thật của hắn. Đến lúc đó, việc hắn giả gái sẽ bị thiếu nữ tóc đen biết, vốn chỉ có chút lúng túng nhưng nếu biết thiếu nữ xông vào phòng lại là một thiếu niên, ý nghĩ kinh hoàng cùng hoảng sợ sẽ đua nhau tới. Hắn tựa như biết được câu chuyện phát sinh tiếp theo sẽ như thế nào.
Thiếu nữ sẽ hoảng sợ, thét lên chói tai, tiếng kêu xé trời, những vị anh hùng cứu mỹ nhân sẽ tới...
Nhưng trước sói sau hổ, trừ phi biết thuật phi thiên độn địa, nếu không hắn đã hết đường để trốn.
Thẩm Phong bối rối, cơ trí như hắn cũng không biết giải quyết khốn cục này như thế nào.
Thời gian tựa như ngừng trôi vào thời khắc này, thế giới trở nên tĩnh mịch không một tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập cùng tiếng thở hổn hển.
Đát!
Tựa như một hòn đá rơi xuống mặt hồ yên ả, Triệu Tiểu Hi bỗng nhiên tiến về phía trước, tiếng bước chân phá vỡ sự ngưng trệ của thời gian, giẫm gãy một tia may mắn cuối cùng.
Đụng!
Thẩm Phong bỗng nhiên đẩy cửa một cái, ngước đầu dựa vào cánh cửa, mặt thấy chết không sờn.
Cứ như vậy đi!
Hãy để cho hắn đối mặt với tất cả đi.
-Ừ?
Giọng nghi ngờ của thiếu nữ bông nhiên vang lên ở bên tai.
Thẩm Phong dũng cảm mở mắt ra, cúi đầu nhìn một cái, chỉ thấy đầu thiếu nữ hơi ngẩng, mấy lợn tóc rủ xuống, lộ ra cái trán trắng như tuyết, đôi mắt xanh lam nhìn hắn chằm chằm.
Lẳng lặng đối mặt, hắn phát hiện ra đôi mắt kia cũng không phải là thuần một màu xanh lam, trong xanh mang tím, sáng ngời nhưng lại thâm thúy, cao quý, tựa như bầu trời đêm điểm xuyết những viên phỉ thúy màu xanh.
Thẩm Phong cứng đờ, nhếch mép một cái, lúng túng, dưới tình thế cấp bách liền chạy vào cầu tiêu, xem ra, ở trong tiềm thức của hắn, bị Triệu tiểu Hi bắt là lựa chọn đáng sợ.
Hiện tại hắn phải giải thích như thế nào cho thiếu nữ trước mắt đây?
Da đầu Thẩm Phong tê dại, nhắm mắt lấy giấy bút nhanh chóng viết: "Có kẻ bại hoại đang truy đuổi ta, có thể để cho ta tránh một chút được không?"
Thời điểm Thẩm Phong viết hàng chữ kia, tay hắn run run, bởi vì hắn cảm thấy lý do này quá gượng gạo, ngay cả chính hắn đều có chút không tin.
Thiếu nữ trầm mặt nhìn hắn chăm chú, qua hồi lâu mới thấp giọng nói:
-Vậy ngươi...xoay người qua hướng khác đi.
Thẩm Phong khó có thể tin được, trợn to hai mắt, vội vàng đem người chuyển qua, mặt ngay ngắn hướng về phía vách tường, bày tỏ mình tuyệt đối sẽ không quay đầu sang chỗ khác.
Rất nhanh sau lưng truyền tới những tiếng động sột soạt nhẹ, nghe như thiếu nữ tựa hồ đang mặc váy, vừa nghĩ tới đó hắn liền ngăn lại.
Trong lòng Thẩm Phong thầm thở dài, thật là một cô gái hiền lành a, từ bên trong khẽ xoay nắm đấm cửa, phát hiện nó bị hỏng, không phải là thiếu nữ quên không khóa cửa. Nói cách khác, thiếu nữ vô tình gặp phải tai ương bất ngờ, có thể đó là lí do từ đầu tới cuối nàng không nổi giận cũng không có những phản ứng kích động.
Thiếu nữ trước mắt mặc dù có mái tóc dài che mặt hơi giống như trinh tử nhưng đáy lòng lại là một cô gái tốt.
Chỉ mong mình không tổn hại đến nàng.
Chỉ mong hiểu lầm này sẽ vĩnh viễn hiểu lầm như vậy mà kết thúc.
Chỉ mong chúng ta giống như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không gặp nhau, đem mọi chuyện xảy ra hôm nay vứt đi vào một góc xó xỉnh, cả đời này sẽ không nghĩ tới.
Chỉ mong...
"Đinh! Điều tra được đối tượng ăn trộm có vật phẩm thần cấp!"
“Đệt…”