Hệ Thống Miêu Đại Vương

Chương 33: Linh miêu (4)




Động tác chuẩn bị nhảy lên của Dư Gia Đường cứng đờ, quay đầu lại nghi hoặc nhìn quan hốt phân, “Rống?” Lên giường ngủ đó, đã trễ vầy rồi.
Nhiếp Liệu lạnh mặt nói: “Ta không thích bất cứ vật còn sống gì tới gần giường ta.” Những chỗ khác trong tòa biệt thự này đều có chuyên gia quét tước, duy chỉ có phòng ngủ của Nhiếp Liệu, là bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần, đều do tự tay hắn thu dọn sửa sang lại.
“Ô……” Như vậy à, vậy được rồi.
Dư Gia Đường thu hồi lại móng vuốt đã vươn đi, sau đó bộ dạng gục đầu ủ rũ đáng thương hề hề đi tới nằm xuống tại vị trí gần mép giường.
Linh miêu trời sinh tính giảo hoạt, con trước mắt này lại càng tinh hơn cả con người, Nhiếp Liệu không có bị bộ dáng này của anh lừa đến, đi thẳng cởi áo tắm dài lên giường ngủ. Hắn có thói quen ngủ trần.
Bởi vì trong phòng nhiều thêm một con mèo lớn, Nhiếp Liệu không quá quen, hơn nữa ban ngày cũng có ngủ trưa, cho nên đêm nay ngủ rất nhẹ.
Ngủ đến sau nửa đêm, Nhiếp Liệu cảm giác nệm bên người lún xuống một chút, sau đó một vật thể lớn lông xù xù tản ra hơi nóng thò lại đây.
Nhiếp Liệu không muốn để ý tới nó, tiếp tục ngủ.
Mèo lớn thấy quan hốt phân không có động tĩnh, càng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, muốn củng đầu vào trong chăn.
Nhiếp Liệu không thể nhịn được nữa trở mình, đưa lưng về phía linh miêu, cũng đem chăn khóa lại kín mít trên người, lấy cái này để cảnh cáo mèo lớn không nên quá phận.
Dư Gia Đường bị động tác thình lình của hắn dọa sợ tới mức trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài luôn, thiếu chút nữa đã ngã xuống khỏi giường, anh cứ tưởng Nhiếp Liệu ngủ rồi chứ!
Nhìn chằm chằm sống lưng quan hốt phân vài phút, Dư Gia Đường thử thăm dò kề sát về hướng hắn một bước.
Nhiếp Liệu không có phản ứng.
Anh lại kề sát vào hai bước.
Nhiếp Liệu vẫn không có phản ứng.
Dư Gia Đường đáp móng vuốt lên trên cánh tay quan hốt phân.
Nhiếp Liệu hô hấp vững vàng.
Dư Gia Đường ý đồ rút góc chăn từ phía dưới cánh tay của quan hốt phân ra, để cho chính mình chui vào cùng.
Nhiếp Liệu đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt đen trầm nhìn mèo lớn tìm đường chết bên cạnh.
Dư Gia Đường ngượng ngùng ô ô hai tiếng, nằm sấp thân mình xuống, ngửa đầu bán manh, ý đồ dùng phương thức này bình ổn cơn phẫn nộ nửa đêm bị anh làm ầm ĩ đến tỉnh của quan hốt phân.
“Đi xuống, lập tức.” Nhiếp Liệu thanh âm lạnh băng nói.
Dư Gia Đường không muốn, dù sao thì vì xoát hảo cảm của Nhiếp Liệu mà anh đã đủ liều mạng rồi, đơn giản là lại không biết xấu hổ thêm chút nữa ——
Anh lật thân lộ ra phần bụng mèo lông mềm trải rộng, dùng móng vuốt thịt lót tốt nhất lay cánh tay quan hốt phân, đặt lên trên bụng mình.
Trên mặt Nhiếp Liệu không dao động, dưới tay nên xoa thì vẫn xoa.
“Cho tui ngủ chung một cái chăn với anh đi, tui bảo đảm sẽ không náo loạn đâu.” Dư Gia Đường gầm nhẹ một tiếng nhào vào trong lòng ngực Nhiếp Liệu, mở ra hai chân trước ôm lấy eo bụng cơ bắp rõ ràng của Nhiếp Liệu.
Nhiếp Liệu túm anh hai lượt, không túm ra nổi, chửi nhỏ một tiếng đồ hỗn trướng, sau đó ôm lấy mèo lớn chui vào trong chăn.
Rốt cuộc cũng tiếp xúc thân mật với quan hốt phân, Dư Gia Đường cảm thấy mỹ mãn bắt đầu ngáy khò khè.
Nhiếp Liệu thì lại sau nửa đêm có cố gắng kiểu gì cũng không ngủ nổi.
—— tiếng ngáy ngủ của đồ hỗn trướng này lớn quá.
***
Dư Gia Đường ngủ một giấc ngon lành, ngủ thật sự sâu, ngay cả buổi sáng Nhiếp Liệu dậy đi tập thể hình cũng không phát hiện. Hoàn toàn đánh mất tính cảnh giác mà động vật họ mèo nên có, đặc biệt ném mặt mèo.
Buổi sáng lúc tỉnh lại theo bản năng duỗi chân ra, phát hiện không đụng tới thân thể trần truồng của quan hốt phân, lại nhắm mắt lại trở mình, muốn đạp móng vuốt lên trên người quan hốt phân, kết quả móng vuốt thất bại, bên cạnh không có ai!
“Rống?” Quan hốt phân đâu?
Dư Gia Đường đạp bay chăn từ trên giường bò dậy, mở cửa phòng tắm của Nhiếp Liệu ra, ở bên trong xả nước, hảo hảo ngâm tắm rửa, tắm rửa xong lại ngậm bàn chải thanh khiết cọ bể tắm một lần. Tuy rằng Nhiếp Liệu vẫn luôn dùng vòi tắm hoa sen, nhưng lỡ như ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào muốn ngâm tắm, mà phát hiện lông mèo ở bên trong thì tiêu đời.
Nhiếp Liệu có chút thói ở sạch rất nhỏ, thế giới trước Thịnh Tranh cũng là như vậy, chẳng qua lúc trước sau khi Thịnh Tranh làm quan hốt phân càng ngày càng đủ tư cách, chút thói ở sạch nhỏ liền rất mau đã tự lành. Nhiếp Liệu và anh thì vẫn còn chưa tới loại trình độ thân mật này.
Tắm rửa xong, Dư Gia Đường đến phía trước máy làm khô tĩnh âm mở chốt ra, chờ lông trên người được làm khô.
Nhiếp Liệu ở phòng tập thể thao rèn luyện hơn một giờ, sau khi đi ra liền nhìn thấy con linh miêu kia đang tư thái ưu nhã (?) tinh thần phấn chấn đi ra từ phòng của mình.
“Ngủ thế nào?” Nhiếp Liệu nhàn nhạt liếc nhìn anh một cái.
Dư Gia Đường đi qua, vòng quanh thân thể quan hốt phân cọ hai vòng, tỏ vẻ tối hôm qua mình ngủ ngon đến dị thường mỹ diệu.
Nhiếp Liệu dùng chân đẩy anh ra, “Cơm sáng đã đặt trên bàn cơm dưới lầu của ngươi, ta muốn đi thư phòng, không có việc gì thì đừng tới đó quấy rầy ta, bằng không giữa trưa không có cơm ăn.”
“Rống!” Chờ một chút, tui có việc nha, anh còn chưa có cho tui một nụ hôn chào buổi sáng đâu!!!
Nhiếp Liệu nhìn cũng không thèm liếc mắt ngó mèo lớn một cái, đi thẳng đến thư phòng.
Dư Gia Đường ở ngoài lay cửa thư phòng nửa ngày, cũng không thể khiến Nhiếp Liệu mở ra một cái kẹt cửa cho anh. Anh đoán rằng có thể là Nhiếp Liệu đã mở trang bị cách âm trong thư phòng rồi, cho nên rất khó nghe được động tĩnh bên ngoài, cuối cùng đành phải ra cửa đến trên núi bay nhảy tự mình đi săn.
Lúc Dư Gia Đường đi săn không thích trực tiếp giết chết con mồi, anh luôn bắt sống rồi để Nhiếp Liệu tới giết, hôm nay tinh thần của anh không tồi, bắt được một con hươu bào núi còn có gà rừng thỏ hoang, nửa đường còn gặp một con rắn, chẳng qua anh cũng không muốn ăn cái thứ này, tóm lấy nó trêu đùa trong chốc lát, sau khi đã chọc rắn đến sống không còn gì luyến tiếc, mới nhảy lên cây buông tha nó.
Biệt thự ở phía trước núi, khu vực Dư Gia Đường hoạt động lại ở phía sau núi, năm này tháng nọ cũng chẳng có người đặt chân đến, một ít động vật nhỏ có rất ít thiên địch, đều như choáng váng vậy, nhìn thấy anh cũng không biết chạy trốn.
Anh ở trên cây mới vừa nhắm mắt dưỡng thần được một hồi, liền có một con chim dừng lại trên chạc cây bên cạnh anh, kêu pi pi pi không ngừng.
Dư Gia Đường cảm giác thiệt phiền, một móng vuốt chụp qua, chim bay đi, thế giới thanh tịnh.
Ai ngờ không đến một lát, lại bay tới vài con, Dư Gia Đường có chút bực, từ trên cành cây đứng lên, hét lớn một tiếng…… chim lập tức bị dọa bay.
Đang lúc anh lại muốn một lần nữa nằm xuống, từ chỗ sâu trong rừng cây một đoàn đủ loại chim che trời lấp đất bay tới!
“Rống rống?!!” Đây mẹ nó là cái quỷ gì vậy?!!
Ngay sau đó Dư Gia Đường liền thấy được một màn càng làm cho anh khiếp sợ hơn, rất nhiều động vật nhỏ vốn dĩ luôn sống yên ổn ở trong rừng nay lại sôi nổi chạy ra ngoài, chạy tán loạn cứ phảng phất như chạy nạn vậy, con rắn mà vừa rồi anh đã trêu đùa kia, bên người chạy qua một con chuột núi cũng không để ý, chỉ lo hoảng loạn tự mình trườn chạy không tìm đường.
Dư Gia Đường cảm thấy có chút không ổn, tư thế này nhìn kiểu gì cũng giống như dấu hiệu trước khi loại thiên tai nào đó đến nha, sẽ không xui xẻo như vậy đâu chứ đệt!
Nhưng mà không bao lâu sau, anh cũng sinh ra dự cảm loại nguy hiểm nào đó đang tiến đến, trong vài loài động vật tứ chi có một ít thành phần phi thường nhạy bén đối với cảm giác chấn động từ bên dưới truyền đến, thân thể hiện tại của Dư Gia Đường cũng không ngoại lệ, anh bất chấp nghĩ nhiều, nhanh chóng bỏ chạy về phương hướng biệt thự.
Trâu Minh và Triệu Thế Đường còn đang ở trong thư phòng nói chuyện công việc với Nhiếp Liệu, Dư Gia Đường chạy thịch thịch thịch thẳng từ bên ngoài vào phá cửa.
Thấy cửa không mở, anh đơn giản là bắt đầu dùng thân thể đi đâm.
Thư phòng là trọng địa của biệt thự, cho nên chất liệu của cửa này khác với những cánh cửa khác, là một loại tài liệu hợp kim đặc thù mới nghiên cứu phát minh ra, kiên cố đến khó có thể tưởng tượng nổi.
Sau khi Dư Gia Đường đụng phải một lần, liền có chút choáng váng, nếu không phải thân thể anh đã trải qua cải tạo cấp hai, phỏng chừng lần này đã phải ngất xỉu rồi.
Đáng tiếc rằng cửa phòng vẫn như cũ không có động tĩnh, Dư Gia Đường có điểm sốt ruột, lui về phía sau vài bước rồi càng dùng sức đâm qua, lúc này đây thân thể mèo lớn không thể chịu đựng nổi nữa, lúc trở xuống mặt đất, khóe miệng anh toát ra từng từng vết máu!
Nhưng mà anh lại giống như không thèm để ý thương thế của mình chút nào, vẫn tiếp tục dùng sức đi tông cửa. Cứ đụng phải ước chừng bảy tám lần, một lần lại càng dùng sức hơn một lần, trên đầu mèo lớn cũng rách ra một cái miệng to, tích tích chảy máu, vết máu trên khóe miệng lại càng không ngừng tràn ra, ngay tại thời điểm anh sắp không chịu nổi nữa, cửa thư phòng rốt cuộc cũng mở ra.
Nhiếp Liệu vừa thấy bộ dạng mèo lớn thì sắc mặt liền đại biến, Dư Gia Đường thấy hắn, lập tức gầm nhẹ một tiếng, “Quan hốt phân, chạy mau! Có động đất!” Một bên kêu một bên chống đỡ thân thể, cắn quần Nhiếp Liệu, lôi hắn ra bên ngoài.
Giá trị sủng ái của Nhiếp Liệu đối với Dư Gia Đường không đủ, cho nên hắn không có cách nào hoàn toàn hiểu được tiếng hô của anh, tựa như tối hôm qua chỉ có thể đại khái biết anh muốn vào phòng ngủ cùng mình mà thôi, lúc này Nhiếp Liệu cũng chỉ là từ tiếng kêu của anh nghe ra được, mèo lớn muốn nói cho hắn có nguy hiểm.
Trâu Minh cùng Triệu Thế Đường đi ra theo phía sau cũng hoảng sợ: “Ngũ gia, đây là làm sao vậy, sao Đại Mao lại thành ra cái dạng này, nó đang rống cái gì?”
“Nó đang nói cho ta biết xung quanh có nguy hiểm, muốn ta nhanh chóng rời đi nơi này.” Nhiếp Liệu nhìn vết máu trên người mèo lớn, cùng cặp mắt mèo đã mất đi ánh sáng vốn dĩ, một loại tư vị khôn kể nảy lên trong lòng, bởi vậy mà mi dài cũng nhăn lại, hắn thật cẩn thận bế mèo lớn lên bước nhanh hướng ra phía ngoài, “Nhanh chóng thu thập hết tất cả tư liệu quan trọng rồi mang lại đây, không kịp mang đi thì tiêu hủy tại chỗ.”
“Đây là chìa khóa xe, ta mang nó đi tìm thú y trước, các anh xử lý tốt, nhanh chóng theo kịp.”
Hai người Trâu Minh Triệu Thế Đường liền trở về dùng thời gian ngắn nhất mang các phần văn kiện quan trọng ra, còn lại thì dùng lửa tiêu hủy toàn bộ.
Nhiếp Liệu đã mang theo Dư Gia Đường lên xe, ngày thường hắn có thói ở sạch, lúc này vậy mà lại không thèm để ý đến vết máu trên người mèo lớn dù chỉ nửa điểm, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về vài cái tại bộ vị không bị thương của anh.
“Đại Bảo đừng ngủ, ba ba lập tức mang con đi xem bác sĩ, kiên trì một hồi nữa.” Nhiếp Liệu thò lại gần hôn hôn lên đôi mắt nửa khép của mèo lớn. Nghe nói hiện tại nuôi sủng vật đều là nuôi như nuôi con, như vậy có thể làm cho sủng vật cảm nhận được sự yêu thương, Nhiếp Liệu biết con linh miêu này rất thông minh, có thể nghe hiểu lời của không ít người, cho nên muốn lấy cái này để làm nó tỉnh táo một chút, chống đỡ được đến khi bọn họ xuống núi chữa trị.
Dư Gia Đường mơ mơ màng màng nghĩ, là bản thân ý thức không rõ nên nghe lầm sao? Vì cái gì anh lại nghe được Nhiếp Liệu dùng cái xưng hô buồn nôn như “Đại Bảo” mà kêu anh thế? Còn tự xưng “Ba ba”, đây là cái quỷ gì nha……
Nhiếp Liệu khởi động xe, tận lực đi vững vàng nhanh chóng chạy xe xuống núi.
Xe của Trâu Minh cùng Triệu Thế Đường cũng theo sát sau đó mà tới, mà không lâu sau khi bọn họ vừa xuống núi, trên núi phát ra chấn động rất nhỏ, sau đó thực nhanh mà khôi phục bình tĩnh, hết thảy động tĩnh đều nhỏ bé đến làm ba người sớm đã lái xe xuống núi không có cách nào phát hiện ra.
Bởi vì trong nhà có nuôi linh miêu, rất sớm trước kia Nhiếp Liệu đã chuyên môn mở một bệnh viện thú y gia đình, mời mấy vị thú y, cùng từng nhân viên chăn nuôi chuyên nghiệp từng chăm sóc linh miêu tới đây, định kỳ mang theo mèo lớn tới đó kiểm tra sức khoẻ.
Nhiếp Liệu bằng tốc độ cực nhanh ôm mèo lớn vào trong bệnh viện, nếu không phải vì lo lắng xóc nảy sẽ tăng thêm thương thế cho mèo lớn, chỉ sợ là hắn đã chạy vào rồi.
Hai người Trâu Minh Triệu Thế Đường đi theo Nhiếp Liệu nhiều năm, lại chưa bao giờ biết Nhiếp ngũ gia mà cũng sẽ có lúc gấp thành như vậy.
Nhiếp Liệu tận mắt nhìn thấy mèo lớn bị đẩy vào trong phòng giải phẫu. Thú y cùng nhân viên công tác phụ trách trông giữ sủng vật bên cạnh còn chưa đi vào trong phòng giải phẫu, đã bị bộ dạng tràn đầy lệ khí của Nhiếp Liệu dọa cho mất hết sức lực. Ngay cả Trâu Minh và Triệu Thế Đường cũng không dám cứng da đầu thò qua.
Đang lúc tiến hành giải phẫu, đột nhiên mặt đất lay động một trận, trong phòng giải phẫu truyền ra vài tiếng kinh hô.
“Mẹ nó!” Vậy mà lại là động đất!
Trách không được linh miêu sẽ gấp gáp thành dáng vẻ kia!
Mặt đất rung động càng ngày càng mạnh, thanh âm trong phòng giải phẫu cũng càng thêm ồn ào, Nhiếp Liệu chẳng hề có chút do dự nào, trực tiếp đi qua một chân đá văng cửa phòng giải phẫu, vừa đi vào liền lấy súng ra nả một phát súng xuống mặt đất.
Chung quanh trong nháy mắt liền yên tĩnh xuống.
Nhiếp Liệu lấy súng chỉa sát vào đầu một vị thú y.
Tiếng súng vang cạch cạch, đặc biệt rõ ràng tại trong phiến không gian cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh này.
“Chỉ là động đất mà thôi, tâm động đất cũng không ở chỗ chúng ta, các ông hảo hảo mà làm phẫu thuật cho nó, tay các ông phải ổn chút, tay của ta mới có thể ổn được.”
“Hiểu ý tứ ta rồi chứ?”
Editor: Quan hốt phân, quá soái!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.