Tác giả: Kiều Lam
Rèm phòng ngủ kéo chặt, không có một tia sáng lọt vào.
Trên chiếc giường trải ga đen có hai người nằm ôm nhau, ngủ rất an ổn.
Di động trên tủ đầu giường bỗng rung lên, người đàn ông trên giường tỉnh dậy, mơ màng duỗi tay lấy di động, trực tiếp nhấn nghe, đặt bên tai.
Có lẽ vì hôm qua uống rượu nên cổ họng anh rất đau, giọng nói khàn khàn, "Alo?"
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, anh nhíu mày, vừa định tắt máy ngủ tiếp thì nghe được một giọng nam xa lạ, "Đây... Là điện thoại của Vệ Kiều? Cậu bảo Vệ Kiều nhận điện thoại."
"Hả... Cái gì?" Quý Tinh Trạch chưa tỉnh ngủ nên hơi ngốc, nửa ngày sau mới nhận ra ý tứ trong câu nói kia. Sau đó, anh cảm giác được hình như mình đang ôm một người mềm mụp thơm ngào ngạt, có lẽ bị tiếng di động và tiếng anh nghe điện thoại làm ồn, người nọ còn bất mãn rầm rì trong lòng anh.
Quý Tinh Trạch giật cả mình, đột nhiên mở hai mắt ra, sau đó thấy được khuôn mặt nhỏ đỏ bừng đang say ngủ của Nguyễn Kiều trong lòng.
Hàng mày tú khí của cô hơi nhíu lại, khó chịu vùi mặt vào lòng anh, còn cọ cọ.
Lúc cô xoay người, chăn trên người trượt xuống bả vai, lộ ra làn da trắng tuyết và những vệt đỏ, chỉ nhìn cũng biết là do có người dùng sức mút, nhưng lúc này trong phòng chỉ có hai người là anh và Nguyễn Kiều.
Cho nên, mấy dấu vết trên bả vai và xương quai xanh của cô rõ ràng không thể là do cô tự làm ra, mà là do ai đó lưu lại.
Quý Tinh Trạch: "......"
Quý Tinh Trạch: "!!!"
Anh hóa đá tại chỗ, di động trong tay rơi xuống gối, sau đó trượt xuống thảm, phát ra tiếng 'cộp'.
Ký ức tối qua sau khi say rượu dần hiện lên, Quý Tinh Trạch cả người cứng đờ, anh ngạc nhiên nhìn dấu vết loang lổ trên người Nguyễn Kiều, không tin được sau khi uống say mình lại là một súc sinh như thế.
Nguyễn Kiều bị anh đánh thức, hơi giận mở mắt ra, sau đó thấy biểu cảm tựa như đã quy thiên của anh, tức đến bật cười, "Anh dùng ánh mắt này nhìn tôi làm gì? Anh không được còn gì."
Quý Tinh Trạch:?
Anh vốn đã quẫn bách không biết phải làm sao, giờ còn bị câu nói của Nguyễn Kiều đánh tả tơi, hơi cử động nửa người, cắn răng nhìn cô, "Ai không được?"
"Anh nói xem?" Nguyễn Kiều nằm im không nhúc nhích, vẻ mặt vô dục vô cầu, "Nếu anh cảm thấy tốt hơn khi nói tôi không được thì tôi cũng không ngại đâu."
Quý Tinh Trạch: "......"
Vệ Tùng còn chưa treo điện thoại, bị ép nghe em gái như sói như hổ trêu chọc người ta: "......"
Nguyễn Kiều đương nhiên không biết bóng ma tâm lý của ông anh nhà mình lớn đến mức nào, cũng không biết ổng dùng tâm thái nào ngắt điện thoại.
Đêm qua, Quý Tinh Trạch lăn lộn hơn nửa đêm, lúc đầu thì nháo một hai phải để cô tiềm quy tắc anh, cho anh ca hát, vốn Nguyễn Kiều cho là sáng hôm sau mình sẽ như bị một cái xe tải nghiền qua, nào ngờ, cô đoán được mở đầu, lại không đoán được kết thúc.
Thằng nhãi này ép cô đồng ý tiềm quy tắc xong thì bắt đầu tổ chức biểu diễn.
Tuy giọng anh rất êm tai, dù uống say vẫn rất có nhịp điệu, nhưng mà... Hơn nửa đêm thì ai muốn nghe anh hát chứ! Lật bàn!
May mà sau đó anh nôn ra rồi cũng im miệng lại.
Hơn nửa đêm chi tiền thuê người tới dọn vệ sinh, vì sợ Quý Tinh Trạch tự làm mình chết đuối, Nguyễn Kiều chỉ có thể ra trận ấn anh vào bồn tắm rửa sạch sẽ.
Lăn lộn một hồi lâu, Nguyễn Kiều cảm giác cực kỳ mệt mỏi, lười đổi áo ngủ cho anh, vất vả lắm mới dọn được quái chân dài tay dài lên giường, làm cô mệt đến mức tựa như tứ đại giai không muốn quy y cửa Phật.
Kết quả, tên này tắm xong, bị ném lên giường rồi thì lại hưng phấn, kéo cả cô lên giường, sau đó xoa khắp cả người cô, vì không có kinh nghiệm, anh lăn lộn hồi lâu cũng không có cách nào, khiến Nguyễn Kiều khô nóng, sau đó, ngủ mất.
Đúng, giống như thái sơn áp đỉnh, đè cô ngủ còn ngon hơn heo!
Nguyễn Kiều: "......"
Đến giờ vẫn chưa động thủ đánh nát đầu heo của anh đã là sự dịu dàng cuối cùng của cô rồi:)
Quý Tinh Trạch nhìn vào hai mắt Nguyễn Kiều, rất miễn cưỡng duy trì biểu cảm trên mặt, tuy rất thẹn thùng, nhưng anh vẫn rất kiên định giải thích, "Tôi không phải không được, hôm qua là do tôi uống quá nhiều."
Nguyễn Kiều không để tâm "Ừ" một tiếng, sau đó nhắm hai mắt khô khốc lại, vùi mặt vào gối, rầu rĩ nói, "Biết rồi, biết rồi, anh làm được."
Gân xanh trên trán Quý Tinh Trạch nhảy thình thịch hai cái, anh cảm thấy đã đến mức này, nếu anh không chứng minh mình thực sự làm được với Nguyễn Kiều thì sẽ rất khó xong việc.
Thanh niên chưa từng làm việc này, mặt đỏ như sắp nhỏ máu, xốc cái chăn mỏng đắp trên hai người lên, vùi đầu vào, bóp chặt vòng eo mảnh khảnh tựa một tay có thể ôm hết của cô, lặp lại bên tai cô, "Tôi nói, tôi làm được."
Nguyễn Kiều hơi mở hai mắt, ánh mắt kinh ngạc, sau đó nghênh đón một nụ hôn ướt át nóng rực.
Cảm xúc trong mắt thanh niên còn nóng cháy hơn đôi môi đang hôn cô.
Không biết từ khi nào, anh đã không tự giác thích cô.
Muốn trở thành tín đồ trung thành của cô.
Cúng bái từng tấc da thịt cô.
Đôi môi mềm mại dán lên môi cô, tiếng thở hổn hển của thanh niên sát ngay bên tai, ban đầu vô cùng dịu dàng, sau đó bỗng trở nên mạnh mẽ, không lưu tình nghiền áp cánh môi cô, cạy khớp hàm của cô ra, không cho phép từ chối quấn lấy cô.
......
Vệ Tùng đáng thương chờ đợi điện thoại của em gái, chờ đến tận chiều mới có người nhớ ra.
Nghe giọng em gái, mấy câu từ như hổ như sói mà em mình nói lúc sáng như bay vòng quanh đầu anh.
Vệ Tùng: "......"
Trong ấn tượng của anh, em gái vẫn là công chúa nhỏ đi đường cũng cần người đỡ, nhưng cuộc điện thoại sáng nay khiến anh nhận rõ sự thật, em gái anh đã trưởng thành, không còn ngoan ngoãn thơm mềm như trong ấn tượng của anh nữa.
Anh nhất thời không thể tiếp thu, nhưng nhớ trong điện thoại, Nguyễn Kiều nói Quý Tinh Trạch không được, tâm tình hơi phức tạp.
Vốn anh rất bài xích idol Quý Tinh Trạch dụng tâm kín đáo này, nhưng giờ, anh lại có chút đồng tình với cậu ta, ở bên cạnh em gái mình, hình như không phải không thể.
Dù sao cậu ta cũng đẹp, nếu không được... Khụ, chắc em gái sẽ không ở bên cậu ta lâu.
Anh trực tiếp lược qua phần khuyên nhủ hằng ngày, đi thẳng vào lý do sáng nay anh gọi cho Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều vừa nghe đã lập tức bùng nổ, giọng nói cất cao: "Cái gì? Đi làm? Em yên lành làm Đại tiểu thư cá mặn, mỗi năm nằm lấy tiền hoa hồng không sướng sao? Vì sao em phải mệt sống mệt chết đi làm? Em không đi!"
Vệ Tùng ở đầu bên kia nghe cô kháng cự như vậy, cũng không ngạc nhiên, dù sao phản ứng của cô đã sớm nằm trong dự đoán của anh, anh thấm thía khuyên nhủ chẳng khác gì một người cha già, "Trước đó không để em đến công ty là vì em còn nhỏ đang đi học, giờ em tốt nghiệp rồi, mỗi ngày không có việc gì làm thì kỳ cục lắm! Tới Thiên Ngu luyện tập trước đi, sau này đến Tổng công ty giúp anh!"
"Em có nhiều tiền như vậy, vì sao phải đàng hoàng làm việc? Nhà của chúng ta có một người ưu tú biết kiếm tiền như anh làm chủ là được rồi mà!"
Nghe Nguyễn Kiều không lương tâm nói thế, Vệ Tùng tức đến bật cười, "Công ty trong nhà cũng có phần của em, đừng nói như tất cả đều là trách nhiệm của anh."
Nguyễn Kiều làm nũng, "Anh."
"Gọi anh là cha cũng vô dụng." Vệ Tùng cười lạnh, "Nhà tiêu nhiều tiền cho em ăn học, bồi dưỡng em, không phải để bồi dưỡng ra một phế vật có bằng cấp cao."
"Ai thèm gọi anh là cha, anh mơ đẹp thế!" Nguyễn Kiều rầm rì một tiếng, "Hơn nữa, em không phải phế vật, em chỉ cảm thấy có một người hoàn mỹ như anh là đủ rồi!"
Vệ Tùng lù lù bất động trước lời khen của em gái, phát huy đặc tính của một đại tổng tài lãnh khốc vô tình, "Lát nữa em qua Thiên Ngu một chuyến, nếu em không tới, anh sẽ khóa thẻ của em."
Nguyễn Kiều: "...... Anh không nói võ đức!"
"Ồ." Vệ Tùng cười lạnh, biết khóa thẻ không uy hiếp được cô, vì thế dọn ra đòn sát thủ, "Nếu một tiếng đồng hồ sau không thấy em có mặt ở công ty... Anh sẽ cho tạm dừng hạng mục chế tác album của Quý Tinh Trạch."
Nguyễn Kiều: "......"
Ngắt điện thoại xong, Nguyễn Kiều tức giận lăn vài vòng trên giường, ga trải giường mới bị cô lăn nhăn hết lại.
Quý Tinh Trạch tiến vào, nhiệt độ trên mặt anh đã hạ xuống lúc vào bếp nấu cơm cho Nguyễn Kiều, nhưng lúc mở cửa phòng, thấy làn da trắng nõn cùng những dấu vết ái muội vô cùng nổi bật của Nguyễn Kiều trên lớp ga trải giường đen nhánh, cảm giác nóng bỏng lại bò về trên mặt anh.
Hầu kết anh lăn lộn vài cái, sau đó ho nhẹ một tiếng.
Nguyễn Kiều đang mặc áo ngủ của anh, vì áo quá lớn, bị cô lăn sắp rơi ra, cổ áo rõ ràng lúc đầu buộc kín, giờ đã biến thành chữ V lớn.
Quý Tinh Trạch đi qua, vờ như không có việc gì sửa sang lại vạt áo cho cô, "Cơm chín rồi, tôi không giỏi nấu cơm nên chỉ nấu mì thôi, giờ em cảm thấy sao rồi? Còn có chỗ nào không thoải mái không?"
Nguyễn Kiều vươn tay nắm lấy lỗ tai đỏ rực của anh, u buồn nhìn anh, "Nhãi con, ba ba trả giá vì con thật nhiều, sau này con phải đối xử tốt gấp bội với ba đó, biết chưa?"
Quý Tinh Trạch kinh ngạc nhìn Nguyễn Kiều, hơi nhướng mày, "Ba ba?"
"Đúng vậy!" Nguyễn Kiều đúng tình hợp lý, "Em không phải kim chủ ba ba của anh sao?!"
Quý Tinh Trạch ý vị sâu xa nhìn cô một cái, lòng bàn tay nóng bỏng nhẹ nhàng vuốt ve eo cô, tựa như đang ám chỉ hành động ái muội nào đó.
Nguyễn Kiều hơi ngứa, không nhịn được đẩy đẩy anh, "Làm gì? Rõ ràng là chính anh nói!"
Nói chính xác thì, đây là lời Quý Tinh Trạch uống say nói với cô lúc ở trên giường.
Nguyễn Kiều giờ nói ra, vô tình khiến độ ấm trong phòng ngủ tăng lên.
Quý Tinh Trạch hơi cúi đầu cắn vành tai cô, hàm hồ xin lỗi, "Xin lỗi, kim chủ ba ba, sau này tôi sẽ hầu hạ em thật tốt, không biết hôm nay ba ba cảm thấy tôi được chưa?"
Lúc anh nói chuyện, lồng ngực rung động, khiến Nguyễn Kiều dán lưng mình với anh cũng cảm thấy tê dại, nhớ đến chuyện hai người mới làm, mặt Nguyễn Kiều nóng lên, cô vươn tay véo cái eo gầy nhưng rắn chắc của anh, nhưng vì xúc cảm khi chạm vào cơ bụng quá tốt, cô lại lén lút sờ thêm.
Quý Tinh Trạch "A" một cái, hô hấp trở nên dồn dập.