Hậu Tinh Thần Biến

Chương 351: Tu La Nữ Vương (2)




Chỉ thấy nữ nhân kia một thân trường bào màu phấn hồng, dưới cặp lông mi nhỏ bé là một đôi mắt to giống như đứa nhỏ lộ ra thần sắc ngây thơ, da tay trắng nõn thậm chí mang theo chút màu xanh cơ hồ trong suốt, đẹp đến mức làm cho lòng người kinh sợ.
Lúc này nàng cau mày quyệt cong cái miệng nhỏ nhắn nhìn Huống Thiên Minh, âm thanh thanh thúy giống như hoàng oanh xuất cốc: " Các ngươi là ai? Vì sao đả thương thủ hạ của ta? "
Huống Thiên Minh miệng vênh lên, tựa hồ giống như không có nghe nàng nói gì liếc mắt nhìn Hồng Quân, ý bảo để cho hắn tiến lên giải quyết, mà chính mình lại là lui ra phía sau một bước, cùng với Tôn Thiên đứng ở cùng nhau.
Hồng Quân cũng không từ chối, mỉm cười, nhìn tuyệt thế mỹ nữ nói: " Nếu ta tiên đoán không sai, ngươi là Tu La tộc nữ vương bệ hạ a? " Tại lúc nữ tử này vừa mới hiện thân, Hồng Quân đã nhận thấy được công lực nữ tử này thâm sâu khôn lường, mặc dù lúc này nàng cũng không có thả ra uy áp, nhưng vẫn làm cho người ta có loại cảm giác kinh sợ áp bức.
Nữ tử run lên một chút, mới không hờn giận nói: " Tựa hồ là ta...hỏi các ngươi trước? "
" Đả thương thủ hạ của ngươi? Hừ! Xú bà nương, lão tử còn muốn đem toàn bộ người trong Sa Thành đồ sát mới có thể tiết hận, thức thời thì cút ngay! " Tôn Thiên không đợi nữ tử nói xong, đã như thốt nhiên giận cùng với đi ra phía trước, một đôi con người màu đỏ máu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, quanh thân tản mát ra sát ý cực kỳ sắc bén.
Hồng Quân thấy thế cũng không ngăn trở, trên mặt lộ xuất nụ cười thần bí, cứ như vậy đứng một bên yên lặng nhìn chằm chằm nữ nhân kia.
Tôn Thiên sát khí vô cùng dày đặc, chỉ thấy hắn vừa mới tản mát ra sát khí, mọi người trước mặt liền đã màu máu đỏ vờn quanh, sát ý tận trời nhất thời đem trung tâm giữa hắn cùng với nữ tử tràn ngập mây mù màu đỏ dày đặc.
Nữ tử khinh thường ngước lên đầu nhìn liếc mắt Tôn Thiên, trong tay quang mang chợt lóe, Tu La nhân sáu cánh té trên mặt đất toàn thân chấn động, lập tức đứng lên, nhìn thấy khuôn mặt nữ tử, không nhịn được vội vàng quỳ trên mặt đất cung kính nói: " Thánh nữ, ngài đã tới! "
Nữ tử thản nhiên cười, gật gật đầu, xoay người lại nhìn phía Tôn Thiên đằng đằng sát khí, vẻ mặt có dáng tò mò, Tôn Thiên với sát khí tận trời cũng không cách nào đôi với nàng sinh ra một tia ảnh hưởng gì.
" Đồ sát hết dân Sa Thành? Với tu vi của người thì nói quá rồi! "
Tôn Thiên sửng sốt, nhưng lập tức mắt hiện thanh sắc, lạnh lùng nói: " Cho dù ta phấn thân toái cốt, cũng phải giết hết bọn họ! " Nói rồi, ngón tay hướng nam tử Tu La sáu cánh, trong con ngươi hiện lên hận ý khắc sâu.
Nữ tử thấy Tôn Thiên tựa hồ có chút dây dưa không rõ, không nhịn được buồn rầu lắc đầu, bĩu môi nhìn phía Huống Thiên Minh, ôn nhu nói: " Ngươi tu vi rất cao, ta thiếu chút nữa nhìn không ra, có thể thương đến Phá Thiên, thật sự là ngoài ý muốn của ta! "
Huống Thiên Minh nhẹ giọng hừ một tiếng, căn bản là không để ý tới nữ tử này, nhìn trên mặt nữ tử dần dần âm trầm xuống, Hồng Quân cười nói: " Nói nửa ngày, còn không biết dại danh của nữ vương, chẳng biết có thể cho ta bíêt được không? "
" Ngươi là người tốt! " Nữ tử nghe được thanh âm Hồng Quân thanh âm, sắc mặt nhất thời chuyển âm vi tình, trên mặt lộ ra nụ cười thanh thuần mỹ diệu, đối với Hồng Quân nói: " Bọn họ đều là người xấu, cũng muốn giết thủ hạ của ta! "
Nói rồi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhìn Tôn Thiên lạnh lùng nói: " Ngươi muốn giết thủ hạ của ta, vậy, ta trước hết giết ngươi ròi tính! "
Đang nói, chỉ thấy chung quanh Tôn Thiên thiên địa linh khí đột nhiên xảy ra biến hóa! Một đạo quang mang quỷ dị không hiểu từ đâu đột nhiên xuất hiện tại đỉnh đầu hắn, giống như ánh sang chớp nhoáng trực tiếp bắn thẳng tới, vô thanh vô tức rồi lại tràn ngập bừng bừng khí tức sinh mệnh, làm cho người ta nhịn không được muốn đánh bay đi.
Hồng Quân ngạc nhiên nhìn nữ tử bỗng dưng ra tay, đợi nhìn thấy quang mang chọt tới, không nhịn được kinh hô: " Lực lượng thật mạnh, Tôn Thiên nhanh tránh ra! " Nói rồi, thân ảnh chợt lóe, đã tới bên cạnh Tôn Thiên, tay đưa tới, liền đưa Tôn Thiên từ bên người giựt lại, xa xa tới phía sau Huống Thiên Minh.
Xuy …… một đạo thanh âm xé rách bầu trời truyền vào trong tai mọi người, chỉ thấy hai lòng bàn tay Hồng Quân hướng lên trời, để cho quang thúc gần tới đỉnh đầu, khẽ quát một tiếng, Hồng Quân trên người quang mang chợt lóe, trên mặt một đạo hồng quang mạt quá, quang thúc trong nháy mắt liền biến mất ở trong hư không.
" Đàn bà độc ác! " Huống Thiên Minh bỗng dưng quát lạnh một tiếng liền muốn ra tay, Hồng Quân giơ cánh tay cảm lại, ánh mắt chăm chăm nhìn phía người đàn bà kia, nhẹ giọng than vãn: " Lấy tu vi của ngươi thì cần gì phải đánh lén, cho dù Tôn Thiên sát khí quá nặng, cũng không cho nên sử xuất lực lượng cường đại như thế a! "
Thấy Hồng Quân dễ dàng ngăn trở lực lượng của mình, nữ tử thản nhiên nói: " Không hổ là hoàng giai cao thủ, Trạc Nghiên bội phục, bất quá, không lại, ngươi tưởng rằng lấy tu vi của ngươi là có thể cản được ta giết hắn sao? "
Hồng Quân cười khổ, nữ nhân này hỉ nộ vô thường, thật sự làm chongưoif ta đau đầu,nói: " Trạc Nghiên cô nương, khái khái …… Tôn Thiên và Lăng Phá Thiên cùng với Sa Thành ân oán ngươi có nên hỏi một chút? Chuyện thị phi tự tại trong lòng, ta nghĩ, muốn Trạc Nghiên cô nương sẽ không nói lí liền muốn lấy tính mệnh dủa người ta chứ? "
Trạc Nghiên phong tình vạn chúng,quay về phía Hồng Quân cười, nhàn nhạt nói: " Ta lấy mạng người, tự nhiên không cần lý do, muốn giết liền giết, ai có thể cản ta chứ? "
Huống Thiên Minh miệng giật giật, Lãnh Diễm Phỉ đứng xem, bất quá là nàng biết nữ tử này đó là chí cao thống trì giả của Tu La tộc bây giờ, Tu La nữ vương, cũng là không dám nhiều lời, chỉ là trên mặt lộ ra một tia thân sắc khinh thường.
Hồng Quân lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: " Ngươi giết không được hắn, ta cũng sẽ không cho ngươi giết hắn, ngược lại, thủ hạ của ngươi, Lăng Phá Thiên, hẳn phải chết! "
Nói xong, chỉ thấy Lăng Phá Thiên ở phía sau Trạc Nghiên trên mặt chính đang lộ ra cười nhạo thì toàn thân bị chấn động mạnh, một đạo bạch quang từ trong cơ thể hắn phát ra, trong chớp mắt hắn liền hóa thành một đoàn phi hôi, chỉ còn là một cái bóng mờ nhạt phía sau lưng Trạc Nghiên trôi nổi lơ lửng, bị gió bốn phía thổi trúng không ngừng lắc lư, đung đưa phát ra tiếng kêu bén nhọn, đúng là chỉ còn lại có nguyên thần rồi.
Trạc Nghiên sắc mặt đại biến, vốn khuôn mặt xinh đẹp vô phương thoáng chốc vặn vẹo thành một đoàn, gắt gao nhìn chằm chằm Hồng Quân, thân ảnh trong nháy mắt vừa động, liền tới trước mặt Tôn Thiên, tả thủ vung lên, một đạo phiêu dật chí cực lực lượng từ trong lòng ngọc chưởng trắng nõn phát ra, chính là muốn đem Tôn Thiên bắn chết.
Huống Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, toàn thân kim quang mạnh kích phát, nhất thời hóa thành tám đạo thân ảnh, cũng đem Tôn Thiên đoàn đoàn bảo vệ, khiến cho lực lượng của Trạc Nghiên hoàn toàn bị hắn chắn bên ngoài thân ảnh màu vàng.
Tám đạo kim sắc thân ảnh rất nhanh tại bốn phía thân thể Tôn Thiên chuyển động, giống như một đạo huyến lệ thành cái lồng khí chí cực màu vàng, mọi người đúng là vô pháp thấy thân ảnh của Tôn Thiên.
Oanh!Kình khí của Trạc Nghiên và thân ảnh Huống Thiên Minh hung hăng đánh vào cùng nhau, đồng thời, chỉ thấy Huống Thiên Minh hét lớn một tiếng: " Phá! "
Tám đạo thân ảnh đột nhiên phân ra năm đạo, đưa Trạc Nghiên vây quanh trong đó, mà mặt khác một đạo thân ảnh cũng là trong nháy mắt tới bên nguyên thần của Lăng Phá Thiên, một ngón tay đưa nguyên thần phá nát.
Trạc Nghiên bị Huống Thiên Minh thân ảnh vây quanh, không nhịn được giận dữ,cùng với tóc dài phiêu vũ sau đầu, toàn thân quần áo bay lên, một đạo kình khí cổ quái âm lãnh chí cực từ trên người nàng phát ra.
Khí tức hủy thiên diệt địa chậm rãi phóng thích ra,sắc mặt Trạc Nghiên trong nháy mắt biến thành trắng xanh, phảng phất một đạo vụ khí giống như đem khuôn mặt xinh đẹp của nàng trụ lại, rồi lại không chút nào tổn hao đến dung nhan của nàng, làm cho người ta càng thêm nghĩ đến thần bí mông lung.
Trong nháy mắt, vô thanh vô tức, năm đạo thân ảnh của Huống Thiên Minh toàn bộ bị hủy diệt, còn thừa ba đạo thân ảnh nhất thời hợp làm một thể, Huống Thiên Minh miệng hé ra, một búng máu tươi phun ra, làm Lãnh Diễm Phỉ rốt cuộc sợ đến không để ý cái gì nữa, điên cuồng nhào tới bên cạnh hắn, thần tình lo lắng nhìn hắn.
Hồng Quân cũng là sắc mặt biến đổi, một đạo linh khí phong nhập trong cơ thể Huống Thiên Minh, dò xét một chút, mới yên lòng, Huống Thiên Minh cũng không có bị thương tổn quá nặng, chỉ là đan điền thụ chấn động, toàn thân hắn khí lực không nhanh. Truyện Sắc Hiệp - https://trumtruyen.vn
Ngước mạnh đầu lên,sắc mặt Hồng Quân sắc mặt đã bình tĩnh lại: " Ta như thế nào cũng không nghĩ ra, ngươi Tu La giới đường đường Tu La nữ vương cũng còn có tâm tư cùng chúng ta đánh nhau, chẳng lẻ ngươi lại không để ý đến Tu La chí bảo sao? "
Trạc Nghiên sắc mặt đại biến, vẻ mặt vốn có chút đắc ý biến mất vô tung, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Hồng Quân, kinh hãi nói: " Ngươi như thế nào biết? "
Hồng Quân không nhịn được quát lạnh nói: " Hôm nay không muốn nghĩ cùng với ngươi giao thủ, là bởi vì chúng ta còn chưa đến thời cơ giao thủ! Ngươi đả thương huynh đệ ta, ta giết thủ hạ ngươi, liền xem như công bình rồi! Nếu ngươi không muốn rời đi,vậy thì hôm nay cũng không cần rời đi! "
Nói rồi,trong lòng bàn tay quang mang chớp động, Hồng Quân Giới nhoáng xuất hiện tại trong tay hắn, nhất thời một cổ cường đại hồng hoang khí tức truyền đến, để cho Trạc Nghiên không nhịn được sắc mặt trở nên sợ hãi.
Do dự một chút, trên mặt Trạc Nghiên thanh mỹ lộ ra một tia thần sắc khát vọng nhìn Hồng Quân nói: " Nếu ta đồng ý cho người kia đem cả Sa Thành thành dân giết chết, ngươi có thể giúp ta đoạt được Tu La chí bảo hay không? "
Nói, ngón tay mảnh khảnh chỉ hướng Tôn Thiên, trên mặt lộ ra thần sắc kiên quyết.
Hồng Quân ngẩn ra, lập tức giận dữ nói: " Làm gì có đạo lí này, ngươi đường đường Tu La tộc nữ vương, đúng là chăng đem Tu La người tại trong lòng! Chí bảo về ai ý trời đã định, muốn cưỡng cầu liền có thể sao? "
Trạc Nghiên sắc mặt đại biến, nhẹ cắn môi, ánh mắt lộ ra một tia hận ý, thản nhiên nói: " Chỉ cần lấy được chí bảo, ta liền có thể cùng với Đế Thích Thiên chống lại, đến lúc đó có thể cứu được càng nhiều tử dân! "
" …… Ngươi rời đi mau, Thiên Minh vô sự, nếu không ta cho dù không muốn sát sanh, cũng định nhiên tiêu diệt Tu La nhất tộc ngươi! " Hồng Quân hận không được một chưởng đánh tại trên măt Trạc Nghiên, trong lòng thầm mắng: ả đàn bà này sao lại chẳng thức ý thức tốt xấu, Tu La chí bảo, như thế nào có thể bị nàng cướp đoạt!
Trầm mặc một chút,thấy Trạc Nghiên như trước kiên quyết nhìn mình, Hồng Quân không nhịn được đau đầu, lôi kéo Huống Thiên Minh và Tôn Thiên tự xoay người rời đi, lộ ra một bộ dáng ngươi không đi thì ta đi.
Thấy mấy người rời đi, sắc mặt Trạc Nghiên nhoáng cái chuyển lạnh, tự nhủ: " Chúng ta đi! " Thân ảnh chợt lóe, nhất thời không có rồi bóng dáng!
Mà sau khi bọn họ rời đi, một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện tại chỗ đó, màu tóc vàng dưới ánh mặt trời dập dập loang loáng, một cổ khí tức uy nghiêm chí cực từ khi thân thể hắn bay lên: " Di? Đều đi, hừ! "
Lời còn chưa dứt, thân ảnh cũng là biến mất không thấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.