Tần Tư nhanh chóng an ủi Băng Nghiên kết quả lại phải bất đắc dĩ truyền âm:
"Cha à, nếu con đi, nhất định là phương viên trăm dặm náo loạn a, sinh linh đồ thán, hắc hắc, Cha không giúp con sao? Tương lai nàng sẽ là vợ con đó a!"
"..." Tần Vũ trừng mắt nhìn Tần Tư, bất đắc dĩ truyền âm nói:
"Tiểu tử ngươi."
Nghe cha truyền âm, mới đầu vẻ mặt Tần Tư hưng phấn tưởng rằng ông già (dịch thế cho sát nghĩa bây giờ hi hi) bất đắc dĩ trợ giúp mình, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt ông già chậm rãi chuyển biến liền hiểu được có chút không ổn nhưng lại không biết cuối cùng là không ổn ở chỗ nào.
Tần Vũ vốn mỉm cười thần sắc tự nhiên trầm xuống, một cỗ uy lực bàng bạc uy áp trong nháy mắt từ cơ thể bột phát, thậm chí khiến vân vụ trên bầu trời cũng chuyển biến.
Tần Tư vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Tần Vũ, cuống quít truyền âm:
"Cha, người biết là nhi tử nói giỡn mà."
Băng Nghiên cũng bị áp lực này làm cho ngừng khóc, ngước lên cũng đồng thời sợ hãi nhìn về phía Tần Vũ, trong lòng nàng vốn đã có ý nghĩ bởi vì nàng mà Cha con bọn họ bất đồng, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Tần Tư tự huỷ diệt chính mình.
Tần Vũ không để ý tới Tần Tư truyền âm, lúc này vẻ mặt tức giận trừng mắt nhìn Tần Tư khiến trong lòng Tần Tư kinh hoàng không thôi.
"Tần Tư!!" Một thanh âm uy nghiêm giống như từ trên trời cao truyền xuống, trong vòng trăm dặm trên bầu trời vân vụ màu xám quay cuồng không thôi.
Tần Tư nghe Cha quát cuống quít vận khởi năng lượng muốn chạy trốn nhưng bất đắc dĩ phát hiện bản thân đã không thể nhúc nhích thậm chí ngay cả truyền âm cũng không thể làm được.
"Cha, chẳng lẽ người muốn dồn con vào đường cùng ư!" Tần Tư trong lòng bi thảm kêu lên.
"Tần Tư, quì xuống cho ta! Tần Vũ lại quát khiến cho Tần Tư không khống chế được quỳ xuống trước mặt Tần Vũ: "Không nói nữa, ngươi xem ta nên trừng phạt ngươi như thế nào đây?"
Tần Tư thật ra muốn nói cũng không thể nói tại Tần Vũ đã hoàn toàn khống chế thân thể hắn, một chút tự chủ cũng không có.
"Không liên quan đến huynh ấy!" Ngoài dự liệu, Băng Nghiên nhanh chóng tiến đến ôm chặt lấy Tần Tư mà khóc nói với Tần Vũ: "Bá phụ nếu người trừng phạt thì trừng phạt ta đi, là ta đã quyến rũ huynh ấy, không liên quan đến y, ngài không nên trừng phạt Tư ca..."
Tần vũ tất nhiên biết trong giọng nói của Băng Nghiên có ý tứ, trong lòng rất cảm động bất quá Băng Nghiên này đã quá hiểu lầm hắn.
Tần Tư cũng rất cảm động nhưng bất đắc dĩ trước mắt bị cha khống chế không thể truyền âm lại.
Tần Vũ sắc mặt hoà hoãn một chút, nói với Băng Nghiên:
"Nghiên nhi, không phải như ngươi nghĩ đâu, nhưng cái tên tiểu tử này nhất định phải giáo huấn mới được."
Nói xong, Tần Vũ cũng mặc kệ Băng Nghiên cầu khẩn, trực tiếp chuyển hướng Tần Tư giận nói:
"Nghiên nhi cô nương đáng yêu như vậy mà ngươi cũng nhẫn tâm khiến nàng ta khóc!? Hừ, nếu bây giờ không giáo huấn ngươi sau này không biết Nghiên nhi còn không biết nhận bao nhiêu đau khổ nữa!"
"Cha! Con không cần người giúp nữa!" Tần Tư trong lòng bất đắc dĩ rên lên.
Băng Nghiên kinh ngạc, thật sự không hiểu được Tần Vũ có ý gì, lại nghe thanh âm Tần Vũ:
"Tần Tư, Ta phạt ngươi phải đối tốt với Nghiên nhi! Nếu để ta biết ngươi có gì khi dễ nàng, ta nhất định sẽ không buông tha ngươi! Hừ!"
Sau đó Tần Vũ vẻ mặt hoà ái nhìn Băng Nghiên nói:
"Nghiên nhi, bá phụ chỉ có thể giúp ngươi đến vậy, còn lại là do các ngươi giải quyết a." Nói xong thân hình Tần Vũ chợt loé lên rồi biến mất trước mặt hai người.
Khi Tần Vũ đi rồi Băng Nghiên mới hoàn toàn hiểu được ý tứ của Tần Vũ, trong lòng tất nhiên hưng phấn không thôi: "Ông đã đồng ý, ông họi ta là Nghiên nhi tự xưng bá phụ." Băng Nghiên trong lòng sung sướng kêu lên. Nước mắt chảy ra trong nháy mắt đã từ bi thương chuyển sang hạnh phúc.
"Cha à, thế này mà gọi là hỗ trợ sao? Cha hại chết nhi tử người rồi!" Tần Vũ vừa đi, vô số cấm chế trên người Tần Tư liền được giải trừ. Lúc này Tần Tư vô lực nằm trên đỉnh núi, trên mặt thống khổ không hiểu.
"Sớm biết thế này đã không gọi cha trợ giúp." Tần Tư khóc không ra nước mắt, nghĩ đến sau này Băng Nghiên lại càng thêm có cơ hội để "Giáo huấn" mình, cũng nghĩ đến Băng Nghiên sau này sẽ có một toà núi to chống đỡ, Tần Tư vô lực thầm than.
Sau hồi lâu, đợi đến khi Băng Nghiên khoan khoái trở lại bên cạnh Tần Tư, Tần Tư vô lực nói:
"Nghiên nhi, không bằng chúng ta chạy trốn đi a?"
"Ách!" Băng Nghiên không nói gì, kì quái nhìn Tần Tư. Nguồn truyện: Truyện FULL
"Cha ta rất nghiêm, ta sợ không chịu được!" Tần Tư trong lòng khổ não.
"Không như vậy đâu, ta hiểu được bá phụ tốt lắm a!" Băng Nghiên lúc này khuôn mặt tươi cười tràn đầy hạnh phúc.
Nhưng với Tần Tư xem ra vẻ mặt Băng Nghiên lúc này đích thật kinh khủng, hắn phảng phất đã thấy ngày mạt vận, trong lòng ảo não không thôi.
"Tư ca, lúc Bá phụ gần đi đã truyền âm cho Nghiên nhi, người nói sẽ mang chúng ta trở lại Nhân gian giới, có thể nhìn thấy cảnh sắc ở đó!" Băng Nghiên thưc sự thích thú, hy vọng lớn nhất của nàng chính là trở về Nhân gian giới cùng người thương âu yếm trong tinh cầu xinh đẹp ngắm hoàng hôn, có thể nhìn thấy cây cối xanh biếc, những con bướm xinh đẹp.
"Sẽ có một ngày" Băng Nghiên trong lòng sung sướng vô hạn, khuôn mặt tươi cười áp vào ngực Tần Tư, nước mắt chảy xuống trong ánh mắt hạnh phúc.
* * *.
Vô Danh không gian thượng tầng tầng thứ chín, trên Lưu Quang điện.
Hai gã Thần Vương đang dùng truyền âm nói với nhau.
"Phí Hưng, gần đây Lưu Quang Thiên Tôn có gì không ổn chăng? Suốt ngày bắt Thần Vương chúng ta đi tìm tin tức?" Một trong hai người hỏi.
Người kia chính là Phí Hưng truyền âm:
"Hắc, ta nghĩ không sai, tin tức của ngươi còn chậm lắm. Nghe nói Lưu Quang Thiên Tôn ngày đó bị mấy người Thần Vương đánh cho chạy bán sống bán chết! Cho nên trong lòng vẫn buồn bực như vậy!"
Hà Tiêu kinh hãi:
"Cái gì, ngươi nói là mấy người Thần Vương? Sao có thể?" Trong mắt Hà Tiêu, Thiên Tôn là không thể vượt qua, đừng nói là vài người Thần Vương, cho dù là hơn trăm người cũng không thể rung chuyển Thiên Tôn, nay lại bị Thần Vương đánh cho chạy, đây đúng là chuyện lạ a?
"Lúc đầu ta cũng không tin bất quá biểu hiện của Lưu Quang Thiên Tôn ngươi cũng thấy được. Hơn nữa, cái tin tức này chính là từ Thiên Tôn thành truyền đến" Phí Hưng thần bí nói.
"Thiên Tôn thành? Chu Viêm sẽ không có ngồi im như vậy a?" Hà Tiêu nghi hoặc nói.
"Điều này còn chưa rõ sao? Chu Viêm Thiên Tôn rõ ràng là không để Lưu Quang vào mắt, kì thật theo ta phân tích, Chu Viêm Thiên Tôn đã chuẩn bị diệt trừ Lưu Quang Thiên Tôn rồi. Chỉ là cần một cái cớ mà thôi!" Phí Hưng bộ dạng am hiểu, đắc ý nói.
"Nếu theo như lời ngươi vừa nói thì cũng có thể là Chu Viêm Thiên Tôn đã an bài cho kẻ dưới nguỵ tạo lời đồn a, hoặc là sau khi biết chuyện đã cố ý thêm thắt vào câu chuyện của Lưu Quang Thiên Tôn, cũng là lấy cớ." Hà Tiêu chua nói xong bị Phí Hưng chen vào.
"Chu Viêm Thiên Tôn muốn diệt trừ một người còn cần tìm cớ sao? Nói thật cho ngươi biết ta có một vị huynh đệ là một mãnh tướng dưới tay Chu Viêm Thiên Tôn, khi Chu Viêm Thiên Tôn xuất quan tiếng cười của hắn đã vang khắp cả Thiên Tôn thành, trong đó có một câu chính là chuyện Lưu Quang Thiên Tôn bị đám Thần Vương kia đánh bại.
"Đúng vậy! Nguyên lai Chu Viêm Thiên Tôn chỉ bất quá là không cẩn thận mà nói ra. Mà không phải theo như lời ngươi nói là lấy cớ diệt trừ Lưu Quang Thiên Tôn." Hà Tiêu vẻ mặt khinh thường nhìn về phía người trước mặt phảng phất người kia không coi vào mắt.
"Sao! Ta nói hoàn toàn sai sao? Ngươi không thấy là Lưu Quang Thiên Tôn dù có tức giận cũng không dám động thủ sao? Chu Viêm Thiên Tôn nếu không phải là mạnh hơn Lưu Quang Thiên Tôn thì tại sao lại cười to để cho cả Thiên Tôn thành mọi người đều nghe thấy? Ngươi đúng là không biết nghĩ." Phí Hưng vẻ mặt hậm hực khi bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của Hà Tiêu.
"Được được, ta đối với chuyện này cũng không quan tâm nhiều lắm, chính là nên chuyên tâm lo cho bản thân đừng để trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết là được." Hà Tiêu nói.
Phí Hưng còn muốn nói cái gì nữa lại bị một thanh âm chen vào, thanh âm này giống như thiên lôi từ trên trời giáng xuống khiến hai người giật nảy mình.
"Lưu Quang, mau ra đây cho ta!!"
Theo hướng thanh âm nhìn lại đã thấy một người với đôi cánh màu vàng đang lăng không phí trên Lưu Quang điện, không ngừng ra oai.
"Người phương nào lớn mật, dám xông vào Lưu Quang điện!" Phí Hưng hét lớn một tiếng cùng Hà Tiêu hướng đến chỗ kẻ lạ mặt kia quát.
Hai người cũng là kinh hãi không hiểu được chung quang Lưu Quang điện đều có cấm chế do đích thân Lưu Quang Thiên Tôn bố trí, muốn phá trận vào cũng phải là một người có lĩnh ngộ về trận pháp cực cao hoặc là cũng phải có lực lượng cường đại. Mà loại năng lực này tuyệt đối không phải là Thần Vương có khả năng có được.
Nếu trước mắt hai người là một cao thủ trận pháp như vậy thì rất có thể hai người ngay cả cơ hội tới gần người kia cũng không có, sẽ trực tiếp bị tiêu diệt bởi sát trận. Mà nếu thực lực người này cường đại thì còn tệ hơn, hai người hợp sức cũng không bằng một nửa hắn.
Bởi vậy hai người chỉ có thể đứng xa xa mà nói, không dám tiến lên nghênh địch, dù sao bọn hắn cũng là bị Lưu Quang bức bách mà phải tới đây bán mạng.
"Lưu Quang!!!Mau ra đây cho ta, nếu không ta huỷ Lưu Quang điện của ngươi!" Người có cánh màu vàng kia nổi giận gầm lên, thanh âm truyền khắp cả Lưu Quang điện giống như lôi điện đánh xuống khiến cho cả toà Lưu Quang điện rung lên, thậm chí vân vụ phía trên còn có chút náo loạn.
"Người đến rốt cục là ai? Ngươi cũng biết nơi này là địa phận của Lưu Quang Thiên Tôn?" Phí Hưng bị tiếng gầm của người kia sợ không dám lên lại thấy không tốt, cũng không thể chạy trốn chỉ có thể miễn cưỡng hỏi, hy vọng người lạ mặt kia tính tình tốt một chút sẽ không như vậy mà tức giận. Bất quá, xem bộ dáng hắn như vậy tính tình phải là rất cuồng bạo mới phải, trong lòng Phí Hưng bắt đầu thấy không ổn.
"Dám quát ta ư!" Chưa hết câu, thân ảnh người kia đã loé lên xuất hiện trước mặt Phí Hưng.
Phí hưng nhanh thuấn di bỏ chạy nhưng một chuyện khiến người ta kinh ngạc đã xảy ra.
Phí Hưng vừa với thuấn di ra sau Lưu Quang điện đã có một khe không gian đánh lên thân hình hắn trực tiếp đánh tan chân linh.
Phí Hưng trợn tròn hai mắt, cuối cùng cũng không hiểu là mình chết ra sao.
Hà Tiêu một bên mọi chuyện đều thấy trong mắt, đáy lòng vô cùng kinh hãi.
Vừa mới bắt đầu, người có cánh kia đã thuấn chuyển tới bên cạnh Phí Hưng nhưng lại không công kích mà chuyển hướng một bên phá toái không gian tạo ra một cái khe. Mà Phí Hưng vừa vặn lại xuất hiện tại vị trí cái khe không gian đó liền bị chém thành hai nửa.
"Đáng sợ!" trong lòng Hà Tiêu chỉ có một ý nghĩ người trước mắt này quả là đáng sợ, không cần nghi ngờ, chỉ cần là người này muốn thì hắn căn bản không thể trốn thoát.