Hậu Tinh Thần Biến

Chương 252: Chu Viêm xuất quan




Không đợi Ngộ Không mở miệng, Tần Vũ liền dẫn hắn thuấn di đến cửa thạch thất Nghịch Ương cùng La Băng đang bế quan tu luyện.
Tới cửa, đầu tiên Tôn Ngộ Không là sửng sốt sau đó là điên cuồng quay về phía cửa thạch thất chỗ Nghịch Ương đang bế quan, cứ thế mà đập phá.
Tần Vũ một trận bất đắc dĩ, thầm nghĩ so với sư tôn hắn hồ đồ giống nhau.
Không lâu sau thì Nghịch Ương đã cũng nã thần kiếm, trận trận tức giận vừa thấy Tôn Ngộ Không đã trực tiếp chém tới "Nghịch Thiên nhất kiếm!"
"Uy! Lão tiểu tử, ngươi... hừ! Kinh Thiên côn pháp!" Tôn Ngộ Không cũng không chịu yếu thế nhanh ứng trả.
Cuối cùng là cái thạch thất nho nhỏ này chịu không được nhất thời đổ ập xuống rồi cả toà núi lớn dưới chân hai người dưới sức ép liền hoàn toàn biến thành ngọn núi tan tác.
Trên bầu trời, ba nam một nữ lăng không đứng, trong đó hai người đang nộ khí bừng bừng, căm tức nhìn đối phương.
"Hầu tử đáng ghét, ngươi nói xem, đây là lần thứ mấy rồi?" Nghịch Ương phẫn nộ đáp, chiến ý dâng trào.
"Hắc hắc, cái lão tiểu tử này cũng không hỏi là vì sao đã trực tiếp đánh lén, bất quá lần này ta đã có chuẩn bị." Trong ánh mắt phẫn nộ của Ngộ Không cũng là có phần hưng phấn không thôi.
"Hừ! Ngươi còn có lí do?" Nghịch Ương tuy nói vậy nhưng ánh mắt lại đảo qua người Tần Vũ.
"Ta không phải đến đây để đánh nhau với lão, là cho ngươi gặp cha của huynh đệ ngươi! Hắc hắc... đi! Lão tiểu tử, ta đây chỉ là muốn kiểm nghiệm một chút thành quả tu luyện của lão mà thôi." Ngộ Không đánh không được, phải cười nói.
"Cha của huynh đệ ta?" Nghịch Ương cẩn thận dò xét lại Tần Vũ, lại nhìn La Băng bên cạnh nghi hoặc lẩm bẩm nói.
Mà người bên cạnh cũng là mặt đỏ không thôi, đứng giữa không trung, lên cũng không được, xuống cũng không nên, nhất thời chẳng biết như thế nào mới tốt.
"Tiền bối là Nghịch Ương?" Mặc dù tu vi Tần Vũ cao hơn hẳn Nghịch Ương nhưng lại lên tiếng gọi tiền bối, quả thật Tần Vũ gọi tiền bối quả không sai, huống hồ Tần Vũ đã từng được Nghịch Ương lưu lại bảo tàng mà có thể lúc đầu tu luyện tăng nhanh không ít. Nghĩ đến đây Tần Vũ phải cảm tạ Nghịch Ương một phen mới phải.
Nghịch Ương tự nhiên hiểu được Tần Vũ muốn nói cái gì liền đáp:
"Tiền bối thì thật không dám nhận, Nghịch Ương ta lại còn kết nghĩa huynh đệ với con của ngươi, nói như vậy ta lại còn phải kêu ngươi là tiền bối."
Sau khi nghe được lời Nghịch Ương nói, Tần Vũ cuống quít ngăn cản:
"Tiểu Sương nó không hiểu qui củ, tiền bối không nên chấp nhất!"
"Ha ha, không nói chuyện này nữa, ngươi cũng không cần kêu ta tiền bối này tiền bối nọ, trực tiếp có thể gọi ta là Nghịch Ương Tiên đế cũng được, ta đã quen được người ta gọi như thế rồi." Nghịch Ương cười to.
"A a, Nghịch Ương Tiên đế! Người còn nhớ kĩ đã để lại Tử Huyền tinh cửu kiếm tiên phủ cùng với Nghịch Ương cảnh?" Tần Vũ trực tiếp đề cập hỏi.
"Ha ha, ta biết ngươi định nói gì, cũng biết ngươi định làm gì. Kì thật không cần phải vậy, trước đây khi ta lưu lại bảo tàng không có nghĩ tới sau này sẽ có người báo đáp. Nhưng nếu nói là báo đáp thì nhi tử ngươi đã làm được rồi đó." Nghịch Ương vừa nói vừa vuốt ve thanh thần kiếm nói: "Thượng phẩm Thiên Thần kiếm này là do con trai ngươi cho ta đó, nếu ngươi lại báo đáp ân tình thì chẳng phải ta lại nợ các ngươi một lần sao? Ha ha..."
"Thôi, không nói chuyện này nữa a." Tần Vũ cười: "Lần này ta đến đây chủ yếu là bảo đảm an toàn cho các người, có thể an toàn rút lui sau này." Nói xong hắn biến ra một tiên phủ nhẹ nhàng vung tay lên, một toà tiên phủ thật lớn hiện ra trước mặt bốn người.
"Thanh Vũ tiên phủ?" Nghịch Ương kinh hô.
"Nghịch Ương Tiên đế từng lưu lại cho ta Thanh Vũ tiên phủ, cũng mang cho ta rất nhiều lợi ích, bởi vậy khi luyện chế lại tiên phủ này ta đã giữ nguyên hình dáng ban đầu. Không nghĩ tới bây giờ còn có thể gặp chủ nhân của nó. A a." Nói xong, Tần Vũ lại thu nhỏ tiên phủ lại, đưa cho Ngộ Không để hắn đi luyện hoá.
"Ngươi gọi La Băng?" Tần Vũ nhìn về phía La Băng cười hỏi.
Nghe được Tần Vũ hỏi, La Băng càng mất tự nhiên, vội vã trả lời:
"Vâng, tiền bối!"
"Ai! Ngươi là hậu nhân của Tu La Thần Vương La Phàm, ngươi là một nữ tử mà có thể điều khiển cả Tu La Ma Giới đối kháng Cương Thi nhất tộc, khó tin a!" Tần Vũ có chút cười cười nói.
Kết quả là La Băng lại lần nữa cuống quít giải thích:
"Kỳ thật đó là trách nhiệm của gia tộc, là con duy nhất của cha nên phải gánh trách nhiệm này. Kỳ thật, sau này..."
"A a, ngươi không cần phải ngại, Tiểu Sương thích là được." Tần Vũ mỉm cười nói.
Đối với tình cảm con gái, Tần Vũ cho tới bây giờ cũng không có thấu hiểu lắm, đặc biệt là chẳng có kinh nghiệm nào về chuyện này, thế nên cũng sẽ không gây trở ngại cho hôn nhân hai đứa, chính là để cho chúng tự do phát triển là tốt nhất.
La Băng mặt đỏ lên cúi đầu không nói.
Đột nhiên, Tần Vũ nhướng mày, thần thức trong nháy mắt xuyên lên tới thượng tầng tầng thứ chín không gian.
* * *.
Vô Danh không gian thượng tầng, tầng thứ chín, bên trong Thiên Tôn thành, tại mật thất Chu Viêm mồ hôi đầy mặt cười to đứng lên.
"Ha ha ha ha... linh khí luyện thể, ta rốt cục cũng đã thành công, ha ha..." Tiếng cười Chu Viêm không chỉ nho nhỏ mà còn ảnh hưởng cả toàn bộ mật thất, thậm chí công kích cả cấm chế xung quanh.
Chu Viêm trong lòng sung sướng không thôi, Thiên Tôn thì tính là gì? Hắn phảng phất nhìn thấy bản thân quay lại Nhân gian giới, thậm chí còn thấy tràng cảnh báo thù Lâm Mông.
Năm đó, Lâm Mông chính là sử dụng năng lượng cường hãn tới cực điểm vô thanh vô thức giết chết hắn. Mà bây giờ Chu Viêm không chỉ trãi qua linh khí luyện thể tạo ra phòng ngự biến thái, cũng hấp thu linh hồn vũ khí Thiên Tôn. Chu Viêm tự tin cho dù là Chưởng khống giả cũng không nắm chắc thắng được hắn.
Xác thật Chu Viêm đã lợi dụng hỗn hợp linh khí để luyện thể, thân thể cường tráng đến độ có thể tiếp cận được với Huyền hoàng chi khí bản thân bất tử. So với Lâm Mông năm đó còn muốn lợi hại hơn vài phần, chỉ tiếc Lâm Mông là Chưởng khống giả, chỉ cần vũ trụ bất diệt thì Chưởng khống giả cũng là bất tử. Hơn nữa, Chưởng khống giả còn nắm trong tay bổn nguyên lực, trên hết đó là pháp tắc, kì thật những khả năng tự nhiên đó không cách nào so sánh với Lâm Mông.
Chu Viêm nghĩ, Lâm Mông khi giết chết hắn, thực lực của hắn đã tiếp cận Chưởng khống giả rồi, Chưởng khống giả trong lòng hắn xem ra bất quá là so với Thiên Tôn hơn ở quyền hạn, thực lực cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.
Chu Viêm mặc dù đã sống hơn một ngàn diễn kỉ nhưng đối với Chưởng khống giả hiểu không rõ, chính là bề ngoài Hồng Mông là một người không có khả năng địch lại, không cùng cấp bậc cũng không thể hiểu, trong vũ trụ của hắn hết thảy đều do hắn điều khiển, thậm chí ngay cả danh hiệu Hồng Mông Chưởng khống giả đều là do Hồng Mông ban cho, có thể cho bất kể kẻ nào trở thành Thiên Tôn, cũng có thể khiến một Thiên Tôn hoàn toàn mất đi năng lực. Bởi vậy, trong mắt Hồng Mông, Chưởng khống giả thuộc vũ trụ của hắn cũng không phải là rất mạnh.
Mà hôm nay Chu Viêm đã không là người của Hồng Mông vũ trụ nữa, thậm chí không thuộc Hồng Mông không gian, hắn là một người chết, không nằm trong phạm vi quản lí của Chưởng khống giả.
Điều đó đều là Chu Viêm trải qua vô số năm sống tại đây mà rút ra được.
"A ha ha..." Nghĩ đến chuyện sau này, Chu Viêm sướng không chịu được, không ngừng ngửa mặt lên trời cười lớn.
* * *.
Vô Danh không gian tầng thứ bảy, Tần Vũ nhíu mày quan sát Thiên Tôn này, trong lòng thoáng có chút khiếp sợ: "Thiên Tôn này cũng có thể vận dụng hai loại khí tu luyện thân thể, không nghĩ tới năm đó Nghị ca giết một người như vậy, quả thật làm cho người ta khiếp sợ!"
Chỉ một sát na sau khi Chu Viêm xuất quan, Tần Vũ đã cảm nhận linh khí trong cơ thể hắn một trận ba động, không nghĩ tới đối phương chỉ là một Thiên Tôn, điều này khiến Tần Vũ giật mình không thôi.
Bọn Nghịch Ương thấy Tần Vũ nhíu mày suy tư cái gì cũng không tiện quấy rầy, ba người đều lui về một bên.
"Hắc hắc hắc... lão già Nghịch Ương kia, chúng ta là có thể tới Thiên Thần môn chơi!" Luyện hoá một toà tiên phủ chính là luyện hoá hạch tâm của tiên phủ, so với luyện hóa vũ khí thì dễ dàng và nhanh hơn rất nhiều. Lúc này, Tôn Ngộ Không đã hoàn toàn luyện hoá xong tiên phủ, vẻ mặt hoan hỉ truyền âm tới Nghịch Ương.
"Thật ư? Làm thế nào?" Nghịch Ương hí hửng cũng không chấp nhặt chuyện Ngộ Không kêu lão là lão già, lúc này nghe thấy có thể đi ra ngoài chơi đối với hắn chẳng khác nào giải thoát nỗi khao khát bấy lâu nay.
"Sư bá đã đưa cho ta một bảo bối tốt a! Phòng ngự thượng đẳng, cho dù là mười người cùng sử dụng Nghịch Thiên nhất kiếm cũng khó có thể công khá. Mặt khác lại có trận pháp duy trì, cho dù là không gian chung quanh tiên phủ toàn bộ vỡ vụn cũng không ảnh hưởng chút nào. Hắc hắc hắc... đến lúc đó bọn ta đánh không lại trốn vào trong này thì có tìm đằng trời..." Ngộ Không vẻ mặt bất lương, phảng phất nghĩ tới thời gian thống khoái sắp tới. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Ngịch Ương nghe xong vẻ mặt cũng hưng phấn rõ rệt, bất quá trên vẻ mặt sung sướng đó lại có một tia kinh ngạc, cao cấp trận pháp không thể... tuỳ tiện bố trí như vậy. Chẳng lẽ đây đây là người đã từng nhận cửu kiếm tiên phủ và Nghịch Ương cảnh của lão hay sao? Lão thật sự cảm thấy xấu hổ.
"Hắc hắc, Thiên Thần môn tầng thứ tám sắp gặp nạn rồi..." Tôn Ngộ Không mặc kệ hậu quả, trong lòng hắn ngoại trừ đánh giết ra thì chẳng còn gì hứng thú nữa, có bao nhiêu linh bảo hắn cũng không quan tâm, bây giờ có lẽ để ăn mừng phải cùng một người uống rượu a.
"Thiên Tôn này cũng mới xuất hiện a!" Tần Vũ mỉm cười thu hồi thần thức. Đáng thương cho Chu Viêm giờ phút này còn chưa biết bản thân sắp phải đi vào quỉ môn quan vẫn hưng phấn ha ha cười nói.
Thấy Tần Vũ bừng tỉnh, Tôn Ngộ Không phi tới trước mặt Tần Vũ nói:
"Sư bá, hiếm khi được gặp người, hay là cùng ta ở lại đây uống rượu đi a."
"Ha ha! Đúng! Cùng nhau uống rượu nào!" Nghịch Ương ha ha cười to đứng lên.
Tần Vũ gật đầu cùng bọn hắn đi. Trong Hồng Mông không gian Tần Vũ cũng thường xuyên uống rượu với Đại ca cùng Nhị ca hắn, cũng chính là rượu do Hồng Mông tự chế. Nhưng Tôn Ngộ Không bọn họ thì chắc không uống được nhiều lắm, nếu không khi hấp thu linh khí quá nhiều khiến Thiên Thần lực náo loạn.
Kết quả là mấy người này say sưa mấy ngày mấy đêm. Nghịch Ương cùng Ngộ Không đã say khướt không đứng lên nổi, La Băng thì vẫn còn chưa thấm vào đâu vẫn một bên rót rượu khiến Tần Vũ gật đầu thầm khen không thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.