"Ồ?" Tần Vũ đột nhiên nở nụ cười: "Tư nhi! Tiểu tử này..."
Thần thức Tần Vũ dò tra tìm được Tần Tư, lúc này, Tần Tư đang cùng Băng Nghiên hai người đang ở giữa ngọn núi cùng nhau ngồi trên một nhánh cây to dựa sát vào nhau, hai bên ríu rít tâm tình, anh anh em em.
"Cô gái này là... Kim Hình Quân? Trong ấn tượng của ta, Kim Hình Quân hình như từ trước tới nay không có để cho nữ tử đảm nhiệm... chẳng lẽ là mấy ngàn vạn năm gần đây xuất hiện ra? Nhanh như vậy đã đạt tới cảnh giới Thần Vương rồi? Với lại, hình như lực lượng của nàng so với Tư nhi còn muốn thâm hậu hơn." Tần Vũ thì thào lẩm bẩm.
Tiếp đó, khi đang dò xét những người khác, ông phát hiện một cái hiện tượng kỳ quái.
"Kỳ quái, khu vực ngàn dậm ở chỗ bọn chúng, giống như là tự hình thành một cái thế giới khác, so với năng lượng pháp tắc cao độ của mười tám tầng không gian hoàn toàn bất đồng, thật là một thế giới cổ quái... Không đúng! Hình như..." Tần Vũ phát hiện, phạm vi ngàn dậm này đang di động, mặc dù mức độ rất nhỏ, nhưng rõ ràng là đang di động, hơn nữa trung tâm của không gian di động này là... một người, người này đang đang đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn nhìn về hướng Tần Tư, hình như đang chờ đợi bọn họ quay về, lại không đành lòng kêu gọi bọn họ.
"Vậy mà lại có thể nhẫn nại được như thế, người này quả là người tốt a, Sương nhi cùng Tư nhi cùng một chỗ với hắn, chỉ cần không bị Chưởng khống giả phát hiện, cũng không cần lo lắng có nguy hiểm gì." Tần Vũ thì thào lẩm bẩm.
Tiếp theo, Tần Vũ lại dò xét tới cánh cửa Lục đạo Luân Hồi, chỉ có điều, thần thức của ông không cách nào xuyên thấu qua trong đó, chỉ có thể dụng thần thức mô phỏng một cái hình thể đại khái thôi.
"Cánh cửa luân hồi này, hay là để sau này sẽ nghiên cứu tiếp đi. Sương nhi hắn vẫn còn đang luyện hóa vật gì đó, những người khác đang bế quan tu luyện, Tư nhi thì không tiện quấy rầy, còn cái người có thể thay đổi Thời Gian pháp tắc quanh mình kia ta lại không biết, hay là trước cẩn thận lục soát thử xem có người nào quen hay không a!" Tần Vũ mỉm cười, bắt đầu từng tầng một cẩn thận dùng thần thức rà quét tìm kiếm.
Đang lúc Tần Vũ lục soát đến tầng thứ nhất của Thượng cửu tầng, nguyên vẻ mặt thản nhiên lúc trước rõ ràng hơi ngưng trọng lại, tiếp đó lại lần nữa lục soát kỹ lưỡng cái khu vực kia, sau khi xác định, thân hình Tần Vũ kích động run bần bật.
Chỉ chốc lát, Tần Vũ liền rơi lệ đầy mặt, thần sắc tức thì trở nên thống khổ, Tần Vũ là tầm cỡ nào... đã trở thành Chưởng khống giả, lúc này lại thất thanh khóc òa lên.
Hồi lâu, Tần Vũ mới nghẹn ngào khe khẽ kêu một tiếng: "Liên Gia Gia..."
Liên Ngôn, là trưởng bối thời thơ ấu của Tần Vũ, từ nhỏ đến lớn, chính Liên Ngôn thực sự là người gần gủi chăm sóc Tần Vũ thường xuyên nhất, hồi đó lúc ở vương phủ, ông chính là do Liên Ngôn dẫn dắt chăm sóc, đến khi tới Vân Vụ sơn trang, ông vẫn được Liên Ngôn chăm sóc.
Hằng ngày sống cùng một chỗ với Liên Ngôn, đúng là thời gian vui sướng nhất của Tần Vũ lúc thiếu thời.
Một tiếng gọi "Liên Gia Gia" đó rất thân thiết, một tiếng kêu "Tiểu Vũ" kia thật hiền hậu, tất cả vẫn luôn ẩn sâu tận đáy lòng Tần Vũ.
Cho tới nay, Tần Vũ cũng rất buồn phiền ân hận, lúc ấy khi Liên Ngôn đại chiến với Dịch Khinh Ngữ, nếu như chính mình có thể nhanh hơn một bước, Liên Gia Gia cũng không phải chết ở trong lòng mình, hoặc là, nếu như mình mặc kệ không kể gì, giữ lấy Liên Gia Gia không cho ông đi làm nhiệm vụ, Liên Gia Gia cũng không cần phải cùng Dịch Khinh Ngữ đồng quy vu tận (cùng đi đến chỗ chết).
Ở trong lòng Tần Vũ, Liên Ngôn nằm ở vị trí rất cao, thời niên thiếu, Liên Ngôn sớm tối lúc nào cũng thường xuyên theo sát Tần Vũ, từ lâu sớm đã được Tần Vũ đặt vào vị trí cao ngang bằng với phụ thân Tần Đức.
Có thể nói, không có Liên Gia Gia hồi đó, sẽ không có Tần Vũ ngày hôm nay, ơn nuôi dưỡng khó báo đền, đợi đến khi Tần Vũ thật sự có thực lực, lại mãi mãi không còn nhìn thấy vị trưởng bối hiền lành phúc hậu này.
Sau khi trở thành Chưởng khống giả, Tần Vũ không ngừng nghĩ đến Liên Gia Gia, nhưng đành chịu biết làm thế nào đây, Chưởng khống giả cũng không phải thật sự là chưởng quản hết thảy, cho dù là làm sống lại một người cảnh giới Tiên thiên đại viên mãn, một cái ước muốn nho nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện.
Trong từ đường của Tử Huyền phủ ở trong Tân vũ trụ của Tần Vũ trên Thần giới, bài vị của Liên Ngôn từ trước đến nay vẫn được đặt ở vị trí cao nhất, có thể thấy được vị trí của Liên Ngôn ở trong lòng Tần Vũ.
Hôm nay, Tần Vũ phát hiện Liên Ngôn không có chết, như thế nào có thể khiến ông không cảm thấy hạnh phúc?
Mấy ngàn vạn năm thời gian mau chóng trôi qua, thời gian không làm phai mờ đi những hồi ức trong lòng người có hoài tâm, khí tức của Liên Ngôn, vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu óc Tần Vũ, mấy ngàn vạn năm trôi qua, khí tức quen thuộc này, khiến cho tâm tình của Tần Vũ phải mất hồi lâu mới yên tĩnh, lại lần nữa sôi trào bùng lên.
Phòng chứa củi tại Bắc phủ, một lão nhân Kim đan sơ kỳ đang chẻ củi trong phòng.
Đạt tới Kim đan sơ kỳ như thế, con người đã được liệt vào cảnh giới thượng tiên, cái loại dùng sức lực chẻ củi như thế quả thật có thể nói là rất đơn giản, chỉ có điều, nếu như đang ở thế giới con người làm kẻ dưới chẻ củi, việc này đúng thật không tính là gì, nhưng còn như tại tầng thứ nhất của Thượng cửu tầng ở cái địa phương cao thủ Kim Đan kỳ đông đảo thế này đây, chẻ củi lại cũng không phải là cuộc sống nhẹ nhàng thoải mái.
Lão nhân Kim đan sơ này kỳ tốc độ chẻ củi rất nhanh, trong nháy mắt đã chẻ được một đống lớn, chẳng qua, bất luận ông chẻ với tốc độ mau chóng như thế nào, cũng có người từ một bên không ngừng đưa tới rất nhanh. Trông dường như là làm không kịp.
Mà lão nhân chỉ còn cách hoạt động tay chẻ không ngừng, mới có thể miễn cưỡng theo kịp tốc độ củi chuyển đến, nếu như bổ chậm, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Cao thủ Kim Đan kỳ, đã đạt tới cảnh giới ngự kiếm, chỉ có điều, lão nhân này không dại đến mức dùng chân nguyên khống chế để chẻ củi, làm như thế có lẽ tạm thời sẽ nhanh hơn ít, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời mà thôi, một khi chân nguyên tiêu hao hết, như vậy nhiệm vụ trong ngày ông cũng đừng nghĩ tới việc sẽ hoàn thành. Dù sao, một mình ông, cần phải chẻ cho xong để đáp ứng nhu cầu tiêu thụ cho cả nửa thành thị trong ngày.
"Ù!" Lão nhân cuối cùng một đao hạ xuống, đem khúc củi chém thành hai nửa, mới thở hào hển lau cái trán mồ hôi nhễ nhại.
Công việc chẻ củi hàng ngày rốt cục đã hoàn thành. Cuối cùng có thể thở phào một hơi, lão nhân mỗi ngày đều chờ đợi giây phút này tới, cuộc sống mỗi ngày như thế đều đặn trôi qua mấy trăm vạn năm, không biết còn có mấy lần mấy trăm vạn năm nữa đang chờ đợi mình.
"Nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ rồi tiếp tục làm việc!" Tên thủ vệ Kim đan trung kỳ dẫn theo hai tên thủ vệ Kim đan sơ kỳ đi tuần tra ngang qua khinh thường nói.
"Mau mau mau! Làm việc làm việc!" Không tới hai khắc đồng hồ, kể cả lão nhân bên trong, một đám tôi tớ chuyển củi tới sắp xếp tại phòng bếp, tiếp liền bị xua tới một chỗ khác, tiếp tục làm công việc nặng nhọc của bọn họ.
Mỗi ngày trước khi trời hừng sáng hai giờ, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của đám tôi tớ này, bởi vì hai giờ riêng biệt này, bọn họ có thể thực sự nghỉ ngơi tĩnh tọa vận công.
Hôm nay, cũng giống như mọi ngày, lão nhân đang ở trong một căn phòng cũ kỷ hư hỏng do Bắc phủ phân phối cho, ngồi trên chiếc giường tàn tạ không thể tả đang tĩnh tọa điều tức. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tình cảnh dường như giống với thuở trước, sau lúc đùa giỡn cùng nhau, ngẩng đầu nhìn lên trời cao, phảng phất như muốn nhìn thấu gì đó, trong miệng thì thào cầu phúc nói: "Lê, ngươi tại Hạ cửu tầng có khỏe không? Huyên nhi nàng có nghe lời nói của ta không? Có bị khi dễ hay không?... Vương gia, không biết các người thời gian qua có khỏe không? Có phải cũng tới luyện ngục người chết này hay không? Không biết chúng ta còn có cơ hội gặp lại nhau không?"
Cầu phúc xong, lão nhân đã nước mắt nước mũi rơi đầy.
"Vèo!" Một cái thân ảnh hắc bào rất đột ngột xuất hiện tại bên giường của lão nhân, từng cơn gió nhẹ thổi lướt qua giường làm ánh sáng ngọn nến trên mặt cái bàn cũ kỷ lắc lư khi mờ khi tỏ, ánh nến chiếu vào, khuôn mặt người trẻ tuổi vận Hắc bào đầy mặt lệ rơi, nghẹn ngào nức nở.
"Ngươi… ngươi là ai?" Lão nhân cũng không tỏ vẻ sợ hãi, chỉ là nghi hoặc hỏi.
Nơi này là Bắc phủ, là phủ đệ lớn nhất tại Thương Dương thành, thực lực Thương Dương thành rất mạnh - phủ đệ của Bắc Tuấn, còn tại Thương Dương thành, lại là một trong những thành thị lớn nhất trong phương viên ngàn dặm, thế lực lớn cách Thương Dương thành gần nhất, cũng tới ba trăm dặm xa.
Không có ai muốn lựa chọn trêu chọc Bắc phủ, bởi vì làm như vậy, Bắc Tuấn nhất định sẽ làm ngươi chết thêm một lần nữa, cho dù ngươi đã là cao thủ Nguyên Anh kỳ Đại thành, cho dù ngươi là một thành chủ của thành thị.
"Liên Gia Gia?" Lão nhân vô cùng kinh ngạc, bởi vì từ lúc lão nhân phi thăng lên tới Thượng cửu tầng, ông đã không còn sử dụng cái họ này nữa, mà lại lựa chọn ngay một chữ Tần… để biểu hiện tấm lòng tưởng nhớ đến Tần gia.
Tần Ngôn, đúng là tên họ của lão nhân lúc này, nhưng người tuổi trẻ vận hắc bào này lại gọi ông là Liên Gia Gia, đó là họ của ông mấy trăm vạn năm về trước sử dụng a!
"Người tuổi trẻ, ngươi... gọi ta là gia gia? Chẳng lẽ..." Liên Ngôn cũng không phải là đã quên hình dáng của Tần Vũ, chẳng qua là hiện giờ trời đang tranh tối tranh sáng, là sắp rạng sáng trời còn mờ tối, cây nến nho nhỏ căn bản không cách nào chiếu sáng gương mặt người phía trước, càng huống chi, lúc này, Tần Vũ mặt lộ đầy vẻ bi thương, không thể hiện ra rõ ràng hình dáng thực sự trước mắt Liên Ngôn.
Còn Liên Ngôn dự đoán của cũng không phải không có đạo lý, ông liên tưởng ngay đến con trai, lúc này tại tầng thứ chín Hạ cửu tầng thê tử ông đang cùng nhau sinh sống, đã trôi qua mấy trăm vạn năm, tiểu Huyên rất có khả năng đã tìm đến nơi xum hợp.
Mấy trăm vạn năm thời gian, phi thăng lên tới Kim Đan kỳ, tư chất đúng như nhau, nhưng cũng rất có thể, vì thế, Liên Ngôn trước tiên cho rằng Tần Vũ là cốt nhục thân tình của mình.
Thật ra, Liên Ngôn chẳng qua là lên tới tầng thứ nhất Thượng cửu tầng bị Bắc phủ nô dịch thì mới có chuyện xưng nơi này là luyện ngục người chết, trước đây, cùng vợ sinh sống cùng một chỗ, ông quả thực cho rằng nơi này là thiên đường, nơi này đối với ông mà nói, ít nhất là một cái thế giới khác.
Còn như ở trong Không gian người chết này, có thể sanh hài tử hay không, Liên Ngôn cũng không biết, cũng chưa từng thấy qua, tại tầng thứ chín Hạ cửu tầng, ông cùng vợ đều bảo bọc nhau sống cuộc sống ẩn cư, bình thường không hỏi đến thế sự, đối với bên ngoài rốt cục có các loại gì khác, cũng không thể biết được, còn tại tầng thứ nhất Thượng cửu tầng này, cả ngày ông hết làm việc lại làm việc, thời gian nghỉ ngơi lại rất ít, nói chuyện phiếm với nhau biết được tin tức cũng không cần nói rồi, căn bản không có khả năng, cho nên, ông lão này sống mấy ngàn vạn năm ở trong Tử giới, cũng coi như là kiến thức nông cạn.
Hôm nay ông chẳng qua là có ấn tượng lúc đầu nên nghe được "Gia Gia" cách xưng hô này, mới tưởng là trong cái không gian người chết này có thể thai nghén sinh mạng.
"Hài tử, mau mau tới cho gia gia nhìn xem!" Liên Ngôn cuống quít ngoắc tay, ngay cả việc Tần Vũ làm sao tiến vào được Bắc phủ vượt qua hàng hàng lớp lớp phòng vệ nghiêm ngặt này, cũng chưa từng hỏi qua.
Tần Vũ vội vàng tiến lại, ngồi xuống bên cạnh Liên Ngôn, vẫn như cũ đầy mặt lệ rơi nhìn Liên Ngôn, nức nở nói:
"Liên Gia Gia, ngài cực khổ quá!"
Liên Ngôn không trả lời Tần Vũ, mà là vừa chăm chú nhìn Tần Vũ, vừa hỏi đáp:
"Hài tử… ngươi..." Nói đến đây, mắt của Liên Ngôn từ từ trợn to, đồng tử cũng kịch liệt thu nhỏ lại, ngẩn ngơ trơ mắt nhìn Tần Vũ, lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi... ngươi…"
"Liên Gia Gia, ngưòi làm sao vậy?" Tần Vũ nhìn thấy bộ dáng của Liên Ngôn lúc này, bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng quan sát một vòng tình hình chung quanh, cũng không phát hiện có gì không ổn, với lại, chung quanh đã được ông hạ cấm chế, cho dù là Chưởng khống giả muốn đi vào, cũng phải một phen tốn hao khí lực.
"Tiểu Vũ!??" Liên Ngôn kinh hô.