Hậu Cung Mưu Sinh Kế

Chương 130: Trở thành sự thật




Chờ Lập Thu lại tìm hiểu tin tức trở về, Trần Mạn Nhu nhìn trên mặt nàng mang theo chút thất vọng, liền cười hỏi: "Hài tử trong bụng Phó phi không có việc gì?"
Lập Thu bĩu môi trả lời: "Nương nương đoán đúng rồi, hài tử trong bụng Phó phi được bảo vệ, ngự y nói, ngày thường thân mình Phó phi rất tốt, lần này bị ngã lại đúng dịp có người đỡ ở phía sau, ngã cũng không phải quá nghiêm trọng. Ngược lại đại cung nữ Tuyết Tình của Phó phi bị thương có vẻ nghiêm trọng, lưng bị đụng thành một mảnh xanh tím, ngự y nói, chỉ thiếu chút nữa điểm nhi, sẽ đụng vào trên lưng, ngày sau chỉ sợ phương diện sinh dục, sẽ có chút khó khăn."
Trần Mạn Nhu nhìn ngoài cửa sổ ra trong chốc lát, mới quay đầu hỏi: "Lúc trước không phải nói, cung nữ bên người Huệ phi đi gọi Phó phi sao? Thời điểm Phó phi gặp chuyện không may, cung nữ kia ở chỗ phương nào?"
"Cung nữ đứng ngay trong đình, bất quá, nàng luôn luôn đứng trong đình, cho dù lúc Phó phi muốn rời đi, nàng cũng không có rời khỏi đình." Nói cách khác, bài trừ việc cung nữ kia đẩy Phó phi hoặc là khả năng tạo điều kiện làm Phó phi bị ngã.
"Lúc này Huệ phi đã đi Thừa Càn cung?" Trần Mạn Nhu lại trầm mặc trong chốc lát, lại lên tiếng hỏi, Lập Thu gật gật đầu: "Phó phi vừa bị ngã, Huệ phi liền vội vội vàng vàng chạy tới, nói là nàng vốn mời Phó phi đến Ngự Hoa viên đi dạo, sau lại nhớ đến một việc phải làm, liền chậm trễ một chút, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy."
"Còn có ai đi Thừa Càn cung?" Trần Mạn Nhu thay đổi chọn một tư thế thoải mái, tựa vào trúc tịch, chậm rì rì hỏi, Lập Thu căn bản không cần hồi tưởng, trực tiếp hồi đáp: "Còn có Thường phi nương nương, những người còn lại tạm thời còn không có đi qua."
"Uh, ngươi nói cho Đối Nguyệt đi khố phòng thu thập ra một vài thứ, chúng ta ngày mai đi xem Phó phi." Trần Mạn Nhu tùy ý khoát tay nói, nghe thấy ngoài sân có tiếng nói, liền quay đầu nhìn, thấy Tiểu tứ chính quay đầu cùng Tô Thắng Thư nói chuyện, trên mặt liền mang theo tươi cười đi ra.
"Tiểu tứ, tại sao lúc này đã trở lại? Còn không đến thời gian ngọ thiện đâu." Trần Mạn Nhu ra cửa, ngồi □ xuống kéo Tiểu tứ tới hỏi, Tiểu tứ thực nghiêm trang đẩy đẩy Trần Mạn Nhu: "Nương, ta đã trưởng thành, ngươi không thể vẫn ôm ta."
"Hảo hảo hảo, Tiểu tứ trưởng thành." Trần Mạn Nhu đứng dậy kéo hắn đi vào bên trong: "Nhưng là Đại hoàng huynh ngươi rốt cục cũng cảm thấy ngươi vướng bận, cho nên không giữ ngươi ở lại Dục Khánh cung quấy rối?"
"Làm sao, hôm nay tiên sinh của Đại hoàng huynh bố trí vài bài tập cho Đại hoàng huynh, Đại hoàng huynh không đếm xỉa tới ta, vì thế ta trở về." Tiểu tứ vội vàng biện giải nói: "Ta mới không chọc người chán ghét đâu."
"Uh, Tiểu tứ của ta là hài tử đáng yêu nhất, ai thấy Tiểu tứ cũng sẽ thích." Trần Mạn Nhu vội vàng lên tiếng trả lời nói, đầu tiên Tiểu tứ vui vẻ, tiếp theo khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó ngửa đầu nhìn Trần Mạn Nhu: "Thật sự? Ai cũng thích Tiểu tứ? Vậy Nhị hoàng huynh vì sao không thích Tiểu tứ?"
"Ai nói Nhị hoàng huynh ngươi không thích ngươi?" Trần Mạn Nhu hơi nhăn mặt nhíu mày hỏi, Tiểu tứ cúi đầu chỉ chỉ ngón tay: "Ta tự mình nhìn ra, trên đường ta thấy Nhị hoàng huynh, cùng Nhị hoàng huynh chào hỏi, Nhị hoàng huynh làm như không có nghe thấy, đi rồi."
"Đó có thể là hắn thật sự không có nghe thấy?" Trần Mạn Nhu vội vàng kéo vẻ mặt đng thương tâm của Tiểu tứ an ủi: "Ngươi xem, Nhị hoàng huynh ngươi vừa mới bắt đầu đi Sùng Văn quán, Thục mẫu phi ngươi đâu, lại đối với hắn yêu cầu rất cao, Nhị hoàng huynh ngươi tất nhiên là phải đọc sách vất vả, thời điểm đi đường nói không chừng cũng là đang nhới lại sách, cứ như vậy, sẽ xem nhẹ chuyện bên người, ngươi vạn vạn không thể vì vậy liền tức giận Nhị hoàng huynh ngươi."
Tiểu tứ còn nhỏ tuổi, tuy rằng Trần Mạn Nhu sẽ không đem Tiểu tứ dưỡng thành hài tử cái gì cũng không hiểu, thiên chân vô tà, lại cũng không thể trong lúc này mà bắt đầu để cho Tiểu tứ biết đến các mặt hắc ám. Dù sao, hắn là tiểu hài tử, trong lòng giấu được lời nói, nói không chừng ngày nào đó lộ cái gì, thực sự nói sai cái gì, đó mới thực sự là chọc tới tai hoạ.
Hơn nữa, trong lòng Hoàng thượng thích nhóm hoàng tử huynh hữu đệ cung, sớm nói cho Tiểu tứ tương lai Nhị hoàng tử sẽ là đối thủ của hắn, sẽ chỉ làm Tiểu tứ trở nên dung không nổi huynh đệ. Hắn còn nhỏ tuổi đã cùng huynh trưởng không hòa thuận, bây giờ, Hoàng thượng có khả năng sẽ nghe Tiểu tứ biện giải, không thích Nhị hoàng tử ở điểm nào. Nhưng qua thời gian dài, Tiểu tứ ở trước mặt Hoàng thượng phỏng chừng cũng không có ấn tượng gì tốt.
Hài tử bố trí huynh trưởng, hài từ từ nhỏ liền cáo hắc trạng huynh trưởng, có thể so sánh huynh trưởng kia tốt hơn chỗ nào?
Cho nên, lúc trước Tiểu tứ còn nhỏ, Trần Mạn Nhu là đem hắn dạy thành một chân quân tử phong quang tế nguyệt, thản thản đãng đãng. Về phần về sau, có thể phát triển trở thành người phúc hắc là tốt nhất, phát triển không thành, cũng phải lấy đức phục người mới được.
Hoàng thượng là minh quân, thiên hạ Khánh quốc thái bình thịnh thế, quân vương tiếp theo, nhất định phải là người nhân đức nhiều mặt mới được.
"Uh, ta cũng hiểu được Nhị hoàng huynh không phải cố ý không nhìn ta. Nương, ta khi nào thì có thể đi Sùng Văn quán a? Tam hoàng huynh có phải cũng đi Sùng Văn quán hay không?" Tiểu tứ được Trần Mạn Nhu khuyên như vậy, trong lòng nhất thời thư thái rất nhiều, ôm cánh tay Trần Mạn Nhu làm nũng: "Ta cũng phải đi Sùng Văn quán, Đại hoàng huynh cũng thường xuyên đi."
"Đại hoàng huynh ngươi bao lớn? Nhị hoàng huynh ngươi bao lớn? Cho dù là Tam hoàng huynh ngươi, cũng phải sang năm mới có thể đi Sùng Văn quán, ngươi so với ngươi Tam hoàng huynh còn nhỏ hơn một tuổi đâu, đã muốn đi Sùng Văn quán?"
Trần Mạn Nhu đưa tay cầm điểm tâm đút hắn, Tiểu tứ há miệng nhỏ cắn điểm tâm, đem phần còn lại đưa đến bên miệng Trần Mạn Nhu: "Ta nghe Đại hoàng huynh nói, Sùng Văn quán có rất nhiều người a, ta đi, thì có rất nhiều người cùng ta chơi đùa."
"Ngươi nếu là muốn cùng người khác chơi đùa, phải đi tìm Ngũ hoàng đệ ngươi, chờ ngươi sáu tuổi mới có thể đi Sùng Văn quán." Trần Mạn Nhu cũng cắn một ngụm điểm tâm, lại đẩy trở về cho Tiểu tứ ăn, Tiểu tứ cười mặt mày loan loan: "Tốt lắm, buổi chiều ta đi tìm Ngũ hoàng đệ chơi đùa, phải mang tiểu mộc mã của ta đi qua."
"Uh, hảo, Ngũ hoàng đệ ngươi so với ngươi nhỏ hơn, ngươi nên để cho Ngũ hoàng đệ ngươi." Trần Mạn Nhu dặn dò, thấy Tiểu tứ nhất nhất đáp ứng, lại cầm Tam Tự kinh đến dạy Tiểu tứ nhận chữ. Tiểu tứ là đứa bé biết vâng lời, lúc này cũng ghé vào trên bàn, nãi thanh nãi khí đọc theo Trần Mạn Nhu.
Ăn ngọ thiện, đưa Tiểu tứ hồi hậu điện nghỉ ngơi, Trần Mạn Nhu mới gọi Lập Thu tới: "Thừa Càn cung bên kia có tin tức gì?"
"Nương nương, ngài không biết, vừa rồi Thừa Càn cung trình diễn một tuồng kịch thật lớn a." Hai mắt Lập Thu phát sáng, không đợi Trần Mạn Nhu hỏi, lập tức bắt đầu kỷ kỷ oa oa nói lên.
Sau khi Phó phi bị ngã, trên người gặp hồng, chính nàng đương trường cũng hôn mê. Vài cung nữ của nàng vội vàng kêu cứu mạng, vừ cho người đi tìm ngự y, vừa hoang mang rối loạn không biết nên làm cái gì. Ai biết rốt cuộc bị ngã thế nào, có thể hoạt động hay không, nếu có thể thì hoạt động như thế nào.
Đang ở thời điểm vài tiểu cung nữ nước mắt lưng tròng, thật khéo Huệ phi đi đến, ở một bên canh giữ chờ ngự y. Sau đó ngự y lại đây xem mạch một phen, nói là có thể đưa trở về, mọi người lúc này mới nâng Phó phi trở về, Huệ phi tự nhiên cũng đi theo.
Lập tức, Hoàng hậu bên kia cũng thu được tin tức, cũng chạy đi qua.
Phó phi được châm hai châm, uống một chén thuốc, đã tỉnh lại, vừa thấy Hoàng hậu, lập tức khóc kể, nói mình bị người hãm hại, có người muốn mưu hại Hoàng tự, ý tại ngôn ngoại là nói Huệ phi mời nàng đi Ngự Hoa viên, kết quả Huệ phi không có đi.
Huệ phi tính tình vội vàng xao động, lúc này liền cùng Phó phi ầm ỹ lên, nói là mình vì có chuyện chậm trễ, cũng không phải thật sự sẽ không đi. Hơn nữa, nếu là mình không đi, vừa rồi thời điểm ngự y đến, ở đây là người nào?
Hai bên đều tự đạo lý, la hét ầm ĩ đến nỗi Phó phi kém chút lại động thai khí. Hoàng hậu giận dữ, cho người đem Huệ phi mang về trước, cấm chừng một tháng, sau đó lại ban không ít đồ vật cho Phó phi, xem như an ủi.
Hơn nữa, chuẫn Phó phi, cho nàng một đoạn thời gian cũng không cần ra khỏi Thừa Càn cung, chính là Thái hậu bên kia, cũng cầu tình cho nàng, không cần đi qua thỉnh an. Mặt khác, cũng không cho phép cung phi khác đi thăm Phó phi.
"Nương nương, nô tỳ làm sao cũng cảm thấy, Phó phi là cố ý ngã xuống đâu? Người xem, nàng vừa ngã xuống, vừa không cần đi thỉnh an, cũng không cần bị nhân thăm hỏi, Thừa Càn cung gần như phong bế, còn phải có tiểu phòng bếp." Tiểu phòng bếp cũng là điều kiện Phó phi đưa ra, nói mình thân mình nặng nề, lần này lại bị ngã, muốn nằm trên giường tĩnh dưỡng, đến Ngự Thiện phòng lấy thức ăn có chút xa, cho nên cầu cái ân điển.
Hôm nay nàng làm ra loại chuyện này, Hoàng hậu phải rộng lượng khoan dung với nàng một ít, không thể không đáp ứng ân điển này.
Trần Mạn Nhu cũng hiểu được có điểm hình như là thủ đoạn của Phó phi, lần này liền thanh tịnh không ít, thuận tiện còn đem các nhân tố không an toàn loại bỏ.
Chính là, Huệ phi ở bên trong sắm vai nhân vật gì? Là giúp đỡ Phó phi, hay là thực sự tính ra tay đối phó Phó phi?
"Lúc trước không phải ngươi nói, Thường phi cũng đi qua sao?" Trần Mạn Nhu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên lại nghĩ đến người này, lập tức hỏi, Lập Thu gật gật đầu: "Uh, có đi qua, đi qua sau Hoàng hậu đi, nói là sau khi Huệ phi mời Phó phi dạo Ngự Hoa viên, lại đến Diên Hi cung của nàng cầm thuốc mỡ, cho nên mới muộn, đó cũng không phải là bội ước không đi."
"Phải đi làm chứng cho Huệ phi?" Trần Mạn Nhu hơi nhíu mày, Lập Thu gật đầu: "Uh, bằng không, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ không xử phạt Huệ phi nhẹ như vậy."
"Uh, nói không chừng chuyện này còn có chuyện tiếp theo đâu." Nghĩ nghĩ, Trần Mạn Nhu cười nói, hài tử của Phó phi không rớt, Huệ phi không có bị trách phạt quá năng, trừ bỏ Phó phi, ai cũng không có lợi, chuyện này, tự nhiên sẽ không trôi qua như vậy.
"Còn có tiếp theo? Nương nương, ngài nói, chuyện này là ai ra tay?" Lập Thu lập tức mở to hai mắt hỏi, Trần Mạn Nhu cười cười: "Ta cũng không biết, ta chỉ biết, hoặc là Huệ phi mưu hại hoàng tự thành công, bị từ vị trí Huệ phi kéo xuống, hoặc là hài tử của Phó phi sinh không được, không có khả năng lại đi đến vị trí Hiền phi."
Lập Thu đem lời này ở trong đầu lặp lại suy nghĩ mấy lần, trừng mắt to: "Nương nương, ý tứ ngài là, Thường phi?"
"Nói không chính xác, Thường phi luôn luôn thông minh, sẽ không ở thời điểm này làm ra chuyện rõ ràng như vậy, cũng có thể là người khác ra tay." Trần Mạn Nhu ngáp một cái, sớm đã đến thời gian ngủ trưa, vừa nói nói, liền qua giờ.
Lập Thu thấy, vội vàng tiến lên trải giường chiếu cho Trần Mạn Nhu, Lập Xuân cùng lập Hạ lại hầu hạ nàng thoát y phục bên ngoài, lại đem chậu than bày tốt, thấy Trần Mạn Nhu nhắm mắt lại, mới im lặng ra cửa phòng.
Trần Mạn Nhu cũng không nghĩ tới, điều mình nói, thế nhưng một ngày cũng có thể trở thành lời tiên đoán. Đến trung tuần tháng sáu, Thừa Càn cung bỗng nhiên truyền ra tin tức, nói là Phó phi đẻ non. Được tin tức, Trần Mạn Nhu liền ngây ngẩn cả người, chờ lúc nghe nói Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đã đi qua, cũng vội vàng thu thập một phen, mang theo Lập Xuân cùng Lập Hạ đi hướng Thừa Càn cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.