Harry vô cùng hài lòng với quà sinh nhật của mình, trước mắt, cậu đã có: 6 thần tử và một xà vương. Chỉ là hiện tại cậu không hài lòng lắm với cách nắm tay của Severus, quá thô bạo, khiến cậu đau, hơn nữa y còn đi quá nhanh, khiến cậu không theo kịp.
“Tiên sinh… ngài….có thể chậm một chút được không?” – Harry đáng thương nhìn Severus, nhưng y hừ một tiếng, thầm nghĩ tên nhóc này đúng là đồ phiền toái, sau đó vẫn bước chậm rãi hơn.
Rất nhanh chóng Severus đã tìm được nơi cần đến. Sáu đứa trẻ phù thủy, trên người là đồng phục của một nơi nào đó, phía sau lưng bọn họ, mười mấy người đàn ông võ trang hạng nặng nằm la liệt, có thể là đã chết. Xem ra mấy đứa trẻ này vừa đấu lại đám người kia. Severus híp mắt thầm nghĩ, tố chất cũng không tệ! [Giáo sư đại nhân ngài được phép lựa chọn người sao? Cái gì mà tố chất cũng không tệ lắm]
“Đến đây hỗ trợ, đưa mấy người này xuống!” – Severus buông tay Harry, nói với sáu tiểu phù thủy kia. Mấy đứa trẻ nhìn nhau, bắt đầu bận rộn làm việc, Harry nhìn thoáng qua: “Sách! Các ngươi xúm cả đám vào làm gì, chia tổ ra làm cho nhanh!”
Sáu tiểu phù thủy rất có tố chất huấn luyện, nhanh chóng phân tổ, sau đó nhanh chóng dọn dẹp.
Khóe miệng Severus co rút, y bắt đầu dùng phép thuật để nâng người, Harry nghiêng đầu nhìn nhìn y, cười tủm tỉm chạy đến bên cạnh: “A, tiên sinh, hóa ra ta không phải là quái vật….. Dì dượng vẫn nói ta là quái vật, vì ta cũng có thể làm phép thuật như thế!” – Nói xong cánh tay trắng nõn nhỏ nhắn vẫy vẫy, một khối thi thể được nâng lên.
Severus mở to hai mắt nhìn: Phép thuật không đũa phép không tiếng động! Tên nhóc chết tiệt này, nó không biết phù thủy chưa thành niên khi không có người giám hộ mà thi triển phép thuật kiểu này nguy hiểm thế nào không??!!
“Chết tiệt, trong đầu ngươi toàn sên à? Từ nay trở đi không có ta ở bên cạnh thì không được dùng phép thuật! Biết chưa?!” – Severus quát Harry.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Harry mếu: “Nhưng mà, tiên sinh….. Ngài không ở cùng ta, nếu không có phép thuật thì công việc một ngày của ta phải làm đến sáng sớm mất….. Hơn nữa, tiên sinh, …..con sên là loài gì vậy? Có phải là loại sâu màu xanh không?” [Aaa…! Sở đại thần! Ngài có chừng mực đi! Đừng có giả bộ tiểu bạch!]
Được rồi, Harry đương nhiên biết con sên không phải là loại sâu màu xanh, nhưng mà cậu thực sự chưa nhìn thấy con sên lần nào! Hơn nữa, cậu cảm thấy Sev biến hóa sắc mặt rất thú vị! Nhìn đi, mặt Sev lại đổi màu kìa!
Severus có một loại thương cảm không nói lên lời. Lily, tôi thấy hối hận rồi. Em mang tên nhóc này đi đi! Tôi mới ở cạnh nó có một lúc thôi mà đã sắp không chịu nổi rồi!
“Ý của ngươi là ngươi vẫn dùng phép thuật làm việc nhà? Dùng bao lâu rồi?”
“Từ lúc bốn tuổi, hiện tại đã được hai năm.” – Harry tự hào nói. Đương nhiên là cậu phải tự hào rồi. Lúc trước xem qua nguyên lí khống chế ma lực, lại bởi vì ma lực trong cơ thể căn bản không thể vận dụng mà không thể thực nghiệm, thật vất vả chờ đến khi có thể sử dụng, mà còn phải giấu diếm, đương nhiên là cậu cũng không dễ dàng gì rồi. Hiện tại cậu đã hiểu rõ cuốn sách kia, cho nên dùng một ít phép thuật đơn giản là không thành vấn đề, ngay cả một ít phép thuật công kích cao cấp cậu cũng có thể làm được!
Severus cảm thấy có chút đau lòng, hai năm, mà không ai phát hiện, hơn nữa tên nhóc này còn bình an sống đến giờ, y không biết là có nên ăn mừng không nữa.
“Khi ta không ở đó, trừ bỏ pháp thuật để làm việc nhà, không được dùng bất cứ pháp thuật nào nữa, nghe chưa?” – Severus thỏa hiệp.
“Vâng, thưa tiên sinh.” – Harry nhìn ra được sự quan tâm của Severus, nghĩ rằng dù sao cũng không có thần chú nào cần thử nghiệm, chắc sẽ không cần dùng đi.
Vừa lòng khi thấy Harry trả lời thuyết phục, sau đó lại bắt đầu đùa nghịch với mấy thi thể đó, đem để về một chỗ, Severus lấy từ trong tay áo ra một chiếc hòm nhỏ, sau đó đột nhiên thấy chiếc hòm to dần lên. Harry biết đó là dùng bùa chú thu nhỏ, không gian trong hòm thực tế lớn hơn nhiều, Harry cũng làm cái này với chạn bát của mình.
Trong hòm có rất nhiều chai thủy tinh đựng đủ các loại thuốc màu sắc quỷ dị. Severus cầm một chai thuốc màu tím, mở nút, đổ vào thi thể. Chợt nghe tiếng ‘Xuy xuy’, thi thể dần dần biến mất. Thậm chí cả súng ống quần áo cũng không còn gì.
Harry tròn mắt nhìn các thi thể dần biến mất, cuối cùng chỉ còn lại một vũng nước. Đúng vậy, là nước, thậm chí cả một giọt máu cũng không thấy, tất cả bị oxi hóa hết.
Sáu tiểu phù thủy kia nhìn thấy tình cảnh này, lại càng thêm kính sợ người trước mắt, mà Harry lúc này lại là vẻ mặt cuồng nhiệt. Đúng vậy, chính là cuồng nhiệt! Trời ạ, còn bá đạo hơn cả nước cường toan! Còn mạnh hơn cả Hóa cốt thi trong truyền thuyết! Quả thực là cực phẩm dành cho bọn giết người cướp của!
“Tiên sinh……”
Severus cảm thấy được sự cuồng nhiệt của Harry, khóe miệng hơi run rẩy.
“Trước tiên cứ rời khỏi đây đã.” – Severus nói xong liền kéo Harry rời đi, sáu tiểu phù thủy kia cũng đi theo.
Bọn họ vào một khách sạn, Severus thuê một phòng.
Vừa ngồi xuống, Severus liền rút đũa phép ra, đọc kí ức của một trong sáu tiểu phù thủy.
Harry nhìn thấy rất rõ ràng những gì Severus thấy. Cậu bé mà y lựa chọn là đứa lớn nhất, có danh hiệu 001. Cậu bé đó đã phải trải qua cuộc giải phẫu. Harry lựa chọn để cho cậu bé nhận trí nhớ giả, trốn từ phòng thí nghiệm ra, tiêu hủy các tài liệu liên quan, rồi rời đi.
Severus nhìn đến những thứ này, chỉ nhíu nhíu mày, tỏ vẻ chán ghét. Nhưng trong mắt là một tia hiểu rõ, những đứa trẻ này chỉ là số ít “Tất cả vì lợi ích lớn nhất của quốc gia!” Sev thì thào một tiếng, rồi vung đũa phép lên: “Obliviate!”
Harry thở dài trong lòng: Thành thật chia buồn với sáu tiểu phù thủy này, nếu lần này là một nữ phù thủy đến, có lẽ các ngươi sẽ không bị Obliviate! Nhưng mà……Sev thật đẹp a, động tác lưu loát đẹp mắt, thật tuyệt vời, ta quyết định, ta muốn sùng bái ngài……[Sở đại thần……ngài đừng làm ta lạnh]
“Ngươi, đi theo ta, bọn chúng sẽ có người đến tiếp nhận.” – Severus nói xong liền kéo Harry đứng dậy rời đi. Kì thật, Harry rất tò mò muốn xem người ta sẽ xử lí mấy tiểu phù thủy này thế nào. Phải biết rằng đây là sáu trung thần mà cậu vất vả mới có được. Không nghĩ là lại phải vứt bỏ nhanh chóng như vậy được. Nhưng mà cậu biết, cái gì không nên hỏi thì không nên hỏi, như vậy mới có thể sống lâu được!
Không lâu sau hai người đi đến đường Privet Drive, hàng xóm đều thân mật chào hỏi cậu, khiến Harry cười sáng lạn.
“A, Harry bé nhỏ, vị này là…….” – Ngài Jackson nhìn thấy Harry trở về, thuận miệng hỏi.
“A….. Đây…. Đây là thầy giáo của cháu…..” – Harry xấu hổ cười cười, nghĩ rằng dù sao Sev cũng là giáo sư, nói thế cũng không sai.
“Vậy à? Không phải là tháng chín này mới đi học sao?” – Ngài Jackson nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi.
“Vâng ạ, nhưng mà sắp khai giảng rồi, cho nên cháu muốn học thêm một chút, cháu sợ là không theo kịp….” – Harry đỏ mặt – “Một lần cháu lén đi ra ngoài đã gặp tiên sinh, tiên sinh rất uyên bác! Chú Jackson giữ bí mật cho cháu nhé, đừng để cho dì dượng cháu biết, không thì cháu thảm lắm…..”
Ngài Jackson đánh giá Severus một chút, cảm thấy người này có tư chất giáo viên, trong lòng cũng thoáng yên tâm: “Harry, yên tâm, chú sẽ giữ bí mật cho cháu. Nhưng về sau làm việc phải chú ý an toàn đấy!”
“Vâng, cảm ơn chú ạ!” – Harry nói xong liền lôi kéo Severus vào nhà Dursley. Sau đó mở cánh cửa chạn bát ra – “Tiên sinh, ta ở đây, ngài không phiền chứ?”
Nhìn chạn thức ăn của Harry, Severus vô cùng tức giận, hiện tại y đang nghĩ chờ gia đình Dursley trở về sẽ tặng cho họ một cái Avada Kedavra!
Nhưng đến khi vào bên trong, y hơi sửng sốt…… Thực sự làm một trời một vực!
About these ads