Hảo Tưởng Lộng Tử Nam Chủ A

Chương 22:




Nguyên bản Ngô Mộng đáy lòng còn có chút không tình nguyện, rốt cuộc Chu Phổ Thiên này cũng mới tới, các phương diện đều còn chưa hiểu biết nhiều, nếu không phải là bạn học của Tạ Sâm mà Tạ Sâm cũng không cự tuyệt, nàng thật sự không quá tán thành cùng người này một đường a. Huống hồ mới vừa gặp mặt đã bảo bọn họ bỏ xe của mình, nếu trên đường có chuyện gì khác thì sao? Ngồi trên xe người khác cũng giống như ăn nhờ ở đậu…… Cái loại cảm giác ăn nhờ ở đậu này……
Ôn Duyên như thế nào cũng chưa nghĩ đến, Chu béo cư nhiên cả đêm liền có thể làm được tới trình độ này, đặc biệt là Hình Nhị, đang xem qua chiếc xe sau khi cải trang, trực tiếp cầm lòng không đậu mà huýt sáo, “Huynh đệ, xe rất tuyệt a.”
Chu béo cười ha ha, quay đầu đối với mọi người nói: “Nguyên bản muốn sửa lại xe theo phong cách mới, kết quả ai ngờ đâu lại xuất hiện dịch bệnh, bất quá xe này cấu tạo rất cứng, ngồi bên trong hệ số an toàn rất cao.”
Tạ Sâm chưa nói gì đã trực tiếp kéo cửa xe, hắn quay đầu liếc mắt nhìn Ôn Duyên một cái, Ôn Duyên cũng mặt mộc đi theo lên, hơn nữa còn ngồi bên cạnh hắn. Bởi vì bên trong xe đều được biến thành sofa dài, cho nên sau khi đi vào thân thể có thể thả lỏng đến cực hạn, thật sự rất thoải mái.
Hình Nhị nguyên bản còn muốn đi đến phòng điều khiển tập thử, kết quả bị Chu béo một phen cười giữ chặt, “Thật không phải huynh đệ tôi keo kiệt, thời điểm cải tạo xe này, vì vài lý do yêu thích cá nhân, tôi cố ý thêm vào vài sử dụng đặc thù,  trước kia đều không phải sử dụng đến, nhưng đặt ở hiện tại liền có khả năng phát sinh vấn đề. Hơn nữa các người mấy ngày này hẳn là cũng mệt mỏi, tôi hai ngày này đều ở cùng đám người kia không nhúc nhích, việc lái xe mệt mỏi này, cứ giao cho tôi đi.”
Hình Nhị không sao cả nhún vai gật gật đầu, xem xét ghế điều khiển phụ, nhe răng cười nói: “Tôi đây ngồi ở ghế phụ đi?”
Chu béo ha ha cười gật gật đầu nói: “Đương nhiên không thành vấn đề a! Lên xe đi!”
Đoàn người lên xe, cửa xe mới vừa đóng lại, ánh đèn vàng ấm áp phía trên liền chiếu sáng cả thùng xe, cửa sổ bên cạnh xe đều chặn ánh sáng lại, ngăn cách cùng phòng điều khiển là một màn hình tinh thể lỏng, lúc này mở ra, phía trên cho thấy, là tình hình giao thông phía trước chiếc xe, tầm nhìn tương đối trống trải, hẳn là trang bị theo dõi gắn ở phía trên xe.
Vài người đối với nội thất xa hoa cùng tiên cơ phối trí còn có chút kinh ngạc, nhưng Ôn Duyên từ lúc bắt đầu đã có loại cảm giác không tốt lắm,  lúc này càng là khống chế không được mà nhíu mày, hắn nhắm mắt lại lại lần nữa xác nhận một chút, đột nhiên nghiêng đầu mở mắt ra, tới gần Tạ Sâm thấp giọng nói: “Mau bảo hắn tránh hướng Đông Bắc,  bên kia có tang thi lại đây, rất nhiều!”
Tạ Sâm rũ mắt nhìn mắt Ôn Duyên, hắn không có động, chỉ là Ôn Duyên lại nhìn chằm chằm làm hắn nhíu mày. Tạ Sâm trầm mặc cùng hắn nhìn nhau hai giây, rồi sau đó quay người lại, ấn một cái nút trên cánh cửa kia.
Mặt trên nút giống như trang bị hàng rào âm hưởng nhỏ, một giây sau từ bên trong truyền đến một tiếng rầm, rồi sau đó âm thanh cơ hồ vĩnh viễn ý cười của Chu béo kia thiếu tấu mà vang lên tới, “Có phải Sâm tử hay không a? Có phải hay không gấp không chờ nổi muốn cùng đại gia ta ôn chuyện a?”
Chu béo lời này nói nửa thật nửa giả, ít nhất Ôn Duyên cảm thấy, hắn thật sự tưởng niệm Tạ Sâm.
“Đi Tây Nam rồi nói.”
Nghe âm thanh không cao không thấp của Tạ Sâm, Chu béo hơi hơi nhướng nhướng mày, không có tình huống đặc biệt, Tạ Sâm sẽ không phí công cố ý nói với hắn một tiếng. Thoáng nhìn Hình Nhị đang hứng thú dạt dào đối với nội thất trong xe, Chu béo rũ mắt nhìn thấy hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng, bốn phương đều trống trải, nào có tình huống đặc thù gì, nhưng hắn biết Tạ Sâm sẽ không nói lời vô nghĩa, hơn nữa năng lực Tạ Sâm……
Từ từ, cũng không đúng a…… Năng lực Tạ Sâm trong bối cảnh hiện tại cũng không phù hợp phát huy a?
Hơn nữa tuy rằng Tạ Sâm không có nói rõ, nhưng hắn nghe ra ý tứ của Tạ Sâm, chỉ sợ trừ bỏ con đường Tây Nam bên ngoài kia, bất cứ phương hướng nào khác, đều sẽ xuất hiện chuyện phiền toái? Chỉ là hành động này Tạ Sâm thật là làm được? Thấy thế nào đều không giống a.
Tạ Sâm người kia a, nếu nói phản ứng phù hợp thì…… Hắn dù biết địa phương nào có tang thi, vẫn sẽ trầm mặc không nói ra, sau đó chờ đến thời điểm mọi người tao ngộ phải, hắn sẽ nói ra lời nói khiến cho người khác cảm thấy tang thi cũng không đáng sợ lắm.
Đến lúc đó, người có năng lực tự nhiên có thể bảo vệ được chính mình, không có năng lực liền chết, Tạ Sâm cũng không có chút nào thẹn với tâm…… Dùng lý luận của Tạ Sâm chính là, nếu hắn là người thường, hành trình của bọn họ căn bản sẽ không thay đổi, thứ gì phải gặp thì nên gặp, có năng lực tự bảo vệ mình là được, không năng lực, thua kiếp này còn có kiếp sau, hoặc sớm hoặc muộn, hắn cũng không che chở ai cả đời được.
Tuy rằng lý luận của Tạ Sâm bình tĩnh nói ra thì rất đúng, nhưng tới lúc trải qua trong thế giới hiện thực, nếu biết chân tướng, chỉ sợ không ít người nói Tạ Sâm máu lạnh.
Nhưng không thể nghi ngờ, Tạ Sâm tuyệt đối là người lãnh đạo tốt đi, hắn biết, Tạ Sâm chính là thích làm bộ làm tịch, khiến người ta ảo giác rằng hắn đặc biệt hiền lành……
Chỉ là bọn hắn thật sự quá quen thuộc lẫn nhau, liền tính Tạ Sâm trên mặt cười đẹp, hắn cũng biết đối phương căn bản không quan tâm sống chết của bất luận kẻ nào bên ngoài trừ bỏ chính hắn. Có thể cùng người như vậy trở thành bằng hữu, hiện tại ngẫm lại, chính hắn cũng cảm thấy rất không thể tưởng tượng……
Hơn nữa, theo hắn biết, Tạ Sâm sở dĩ có tính cách như hiện tại, cũng không phải không có nguyên nhân. Giống như đạt được cái gì phải trả giá hệt như vậy, Tạ Sâm đối với địa phương huyết tinh dơ bẩn cùng với năng lượng tương đối nhiều, sẽ xuất hiện cảm ứng trời sinh.
Trước kia mỗi lần hắn hỏi Tạ Sâm cảm giác ra sao, Tạ Sâm luôn là lạnh mặt ngậm miệng không đề cập tới, thẳng đến có một lần xảy ra chuyện phiền toái khá lớn, bởi vì phía trên yêu cầu bọn họ giải quyết tốt hậu quả, hắn cùng Tạ Sâm đều tham dự.
Tạ Sâm trong tình huống không được cho biết trước vị trí chuẩn xác, lại chính xác không chút lầm lẫn trong hai giờ đã đến được hiện trường như tình báo. Bọn họ tránh ở một bên, thậm chí còn thấy được một tiểu đội giải quyết hậu quả đến trước bọn họ, đem mấy thứ đen đỏ sền sệt trên mặt đất tiến hành giải quyết sạch sẽ “hoàn nguyên hiện trường”, cũng thấy được một vài giao lưu không ít, xem như chuyện cơ mật đi…….
Nói ngắn lại, Tạ Sâm bởi vì bản thân mình, chỉ dùng tình báo phía trên trong hai giờ đến hiện trường, chuyện này là không thể nghi ngờ. Nếu tin tức này truyền đi ra ngoài, kia cũng thật chính là việc lớn không tốt.
Mỗi đoàn đội đều phụ trách những trách nhiệm mà mỗi đoàn đội đó phải cố gắng hết mình, không có phụ khởi trách nhiệm phải bị trừng phạt, không có làm tốt nghĩa vụ cũng muốn bị trừng phạt. Nhưng là, nếu mạo muội thấy được trách nhiệm không thuộc về mình, thấy được nghĩa vụ bọn họ không nên thực hiện, sẽ không phải chỉ đơn giản trừng phạt như vậy.
Nhớ thời điểm mới vào căn cứ trước đây, những người nằm trong danh sách lựa chọn, trực hệ vượt quá ba người, đều bị bài trừ bên ngoài……  Vào căn cứ, cơ bản cùng với thế giới năm tháng an bình kia không còn quan hệ gì nữa.
Cũng chính là sau chuyện đó, bị hắn năn nỉ ỉ ôi chịu không nổi, Tạ Sâm mới rốt cuộc không kiên nhẫn mà nói vài câu. Tuy rằng không có đặc biệt minh xác miêu tả ra đó là cái gì, nhưng hắn thông qua miêu tả của Tạ Sâm, cũng đã cảm thấy sởn tóc gáy.
Cảm xúc nhân loại có thể lây lan, khi một người trong thời gian dài đối mặt với những cảm xúc trái chiều đặc biệt mẫn cảm, liền tính dù là người dương quang (*), chỉ sợ đều khó có thể cam đoan bản thân không bị quấy nhiễu đi.
(*) Dương quang: Chỉ người như ánh mặt trời, đại khái là vui vẻ hòa đồng ấm áp bla bla…
Huyết tinh, bạo lực, dơ bẩn, dơ bẩn, hắc ám, đáng sợ, bi ai, bất đắc dĩ. Áp lực tình cảm như thế, chỉ cần Tạ Sâm còn có năng lực này, liền không có biện pháp tránh đi chúng nó.
Thời điểm lúc cảm xúc khu tập trung đã đến điểm bão hòa, quấy nhiễu đối với tinh thần Tạ Sâm có thể nói là che trời lấp đất. Tạ Sâm đối những cảm xúc phản hồi lại cơ hồ là đồng cảm như bản thân mình cũng bị, những người đó có bao nhiêu thống khổ, hắn tựa hồ sẽ có bấy nhiêu thống khổ, nhưng hắn cũng không có biểu hiện ra ngoài, cũng có lẽ là nhiều năm qua sớm thành thói quen không lộ ra, lúc ấy Tạ Sâm nói vân đạm phong khinh, nhưng hắn nghe vào lỗ tai không khác gì sét đánh, tóm lại sau khi đã biết chuyện lúc ấy, hắn đối với Tạ Sâm bao dung nhẫn nại, là hoàn toàn đại đại đề cao.
Hắn không phải đáng thương Tạ Sâm, mà là cảm thấy bội phục, cũng là do khởi đầu kia mà hắn mới có tính tình hiện tại, bởi vì nếu cùng Tạ Sâm so sánh, những chuyện kia chỉ cần phát sinh một chút trên người mình, thật sự đều không thể xem như chuyện nhỏ.
Bất quá cũng chính là bắt đầu từ lúc đó, hắn càng thêm xác định một việc. Thượng đế đối với mọi người có công bằng hay không hắn không biết, nhưng hắn biết, những người có năng lực đặc thù giống như bọn họ, không trả giá một chút đại giới của bản thân, không có khả năng có được những năng lực nghịch thiên “không ràng buộc” như vậy.
Ông trời chưa từng thiên vị riêng ai, dù là Tạ Sâm thoạt nhìn xem như một nam nhân hoàn mỹ không khuyết điểm, để đồng thời đạt được thần kỹ, cũng phải trả giá đại giới thật lớn.
Lời nói vừa rồi của Tạ Sâm, người trong xe đều nghe được,  chỉ là cũng không ai phát biểu ý kiến gì, lúc này mọi người dường như đều đang nghĩ tới việc của chính mình, bởi vì chỗ ngồi thực mềm mại thoải mái, tựa hồ càng thích hợp độc lập tự hỏi.
“Tôi cảm thấy nếu đã có phi cơ, như vậy cũng không phải dân chúng bình thường đơn giản.”
Không có biện pháp, tất cả mọi người đều không nói lời nào, Ôn Duyên thật sự nghẹn đến mức khó chịu. Những việc này làm trong đội ngũ một lần, hắn cảm thấy vô luận như thế nào, cũng phải cho mọi người một cái dự phòng tốt trước.
Chỉ là nói đến đây, hắn là một tên nhiều năm không cùng người khác câu thông, cư nhiên đầy trong óc đều là tiền căn hậu quả, nhưng lại không biết nên như thế nào tìm từ!!!
“Tiểu Duyên nói đúng, lão Tam không phải nói đường kia là do phi cơ đó cho nổ sao, việc này như thế nào cũng không có khả năng là dân chúng làm a.”
Thanh âm Hình Nhị trong loa truyền ra, Ôn Duyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo bản năng liền “Ân” một tiếng, hiệu quả của việc Hình Nhị mở miệng cùng hắn mở miệng khác nhau như trời với đất, mặc dù nhìn thoáng qua động tác người trong xe không có gì thay đổi, nhưng tinh thần đều tập trung lên cái loa kia.
“Nhưng chuyện này cũng kỳ quặc……. Các người nghĩ xem a, từ phía trên phi cơ ném bom xuống, làm ra động tĩnh lớn như vậy, là vì cái gì? Là vì khiến cho người nào chú ý sao? Không phải, bọn họ nổ xong liền đi rồi. Đó là vì cấp cho người nào lưu lại tín hiệu sao? Cũng không phải, phía trước có trạm xăng, đem trạm xăng dầu nổ, mới lần tín hiệu chân chính dùng tốt. Bọn họ dùng thuốc nổ cũng không nhiều, thế cho nên chỉ phá hỏng một con đường, bọn họ để dành sao? Sẽ không, lão Tam nói bọn họ nổ xong liền đi rồi,  có thể thấy được mục đích đạt thành. Như vậy…… Bọn họ vì cái gì cố tình muốn phá hư con đường kia, con đường kia, có tác dụng đặc biệt gì sao?”
Toàn bộ người trong thùng xe nghẹn họng nhìn trân trối, nếu nói Hình Nhị cùng với bọn họ thương lượng, còn không bằng nói là tự lầm bầm làu bàu, loại tư duy vượt tốc độ này thật sự làm tất cả mọi người cảm thấy khiếp sợ! Một người chỉ bằng một sự kiện trong đầu cư nhiên có thể đồng thời nêu ví dụ ra nhiều khả năng như vậy…… Đây là người bình thường sao…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.