Hành Trình Sủng Thê

Chương 69: Con đường phấn đấu của Tiêu Vãn




Edit: windy
Bị Quý Thư Mặc chọc thủng tâm tư, Quý Hiểu Phong xấu hổ cười nói: “Thư Mặc, sao con có thể nghĩ như vậy chứ? Con vẫn là con trai bảo bối của ta, sao nương có thể không thương con chứ? Vừa rồi là nương nhất thời kích thích, không cẩn thận đánh con, nương sai rồi… Ngoan, đứng nóng giận, bây giờ nương đưa con đi bôi thuốc…”
An tĩnh nghe Quý Hiểu Phong nhẹ giọng an ủi, sắc mặt Quý Thư Mặc tái nhợt, biểu tình cũng đã trở thành lạnh lùng như trước. Hắn lạnh nhạt nhìn mẫu thân giả vờ trấn an mình ở trước mắt, giọng nói lạnh lùng đáp lại: “Đã sắp tối rồi, hài nhi phải về Tiêu phủ rồi. Bây giờ, hài nhi là người của Tiêu gia, xin mấy vị tỷ tỷ không có việc gì đừng đến Tiêu phủ quấy rầy ta an tĩnh. Ta cũng không hi vọng vì chuyện của phường vải Quý Ký, ảnh hưởng tới địa vị của ta ở Tiêu gia và danh tiếng ở trong kinh thành.”
“Hài nhi xin cáo lui trước.”
“Ngươi!” Quý Hiểu Phong trợn mắt nhìn, Quý Thư Mặc lại lạnh lùng, đến đầu cũng không quay lại cứ thế rời khỏi Quý phủ.
“Đồ không có lương tâm!” Không nghĩ tới đứa con trai luôn nhu thuận nghe lời mình lại cao giọng chống lại mình! Quý Hiểu Phong tức giận, lửa giận bùng lên mạnh mẽ, “Nuôi hắn lớn như vậy, lại không hiểu dám lấy oán báo ân, còn dám nói ra mấy lời ngỗ nghịch với ta!”
“Vậy… Vậy tiền bồi thường phải làm sao bây giờ…?” Nghĩ tới bản thân vẫn còn thiếu nợ, Quý Hân Đồng liếc nhìn Quý Như Vân một cái, tức giận trách cứ, “Này đều là do Nhị tỷ mắng chửi Tứ đệ, nếu không Tứ đệ cũng sẽ không trở mặt với chúng ta.”
“Dựa vào hắn có ích lợi gì! Tiêu Vãn cho hắn tiền tiêu sao! Nếu là nguyện ý tiêu tiền vì hắn, đã sớm chủ động giúp chúng ta bồi thường rồi, trước đó không hề thiên vị. Bây giờ Tiêu Vãn đã bị Tạ Sơ Thần quyến rũ rồi, ngươi cho là Quý Thư Mặc nói hai câu còn có tác dụng sao?”
Đúng vậy, bây giờ Tiêu Vãn đã không phải kẻ vô dụng cho các nàng tùy ý lợi dụng như hai tháng trước nữa. Hai tháng này Tiêu Vãn từ chối thỉnh cầu của các nàng rất nhiều lần không cần nói, bây giờ còn trở thành Thị lang tứ phẩm ngồi cùng ăn cùng với Quý Hiểu Phong nữa.
“Mẫu thân, lần này phường vải Quý Ký gặp khó khăn, trong thời gian ngắn rất khó gom đủ bốn ngàn lượng bạc. Mấy năm gần đây, người thu thập rất nhiều đồ cổ với tranh chữ nổi tiếng, tùy tiện bán đi cũng phải hơn một nghìn, không bằng…?”
Quý Phong có sở thích thu thâp đồ cổ tranh chữ, trong phòng bà ta có một căn phòng hầm cất số bảo bối bà ta vất cả sưu tập được. Hai năm trước Quý gia đột nhiên bị khủng hoảng tài chính, kì thật là vì Quý Hiểu Phong nhất thời nổi lòng tham mua một lượng lớn đồ cổ, dẫn đến Quý gia trong nháy mắt thành không vào không ra nổi.
Mà sau khi Tiêu Vãn biết được sở thích của Quý Hiểu Phong, từng tốn một số tiền lớn để lấy lòng bà ta. Cuối cùng Quý Hiểu Phong mới đáp ứng lời cầu hôn của Tiêu Vãn, chỉ là vì Tiêu Vãn tài đại khí thô mua rất nhiều đồ cổ vô giá và tranh chữ, làm cho bà ta trong nháy mắt biết được, người con dâu ngốc này đồng ý tiêu tiền vì Quý gia các nàng! Cho nên nhất thời thấy tiền sáng mắt, mặc dù Quý Hiểu Phong coi thường Tiêu Vãn vô dụng, nhưng lại rất vui vẻ hài lòng nhận sính lễ đính hôn của Tiêu Vãn.
Bây giờ, thấy hai nữ nhi không có ý tốt bắt đầu đòi đụng tới bảo vật của mình, sắc mặt Quý Hiểu Phong xanh mét, vô cùng mất hứng cảnh cáo nói: “Chỉ có thể chọn mấy cái, những cái khác cũng đừng lộn xộn.”
Bên trong Tụ Bảo trai bên này, Tiêu Vãn mỉm cười híp cả mắt, nhanh nhẹn bắt đầu bứt nho ăn.
Chiêu nhi bất mãn nói thầm: “Rõ ràng có thể bị đánh phạt với ngồi vào ngục, sao tiểu thư lại có thể buông tha cho bọn họ như vậy!”
Tiêu Vãn phát hiện Chiêu nhi cực kì thú vị, từ gọi nàng là “Khốn khiếp”, “Tiêu tiểu thư”, “Đại tiểu thư” dần dần biến thành “Tiểu thư”. Mặc dù có mấy chữ nói sai, nhưng dần dần đã thừa nhận thân phận chủ tử của nàng. Điều này làm cho Tiêu Vãn nhận sủng ái mà kinh sợ, cảm thấy mình càng ngày càng gần với Tạ Sơ Thần.
Đợi sau này cho Tạ Sơ Thần thân phận chính phu, Chiêu nhi cũng không thể gọi Tạ Sơ Thần là “Công tử”, mà là “Thiếu quân” hoặc là “Chính quân”.
“Đầu tiên Tụ Bảo trai không chịu nhường nhịn, nhưng sau khi giải thích rõ ràng chuyện của Quý Thư Mặc xong, lại giảm từ bảy ngàn lượng bạc còn bốn ngàn lượng. Cực kì hiển nhiên, vị Triệu công tử này ghi hận Quý Thư Mặc, cho nên cố ý làm khó dễ bọn họ. Mà hôm nay, Quý Như Vân bị oán trách như thế, khẳng định sẽ phát tiết trên người Quý Thư Mặc. Cho nàng ta trở về nói mấy cái kia mới thú vị…”
“Hơn nữa…” Tiêu Vãn cười phúc hắc, nói tiếp, “Các nàng vì kiếm tiền, khẳng định sẽ bán số đồ cổ với tranh chữ Quý Thư Mặc cất giữ để lấy tiền mặt, nhưng Quý Hân Đồng không phải người an phận, bạc đến tay nàng ta, có thể có trò hay để xem…”
Tiêu Vãn nói xong, lại vui sướng cầm lên một quả nho trong suốt lóng lánh. Nhìn quả nho óng ánh, Chiêu nhi ở bên cạnh nhìn mòn con mắt, không khỏi vươn lên lén lấy một quả bỏ vào trong túi.
Lúc tát Quý Thư Mặc, Chiêu nhi nổi tâm tư riêng dùng hết toàn lực, bây giờ lòng bàn tay còn có chút đau rát. Lúc đang vụng về trộm quả nho, lại bị Vân Yên ở bên cạnh nhìn thấy.
Thấy Vân Yên mặt trầm xuống nhìn chằm chằm bàn tay trộm nho của mình, hai má Chiêu nhi đỏ lên, vội vàng chột dạ bỏ quả nho lại, đã thấy Vân Yên nhăn mày lại, hỏi: “Sao lòng bàn tay đỏ như vậy, là bị thương sao?”
“Không sao.” Chiêu nhi lắc lắc đầu, đỏ mặt không nói nữa.
Tuy đã biết được chuyện xảy ra sáng hôm nay từ miệng Họa Hạ, nhưng Vân Yên không nghĩ tới Chiêu nhi lại đem tay mình đánh tới đỏ lên như vậy. Vân Yên trầm mặc một hồi, rút từ trong lồng ngực ra một lọ thuốc mỡ, lén lút đưa tới. Một lúc sau, nàng lại cầm quả nho đã rửa sạch yên lặng cho Chiêu nhi.
Chiêu nhi sửng sốt, đôi mắt mở to chớp chớp, hoang mang nhìn về phía Vân Yên.
Vân Yên ho nhẹ một tiếng, bỏ qua ánh mắt kia: “Nho ta mua rất nhiều, tiểu thư ăn không hết còn nhiều như vậy, ngươi ăn giúp một chút đi… Dù sao ăn không hết cũng sẽ bị hỏng mất…”
“Cảm ơn…”
Lần đầu tiên nhìn thấy Vân Yên ân cần như vậy, Tiêu Vãn bóc nho không nhịn được kì quái nhìn qua. Nhìn trái nhìn phải cũng cảm thấy không khí hai người ở cạnh nhau cực kì quái lạ, Chiêu nhi ở trước mặt Họa Hạ rất hung dữ, sao ở trước mặt Vân Yên lại rầu rĩ không nói được lời nào vậy?
Ai ôi, hai người này khó hiểu quá!
Giờ dậu, bốn người đám Họa Hạ cùng nhau về tới Tụ Bảo trai, báo cáo với Tiêu Vãn phía Quý phủ. Hiện tại trong tay Tiêu Vãn không chỉ có hai thuộc hạ là Vân Yên và Họa Hạ. Lúc biết được Tiêu Vãn thành lập sự nghiệp của mình ở ngoại thành xong, Tiêu Ngọc Dung lại tặng cho nàng mười thuộc hạ bảo vệ an toàn cho Tiêu Vãn.
Trong đó có hai người bảo vệ Tạ Ký y phô, năm người bị Tiêu Vãn phái đi theo dõi nhất cử nhất động của Sở Mộ Thanh, chỉ tiếc phủ đệ Sở Mộ Thanh còn nghiêm cẩn hơn so với tưởng tượng, không thể thành công sắp xếp cọc ngầm vào bên trong. Ngoại trừ từng giây từng phút theo dõi ở ngoài phủ, người của Tiêu Vãn cũng đã thành công trà trộn vào Cẩm Tú y các và Trà Tiên cư.
Hiện tại, Tiêu phủ cũng đề cao cảnh giác, Sở Mộ Thanh muốn sắp xếp mật thám vào, cũng là khó càng thêm khó.
Thấy Tiêu Vãn nhìn mình không rời, ánh mắt Chiêu nhi bỗng dưng sáng lên, sùng bái nhìn về phía Tiêu Vãn, thốt lên: “Tiểu thư, trước kia là Chiêu nhi nhìn lầm người, đúng là có mắt không tròng! Ánh mắt của công tử quả là chính xác!”
Đem chùm nho cẩn thận bọc trong túi vải trắng, Tiêu Vãn cười trêu chọc: “Công tử nhà ngươi có mắt tinh đời, chọn thê chủ đương nhiên là có một không hai.”
“Tiểu thư, da mặt người càng ngày càng dày rồi…” Họa Hạ không nói gì thầm oán: “Rõ ràng đều là bọn ta chạy vạy…”
“Đúng vậy, các ngươi vất vả rồi, tới ăn nho đi.”
Đem toàn bộ sự việc an bài xong xuôi, Tiêu Vãn vội vàng lên xe ngựa chạy về Tiêu phủ.
Hoàng hôn xuống, Tạ Sơ Thần đang ngồi ở trong viện đọc sách. Hôm nay hắn mặc bộ trực cư vải tử xuyên màu xanh nhạt, áo khoác có họa tiết mây nhỏ. Trời mùa thu ấm áp gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi lên tụ bào dài của hắn, liền ngửi thấy một mùi hoa quế chậm rãi đưa tới. Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu lên làn da trắng như gốm sứ của hắn, như lưu ly sáng bóng.
Hắn cúi thấp đầu, khẽ lật trang sách, đôi mắt phượng trong suốt chăm chú nhìn sách, mang theo cảm giác nghiêm túc và chăm chú nói không nên lời. Tạ Sơ Thần chịu khó học tập như vậy tràn đầy khí chất cứng rắn, Tiêu Vãn nhìn thấy tâm liền lộn xộn, không nhịn được kiễng chân lên, lén lút đi tới từ phía sau hắn.
Lúc đang chuẩn bị uống miếng nước, trong miệng bỗng nhiên bị nhét vào một quả nho. Hai mắt Tạ Sơ Thần mở lớn, kinh nhạc nhìn Tiêu Vãn bỗng nhiên từ phía sau đi ra, chỉ thấy nàng cầm một đống nho đã bọc vỏ, cười tít mắt hỏi: “Sơ Thần, ăn ngon không?”
Mùi chua ngọt kích thẳng tới đầu lưỡi, giữa răng môi còn giữ lại mùi vị ngọt ngào hạnh phúc khó có thể nói. Tạ Sơ Thần liếm liếm môi, nháy mắt trở về chỗ cũ nói: “Vừa rồi một hơi nuốt vào, còn chưa nếm được mùi vị. Không bằng Thê chủ, người đút cho ta một quả nữa đi.”
Hắn nói xong, cánh môi khẽ mở, tiến gần tới chỗ Tiêu Vãn.
Tiêu Vãn nheo mắt lại, lại cầm một quả nho trong suốt đưa tới bên môi Tạ Sơ Thần. Tạ Sơ Thần thích ăn nho, mà nho lại bổ huyết dưỡng khí, vì thế sau khi Tiêu Vãn mua nho xong, lập tức nhanh nhẹn bóc ra, hấp tấp chạy trở về.
“Ăn ngon, thật ngọt…” Hương vị tràn ngập trong khoang miệng, Tạ Sơ Thần không nhịn được hưởng thụ đến nheo mắt lại, giống như một con mèo nhỏ liếm liếm môi.
Bỗng nhiên, hắn dựa vào người Tiêu Vãn, đôi mắt trong suốt chớp chớp lóe sáng, tỏa ra hạnh phúc: “Thê chủ, ta cũng đút cho người.”
“Được thôi.” Tiêu Vãn cười, khẽ cắn quả nho đút qua. “Như này, đút cho ta.”
Trước kia, Tiêu Vãn từng làm như vậy để lấy lòng Quý Thư Mặc, ngàn dặm xa xôi để mua vải cho hắn, chỉ muốn dỗ hắn cười tít mắt. Nhưng bây giờ phát hiện, phần tình cảm hèn mọn lấy lòng như vậy với phần tình cảm vào lúc này với Tạ Sơ Thần, hoàn toàn là không giống nhau.
Bởi vì, nhìn Tạ Sơ Thần cười ngọt ngào như vậy, trong lòng nàng phát ra hạnh phúc trước nay chưa từng có, càng tỏa ra một ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Giờ khắc này, cả người nàng giống như bị ánh mặt trời gội rửa, ấm áp mà ngọt ngào.
Tiêu Vãn ở trước mặt Tạ Sơ Thần, tỏa ra vui vẻ từ trong ra ngoài, nụ cười như vậy khiến cho Quý Thư Mặc vừa tới không khỏi dừng bước.
Hắn lẳng lặng đứng ở trên đoạn cầu, nhìn nữ tử phía đối diện cười vui vẻ, mắt phượng nhuộm một tầng nước mê mang.
“Tiêu Vãn, ngươi đã nói… Sẽ luôn sủng ta…”
Cuối tháng chín, khu vực phía bắc hạn hán liên tục xảy ra không ngừng giống như kiếp trước. Khắp nơi đều đã lâu rồi không có mưa, nhiệt độ liên tục tăng cao. Lại thêm khu vực lương thực báo nguy, súc vật lớn nhỏ cũng bị nguy hiểm, mà mọi chuyện lại càng như Tiêu Vãn sở liệu Thần Châu xuất hiện thêm nạn châu chấu lần nữa.
Nạn châu chấu đột kịch rất nhanh, thế không thể đỡ. May mắn, nửa tháng trước Tiêu Vãn đã dẫn dắt đồng liêu trong Công bộ làm công tác chuẩn bị đề phòng tai họa mất mùa, dùng gà dùng vịt với các cách khác để tiêu diệt châu chấu, còn điều vận lương thực cất vào trong kho gạo.
Kiếp trước, bởi vì Nữ hoàng mang binh xuất chinh, lặn lội đường xa mang đi rất nhiều lương thực, tạo thành tài chính và gạo trong quốc khố bị thiếu thốn. Đối mặt với tình hình thiên tại thình lình xảy ra, triều đình không kịp cứu tế nạn dân ngay kịp lúc, khiến cho trong vòng nửa tháng toàn bộ khu vực bị hạn hán bị bạo phát liên tục, phạm vi xong không ngừng mở rộng.
Mà trong lúc hạn hán như vậy, Thần Châu to như vậy lại bạo phát nạn châu chấu, khèm thêm nạn đói với ôn dịch trên phạm vi lớn. Trong nháy mắt, khu vực Thần Châu mất mùa, dân chúng trôi giạt khắp nơi, chạy về phía kinh thành, lại thêm mấy nghìn người đói trên ở giữa đường.
Đợi tới khi Nữ hoàng ở phía Nam cương xa xôi biết được tình hình thiên tai, cả nước đang rung chuyển bất an, nhiều tỉnh thành báo cáo tình hình hạn hán nghiêm trọng, diện tích bị tai họa cũng đã hơn hai triệu mẫu, diện tích hoa màu đã mất hơn tỷ mẫu. Mà khô hạn dẫn đến nạn đói, lương thực thiếu thốn trầm trọng, khiến cho kinh đô vốn đang phồn hoa lại đầy ắp nạn dân ở khắp nơi đổ về, giá gạo lập tức bị gian thương lòng dạ hiểm ác tăng lên gấp mấy chục lần. Không ít dân chúng ăn đói mặc rách, oán thán với Nữ hoàng và triều đình khắp bốn phía.
Cuối tháng chín bạo phát hạn hán, giữa tháng mười Nữ hoàng vội vàng chạy về, lập tức hạ lệnh sắp xếp trợ cấp cho dân chúng gặp nạn, nhanh chóng đem tình hình thiên tại khống chế xuống. Nhưng trận hạn hán đại nạn này vẫn tàn sát đến tận cuối tháng giêng đầu tháng hai năm sau mới gian nan bình định được, mà nó mang đến ảnh hưởng nghiêm trọng cho địa vị của Nữ hoàng trong lòng dân chúng, càng làm cho Nam cương như hổ rình mồi có một cơ hội tốt đánh tới.
Nhưng kiếp này, trước khi thiên tai bạo phát, Nữ hoàng liền chi 50 vạn lượng cho Công bộ để giúp nạn thiên tai. Cho nên lúc thiên tai bạo phát, nhiệm vụ cứu tế đã khua chiêng gõ mõ tiến hành rồi.
Không thể không nói, lần này Tiêu Vãn dự phòng tình hình thiên tai xảy ra là có tác dụng cực kì quan trọng, khiến cho không ít đồng liêu lúc trước nói Tiêu Vãn chuyện bé xé to, không khỏi bội phục nàng.
Nhưng có một ngày, lúc Tiêu Vãn ra khỏi thành làm việc, phát hiện hay bên đường đầy lưu dân dắt díu con cái, quần áo tả tơi, xanh xao vàng vọt xếp hàng dài ở lều cháo. Nhưng gạo trong lều lại không phải gạo trắng, mà là gạo lứt, nước cháo loãng nhạt có mấy miếng rau củ với mấy hạt cơm, thấy thế nào cũng không thể đủ no!
Tình trạng nạn đói thảm hại kiếp trước không khỏi hiện lên ở trước mắt, mặt Tiêu Vãn lập tức trầm xuống.
Nàng tới gần lều cháo, bưng lên một chén nước cháo thưa thớt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là nấu cháo cứu tế, hay là nấu nước canh cứu tế?”
Thấy Tiêu Vãn như hổ rình mồi ép hỏi, quan viên lều cháo không khỏi tố khổ nói: “Bẩm Tiêu thị lang, hàng loạt gạo cất giữ đã chuyển về Thần Châu rồi, kinh thành không cung cấp đủ. Mấy ngày gần đây, giá gạo trong thành dâng lên rất nhiều, từ một đấu gạo ba đồng bạc, lên thành một đấu gạo mười lượng bạc rồi. Hôm nay chẩn cháo xong, ngày mai đã không có gạo để dùng rồi.”
“Không có gạo?” Dưới tình huống giải thích như vậy, Tiêu Vãn trầm giọng, phân phó, “Tiệm gạo Tạ Ký còn gạo trắng, ngươi tới lĩnh trước mấy túi. Chuyện còn lại, để ta tới giải quyết.”
Kiếp trước, giá gạo bị gian thương lòng dạ hiểm ác tăng lên gấp mấy chục lần, kiếm chác được không ít. Cho nên kiếp này, mặc dù Tiêu Vãn đã dẫn dắt Công bộ đem gạo trắng chuyển tới Thần Châu, nhưng nàng vẫn biết rõ, gạo trắng trong kinh thành còn có thể dùng trong hơn một tháng, tuyệt đối không thể trong vài ngày ngắn ngủi, liền bị cho hay là không còn gạo trắng nữa rồi!
Sau khi tới mấy tiệm gạo tìm hiểu tình hình xong, Tiêu Vãn phát hiện bốn tiệm gạo lớn vào nửa tháng trước bắt đầu tích trữ gạo, giống như là trù bị giúp thiên tai. Mà sau khi tình hình thiên tai bạo phát, lượng gạo trong các tiệm gạo đều rất ít, chỉ có bốn tiệm gạo kia nắm một lượng lớn gạo trắng trong tay.
Thừa dịp thời cơ tốt kinh thành không có gạo, các nàng liền tăng giá gạo lên, khiến cho mấy nhà nghèo khó trong kinh thành không thể mua được, ngược lại chạy đến lều cháo lĩnh gạo, bởi vậy, ban đầu vốn là có gạo trắng cho lưu dân lại thành bị chia ra cho không còn một mảnh.
Vì mua gạo trắng cứu tế, thậm chí để ổn định giá gạo, triều đình nhất định sẽ phái quan viên đi tìm mấy tiệm gạo lớn này để đàm phán. Lúc này, chính là lúc tốt để bọn gian thương khai ra giá trên trời!
“Tiêu thị lang, hiện đang khắp nơi mất mùa, tăng giá gạo cũng là tình thế bắt buộc…” Dẫn đầu tiệm bán gạo tên là Vương Yến, là một kẻ mập mạp, trên gương mật đầy mỡ bóng loáng nở nụ cười giả dối, lúc nàng ta cười thịt béo toàn thân nàng ta liền nhẹ nhàng run run: “Người bảo chúng ta duy trì giá gốc, điều này làm sao có thể!”
Tiêu Vãn nhăn mày lại, mặt trầm xuống nói: “Tăng lên vài đồng về tình có thể tha, nhưng tăng lên gấp bội có phải hơi quá đáng rồi hay không. Một đấu gạo mười lượng bạc, cũng là mấy tháng tích trữ của dân chúng rồi, chứ đừng nói đến mấy lưu dân không có nhà để về.”
“Không mua nổi thì đừng mua.” Vương Yến xua xua tay, chẳng hề để ý nói, “Mua bán chính là như vậy, chẳng lẽ còn hy vọng chúng ta làm thiện nữ?”
“Đúng, đúng vậy.” Mấy người khác cũng vội vàng phụ họa theo.
Thấy các nàng khư khư cố chấp, Tiêu Vãn lập tức nghĩ đến thiên tai kiếp trước, tức giận trong lòng không khắc chế được mà quay cuồng.
Nàng mạnh mẽ đập bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện tại, dân chúng đang trong thời gian nước sôi lửa bỏng, các ngươi chẳng những không giúp đỡ hỗ trợ nạn dân cùng thoát khỏi cửa ải khó khăn, lại còn ở đây kiếm chác lời lãi! Nhìn thấy dân chúng ăn đói mặc rách, chẳng lẽ các ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?”
Đám bọn họ đem giá gạo trắng tăng lên tận mười lượng bạc đương nhiên là vì mấy người quan to quý tộc, khắp nơi đang lan truyền nạn đói kéo dài liên tục mấy tháng, cho nên các quan to quý tộc nhao nhao mua gạo dự trữ, cho dù giá gạo đã tăng lên gấp mấy lần. Còn sống chết của đám lưu dân thì căn bản không nằm trong suy xét của các nàng.
Cho nên cho dù hiện tại Tiêu Vãn lớn tiếng quát tháo, các nàng cũng không hề xấu hổ, chỉ cảm thấy buôn bán kiếm tiền, là hợp tình hợp lý.
“Tiêu thị lang, người đừng tức giận, không phải chúng ta không muốn đem gạo trắng bán cho triều đinh.” Đám bọn họ đương nhiên không muốn đối nghịch với triều định, nhưng các nàng sẽ bắt lấy thời cơ lấy lợi cho mình. Mà hiện tại, triều đình vì nhanh chóng giải quyết nạn đói, tất nhiên sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu vô lễ của các nàng.
“Hiện tại trong tay chúng ta có hai kho gạo trắng, khoảng chừng hơn ba trăm bao.” Vương Yến cười cười, nói ra mục đích chính trong lòng các nàng, “Một cái giá năm ngàn lượng bạc. Đồng thời triều đình phải ban bố chiếu lệnh, hủy bỏ các lệnh cấm của lương nghiệp, phong bốn người chúng ta làm quan, chuyên buôn bán gạo trong kinh thành.”
Ba trăm túi gạo trắng cũng chỉ hai trăm lượng bạc, đã bị các nàng tăng lên mức giá năm nghìn lượng! Lại còn dõng dạch muốn độc quyền lương nghiệp!
Hai vị quan viên đi cùng Tiêu Vãn đến, nhao nhao kinh hô.
Ở Đông Ngụy muối, sắt, trà luôn nằm trong độc quyền của quan doanh, nhưng lương nghiệp là của người dân, phải tuân thủ các chế độ. Nếu hôm nay đáp ứng yêu cầu của bọn họ, vậy sau này, tất cả gạo trong kinh thành đều phải do bọn họ buôn bán, như vậy lời lãi sẽ rất lớn, còn lớn hơn cả khi kiếm lời nhờ thiên tai!
Nhưng nếu không đáp ứng yêu cầu của các nàng, giá gạo kinh thành tăng cao, dân chúng bình dân chắc chắn không có gạo ăn, tiếng kêu oán sẽ thay nhau nổi lên. Mà các nàng dám không coi Nữ hoàng ra gì, có thể thấy được thế lực sau lưng các nàng không hề nhỏ, hơn nữa đã chuẩn bị đầy đủ, cẩn thận đem hơn ba trăm túi gạo trắng này giấu đi.
Tiêu Vãn với ba quan viên này đều đã nhận ra được, hoặc là đáp ứng yêu cầu hà khắc của đám lương thương, hoặc là bắt các nàng lại nghiêm khảo tra vấn, ép hỏi nơi cất giữ gạo. Nhưng cái sau rất có khả năng cá chết lưới rách, khiến cho sự tình phát triển theo hướng tệ hơn. Dù sao các nàng nhìn ra, kinh thành đang rơi vào tình trạng thiếu gạo. Nếu các nàng chậm chạp không chịu nói ra nơi chứa gạo, nạn đói sẽ hết sức căng thẳng.
“Nếu đáp ứng yêu cầu của chúng ta, chúng ta liền đem nơi chứa gạo nói cho các vị đại nhân, lần này…” Thấy tất cả các quan viên đều nhìu mày, Vương Yến cười ha ha nói, ai ngờ vừa mới mở miệng, đã bị Tiêu Vãn đá một cước vào bụng, thân thể mập mạp từ trên ghế chật vật ngã xuống.
“Đại nhân!” Mọi người nhao nhao bị động tác của Tiêu Vãn làm cho kinh sợ, mà lời nói lạnh lẽo phía sau nàng, lại càng khiến cho tất cả mọi người thất thần ngay tại chỗ.
“Hôm nay, mọi hành vi cử chỉ của các ngươi đã phạm phải điều thứ sáu mươi trong quốc pháp. Dựa theo quốc pháp, phải ngồi tù ba tháng, phạt sáu mươi trượng, phạt tiền một ngàn lượng bạc.”
Điều thứ sáu mươi trong quốc pháp Đông Ngụy thật sự quy định rõ ràng, nếu hai bên mua bán không đồng ý kiến, một bên cậy thế ép mua ép bán; liên hợp lũng đoạn giá cả, nâng giá vật bán lên, ép giá vật mua; thông đồng với người khác, mê hoặc lừa gạt đối phương giành lợi ích, đều phải bị phạt, tình tiết nặng nhẹ có thể xử tội như tội trộm cướp.
Vương Yến bị đá ngã xuống đất, lạnh lùng phản bác: “Bốn phía kinh thành đều đang mất mùa, muốn điều vận lương thực giúp nạn thiên tai, chỉ có điều vận từ phía nam lên, lộ trình này lặn lội đường xa cũng phải mất một tháng. Chẳng lẽ Tiêu thị lang ngây thơ cho rằng, dựa vào mấy túi gạo trắng cất ở trong thành kia, có thể nuôi sống dân chúng khắp nơi trong một tháng?”
Ba người khác cũng nhao nhao phụ họa nói: “Nếu Tiêu thị lang không muốn dân đói khắp nơi, trở thành tội nhân thiên cổ, vẫn nên đáp ứng yêu cầu của chúng ta, như vậy mới có lợi cho đôi bên!”
“Nếu cảm thấy giá quá đắt, vậy… vậy bốn ngàn lượng bạc đi… Không thể thấp hơn nữa.”
“Trong khoảng thời gian ngắn, đúng là rất khó điều vận lương thực từ nơi khác hồi kinh. Nhưng…” Dẫm một cái lên bụng Vương Yến, Tiêu Vãn mỉm cười nói, “Lần này, cho dù không mang gì về, ta cũng không cho các ngươi kiếm được một phần một đồng tiền lời nào.”
Nhìn thấy Tiêu Vãn âm trầm cười với tiếng kêu thảm thiết của Vương Yến, ba người còn lại sợ tới mức mặt không còn giọt máu, vội vàng nhanh chân bỏ chạy. Ai ngờ vừa chạy ra cửa lớn, đã bị Vân Yên và Hoa Hạ canh giữ ở cửa giữ lại.
Thấy bốn người sa lưới, quan viên đi theo Tiêu Vãn mới lo lắng mở miệng: “Tiêu thị lang, bây giờ ngươi cường ngạnh bắt các nàng, nhỡ các nàng vịt chết vẫn cứng mỏ không chịu nói nơi cất gạo, này không phải chuyện xấu sao? Năm ngàn lượng với quốc khố nói nhiều cũng không nhiều, cứ nên lừa gạt các nàng đáp ứng yêu cầu của các nàng, rồi…”
“Hiện tại đáp ứng các nàng, nhất định khiến cho sĩ khí các nàng phình to, sau này sẽ càng đưa ra yêu cầu cao hơn.”
“Nhưng ngươi làm như vậy, nhớ Nữ hoàng trách cứ xuống…”
“Từ ngày mai, lều cháo do ta phụ trách.”
“Đại nhân, hiện tại lều cháo đã…”
Sự việc lần này có chỗ khác không nhỏ với kiếp trước, đám lương thương phòng bị gạo trước, có thể thấy trong Công bộ có người để lộ ra ngoài. Nhưng bởi vì việc này là hơn nửa tháng trước nên không xác định được hoàn toàn, các nàng cũng chưa kịp giữ được nhiều gạo, chỉ có hai kho gạo. Đợi thời cơ chín muồi, các nàng sữ dùng công phu sư tử ngoạm, bắt đầu vơ vét tài sản của triều đình.
Nhưng các nàng ngàn tính vạn tính, lại tính sai Tiêu Vãn.
Đám lương thương này nửa tháng trước mới bắt đầu cất gạo, nhưng Tiêu Vãn đã cất gạo từ hơn hai tháng trước rồi. Từ mười một tháng bảy khi trùng sinh, nàng đã lệnh Vân Yên và Họa Hạ từ từ gom gạo lại, chính là phòng tình huống này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.